Tỷ Tỷ, Xin Ngươi

Chương 59








Đệ ngũ thập cửu chương: Năm mới về nhà chơi cướp tiền càng chơi càng cháy túi vừa phải thôi a, buồn chịu không nổi!
=.="




Kỳ thực rất nhiều thời gian, Nhậm Bình Sinh hoài nghi Nhậm Yên Vũ không phải mẹ nàng sinh ra, không nói đến Nhậm Yên Vũ hoàn toàn không có chỗ nào giống nàng và mẹ, trong ký ức của Nhậm Bình Sinh, nàng không có ấn tượng bụng mẹ mình từng to ra. Quản gia cũng không hề đề cập đến.


Lại nói thêm, khi Nhậm Yên Vũ xuất hiện thật sự giống như một ngày nào đó Nhậm Thanh Nghiên đi chợ mua một củ cải trắng, bỗng chốc đã bị ném vào Nhậm gia.


Đến quá bất ngờ, không một lời giải thích hợp lý, tại sao đột nhiên xuất hiện được đây.


Nhưng mà vì lúc đó Nhậm Bình Sinh còn nhỏ, cho nên vấn đề sâu xa như vậy nàng không thể nào nghĩ ra, hơn nữa lại sau nhiều năm như vậy cũng chưa từng nảy sinh nghi vấn với Nhậm Yên Vũ, giống như là Nhậm Yên Vũ cần phải xuất hiện, cho nên dần dần Nhậm Bình Sinh cũng quên chuyện Nhậm Yên Vũ làm sao chào đời.


Có lẽ khi mẹ đi chơi phát sinh tình một đêm với người ngoại quốc nào sau đó làm ra một đứa trẻ.


Có lẽ gần sinh nhật nàng, nên mẹ đoạt về? Mua về? Lừa về? Từ trong nhà người ta.


Hoặc có lẽ mẹ bổ cải trắng phát hiện ra. Nhậm Bình Sinh đại nhân đã từng nghĩ như vậy.


Dù sao thì cũng có đủ loại khả năng, đương nhiên những cái này không còn quan trọng nữa, dù sao Nhậm Yên Vũ đã thành món quà sống trong Nhậm gia nhiều năm như vậy, dù không phải ruột rà cũng đã biến thành thân thích.


Có thể không phải Nhậm Bình Sinh thật sự quên vấn đề Nhậm Yên Vũ chào đời, mà là nàng cố gắng quên đi. Nếu nhiều năm như vậy cũng không có ai đến tìm, có lẽ mãi mãi cũng sẽ không có ai đến tìm.


Cho nên khi người đàn ông này xuất hiện ngay trước mặt, đồng thời nói với Nhậm Bình Sinh, thật ra Nhậm Yên Vũ là cháu gái nhà ông, cả người Nhậm Bình Sinh đều chấn động.


Rốt cuộc mẹ nàng làm sao xách Nhậm Yên Vũ về được a?!!


Dù người đàn ông này nhìn qua cũng đã có tuổi, nhưng vô cùng nhã nhặn phong độ, trong lúc dường như Nhậm Bình Sinh vẫn chưa thể tiếp thu ông đã đưa danh thiếp của mình cho nàng, sau đó nói, nếu như Nhậm Bình Sinh bình tĩnh lại có thể gọi điện cho ông.


Chuyện này xảy ra vô cùng bất ngờ, bất ngờ không thua gì việc Nhậm Bình Sinh vậy mà lại bị Nhậm Yên Vũ công. Theo lý thuyết loại chuyện này không phải là tìm phụ huynh, tìm Nhậm Thanh Nghiên chứ? Không phải mẹ ở nhà sao? Còn cố ý đến tìm nàng?


Buổi tối Nhậm Bình Sinh liền gọi điện thoại tìm mẫu thân đại nhân của mình.


Cả chục cuộc mới có người bắt máy, thì ra người đàn ông kia đã sớm đến Nhậm gia, mà còn làm ầm ĩ một thời gian rất dài, sau đó bị Nhậm Thanh Nghiên đuổi đi, thật không ngờ bây giờ vậy mà lại đến trường học tìm Nhậm Bình Sinh. Nhậm Thanh Nghiên nhận được cú điện thoại này, lập tức bày tỏ nàng sẽ tự mình xử lý.


Tự mình xử lý? Không phải Nhậm Bình Sinh không tin tưởng mẫu thân đại nhân nhà mình, nhưng trong ấn tượng của nàng mẫu thân đại nhân thật sự ngoại trừ chơi và không đáng tin cậy ra, không có gì đáng để tin tưởng.


Nhậm Bình Sinh không có nhắc đến chuyện này với Nhậm Yên Vũ, cho nên Nhậm Yên Vũ đối với việc mẫu thân đại nhân đột nhiên đến thăm vẫn có hơi bất ngờ, đương nhiên Nhậm Yên Vũ đại nhân của chúng ta lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, cho nên dù rất muốn đá mẫu thân đại nhân ra khỏi nhà, nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng tỷ tỷ dọn đến phòng khách ngủ.


Sáng ngày hôm sau, Nhậm Thanh Nghiên liền ra ngoài.


Nhậm Bình Sinh cũng không có gọi điện cho người đàn ông kia, chuyện này dường như chỉ là một giấc mộng đối với nàng, hoàn toàn không có đoạn sau. Tuần kế tiếp, ngay khi Nhậm Bình Sinh cảm thấy mẫu thân đại nhân của mình đã giải quyết chuyện này triệt để, người đàn ông kia lại gọi điện cho Nhậm Bình Sinh trước, đồng thời còn hẹn Nhậm Bình Sinh sau khi tan học gặp mặt ở quán cafe đối diện trường.


Nhậm Bình Sinh cúp điện thoại trở về nhà tìm Nhậm Thanh Nghiên, hiển nhiên Nhậm Thanh Nghiên cũng biết, sắc mặt thật sự không tốt nói với nàng: "Ta nói với hắn rất nhiều lần rồi, thế nhưng ông già đó không chịu hết hy vọng, con đi gặp hắn cũng tốt, ta nghĩ hắn muốn con có thể nói với Tiểu Vũ một chút, tốt nhất là khuyên Tiểu Vũ về với hắn. Con đi nói chuyện đi, sợ là vài ngày nữa hắn có thể tìm đến Tiểu Vũ, trở về rồi chúng ta nói với Tiểu Vũ sau."


Trái tim Nhậm Bình Sinh chợt thắt lại, nàng thậm chí còn không dám tưởng tượng nếu như Nhậm Yên Vũ biết được chuyện này, nếu như Nhậm Yên Vũ muốn đi cùng người đàn ông đó, để lại một mình nàng thì phải làm sao?


Hoặc là, nếu như người đàn ông kia bắt buộc Tiểu Vũ đi cùng hắn thì sao? Nàng có cách nào ngăn cản?


Lúc này sắc mặt Nhậm Bình Sinh tái nhợt vô cùng, nhìn nàng như vậy Nhậm Thanh Nghiên đau lòng tiến đến ôm Nhậm Bình Sinh vào lòng, vuốt đầu nàng, dịu dàng nói: "Tiểu Sinh đừng sợ, Tiểu Vũ đã trưởng thành rồi, cho nên nếu như nàng không muốn ông ta cũng không thể ép buộc, nếu là dùng sức mạnh, Nhậm gia chúng ta không hề sợ." Nàng nói như vậy, ôm Nhậm Bình Sinh, e rằng trong cuộc đời Nhậm Bình Sinh đây là lần đầu tiên nàng thấy Nhậm Thanh Nghiên giống như một người mẹ.


Sắc mặt Nhậm Bình Sinh vẫn tái nhợt: "Vậy nếu như Tiểu Vũ đi cùng hắn thì làm sao bây giờ?" Nếu như Nhậm Yên Vũ nguyện ý đi, vậy phải làm sao bây giờ?


Nhậm Thanh Nghiên nhẹ vỗ lưng nàng, nói: "Con nên tin tưởng Tiểu Vũ một chút a. Nhất định Tiểu Vũ sẽ không đi. Hơn nữa mẹ của Tiểu Vũ đã sớm qua đời, cha của con bé cũng lập gia đình mới, Tiểu Vũ đi cũng không có ý nghĩa. Con bé sẽ không đi."


Tuy là nói vậy nhưng Nhậm Bình Sinh vẫn vô cùng sợ, hai người hẹn nhau buổi chiều 3 giờ gặp ở quán cafe. Lúc Nhậm Bình Sinh đến đối phương đã đợi ở đó.


"Nhậm tiểu thư, mời ngồi." Đối phương vẫn như trong ấn tượng của nàng, một bộ dạng tao nhã lịch lãm, thậm chí Nhậm Bình Sinh hoài nghi, có phải bất luận là lúc nào, đối phương cũng là bộ dạng này hay không.


Nhậm Bình Sinh không biết nên nói gì, chỉ thấp thỏm ngồi đó uống nước, đối phương thấy Nhậm Bình Sinh không nói, tự mình kể rất nhiều chuyện về mẹ của Nhậm Yên Vũ.


Mẹ của Nhậm Yên Vũ từ nhỏ đến lớn luôn là một đứa rất phản nghịch, lúc trước vì chuyện không chịu lập gia đình mà còn làm ầm ĩ với gia đình, sau đó gia đình dùng rất nhiều cách, mẹ của Nhậm Yên Vũ mới gả cho cha Nhậm Yên Vũ, thế nhưng sau khi sinh Nhậm Yên Vũ không được bao lâu, mẹ nàng liền xuất đơn li dị, sau đó không được một năm thì qua đời, dù năm đó Nhậm Yên Vũ được tòa phán quyết để cho người mẹ nuôi dưỡng, nhưng sau khi người mẹ qua đời, con cái hẳn là giao cho cha, thế nhưng lại không thấy con bé đâu. Lúc đó chỉ nói, trước lúc mẹ Nhậm Yên Vũ lâm chung đã giao phó con gái cho một người đáng tin cậy, nhưng người đó rốt cuộc là ai, không ai biết được.


Đương nhiên, mấy năm nay gia đình vẫn luôn tìm tung tích đứa bé, thế nhưng không có đầu mối, sau đó bên nhà trai cũng lập gia đình lần nữa, chuyện này cứ như thế hoãn lại, sau đó lại tìm thì càng trắc trở hơn, mãi đến năm ngoái, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được đầu mối về Nhậm Yên Vũ.


Cho nên mới nói, người mà mẹ Nhậm Yên Vũ giao phó trước khi lâm chung, là mẹ của Nhậm Bình Sinh?


Nhậm Bình Sinh cúi đầu uống cafe, cau mày nghĩ, vậy quan hệ của mẹ nàng và mẹ của Nhậm Yên Vũ, rốt cuộc là gì?


Đối phương thấy Nhậm Bình Sinh vẫn cau mày không nói lời nào, vì vậy giọng nói có chút khó xử: "Nhậm tiểu thư, ta biết các ngươi nuôi nấng Tiểu Vũ nhiều năm như vậy, bây giờ chúng ta lại đột nhiên nói muốn dẫn nàng đi, thật sự có điểm ép buộc, nhưng dù sao Tiểu Vũ cũng là con cháu nhà chúng ta, hy vọng ngươi có thể thông cảm cho tâm tình chúng ta, tìm nhiều năm như vậy, mới tìm được con bé."


"Thúc thúc, ngươi bảo chúng ta thông cảm cho mình, sao các người không thông cảm cho chúng ta? Ở trong mắt ta, Tiểu Vũ vẫn luôn là muội muội ruột thịt, bây giờ đột nhiên nói như vậy, ngươi bảo ta nên đồng ý thế nào?"


"Nhậm tiểu thư, tâm tình của ngươi ta có thể hiểu. . ."


"Ngươi đã hiểu rồi, chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra."


"Việc này. . ."


"Các người có thể thông cảm cho chúng ta, nhưng các người lại không thể buông được, vậy tại sao muốn chúng ta làm được? Ta cũng có thể thông cảm cho các người, nhưng mà trên chuyện này, ta sẽ không thỏa hiệp." Nhậm Bình Sinh tức giận nói: "Năm đó mẹ của Tiểu Vũ giao phó nàng cho mẹ ta, không phải là mẹ ta đi cướp. . . năm đó tại sao thà giao Tiểu Vũ cho mẹ ta, cũng không chịu đem Tiểu Vũ cho các người nuôi nấng, nguyên nhân đó các người có từng nghĩ tới không?"


Dường như lời này thoáng chốc kích động đến người đàn ông đối diện, sắc mặt của đối phương trở nên vô cùng khó coi. Không tiếp tục nói nữa.


Nhậm Bình Sinh không kiêng kỵ nhìn đối phương, tỉ mỉ quan sát biểu tình đối phương, nếu theo lời vừa nãy người đàn ông này kể, cùng biểu hiện bây giờ, xem ra quan hệ của mẫu thân đại nhân nhà mình và mẹ của Nhậm Yên Vũ nhất định rất phức tạp.


"Nhậm tiểu thư, bây giờ Tiểu Vũ đã trưởng thành, mặc kệ như thế nào, ta hy vọng có thể đơn độc nói chuyện cùng nàng, nếu như con bé không muốn đi, ta tuyệt đối không ép buộc, hy vọng Nhậm tiểu thư có thể đáp ứng." Thái độ đối phương thành khẩn, khiến Nhậm Bình Sinh suy đoán có phải bất cứ lúc nào vẫn là bộ dạng như vậy hay không. Đây là chuyện không cần hỏi ý kiến của nàng, Nhậm Yên Vũ đã thành niên, có khả năng tự mình lựa chọn, dù là đối phương đơn độc tìm Nhậm Yên Vũ, thì nàng làm sao mà biết được? Nhưng đối phương vẫn lễ phép hỏi ý kiến của Nhậm Bình Sinh.


Nhậm Bình Sinh cau mày nhìn người đàn ông trước mặt, một lát sau gật đầu nói: "Đây là chuyện của ngươi và Tiểu Vũ, dù ta muốn tự quyết định, nhưng bây giờ Tiểu Vũ đã trưởng thành, ta không thể quyết định thay nàng, chuyện muốn gặp Tiểu Vũ, ta sẽ thay ngươi chuyển lời."


Đối phương rất cảm kích. Vẫn nói rõ ràng nếu như Nhậm Yên Vũ không muốn đi theo mình, ông tuyệt đối sẽ không ép buộc.


Lần nói chuyện này tuy bắt đầu không mấy vui vẻ, nhưng bất ngờ là cũng không có nhiều vị thuốc súng.








——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không phải ta nên nói chút gì đó cho phải sao? Nói chút gì cho phải đây? Ừ, ta nói xong rồi.
(¬_¬")