U Lan Lộ

Chương 56: Thanh Trướng (Tính toán rõ ràng)




Kết thúc- đếm ngược ~~)

Ngược lại Triệu Dự, tựa hồ chịu đựng thêm nữa không nổi, không thể cùng Nhiễm Ngọc Nùng ngày ngày tư thủ. Thường thường, đều phải dành bớt thời gian vội vàng chạy tới cùng bảo bối ôn tồn thân thiết một phen mới có thể an tâm rời đi. Có vài lần Nhiễm Ngọc Nùng phải dựa vào người Giảo Nguyệt, mạnh mẽ cố nén toàn thân bủn rủn vô lực sau khi giao hoan, nhìn theo Triệu Dự đang cùng đoàn người nhanh như chớp chạy xa, bao giờ cũng không nhịn được cười.

Lại nói tới một ngày, sau giờ trưa, Triệu Dự lại vừa mới sắp xếp một chút thời gian chạy tới nhìn bảo bối. Vừa thấy mặt chưa nói được vài câu, trước tiên con quỷ háo sắc đã tuột hết y phục của bảo bối liền ôm lên giường. Sau một phen mây mưa thất thường, Nhiễm Ngọc Nùng lại manh theo tình trạng bủn rủn khoan khoái điềm điềm ngủ thiếp đi. Triệu Dự nằm ở bên người bảo bối, nhìn thụy nhan lúc ngủ cảm thấy mỹ mãn. Đem thân thể xích lõa của bảo bối ôm vào trong lòng, âu yếm vuốt ve qua lại mấy lần, mới lưu luyến không rời buông bảo bối ra đứng dậy rời đi.

Đợi lúc đi ra, Phúc Lộc len lén đi qua, thấp giọng bẩm báo nói: “Hàn Đồng cung người kia gửi lời tới thủ vệ Đái Hoa, muốn diện kiến ngài một lần. Người thấy thế nào??” Triệu Dự sửng sốt, suy nghĩ một chút gật đầu nói: “Gần như đến lúc thăm nàng ta. Cũng là, thằng nhãi này quả thực nên giải quyết rồi.” Nói xong, liền sai người đi Hàn Đồng cung.

Hàn Đồng cung, nói trắng ra chính là lãnh cung. Có thể biết rõ là Triệu Dự sẽ qua đây, trước đó chính là hảo hảo quét tước môt chút. Còn che đậy không được cái nơi u ám rách nát. Cũng may Triệu Dự cũng không thèm để ý, Phúc Lộc đang dẫn hắn đi vào một gian phòng. Trong phòng có một nữ tử mặc tố y (trắng thuần) ngồi ngay ngắn trên một ghế mây, đưa lưng về phía Triệu Dự, bản thân lại thản nhiên gảy cầm. Khúc cầm chính là khúc mục mà Triệu Dự đã quen thuộc: Phá Trận.

Triệu Dự đứng ở phía sau nàng ta một hồi, thấy nàng không có ý quay đầu lại, mặt nhăn nhíu. Một gã nội thị bên cạnh lập tức ra quát dẹp đường: “Phạm phụ (đàn bà có tội) lớn mật, bệ hạ ở đây, còn không qua quỳ lạy?”

Nàng kia thân thể dừng lại, cuối cùng ngừng gảy đàn, xoay người sang, đối mặt Triệu Dự thản nhiên cười, ôn nhu hô: “Sùng Quang!”

Triệu Dự sửng sốt, vài tên nội thị bên cạnh đã bắt đầu lớn tiếng quát. Triệu Dự ngăn bọn họ lại, rồi mới trên dưới quan sát nàng kia, thản nhiên hỏi: “Ngươi lại có chủ ý gì, Lưu Uyển Dung?”

Lưu Uyển Dung cười nhợt nhạt, từ trên ghế dịu dàng đứng dậy, Triệu Dự mới phát hiện y phục của nàng khác xa trước kia. Không phải là y phục áo đạo sĩ hạnh sắc, mà thay bằng một thân nguyệt sắc sắc (màu xanh lơ), tóc được buông thả dắt thành lưu vân kế (búi mây). Trên mặt không thoa son phấn, môi bỗng nhiên lại đỏ. Lưu Uyển Dung cảm giác được hắn có chút vô cùng kinh ngạc, đột nhiên e thẹn cười, nói: “Đây là y phục trước đây ta thằng mặc, khó được ngươi còn nhớ rõ. ” Lại thở dài nói: “Đáng tiếc là tìm không được đai lưng tơ vàng, bằng không thì xác thực giống như lúc đầu.” Nói xong ánh mắt đung đưa xoay quanh, một đôi mắt đẹp ngượng ngùng đang nhìn lén Triệu Dự.

Triệu Dự bất động thanh sắc nhìn nàng đang làm vẻ ta đây, Lưu Uyển Dung đợi cả buổi không chiếm được trả lời của hắn, sắc mặt có chút cứng đờ. Hồi lâu mới thở dài nói: “Ngươi không ngờ đã thay đổi.”

Triệu Dự cuối cùng nhịn không được nói: “Ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?”

Lưu Uyển Dung bớt phóng túng, sắc mặt bi thương, trấn định trả lời: “Ta muốn đổi chác với ngươi.”

Triệu Dự cuối cùng bị khơi mào một tia hứng thú, hỏi: “Đổi chác gì?”

Lưu Uyển Dung nói: “Ngươi nói cho ta biết, ngươi thế nào lại nhìn thấu mưu kế của ta, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật, một bí mật mà chắc rằng người sẽ cảm thấy rất hứng thú.”

Triệu Dự nhìn nàng ta thần sắc cổ quái vài lần, đột nhiên nở nụ cười, rồi mới nói: “Cũng tốt, kỳ thực Trẫm cũng rất khó hiểu một chuyện.”

Phúc Lộc rất thông minh, lập tức đem cái ghế qua. Triệu Dự vững vàng ngồi xuống, khí định thần nhàn nhìn Lưu Uyển Dung, nói: “Ngươi muốn biết cái gì?”

Lưu Uyển Dung suy nghĩ một chút, hỏi: “Trước tiên cho ta biết, ngươi thế nào lại biết ngày chúng ta sẽ động thủ?”

Triệu Dự vừa nghe, lại nở nụ cười, nói: “Hóa ra là muốn hỏi cái này. Vậy Trẫm cũng không ngại nói cho ngươi, Trẫm không chỉ biết ngày các ngươi sẽ động thủ, ngay cả các lộ tuyến tấn công của các người, còn có cả người tham gia đều biết rõ ràng. Còn có toàn bộ kế hoạch của các ngươi: Trước tiên trừ bỏ Trẫm, giá họa cho hoàng hậu của Trẫm, rồi mới công khai xử quyết hoàng hậu, sau đó liền lập một vị hoàng tử làm vua bù nhìn thay Trẫm, toàn bộ còn lại độc chết. Nghênh đón đại hoàng huynh quay về kinh làm Nhiếp chính vương, rồi lập phụ thân của ngươi, các vị thúc thúc làm đại thần phụ chính, mà ngươi, thì lại được phục hồi địa vị hoàng hậu, cùng Tô mỹ nhân nuôi nấng tiểu hoàng đế. Đương nhiên, ở trên, là phụ thân của ngươi bọn họ mưu đồ vạch kế. Mà vụng trộm, sau đó, thực ra ngươi muốn dụ dỗ lôi kéo Liêu Đông vương, khiến hắn trực tiếp phế bỏ hoàng nhi của Trẫm, tự lập làm vương. Rồi mới một lần nữa nghênh đốn ngươi nhập chủ hậu cung, cho người tham dự triều chính. Có đúng hay không?”

Lưu Uyển Dung trước kia vẫn còn đang cười yếu ớt nghe chuyện, sau đó chậm rãi biến sắc, đợi lúc Triệu Dự đem mưu đồ nói xong, sắc mặt của nàng đã chuyển sang màu xám trắng. Triệu Dự chậm rãi thưởng thức sắc mặt nàng ta đang biến đổi, dù bận vẫn ung dung đợi phản ứng của nàng.

Được một lúc lâu, Lưu Uyển Dung mới miễn cưỡng gạt bỏ, cười, hỏi: “Những việc này là ai nói cho ngươi? Liêu Đông vương? Ngươi thực sự tin tưởng hắn? Nếu như ta nói cho ngươi, ta dám khẳng định, hắn là vì khước từ hiềm nghi của chính mình, cố ý phỉ báng ta đấy chứ?”

Triệu Dự chau mày: “Hiềm nghi? Hiềm nghi cái gì? Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn không hiểu được sao? Từ đầu các ngươi bắt đầu liên hệ với Liêu Đông vương đầu tiên, Trẫm đã biết. Liêu đông vương sớm đã đem ý đồ của các người đầu đuôi gốc ngọn nói cho Trẫm rồi. Nếu như nói là vì cái gì hắn lại thực hiện lời hứa với các ngươi lại lá mặt lá trái, bất quá là ý của Trẫm.”

Lưu Uyển Dung nghe vậy vừa sợ vừa giận, lỡ lời hô: “Nói như thế, hắn quả nhiên là bán đứng chúng ta?”

Triệu Dự không chút hoang mang sửa chữa đáp lời: “Sai rồi, lý do từ đầu tới cuối cùng, Liêu đông vương cho tới bây giờ cũng không hề hợp mưu với các ngươi. Lại nói tiếp, thực sự là buồn cười, vì cái gì các ngươi lại một mực bằng lòng tin tưởng như vậy, cứ như một đại hoàng huynh trượng phu quang minh như vậy, lại có thể giống với bầy loạn thần tặc tử dơ bẩn tham ô như các ngươi?” Nói đến đây trong lòng hắn không khỏi chua xót. Nhớ tới Nhiễm Ngọc Nùng sùng bái Triệu Dùng, trong lòng tự nhiên rất không dễ chịu.

Khẽ cắn môi, đem chút dấm chua nho nhỏ để xuống. Nhìn Lưu Uyển Dung nghiến răng không trả lời. Hắn lại tiếp tục nói rằng:

“Còn có, thật ngoài dự đoán của Trẫm, ngươi đâu có tự tin lớn như vậy, cho rằng bản thân có thể khống chế được hắn. Lẽ nào là bởi vì mê hoặc thành công cái tên tiểu y quan An Bình kia mà khiến cho ngươi tự tin sao? Đáng tiếc a đáng tiếc, gặp phải người coi trọng cái loại nữ nhân như ngươi, đã định trước cũng chỉ là có loại nam tử viễn cảnh như An Bình. Hơn nữa sau khi bị ngươi lợi dụng, lập tức đã bị diệt khẩu. Thực sự yêu cầu ngươi đi câu dẫn lôi kéo thượng vị giả, cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi lôi kéo. Đừng nói là liêu Đông viên, ngay cả một người thủ vệ chủ sự của Chu Tước ngươi cũng bắt không được. Ai nha nha, thực sự là đáng tiếc thương cảm a! Bất quá nói tiếp, ngươi có thể dựa vào cái gì để giành được chiếm được ái mộ của người khác chứ? Là dung mạo của ngươi, cũng là tài hoa của ngươi, hoặc là tính tình của ngươi? Không, Lưu Uyên Dung, nếu như nói trên người ngươi còn có chỗ nào hơn người, vậy có lẽ chính là lòng dạ chi ngoan chi độc của ngươi, đủ để cho người cam bái hạ phong (bái phục). Bất quá cái này, chỉ sợ ngươi cũng không dám lấy ra hiến cho bọn chúng nhìn?”

Lưu Uyển Dung âm thầm nghiến răng nghiến lời nghe xong lời chế nhạo của hắn, thù hận gần như đứt ruột. Tức giận, lại đột nhiên bình tĩnh trở lại. Nàng bình tĩnh cười, nói: “Có đúng không? Trong lòng ngươi, ta là một ngươi như vậy, vậy vì cái gì ngươi lại còn có thể yêu ta chứ? Lẽ nào ngươi cho rằng bản thân cũng không phải là một nam tử viễn cảnh sao?”

Lời vừa nói ra, Triệu Dự thật ra lại ngẩn ra ngơ ngác cực kỳ, hồi lâu mới phản ứng lại, hồ nghi hỏi một câu: “CÁI GÌ?”

Lưu Uyển Dung cười yếu ớt nói: “Thừa nhận đi, Sùng Quang, ngươi chính là đang ghen đúng không? Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể nhìn ta đầu nhập ôm ấp nam nhân khác, dù cho nam nhân kia rất xa không thể sánh kịp ngươi. Loại cảm giác này có đúng hay không đặc biệt khiến ngươi bị đánh bại, hao tổn, ngươi vẫn là một nam nhân kiêu ngạo như vậy! ”

Biểu tình bây giờ của Triệu Dự rất là cổ quái, hắn hỏi: “TRẪM, THÍCH NGƯƠI?”

Lưu Uyển Dung nở nụ cười, nói: “Không phải vậy sao? ngươi có thể giải thích vì sao lúc chúng ta niên thiếu, ngươi một mực len lén nhìn ta, khi ta nhìn lại thì, ngươi lại làm bộ dời tầm nhìn? Vì cái gì mà mỗi lần ta cùng hoàng huynh của ngươi đơn độc ở một chỗ thì, người đều phải xen vào chứ? Vì sao ngươi lại ngăn cản thánh chỉ ban bố tứ hôn cho ta cùng với hoàng huynh của ngươi? Thừa nhận đi, người từ vài chục năm trước đã yêu ta rồi, không phải sao? Ngươi tuyển một thê tử tất cả mọi thứ không bằng ta, nhưng còn sủng ái nàng ta nhiều như vậy, bất quá là nhớ mùi ta, không phải sao? Còn có, vì cái gì đến bây giờ ta vẫn còn sống, phụ mẫu thúc bá, các huynh trưởng tỷ muội của ta, ngay cả đến Uyển Thiến đã nửa điên cũng đều bị ngươi hạ chỉ xử tử rồi. Vì sao ta còn sống để đứng ở chỗ này? Ngươi nói cho ta biết a, ngươi không phải hận chúng ta lắm sao? Vì cái gì mà lại đối với ta mở lưới? Lẽ nào chỉ vì ta đã từng là hoàng tẩu của ngươi?”

Triệu Dự không có trả lời, biểu tình chỉ là càng lúc càng đặc sắc. Lưu Uyển Dung thấy hắn lặng yên, trong lòng thoáng yên ổn. Tiếp tục động tình nói: “Thế nhưng ngươi biết không? Sùng Quang, trái tim của ta, vẫn là đặt trên người ngươi. Ta…Sùng Quang, ta yêu ngươi! Như thế nhiều năm qua, ta vẫn luôn yêu ngươi, chính là ngươi. Trừ ngươi ra, ra sẽ không yêu bất luận kẻ nào. Nếu như không phải vì ta có trách nhiệm sinh tồn với toàn bộ gia tộc, ta đã sớm liều lĩnh đi tới bên cạnh ngươi, cùng ngươi làm bạn đến già…” Nói đến đây, nước mắt của nàng rất hợp thời đã hạ xuống một dòng đau thương “Đáng tiếc… Chuyện cho tới bây giờ, nói cái gì cũng chưa từng. Chúng ta chung quy đã bỏ lỡ, đã đi qua… Chung quy là không thể quay đầu lại rồi… Hiện tại ta chỉ hận lúc đó nếu như có thể kiên cường một chút, quyết đoán một chút, biết đâu kết cục thực sự sẽ không giống như vậy…” Nàng động tình kể ra câu chuyện chưa kết thúc, cũng đã bị Triệu Dự cười ha hả thô bạo cắt đứt.

Triệu Dự cười ha hả một hồi, cười đến Phúc Lộc cùng các nội thị khác hai mặt nhìn nhau, cười đến mức sắc mặt Lưu Uyển Dung liền biến đen. Hơn nửa ngày, Triệu Dự mới ngừng tiếng cười. Rồi mới trì hoãn lấy lại sức, mới nói: “Ngày đó trẫm nói ở Tri Âm các, ngươi tạo ra trò hề đó là muốn làm cái gì? Hóa ra chính là nguyên nhân này a. Ai u, cái bao tử cũng đau rồi, Vừa rồi nói Trẫm sai rồi, chí ít ngươi cũng không hề lo lắng lại có thể tự tin kiên định như trước, xác thực là xuất chúng. ‘TRẪM YÊU NGƯƠI?’ ngươi thật đúng là có dũng khí đó! ”

Sắc mặt Lưu Uyển Dung xanh một hồi trắng một hồi, mạnh miệng nói: “Nếu như không phải như thế, ngươi vì cái gì lại vì ta làm nhiều chuyện như vậy? Ngươi còn muốn trốn tránh đến bao giờ?”

“Trẫm nói cho ngươi biết cho tới bây giờ Trẫm không hề trốn tránh cái gì” Triệu Dự không lưu chút tình nào cắt đứt nàng “Nếu như nói cái gì mà vài chục năm trước, Trẫm phải làm như vậy, hoàn toàn là bởi vì Trẫm đã sớm hiểu rõ ngươi rốt cuộc là cái loại nữ nhân gì. Không cho ngươi tới gần hoàng huynh, bởi vì Trẫm biết rõ, người thiên lương giống như hoàng huynh, sẽ không phải đối thủ của loại nữ nhân bụng đầy tâm cơ. Đáng tiếc, Trẫm vẫn là sơ suất quá, cư nhiên lại còn cho ngươi gả cho huynh, kết quả là hại huynh tráng niên chết sớm.”

“Ngươi đã nói như thế, trước kia vì sao muốn đi gặp phụ mẫu ngươi cầu xin đem ta gả cho ngươi?”

“Đó là bởi vì” Triệu Dự mỉm cười trả lời: “Bất quá là bởi vì, Trẫm muốn cho ngươi triệt để rời xa hoàng huynh, Trẫm muốn bảo hộ huynh. Đáng tiếc, kết quả là, bản thân Trẫm không thể làm được.”

Nhắc tới huynh trưởng ruột thịt chết sớm, giữ trán hắn còn mông lung một tầng đau thương nhàn nhạt. Thế nhưng rất nhanh, cổ đau thương kia, lại rất nhanh hóa thành oán độc. Hắn lạnh lùng nhìn chòng chọc Lưu Uyển Dung, nói: “Hoàng huynh lúc trước, đã từng muốn ta phát thệ, vì hắn báo thù. Ngươi biết cừu nhân của huynh là ai không?”

Lưu Uyển Dung cười thảm: “Ngươi là muốn nói tới Lưu gia chúng ta sao?”

Triệu Dự lắc đầu, nói: “Không phải! Lưu gia không phải là cừu nhân của ngươi, mà là cừu nhân của Triệu gia chúng ta, cừu nhân của toàn bộ thiên hạ. Cừu nhân của huynh, chỉ có một, chính là NGƯƠI!” Nói ra câu cuối cùng, hắn hầu như là nghiến chặt răng nói ra. Lưu Uyển Dung thân thể mềm nhũn, hầu như muốn ngã xuống đấy tê liệt. Triệu Dự thưởng thức nàng ta đang chật vật, tiếp tục nói rằng: “Ngươi gả cho hắn năm năm, để huynh cùng Lâm quý phi trải qua tháng ngày năm năm sống không bằng chết, hiện bây giờ huynh cũng muốn cho ngươi nếm thử thống khổ bằng vậy. Trẫm một mực suy nghĩ nên làm như thế nào để thực hiện lời hứa hẹn với huynh. Cho đến gần nhất mới nhớ tới. Lại nói tiếp, cũng là ngươi cho Trẫm một linh cảm.”

Lưu Uyển Dung vội vàng hỏi: “Cái gì?”

Triệu Dự cười quỷ dị nói: “Ngươi đã từng dự tính xử trí hoàng hậu của Trẫm còn nhớ rõ không?”

Lưu Uyển Dung phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, như dã thú gần chết giãy dụa bắt đầu bổ nhào về phía trước, kết quả bị Phúc Lộc đưa người chế trụ. Nàng tuyệt vọng hô lên:

“Không, ngươi không thể như vậy… Ta không muốn… Không, không, không, ngươi có yêu ta, cầu ngươi thừa nhận đi, đừng làm cho ta hai bàn tay trắng, không… Ta thực sự, ta thực sự rất yêu ngươi, tin tưởng ta đi, cầu ngươi…”

Triệu Dự đứng ở bên cạnh, lạnh lừng nhìn Lưu Uyển Dung đã gần như sụp đổ tan vỡ, đột nhiên còn nói thêm:

“Ngươi còn nhớ rõ Thanh nhi chứ?”

Lưu Uyển Dung vốn đang khóc nháo giãy dụa sửng sốt một chút, rồi mới ngỡ ngàng. Triệu Dự quan sát nhìn nàng, nói: “Cư nhiên không nhớ rõ rồi, ngươi thật là. Xem ra việc này ngươi luôn luôn làm?”

Lưu Uyển Dung ngơ ngác hỏi: “Đó là ai?”

Triệu Dự tốt tâm vì nàng giải đáp: “Đó là một tiểu cung nữ trước kia đã từng chăm sóc sủng vật của thái hậu. Trẫm nhớ kỹ lúc ngươi vừa vào cung làm bạn với mẫu hậu, bởi vì tuổi xấp xỉ nàng ta, cho nên quan hệ cực kỳ tốt. Còn có sủng vật mà nàng ta chịu trách nhiệm chăm sóc, gọi là Tuyết cầu nhi, là mèo Ba Tư vừa đầy tháng, đúng không? Ngươi thật sự rất thích nàng, bình thường đi tìm nàng chơi đùa. Đáng tiếc nàng không thích ngươi, mặc dù ngươi nhiều lần lấy lòng nàng ta, nàng cũng không cảm kích. Hiện tại nghĩ đến, con miêu không hổ là động vật có linh tính a.”

Lưu Uyển Dung buồn phiền: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Triệu Dự nhìn nàng liếc mắt, hỏi: “Tuyết cầu nhi vì sao lại chết như vậy? Ngươi còn nhớ rõ không?”

Lưu Uyển Dung ngây người cả buổi, mới nói: “Vậy, ta làm sao biết?”

Triệu Dự tiến tới từng bước, ép hỏi nói: “Ngươi thực sự không biết sao?”

Một ngày kia, Triệu Dự giống như mọi ngày, thừa dịp giờ nghỉ trưa len lén trèo lên cái cây đại thụ bên cạnh ao Tẩy Ngọc chơi đùa. Không bao lâu lại nhìn thấy Lưu Uyển Dung đang ôm lấy một cái bọc tiến tới, đến lúc đi tới bên cạnh ao, nàng ngồi chồm hổm ngồi xuống. Triệu Dự vốn định nhảy xuống hù cho nàng ta nhảy lên, nhưng lại hiếu kỳ không biết lúc này mục đích nàng ta đến đây làm gì, liền kiên nhẫn chờ đợi, nhìn lén. Chỉ nhìn thấy Lưu Uyển Dung nhìn xung quanh một chút, liền đem cái bao đang ấn trong lòng hướng trong ao. Triệu Dự buồn bực, nhìn kỹ cái bọc kia, mới phát hiện cái bọc kia vẫn luôn chuyển động, giống như có vật còn sống ở bên trong. Lúc này bị quăng vào giữa nước, hiển nhiên là ra sức giãy dụa, đáng tiếc cuối cùng cũng uổng phí vô công. Đến khi qua một lúc lâu, Lưu Uyển Dung nhìn thấy cái bọc kia đã không có động tĩnh nữa, liền vớt nó từ trong ao nước ra, lại giải khai (mở ra). Triệu Dự vừa nhìn, ngày tháng sáu mà còn cảm thấy lạnh sống lưng, sững sờ, vật kia rõ ràng là Tuyết cầu nhi hoạt bát khả ái, nhưng lúc này đã thành một vật chết. Mà Lưu Uyển Dung, nàng vẫn đều rất bình tĩnh, gọn gàng ngăn nắp. Nhìn thấy Tuyết cầu nhi đã tắt thở, liên đem nó từ trong bọc lấy ra, tay giương lên, ném vào giữa ao nước. Rồi mới cầm cái bọc kia lặng yên rời đi. Đợi đến lúc mọi người tìm được Tuyết cầu nhi thì nó đã ở trong ao bị ngâm lâu mà trương phình lên, diện mạo hoàn toàn thay đổi. Thanh nhi đương nhiên là khó thoát bị trừng phạt, sau khi chịu ba mươi gậy, nha đầu mới mười hai tuổi, cuối cùng chịu đựng không nổi, hương tiêu ngọc liền mất mạng.

Hương tiêu ngọc: Hương: thơm mát, Tiêu: tiêu biến, Ngọc: trong sáng đẹp đẽ.

Triệu Dự thản nhiên nói lại chuyện cũ, than thở: “Khi đó ngươi mới qua, mười tuổi, chính là mười một tuổi. Một nữ hài tử nhỏ như vậy, đã có thể nhìn bằng hữu của mình bị đánh chết mà không lên tiếng? Tấm tắc, thực sự là khó lường a!”

Quay đầu hỏi Lưu Uyển Dung: “Ngươi vì sao lại muốn Tuyết cầu nhi bị chết chìm?”

Lưu Uyển Dung đột ngột nở nụ cười ‘khanh khách’, nói: “Ai bảo nó luôn không chịu để ta ôm nó, còn muốn dùng móng vuốt cào làm tay ta bị thương. Tiểu súc sinh, không chịu thừa nhận ta, nên phải chịu báo ứng.”

Triệu Dự gật đầu, nói: “Không sai biệt với suy nghĩ của Trẫm lắm.”

Rồi mới hướng Lưu Uyển Dung nói: “Bây giờ ngươi nói với trẫm, ngươi đã thực sự yêu Trẫm, vậy Trẫm chỉ có thể trả lời ngươi ──

LƯU UYỂN DUNG, TÌNH YÊU CỦA NGƯƠI, KHÔNG ĐÁNG MỘT XU.”

Triệu Dự nói xong tất cả, cũng có chút uể oải. Vung tay phất phất, hướng Phúc Lộc nói: “Được rồi, đem nàng ta lên đường đi.”

Phúc Lộc gật đầu, sai người đem Lưu Uyển Dung kéo ra ngoài. Lưu Uyển Dung nóng nảy, hô: “Ngươi muốn đem ta đưa đến nơi nào.”

Triệu Dự hảo tâm trả lời: “Còn có thể đi đâu chứ? Không phải chính là nơi ngươi tìm, là cái nơi, hạ lưu nhất, kỹ viện dơ bẩn nhất đó sao? Ngươi yên tâm, Trẫm đã đồng ý với hoàng huynh, phải dằn vặt ngươi đủ năm năm để ngươi được vui sướng thoải mái, đương nhiên là muốn ít nhất cũng phải cho ngươi sống qua năm năm. Đi đi chứ, hảo hảo đếm từng ngày tháng tiếp theo của ngươi đi.”

Lưu Uyển Dung phát ra tiếng kêu rên tuyệt vọng, bị chặn lại buồn phiền đem nàng ta ra ngoài. Triệu Dự ở ngoài đang nhìn về phía bóng lưng của nàng dần tiêu thất, trong lòng nhẹ nhàng nói: Cuối cùng ta cũng báo thù giúp huynh rồi, Huynh trưởng!!

Xử trí xong Lưu Uyển Dung, Triệu Dự liền trở lại Phượng Nghi cung. Rất xa, đã thấy Nhiễm Ngọc Nùng đứng ở cửa nhìn xung quanh, thấy hắn tiến tới, mới cảm thấy nhẹ nhóm. Oán giận nho nhỏ nói: “Đi đâu vậy? Cũng không nói trước một tiếng, vừa làm cho trái tim ta ngừng đập.”

Nói xong bảo bối đang kéo người Triệu Dự từ trên xuống dưới tỉ mỉ kiểm tra, mọi nơi đều được nhìn kĩ ổn thỏa. Triệu Dự thấy bảo bối thì tâm an một hồi, vươn tay ôm lấy vợ yêu, kề sát lỗ tai của bảo bối nhẹ nhàng nói: “TA ĐÃ VỀ RỒI!!”