Hướng về một đại cầm thú lòng dạ hẹp hòi nhận sai thì có cái kết quả gì? Nhiễm Ngọc Nùng hiện tại tự mình có thể lĩnh hội được. Cầm thú kia chỉ ngồi nằm ở trên Long ỷ mưu mô lớn chảy nước miếng, y lại muốn “Thân thể đến bù đắp những thương tổn mà ngày hôm qua phu quân đã chịu đựng.” Chỉ có tự mình mở hai chân, chủ động hướng vào ‘Nhục nhận’ dâng trào ở hạ thân cầm thú ngồi xuống, ngậm thật tốt. Rồi mới vịn vào vai cầm thú hình người, vừa nỗ lực vặn vẹo thân thể một chút, nuốt vào nhả ra hung khí dữ tợn đang cắm thẳng ở chỗ sâu trong mị huyệt. Cầm thú kia đang chợp mắt hưởng thụ, người không nhúc nhích chút nào, thoải mái thưởng thức hai vú mỹ lệ trước mặt đang theo động tác trên dưới của y mà cùng nhau đu đưa.
Nhiễm Ngọc Nùng nhẹ trề môi, vặn vẹo thắt lưng xoay mông. Nỗ lực thúc đẩy Mị kính nhạy cảm đẩy tới va chạm với ‘Nhục nhận’. Nhưng bởi vì không có nhiều kinh nghiệm chủ động, không có phương pháp cho việc đó. Không thư giải được dục vọng của mình chưa nói, còn kích thích ‘Nhục nhận’ trướng đại giữa mị kính đang vây chặt. Nhiễm Ngọc Nùng nóng nảy, nhìn Triệu Dự một cái hình như không có dự định xuất thủ. Không thể làm gì khác hơn là đưa tay tự vỗ về chơi đùa trên người mình, đúng là đang tự thủ dâm trước mặt Triệu Dự. Chỉ thấy y lần đầu tiên ở gương mặt, ở cổ lung tung vỗ về chơi đùa một hồi, sau đó lại trượt xuống cầm hai vú mình xoa bóp, hai vú vì bọn họ làm tình đã sớm chứa nhiều sữa, y chơi đùa như vậy lại bài trừ không ít, đang theo đường cong hung nhũ trườn trượt xuống, ở trên bộ ngực vẽ từng đạo đường bộ dâm mỹ. Triệu Dự nhìn thấy tâm thoải mái khẽ động, nhìn thấy tay Nhiễm Ngọc Nùng đã trượt đến khấu hoàn còn đang đậy trên phấn hành, muốn mở ra. Duỗi tay liền bắt được hai tay y. Nhiễm Ngọc Nùng hai mắt vốn đang khép hờ mở ra, nhìn hắn kháng nghị. Triệu Dự cười không đàng hoàng, nói: “Muốn ta thứ lỗi tha thứ cho ngươi sao?”
Đều bị người chơi đùa thành như vậy, còn không chịu buông tha ta, quỷ hẹp hòi!!! Nhiễm Ngọc Nùng âm thầm oán thán. Nét mặt không ngờ vẫn một bộ biểu tình mong ngóng ôm hắn gật đầu. Triệu Dự cười tà tiếp tục nói rằng: “Vậy uy ta uống sữa!!” Nhiễm Ngọc Nùng nghe rồi thở dài một hơi, còn tưởng rằng Người nhà này lại muốn nảy sinh cái phương pháp gì không đứng đắn ức hiếp người chứ! Cứ như vậy hả. Khuôn mặt y thoải mái, lúc này ưỡn ngực đã muốn đem đầu v* đưa đến bên mép Triệu Dự. Không nghĩ tới lại bị Triệu Dự ngăn cản. Nhiễm Ngọc Nùng khó chịu nhìn hắn tiện tay lấy ra một cái chén trà từ trên Ngự án, tiện tay đem bã trà bên trong hất ra, rồi mới đưa đến trước hai vú y. Triệu Dự cười đến mức quỷ dị: “Ngày hôm nay đổi lại một cách uống khác. Bảo bối ngươi bắt đầu đem sữa bài trừ ra, đựng vào cái chén này cho ta uống đi!”
Chỉ biết Người nhà này không có hảo tâm!!! Nhiễm Ngọc Nùng trong lòng căm giận reo lên. Trên mặt tất nhiên là bay lên một mảnh ánh nắng chiều, y nhìn sang cái chén trà kia, lại nhìn Triệu Dự một cái, thăm dò hỏi: “Thật muốn như vậy?” Triệu Dự gật đầu, dỗ dành đánh lừa nói: “Ngoan! Để ta nhìn xem ngươi vắt sữa thế nào. Đợi ngươi chứa đầy rồi ta liền tha thứ cho ngươi. Bảo bối ngoan, cứ nghe theo lời ta nói đi!” Nhiễm Ngọc Nùng nghe xong, tư tưởng tứ tung, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đem đầu v* đưa vào miệng chén trà. Triệu Dự đang nhìn, đầu v* giống nụ hoa phấn sắc ở trên càng làm nổi thêm chén trà men trắng, cực kỳ đầy đặn mê người. Muốn quá…Muốn hung hăng cắn một cái quá a~! Trong lòng Triệu Dự đang kêu gào, nét mặt cũng không động thanh sắc, đang mỉm cười nhìn Nhiễm Ngọc Nùng, dùng nhãn thần thúc giục y.
Nhiễm Ngọc Nùng mặt đỏ, hai tay đang cầm vú trái, cắn răng dùng sức. Một cổ sữa nhỏ chảy từ trong vú đến đầu v* vọt ra, nối tiếp nhau vừa vặn lọt vào giữa chén trà, phát sinh ra tiếng nước trút vào rất nhỏ, ở trong Ngự thư phòng an tĩnh nghe cực kỳ rõ. Cái lỗ tai Nhiễm Ngọc Nùng cũng bị thiêu cháy, len lén nhìn Triệu Dự liếc mắt một cái, hắn đang cứng đờ hăng hái bừng bừng nhìn chằm chằm đầu v* còn đang ra sữa. Buộc lòng phải tiếp tục dùng sức vắt sữa. Đợi cho hai vú thay phiên nhau được vắt qua, chiếc chén trà kia cuối cùng cũng được sữa của Nhiễm Ngọc Nùng rót đầy. Triệu Dự bưng lên uống một hơi cạn sạch, đại khen: “Mùi vị rất ngon!” Nhiễm Ngọc Nùng mặt bị thiêu cháy đỏ lên, hừ một tiếng sẽ không nói nữa. Triệu Dự cũng không để ý, cắn một cái đầu v* đã sớm thèm nhỏ dãi, cái miệng nhỏ ngậm, ở trong miệng gặm cắn. Làm cho Nhiễm Ngọc Nùng kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó lại bắt đầu xoay xoay cúi đầu rên rỉ. Đôi cánh tay ngọc đã sớm vòng lên cổ Triệu Dự, thân thể càng hướng về phía tước, lại đem vú đưa vào trong miệng hắn. Kiều đồn(mông vểnh) ngồi ở trên đùi hắn mở ra ngậm lấy “Nhục nhận’ bắt đầu chậm rãi chầm chậm lắc lư. Chỉ chốc lát, Nhiễm Ngọc Nùng nhịn không được, từ trong miệng Triệu Dự lấy đầu v* mình bị mút vào gặm cắn sưng lên, nũng nịu cầu xin nói: “Tướng công, tha lỗi cho thần thiếp, cho ta đi. Phía dưới ta…Rất muốn…Ân…” Nói xong nhẹ nhấc mông lên, hơi hơi rời ‘Nhục nhận’. Như là bằng chứng ứng với lời hắn nói, từ trong khe Mị huyệt lộ ra d*m thủy đang cấp tốc chảy xuống, làm cho hạ thân y phục và đồ dùng hàng ngày của Triệu Dự ướt nhẹp.
Triệu Dự cắn răng cười, đột nhiên chế trụ eo nhỏ nhắn của Nhiễm Ngọc Nùng hung hăng hạ xuống nhấn một cái, Mị huyệt lần thứ hai được ‘Nhục nhận’ cắm đầy. Nhiễm Ngọc Nùng hét lên một tiếng, mị huyệt bắt đầu kịch liệt co rút. Còn không chờ y phản ứng nhiều, Triệu Dự đã ưỡn thắt lưng lên, hướng về phía trước mạnh mẽ đẩy tới, Nhiễm Ngọc Nùng lớn tiếng rên rỉ, thắt lưng run rẩy, cần nhờ đôi bàn tay to của Triệu Dự kìm hãm mới không đến nỗi yếu đuối ngã qua một bên. Triệu Dự không lưu tình chút nào cố gắng đẩy vào rút ra, d*m thủy ở mị huyệt Nhiễm Ngọc Nùng chảy ra càng lúc càng nhiều, nhỏ giọt trên chân hắn, làm cho y phục hạ thân ướt nhẹp một mảnh…
Đợi cho vân thu vũ tán, Nhiễm Ngọc Nùng cả người xích lõa, ứ ngân rải rác nghiêng người yếu đuối ở trong lòng hắn. Một chân hướng ra phía ngoài bị nhấc lên trên Ngự án, lộ ra mị huyệt đã bắt đầu khép kín. Triệu Dự dùng hai ngón tay móc khắp nơi, tự mình lấy tinh thủy bắn ra ở bên trong, rồi dùng khăn tay kỹ càng lau đi.
Nhiễm Ngọc Nùng lo lắng nhìn y phục của Triệu Dự, nói: “Phải làm thế nào đây hả? Nếu như ở hậu cung thì cũng không sao, nhưng bây giờ bí mật khó giữ nếu nhiều người ngoài biết, không biết bên ngoài sẽ suy nghĩ thế nào khi họ nhìn thấy.” Nguyên lai lúc hai người vừa mới say mê tình cảm mãnh liệt, Triệu Dự thình *** h tháo khấu hoàn trên phấn hành Nhiễm Ngọc Nùng ra. Nhiễm Ngọc Nùng cả người run lên, một cổ tinh thủy không thể phòng bị bắn ra như vậy, bắn lên trên vạt áo Triệu Dự, làm dơ bộ Long bào màu đen kim tuyến trên người hắn.
Triệu Dự không lưu tâm, khoát khoát tay ý bảo y an tâm. Cũng trêu đùa: “Bây giờ nếu lo lắng cũng đã muộn, y phục phía dưới của ta vừa mới bị ngươi làm ướt, khi đó trông thấy làm sao bảo ngươi dừng lại được?” Hóa ra vạt áo của hắn đã sớm bị d*m thủy từ hạ thân Nhiễm Ngọc Nùng chảy ra thấm ướt một mảng lớn. Nhiễm Ngọc Nùng mặt đỏ cúi đầu vùi trong lòng hắn không nói lời nào. Triệu Dự vỗ vỗ bảo bối trong lòng, kéo y phục Nhiễm Ngọc Nùng vứt bỏ ở một bên vì y phủ thêm, mới giương giọng gọi: “Phúc Hi!”
Cửa vừa mở ra, Phúc Hi đã dẫn theo mấy người tâm phúc tiến vào. Nhiễm Ngọc Nùng nhìn phía trước mặt thấy Giảo Nguyệt Hạo Nguyệt cũng theo vào trong. Một đám người tiến vào hành lễ, rồi mới không nói một lời tiến lên trên thu dọn cho hai người, mùi tình dục tràn đầy phòng giống như vô động vu trung, Nhiễm Ngọc Nùng từ trong người Triệu Dự bước xuống, thuận theo Giảo Nguyệt Hạo Nguyệt bắt đầu vì y chỉnh lý lại y phục. Nhìn thấy Phúc Hi mang theo mấy tiểu đồ đệ nhanh tay nhanh chân thay áo khoác bị dơ bằng cái khác cho Triệu Dự, thay y phục mới, rồi Phúc Hi mới thu y phục rất bẩn khom người lui ra, vội vàng hô một tiếng: “Phúc Hi!” Phúc Hi dừng lại, nhìn y một cái, hiểu rõ nói rằng: “Nương nương yên tâm, lão nô biết phải làm thế nào.” Nhiễm Ngọc Nùng đỏ mặt gật đầu, Triệu Dự ở một bên cười to khích động. Phúc Hi đã thu y phục xong ra ngoài.
Đợi lúc xác thực hai ngươi đã chỉnh lý xong có thể đi ra ngoài gặp người, Triệu Dự nắm tay Nhiễm Ngọc Nùng, thoải mái tiêu sái đi ra ngoài, lên kiệu trở về cung. Vừa lúc Tô Thiển Ngâm chạy tới, chỉ có thể nhìn thấy đế và hậu nhìn nhau cười, cùng nhau ngồi trên kiệu 24 người cáng, hình ảnh một đám người ở phía trước thở ra cáng kiệu rời khỏi. Tô Thiển Ngâm kinh ngạc nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, khăn tay trong tay đã xoắn chặt,Trí Tước ở phía sau hiểu rõ lo lắng kêu một tiếng: “Nương nương.” Tô Thiển Ngâm quay đầu về, miễn cưỡng cười nói: “Xem ra bệ hạ cùng nương nương hòa hảo rồi. Có nương nương rồi, xem ra chúng ta là không cần lo lắng bệ hạ phát cáu, không ăn cơm, tức giận mà phá hỏng thân thể.” Dừng dừng, nhìn Trí Tước trên tay đang bưng đĩa cao điểm(bánh ngọt, bánh điểm tâm) tinh trí, nói: “Nếu như thế, chúng ta đi thôi. Bận rộn cả một buổi sáng, bản thân ta cũng chưa tự hảo hảo nếm thử mùi vị cao điểm tự tay làm.” Trí Tước cười xòa nói rằng: “Không phải như vậy, mùi vị cao điểm nương nương làm ngon thế nào, nô tỳ đã từng thử một lần, đến bây giờ cũng không quên được. Vẫn còn thỉnh nương nương khai ân. Lại cho nô tỳ thưởng thức bánh.” Tô Thiển Ngâm cười nói: “Tiểu chân (người hầu) nhà ngươi lại thèm ăn!” Hai chủ tớ lúc đó xoay người trở về cung.
Mà bây giờ phía Triệu Dự cùng Nhiễm Ngọc Nùng đã hòa hảo, tự nhiên lại dính cùng một chỗ cùng nhau tâm sự. Triệu Dự đang ôm Nhiễm Ngọc Nùng, hỏi: “Bảo bối, thành thật nói cho ta biết. Ngươi thực sự không phải…Thực sự rất muốn giống như đại hoàng huynh có thể rong ruổi nơi biên cương, tạo dựng sự nghiệp?” Nhiễm Ngọc Nùng nghe xong nở nụ cười, nói: “Ngươi sao vậy…Thế nào mà vẫn còn vướng mắc chuyện này a? Chẳng lẽ còn muốn cưỡng bức cơ thể của ta đòi lợi tức phải không? Bây giờ cũng không thể theo ngươi, xương sống thắt lưng của ta cứng đờ, phải hảo hảo nghỉ ngơi.” Triệu Dự lắc đầu, nói: “Không phải, ta là nghiêm túc.” Nhiễm Ngọc Nùng không cười, ngẩng đầu nhìn Triệu Dự: “Xảy ra chuyện gì?”
Triệu Dự thở dài nói: “Có đôi khi ta lại nhịn không được nghĩ, trước đây…bởi vì thân thể ngươi đột nhiên nảy sinh biến đổi, lại trong lúc hồ đồ cùng ta có hài tử, mới gả cho ta. Nếu như…Nếu như ngươi không đột nhiên có song nhũ… Nếu như không phải vì cùng ta có quan hệ, lại có hài tử….Ngươi có thể hay không…Tuyệt nhiên sẽ không lựa chọn theo ta, mà là….” Lời này kỳ thực vẫn giấu ở trong lòng hắn, Liêu Đông vương xuất hiện, chỉ là khiến cho nó đúng lúc bộc phát ra. Hắn yêu Ngọc Nùng bảo nối, là cái loại yêu mà toàn thân tâm đầu. Triệu Dự chưa bao giờ lại hoài nghi điểm này. Trong nghìn vạn người, hắn chỉ lựa chọn y, chỉ bằng lòng đối y xin thề đời này đều phải yêu thương y bảo vệ y. Thế nhưng, bảo bối? Y cũng là suy nghĩ như vậy sao? Hay là đối với y mà nói, trong lòng, bản thân chỉ là một người không nơi nương tựa. Bởi vì hắn là người đàn ông quan trọng nhất của mình, là phụ thân cốt nhục trong bụng y, là người biết được bí mật thân thể y còn không thể thay đổi tấm lòng mà yêu thương hắn? Triệu Dự cũng không an lòng, hắn cấp thiết yêu cầu nhận được một địa vị trong lòng Nhiễm Ngọc Nùng.
Nhiễm Ngọc Nùng sửng sốt, bị vẻ đứng đắn hiếm có của Triệu Dự đè áp. Suy nghĩ một chút, nói: “Hảo hảo, ngươi thế nào đột nhiên lại có ý nghĩ thế này? Lẽ nào ngươi đối với ta không có lòng tin như thế sao?” Triệu Dự thở dài nói: “Không phải, thế nhưng ta không muốn ngươi sau này phải hối hận, lại ước ao những người có khả năng tự do tự tại ngao du thế gian, mà ngươi, chỉ có thể mặc y phục nữ nhân. Ủy ủy khuất khuất theo ta, cùng nhau đứng tại nơi đây cũng không thể tùy tiện đi. Bảo bối, ta rất sợ, rất sợ có một ngày ngươi cũng sẽ không còn cách nào nhẫn nại với cuộc sống này, rồi bắt đầu oán hận ta!” Nhiễm Ngọc Nùng ngắt lời hắn, giận dữ nói: “Nói cái gì vậy? Ngươi cho ta là cái loại không biết phân biệt con người sao?” Trong lòng rung động, hoàn toàn không biết hóa ra bạn đời ngày ngày cùng mình bầu bạn trong lòng lại luôn băn khoăn như thế. Nhiễm Ngọc Nùng trong lòng vừa thở dài vừa thương xót luyến tiếc. Ôm Triệu Dự, nói rằng: “Ta nói bây giờ, đều là lời nói xuất phát từ đáy lòng. Ngươi nhất định phải nghe. ”
“Đúng vậy, trước mười lăm tuổi, ta chính xác là giống như các nam hài cùng tuổi, làm mộng anh hùng vô số. Thế nhưng qua mười lăm tuổi, tới Tấn vương phủ của ngươi làm hộ vệ, ngươi biết, khi đó bộ ngực của ta bắt đầu phát sinh biến đổi. Khi đó ta là hoảng sợ quá, thế nhưng cũng không để vào trong lòng. Đơn giản là khi đó, ta còn ôm một ý niệm ngu ngốc trong đầu, chờ khi cần thiết, ta dứt khoát đem hai luồng thịt tự mình cắt đi, làm một nam nhân chân chính.”
Triệu Dự vừa nghe, run rẩy, không dám tưởng tượng, hai tay khẩn trương cầm lấy hai vú Nhiễm Ngọc Nùng, rất sợ chúng nó đột nhiên sẽ biến mất. Nhiễm Ngọc Nùng nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói rằng: “Thế nhưng sau này, ta bắt đầu từ từ tăng trưởng, mộng cũng càng ít. Thậm chí cảm thấy là làm người thường, bình thường tự do là đủ cũng không sai, hùng ưng có bầu trời của hùng ưng, châu chấu cũng có bãi cỏ của châu chấu. Bản thân đều có thể có một vùng lạc viên a! Sau, ta gặp ngươi…Với ngươi ở Vô Danh cốc mệt nhọc ba tháng, mang thai…Rồi mới, lại cùng người thoát ra, gả cho ngươi, sinh hài tử. Chậm rãi xây dựng một gia đình. Ngươi biết không, khi còn bé ta có nhiều ước ao nhỏ bé giống người khác có thế có một gia đình hoàn chỉnh mà ta chỉ có thể đi theo sư phụ sống nương tựa lẫn nhau. Đến sau này, thậm chí ngay cả sư phụ cũng không còn sống…” Trong đôi mắt y đã ngấn nước mắt lưng tròng, được Triệu Dự yêu thương hôn một cái: “Tất cả khát khao của ta, ngươi đều cho ta. Sùng Quang, kỳ thực, ngươi biết ta rất vui vẻ với thân thể kỳ quái của chính mình không? Nếu không có nó, ta có thể thuận lợi như thế gả cho ngươi đến bây giờ cũng không chịu bất luận cái trở ngại gì?” Triệu Dự trong lòng vừa vui sướng vừa cảm động, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi một câu: “Vậy…Vậy ngươi sẽ không phiền chán với cuộc sống bị trói buộc trong hoàng thành này chứ?” Nhiễm Ngọc Nùng nở nụ cười: “Đây là nhà của ta, ngươi ở chỗ này, Thụy nhi bọn nó cũng đã ở đây. Ta vì cái gì phải phiền chán với cuộc sống của chính gia đình mình? Có thể làm đại anh hùng kiến công lập nghiệp quả thực tốt lắm, nhưng vậy không phải là điều ta rất muốn…Ta rất cần…Chính là ngươi a, ta yêu ngươi, chỉ bằng lòng lựa chọn ngươi…Ngươi hiểu chưa?”
Triệu Dự ôm chặt người trong lòng, trọng trọng gật đầu, nói: “Ta đã minh bạch…Đời này, chúng ta cứ trải qua như vậy, tuyệt đối không xa nhau.” Trong lòng xin thề cả đời phải trông coi bảo bối trong lòng cùng hài tử của bọn họ. Nhiễm Ngọc Nùng nở nụ cười ngọt ngào, hai người ngả vào nhau cùng một chỗ, tình tế nói mấy lời tâm tình lảm nhảm. Còn cần khát khao cái gì chứ? Cái gọi là hạnh phúc, kỳ thực không phải thế này sao??
Nhưng, ngọt ngào không bao lâu, Nhiễm Ngọc Nùng lại bị Triệu Dự đè xuống hành quyết không biết làm sao nghĩ đến: Thực ra…Nếu như có thể, y còn muốn hướng về phía trước ông trời khẩn cầu một chút, khiến Sùng Quang đừng dễ động dục như thế!!!