Tỷ Tỷ, Xin Ngươi

Chương 4








Đệ tứ chương: Lúc này Nhậm Yên Vũ bò cũng không dậy nổi nữa, mặt chạm đất, khóc. 




Ngày hôm sau tinh thần của tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh thật không tốt. Hơn nữa nàng còn bị dọa sợ, bởi vì buổi tối nàng nằm mơ thấy ngón chân mình bị chuột gặm, sáng sớm rời giường phát hiện ngón chân mình thật sự có nước bọt!


Oa a a a a! Thật đáng sợ a~ sau này đi ngủ nhất định phải mang tất chân! Hu hu hu. . .


"Tiểu thư, có phải người sinh bệnh rồi không? Trông không có tinh thần."


"Không có~ a di ta đi học đây." Nghiêm túc đeo balô của mình, tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh đi học. Nhậm Bình Sinh rất thích đến trường, đến trường có thể học được rất nhiều kiến thức, sau khi có kiến thức mới có thể kiếm tiền~ cho nên mặc kệ chuyện gì mỗi ngày tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh đều kiên trì đến trường, đồng thời còn nghiêm túc học tập.


Nhậm Yên Vũ được bảo mẫu bồng, nghiêng đầu nhìn Nhậm Bình Sinh đi học.


"?" Nàng không rõ, mỗi ngày tỷ tỷ đều đi ra ngoài làm gì a?


Bởi vì không còn tè dầm nữa, Nhậm Yên Vũ có thể ở lại giường của tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh, đồng thời sau đó còn liên tục duy trì nền tảng vững chắc đó, cho nên phải cám ơn chiếc tã.


Đương nhiên Nhậm Yên Vũ dùng hành động thực tế để cám ơn chiếc tã, mãi cho đến 4 tuổi nàng mới thật vất vả thôi mặc tã trong lúc quản gia muốn sống muốn chết tháo ra, hoặc là do Nhậm Bình Sinh tàn bạo đe dọa mới chịu thôi.


Nhậm Yên Vũ tuyệt đối là ngôi sao nhỏ trong tiểu khu Nhậm Bình Sinh ở. Nói một chút về nơi này, quả thật giống như "Tiểu khu trong cổ tích", nơi đó toàn là biệt thự, mỗi biệt thự đều giống như trong cổ tích, đáng ngưỡng mộ hơn chính là người thiết kế biệt thự ở tiểu khu này còn cố tình đến Đan Mạch và Canada để khảo sát thực địa, thiết kế mỗi một ngôi biệt thự đều không giống nhau, tuyệt đối là mỹ quan. Tiểu khu như vậy đương nhiên cũng có khu vực công cộng rất rộng rãi, những người giàu có mỗi ngày ăn no rồi rảnh rỗi đều đến khu công cộng học đòi văn vẻ một phen. Con nít đương nhiên cũng thích mấy chỗ này.


Cho nên mỗi lần bảo mẫu mang theo Nhậm Yên Vũ tướng mạo xuất sắc, dung mạo xuất trần ra ngoài tản bộ lúc nào cũng bị một đám người vây quanh, thậm chí còn có người thích chụp ảnh, vây lấy Nhậm Yên Vũ liên tiếp chụp ảnh chụp ảnh.


Yêu cái đẹp đại khái từ nhỏ đã có đúng không? Con nít trong tiểu khu đều thích chơi đùa với Nhậm Yên Vũ, mấy đứa lớn một chút rất hiển nhiên làm hộ hoa sứ giả, cả ngày đều tí tởn đi sau lưng Nhậm Yên Vũ, thuận tiện ăn chút xíu đậu hủ. Mấy đứa nhỏ hơn đều bất tự giác chơi cùng nàng.


Nhậm Yên Vũ hoàn toàn xứng đáng làm một ngôi sao a một ngôi sao! Mỗi lần nàng ra ngoài đều được một đống người lớn và trẻ nhỏ vây quanh.


"Tiểu Vũ muội muội sau này làm vợ của ca ca có được không?" Tiểu quỷ lớn hơn một chút đã bắt đầu dụ khị.


"Ừm." Tiểu quỷ cái gì cũng không biết, gật đầu.


"Tiểu Vũ muội muội sau này cũng làm vợ của ta có được không?" Tiểu quỷ nhỏ hơn một chút cũng hùa theo đứa lớn hơn một chút.


"Ừm." Tiểu quỷ ngây thơ cái gì cũng không biết tiếp tục gật đầu.


"Tiểu Vũ muội muội không thể làm vợ của Tiểu Phong, Tiểu Vũ muội muội đã làm vợ của ta rồi." Đứa lớn hơn một chút bắt đầu nổi giận.


"Tiểu Nam ca ca là người xấu, không cho Tiểu Vũ muội muội làm vợ của ta. . ." Đứa nhỏ hơn một chút ủy khuất.


"Tiểu Vũ muội muội ngươi nói ngươi muốn làm vợ của ai?" Tiểu Nam lớn hơn một chút lôi kéo Nhậm Yên Vũ nói.


"Ca ca." Nhậm Yên Vũ cái hiểu cái không quay qua Tiểu Nam nói như vậy. Nói đúng hơn là cái gì nàng cũng không hiểu - -|||


"Ngươi xem ngươi xem, Tiểu Vũ muội muội muốn làm vợ của ta." Tiểu Nam rất đắc ý.


"Oa a a~ Tiểu Vũ muội muội ngươi cũng phải làm vợ của ta. . ." Tiểu Phong dường như sắp khóc rồi.


"Ừm." Nhậm Yên Vũ còn nói thêm.


"Ngươi xem ngươi xem! Tiểu Vũ muội muội cũng muốn làm vợ ta!" Tiểu Phong liền vui vẻ.


". . . Tiểu Vũ muội muội ngươi không thể như vậy! Chỉ có thể làm vợ một người thôi!" Tiểu Nam bực bội.


Vì vậy quả nhiên từ nhỏ Nhậm Yên Vũ đã là một kẻ gây tai họa a gây tai họa! Người đâu mau đến ngăn nàng lại đi! Mầm non của đất nước không thể để kẻ gây tai hoạ này phá hủy như vậy~


Thời đại yêu nghiệt liên tục sinh ra lúc nào cũng xuất hiện một đấng cứu thế, vì vậy đấng cứu thế Nhậm Bình Sinh hoành tráng leo lên sân khấu. Nhậm Bình Sinh cảm thấy mình đảm nhiệm một vai rất quan trọng cho nên vô cùng cố gắng.


Trong một ngày tháng 5, Nhậm Bình Sinh tâm tình vui vẻ đi theo bảo mẫu, mang theo Nhậm Yên Vũ cùng nhau tản bộ đến quảng trường tiểu khu. Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ đáng yêu xuất hiện quả nhiên lại gây xôn xao. Tuy Nhậm Bình Sinh tỷ tỷ ở bên cạnh cũng coi là một đứa trẻ đáng yêu, nhưng ở trước mặt Nhậm Yên Vũ đã không có cửa so sánh, bị lãng quên ở một bên, bảo mẫu nhìn sắc mặt Nhậm Bình Sinh khó coi, trong lòng run rẩy a~ thở mạnh cũng không dám.


Mà Nhậm Yên Vũ mỗi lần tới chơi đều làm người ta để ý, rất nhanh đã bị vây quanh, sau đó cầm lấy cái này được tặng, cầm lấy món kia được cho, cầm lấy kẹo tới ăn. Rất nhanh, tiểu soái ca thân thiết cũng xông đến, tiếp tục tranh luận vấn đề dường như mãi mãi không kết thúc kia.


Nhậm Yên Vũ ở bên cạnh cái gì cũng không hiểu vừa "ừm" vừa hưởng thụ mỗi lần "ừm" xong thì có kẹo, đồ chơi, trong lòng rất vui vẻ.


Từ điểm đó có thể nhìn thấy được, tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta từ nhỏ đã biết lợi dụng nhan sắc của mình để trục lợi, đồng thời tuyệt đối có tiềm năng phúc hắc. Cho nên sau này Nhậm Bình Sinh bị nàng phúc hắc, cũng chỉ có thể im lặng bỏ qua, đương nhiên cái này để sau rồi nói.


Bên này, tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta bị ghẻ lạnh, đương nhiên Nhậm Bình Sinh cũng không vì chuyện này mà nổi giận mất mặt, cho nên tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta rất kiêu ngạo ngồi kế bên đọc sách trẻ em. Nhậm Bình Sinh rất cố gắng, dù chỉ mới là tiểu bằng hữu lớp chồi, thế nhưng đã bắt đầu từ từ biết đọc chữ, nàng đã biết viết tên của mình rồi. Cho nên nếu có thời gian nàng sẽ lấy sách ra đọc, bổ sung kiến thức của mình, tránh sau này lại xuất hiện cảnh quản gia "Hi sinh vì nhiệm vụ". Nhậm Bình Sinh rất ám ảnh với việc này.


Vì vậy ngay lúc Nhậm Bình Sinh chăm chú đọc chữ, Nhậm Yên Vũ chăm chú ăn chùa uống chùa chơi chùa, tụi con trai vì tranh giành vợ tương lai mà lớn tiếng ồn ào, Tiểu Nam vậy mà lại hun một cái chóc lên mặt Nhậm Yên Vũ, đánh dấu chủ quyền!


Cái hun này, đúng lúc bị tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh đúng lúc ngẩng đầu nghỉ ngơi nhìn thấy được.


Muội muội của mình bị người ta chiếm tiện nghi! Từ trong phim thấy chỉ cần bị con trai hun là sẽ sinh em bé Nhậm Bình Sinh thấy chuyện hun hít rất nghiêm trọng!


Vì vậy Nhậm Yên Vũ bị hun hít khiến Nhậm Bình Sinh lửa giận công tâm! Công tâm!


Chỉ thấy tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta bật người dậy, vứt quyển sách trẻ em trên tay xuống đất. Bịch bịch bịch chạy tới trước mặt Nhậm Yên Vũ và Tiểu Nam.


Một cước đá vào người Tiểu Nam, cố sức đá làm Tiểu Nam té lăn xuống đất!


"Oa a a a!" Bị đá té lăn Tiểu Nam oa oa khóc lớn.


"Cho ngươi hun muội muội của ta!" Nhậm Bình Sinh nói xong lại ngồi xuống, hung hăng tát một cái lên đầu Tiểu Nam!


"Oa a a!" Lúc này không phải chỉ Tiểu Nam mà các đứa nhóc khác cũng bị hành động bất ngờ của nàng dọa khóc.


Quảng trường lập tức nháo nhào lên.


"Ai da Tiểu Nam!"


"Trời ơi cháu ngoại tui!"


"Ôi má ơi chuyện gì vậy?"


"Con cái nhà ai a?!"


Âm thanh tiếp nhau không ngớt.


Nhậm Bình Sinh đứng giữa hỗn loạn, thập phần ra dáng, hùng hồn nói, "Cho ngươi hun muội muội của ta! Sau này ai dám hun muội muội của ta, ta đem các ngươi chôn xuống bùn!"


Vì vậy một đám người liền nháo nhào.


Bảo mẫu lập tức vội vã xin lỗi.


Vì vậy giữa đám người nháo nhào, Nhậm Bình Sinh lại "bốp" một cái đánh lên đầu Nhậm Yên Vũ!


"Oa a a a a a a a!" Nhậm Yên Vũ phát huy tất cả kỹ thuật khóc của mình, hào hùng khóc thét lên.


"Cho ngươi làm vợ người khác! Ngươi là kẻ ngu ngốc hả? Con gái không thể làm vợ của con trai! Đồ ngốc a!" Thật ra Nhậm Bình Sinh muốn nói là "Con gái không thể tùy tiện đồng ý làm vợ của con trai" nhưng mà bởi vì nói có hơi vòng quanh, Nhậm Bình Sinh nói không được đầy đủ, vì vậy đã nói nhầm. - -|||


"Oa a a a. . ."


"Không được khóc!"


"Oa a a a a!"


"Ngươi có dám làm vợ của tụi nó nữa không?!"


"Oa a a a!"


"Không được khóc! Nói mau đồ ngốc!"


"Oa a a a!"


"Ngươi không nói ta đi, hừ!" Nói xong câu này Nhậm Bình Sinh quả thật rất anh dũng xoay người bỏ đi.


"Oa a a a~ " Nhậm Yên Vũ thấy tỷ tỷ của mình bỏ đi, lập tức khóc chạy theo, thế nhưng vì còn nhỏ chân ngắn không hoạt bát, trong quá trình nàng đuổi theo thì "oạch" một cái ngã nhào, cả người nằm trên đất.


". . ." Nhậm Bình Sinh nghe tiếng, dừng lại quay đầu về, sau đó dĩ nhiên máu lạnh không thèm để ý, tiếp tục đi.


Ôi mẹ ơi~ thật hung tàn a! Toàn bộ gia gia nãi nãi ba ba ma ma thúc thúc a di ở đây, thấy một màn như vậy, ngay cả đứa trẻ trong tay mình cũng không muốn quản nữa, hận không thể nhào tới đỡ Nhậm Yên Vũ lên dỗ dành. Nhan sắc bị hủy hoại nha~


Bảo mẫu cũng rất hoảng sợ, vội vã chạy tới.


Nhưng mà tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta phản ứng cũng rất nhanh, nàng vừa khóc vừa vội vàng bò dậy, sau đó đuổi theo tỷ tỷ của mình.


"Oa a a. . . tỷ tỷ. . . oa a a a a. . ." Chân nhỏ chạy nha chạy! Lại "oạch" một cái.


Ôi~ người lớn trong quảng trường tâm can đau đớn đến run rẩy.


Nhậm Bình Sinh lãnh huyết vô tình hoàn toàn mặc kệ tiếp tục đi.


"Oa a a. . . tỷ tỷ. . ." Nhậm Yên Vũ tiếp tục đứng lên đuổi theo.


Sau đó lại "oạch"!


Tổ tông của con ơi~~~ còn té đập mặt xuống đất như vậy, Hằng Nga còn bị hủy dung nha~ tỷ tỷ có cần phải tàn nhẫn như vậy hông~ sài lang hổ báo a~


Lúc này Nhậm Yên Vũ bò cũng không dậy nổi nữa, mặt chạm đất, khóc.


". . ." Vẫn đi ở phía trước, rốt cuộc Nhậm Bình Sinh cũng tìm lại được lương tâm có thể 800 năm trước nàng đã vứt bỏ, xoay người lại. Bảo mẫu đã đuổi tới rồi, thế nhưng thấy tình cảnh như vậy nhất thời không dám tùy tiện đụng đến Nhậm Yên Vũ.


Vẻ mặt của tiểu thư quả thật rất đáng sợ a, xem ra vẫn còn đang giận, rốt cuộc mình có nên động hay là không a?! Nghĩ như vậy, bảo mẫu lại cảm thấy mất mặt vì mình vậy mà lại sợ một đứa trẻ 5 tuổi. Đương nhiên đây cũng là minh chứng cho tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta từ nhỏ đã sinh ra sát khí.


Ngay trong lúc bảo mẫu ngẩn ra đấy, rốt cuộc Nhậm Bình Sinh cũng động đậy, nàng đi đến trước mặt Nhậm Yên Vũ, không có ngồi xổm xuống mà là từ trên cao nhìn xuống Nhậm Yên Vũ đang "mô phỏng" con ếch nằm trên đất, nói: "Ngươi có dám làm vợ của tụi nó hay không?!" Kỳ thực ý của con bé không phải là cái này.


"Hu hu hu. . . không dám. . ." Nhậm Yên Vũ nằm bẹp trên đất ngẩng gương mặt tèm lem của mình, thậm chí da đã bị trầy, khóc nói.


"Hừ! Ngươi là kẻ ngu ngốc à?"


"Ngốc." Té đến ngốc rồi, hoàn toàn té đến ngốc rồi a nhị tiểu thư~ bảo mẫu đứng ở một bên nội ngưu đầy mặt.


Rốt cuộc Nhậm Bình Sinh cũng ngồi xổm xuống, cố gắng kéo Nhậm Yên Vũ từ mặt đất đứng lên, sau đó từ trong chiếc cặp trên lưng mình lấy ra miếng khăn giấy, lung tung lau lên mặt Nhậm Yên Vũ, vết trầy trên mặt Nhậm Yên Vũ không quá nghiêm trọng, sau khi Nhậm Bình Sinh lau khô mặt cho Nhậm Yên Vũ thì kéo tay nàng, nói: "Không được khóc, đi về nhà!" Sau đó cứ như vậy kéo Nhậm Yên Vũ về nhà.


Bởi vì mặt bị trầy, Nhậm Yên Vũ đau nên còn đang khóc, Nhậm Bình Sinh ngẫm lại có lẽ thật sự đau, thế là lại móc ra một viên kẹo sữa từ trong cặp của mình, cẩn thận dùng tay xé gói kẹp ra, có lẽ bởi vì giấy gói kẹo khó mở quá, Nhậm Bình Sinh dùng răng hỗ trợ một chút. Sau khi xé xong nàng lấy viên kẹo ra, nhét vào trong miệng Nhậm Yên Vũ, "Được rồi, đừng khóc nữa, cho ngươi ăn kẹo."


Nhậm Yên Vũ ngoan ngoãn ăn kẹo, nghẹn nước mắt đi theo sau Nhậm Bình Sinh, xoạch xoạch về nhà.


"Bảo bảo làm vợ của tỷ tỷ." Nhậm Yên Vũ đi theo sau Nhậm Bình Sinh, vừa ăn kẹo vừa nói lấy lòng.


"Ta không có cần ngươi làm vợ!"


". . . hu hu hu. . ." Nhậm Yên Vũ rất ủy khuất, nàng không thể làm vợ người khác, tỷ tỷ cũng không muốn nàng làm vợ mình, nàng làm sao bây giờ? Sau này nàng sẽ không được mặc quần áo đẹp đó rồi.


"Không được khóc!"


"Bảo bảo không khóc! Vợ. . ."


"Được rồi được rồi, nếu sau này ngươi ngoan, ta sẽ để ngươi làm vợ ta."


"Bảo bảo sẽ ngoan. . ." Nhậm Yên Vũ thỏa mãn, nàng lại có thể làm vợ rồi. Sau này chỉ làm vợ của tỷ tỷ thôi, tỷ tỷ cũng cho nàng ăn kẹo, tỷ tỷ cũng có thể cho nàng mặc quần áo mới.


Bảo mẫu nội ngưu đầy mặt đi theo sau. Tiểu thư à, người truyền bá tư tưởng sai rồi, nhưng mà nàng lại không có lá gan chỉ ra chỗ sai.