Tỷ Tỷ, Xin Ngươi

Chương 36








Đệ tam thập lục chương: Kỳ thực tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật a tiểu thư.




Cho nên về chuyện thời kỳ nổi loạn này, cứ như thế kết thúc trong khoái trá hả?


Đương nhiên không rồi! Mặc kệ Nhậm Yên Vũ của chúng ta cố ý dằn vặt hay vô ý dằn vặt, nói chung, công chuyện trên người tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta lúc nào cũng nhiều, muốn yên ổn a, cũng không dễ dàng gì. Cho nên không yên ổn nổi Nhậm Yên Vũ nhập học vào trường Nhậm Bình Sinh.


"Ế? Đánh nhau?" Đã rất lâu rất lâu rồi không bị lão sư mời vào trường uống trà lúc này tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh nhất thời chưa thích ứng được. Tuy đã từng không dưới một lần gặp phải chuyện này khi Nhậm Bình Sinh còn học tiểu học, nhưng mà dạo này đã rất lâu rồi không gặp, cho nên có hơi không quen.


"Phải, chuyện này thật sự khiến cho các lão sư chúng ta đều không thể tin được, thế nhưng đây là sự thật, nhắc đến chuyện này cũng do cậu bé kia không tốt, cậu bé hay bắt nạt người khác, nhưng Tiểu Vũ cũng không nên đánh cậu bé thành như vậy, lúc nào cũng không tốt hết." Đối với chuyện này lão sư cũng rất là khó xử, thứ nhất cậu bé kia bắt nạt bạn học, sau đó chọc giận Nhậm Yên Vũ, mới bị Nhậm Yên Vũ đánh, nhưng, mặc kệ nói thế nào, cũng không thể đánh người ta rụng hết răng như vậy, cũng rất khó ăn nói với phụ huynh người ta.


"Có lỗi với lão sư, tạm thời ta vẫn chưa hiểu đầu đuôi chuyện này, lão sư có thể nói từ đầu đến cuối cho ta không?" Đương nhiên Nhậm Bình Sinh cũng không phải cái loại bị lão sư mời tới uống trà liền khẳng định là do con của mình không tốt, sau đó xin lỗi phụ huynh người ta đúng không? Cho nên từ trong miệng lão sư, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh của chúng ta đã nhạy cảm bắt được điểm then chốt, vì vậy cậu bé bắt nạt người khác là khởi đầu của chuyện này? Sau đó rốt cuộc xảy ra gì, mới có thể biến thành như vậy?


Cho nên, sự kiện uống trà lần này biến thành lão sư vẻ mặt khó xử giảng giải sự tình từ đầu đến cuối với tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh á? A a a a, cho nên mới nói, gặp phải phụ huynh khí thế cường đại như thế quả nhiên làm người khác cảm thấy rất là bối rối.


Lão sư bày tỏ đối mặt với tiểu phụ huynh khí thế cường đại như vậy vịt lê* như núi!
*Đồng âm với áp lực


Cho nên tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh, nể mặt người ta đã từng dạy ngài, ngài tạm tha cho người ta đi~~ thật đúng là thụ bất điểu*~
*Hài âm của chịu không nổi


Sau khi lão sư thành thành thật thật kể hết sự tình cho tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh xong thì ôm mặt khóc chạy.


Thật đúng là quá không có tôn nghiêm a~~~


Cũng may tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh nhìn lão sư thành khẩn như vậy phối hợp như vậy, tôn nghiêm. . . không có như vậy, cuối cùng cũng khiêm nhường một chút, cũng thành khẩn nói với lão sư: "Chuyện này ta hiểu được, trở về ta sẽ dạy lại Tiểu Vũ, chuyện bồi thường chúng ta cũng sẽ chịu trách nhiệm, nhưng lão sư ngài cũng hiểu, Tiểu Vũ của chúng ta không phải loại người thích bắt nạt ai, cho nên chuyện này đối phương cũng có lỗi."


Lão sư lập tức cúi đầu nhận sai: "Dạ dạ dạ. . . chuyện này là do chúng ta không có trông nom tốt."


"Không không không, mấy đứa nó lớn cả rồi, lão sư không thể lúc nào cũng khắc khắc trông chừng, chuyện này chúng ta sẽ lén trò chuyện cùng phụ huynh bên kia, lần này phiền phức cho lão sư rồi." Một lần nữa Nhậm Bình Sinh nói.


Lão sư lập tức đáp: "Không phiền phức không phiền phức."


Nhậm Bình Sinh đi ra khỏi trường học, quản gia đã vẻ mặt khẩn trương chờ nàng.


"Tiểu thư, tiểu thư thế nào? Lão sư nói thế nào a?" Nhìn bộ dạng này giống như quản gia hận không thể mở đầu Nhậm Bình Sinh ra, trực tiếp đọc tin tức bên trong.


Nhậm Bình Sinh giống như cố ý, hoàn toàn không nhìn tới quản gia đang lo lắng, trái lại rất nhàn nhã bước đi quay đầu lại hỏi quản gia: "Tiểu Vũ về nhà chưa?"


Này này này, tiểu thư xin người, người có thể nói cho ta biết trước không hả?! Quản gia thầm tru lên trong lòng, tuy quản gia thầm tru lên trong lòng thế nhưng vì không có lá gan tru lên với Nhậm Bình Sinh, cho nên mặc dù nội tâm cuộn trào mãnh liệt, quản gia vẫn rất chuyên nghiệp đáp: "Tài xế đã đón nhị tiểu thư về nhà rồi, tiểu thư, lão sư nói thế nào a?"


Nhậm Bình Sinh đứng tại chỗ, nhìn bầu trời, dường như có ý định muốn làm quản gia gấp đến chết, khoan thai nói: "Thời kỳ nổi loạn. . . đúng là phiền phức. Xem ra phải cân nhắc có nên để Tiểu Vũ tiếp tục học võ hay không."


". . ." Quản gia hoàn toàn hết nói nổi, tiểu thư, tiểu thư xin người, người có thể đừng học sự đa cảm của văn nhân mặc khách* không? Cho nên rốt cuộc lão sư nói cái gì a! Xin người đó tiểu thư, cứ như vậy người ta nghe không hiểu!
*Chỉ những người bán chữ


Đương nhiên Nhậm Bình Sinh đa cảm rồi, cho nên rốt cuộc quản gia phát điên lên cũng không biết lão sư nói cái gì với Nhậm Bình Sinh, quản gia đại nhân thành công từ Bạch Liên Hoa biến thành Hỏa Bạo Liên*, nhưng mặc dù là Hỏa Bạo Liên, cũng không có cách nào gây khó dễ cho quỷ kiến sầu của chúng ta.
*Hỏa bạo = nóng nảy


Nhậm Bình Sinh đang suy nghĩ có nên để Nhậm Yên Vũ tiếp tục học võ hay không, cho nên mới nói cuộc đời học võ của Nhậm Yên Vũ sắp phải chết yểu, vô cùng nguy hiểm.


Nhưng mà Nhậm Yên Vũ đã học nhiều năm như vậy rồi, đột nhiên nghỉ giữa chừng, Nhậm Bình Sinh cũng hiểu được đáng tiếc, nhưng để Nhậm Yên Vũ tiếp tục học, dùng võ để bắt nạt bạn, cũng là không nên, vì thế luôn luôn nghiêm túc tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh đương nhiên sẽ không bằng không cớ lại đột nhiên để Nhậm Yên Vũ nghỉ học võ rồi.


Đầu tiên đương nhiên là phải hỏi Nhậm Yên Vũ một chút, rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, tuy lão sư đã nói nguyên nhân hậu quả cả rồi, nhưng tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh cẩn thận vẫn muốn hỏi người trong cuộc nghĩ thế nào.


Cho nên vào một buổi tối khắp trời đều là sao, Nhậm Bình Sinh đưa Nhậm Yên Vũ ra ngoài ban công, ngắm sao trên trời, uống sữa nóng, rốt cuộc Nhậm Bình Sinh cũng mở miệng hỏi: "Tiểu Vũ, mấy hôm trước lão sư của ngươi có nói với ta, ngươi xảy ra xung đột với bạn trong trường?"


Được rồi, tiểu thư của chúng ta cảm thấy mình đã cố gắng uyển chuyển nói ra những lời này rồi, chỉ sợ không cẩn thận tổn thương đến tâm hồn nhỏ bé yếu đuối lại tinh tế của nhị tiểu thư.


Tròng mắt Nhậm Yên Vũ đảo một vòng, lập tức hiểu ra ý đồ lần này Nhậm Bình Sinh tìm mình ngắm sao. Tiểu mỹ nữ cầm ly sữa, đôi mắt chớp nha chớp nha, ngoan ngoãn nói: "Phải, hắn bắt nạt bạn, ta phòng vệ chính đáng." Lúc này, đầu tiên phải thừa nhận, sau đó cố gắng làm mình bớt tội, như vậy mới có thể kích phát mẫu tính của tỷ tỷ.


"Ừ, đối phương bắt nạt bạn là không đúng, nhưng ngươi cũng không nên đánh hắn nghiêm trọng như thế." Cho nên tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh là một phụ huynh rất có trách nhiệm rất có đạo lý, rất biết cách giáo dục con trẻ, muốn dạy con trẻ phải biết giảng đạo lý, dùng bạo lực là không thể giải quyết vấn đề.


Nhậm Yên Vũ lập tức tội nghiệp nhận sai: "Tỷ tỷ ta sai rồi, sau này ta sẽ không bắt nạt bạn, sẽ mách với lão sư." Được rồi loại chuyện này đã xảy ra rất nhiều rất nhiều lần khi còn ở nhà trẻ, hiện tại cũng na ná như vậy, khác biệt chính là Nhậm Yên Vũ của chúng ta đối với chuyện đã xảy ra, làm sao để đối mặt với chất vấn của tỷ tỷ đã xử lý càng ngày càng lô hỏa thuần thanh*.
*Chỉ sự dày dạn kinh nghiệm


"Cái kia cũng không được. . . ngươi đánh nhẹ chút, hoặc bảo người khác giúp ngươi đánh là được rồi." Đương nhiên, trên phương diện nguyên tắc tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh xử lý chuyện này, cũng càng ngày càng không có giới hạn.


Một lần nữa quản gia thầm tru lên trong lòng, tiểu thư, giáo dục con trẻ như vậy là sai, ngài đã sai nhiều năm, đồng thời còn càng ngày càng không đúng, xin người nhanh một chút thức tỉnh đi!


Trò chuyện kết nối cứ như vậy vui vẻ hoàn mỹ giải quyết xong rồi, thế nhưng phải nói một chút, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh của chúng ta đương nhiên vẫn không có yên tâm hoàn toàn, cho nên tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh định xem xem rốt cuộc Nhậm Yên Vũ đã luyện võ đến đâu rồi, có tính là nguy hiểm hay không, sau đó mới quyết định chuyện có nên cho Nhậm Yên Vũ tiếp tục học võ. Nàng tuyệt đối không cho phép Nhậm Yên Vũ ở thời kỳ nổi loạn quan trọng này vì chuyện võ thuật mà xảy ra sai lầm không thể vãn hồi.


Khi nghĩ như vậy, hình tượng Nhậm Yên Vũ ở trong đầu tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh của chúng ta bởi vì tâm tình không ổn định nhất thời vô ý đả thương người, sau đó bị quản chế tạm thời, từ đó về sau không cứu vớt nổi, hoàn toàn trở thành hình tượng thiếu nữ bất lương.


Vội vàng bôi bôi xóa xóa, hình tượng như vậy tuyệt đối không thể xuất hiện tuyệt đối không thể!


Nhậm Bình Sinh nằm trên giường, nhìn Nhậm Yên Vũ ngoan hiền ngủ bên cạnh mình, trong lòng một lần nữa kiên định với quyết tâm của mình! Nàng tuyệt đối không thể để Tiểu Vũ đáng yêu của nàng xảy ra chuyện như vậy.


Sau đó, từ lúc nào mà hai người đã không thuần khiết ngủ chung với nhau vậy?! Tại sao Tác giả-kun bày tỏ mình hoàn toàn không biết gì?! JQ a JQ!
*Gian tình


Sau khi hạ quyết định cùng quyết tâm như vậy, ngày hôm sau, Nhậm Bình Sinh của chúng ta tìm một cái cớ, cùng Nhậm Yên Vũ đến võ quán.


Bởi vì khác biệt tuổi tác cho nên nội dung học tập của Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ không giống nhau, tuy võ thuật Trung Quốc và cái gì Teakwondo a nhu đạo a không thủ đạo a vân vân không giống nhau, không có hạn chế tuổi tác, cũng sẽ không phân cái này tổ cái kia tổ vân vân, nhưng bởi vì nội dung học khác nhau, cho nên Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ vẫn không chung một lớp, thế nhưng bởi vì muốn giám sát. . . ách, là khảo sát tình hình cụ thể tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ học võ, Nhậm Bình Sinh vẫn đến lớp Nhậm Yên Vũ.


Bởi vì ở lớp mình Nhậm Bình Sinh học võ rất không tệ, đối với chuyện Nhậm Bình Sinh chạy đến lớp Nhậm Yên Vũ lão sư không có ý kiến gì.


Vì vậy với dáng vẻ như học tỷ, Nhậm Bình Sinh ở bên cạnh nhìn Nhậm Yên Vũ tay chân nhỏ bé vẻ mặt nhu nhược tập luyện võ thuật. Đương nhiên sau khi tập là giai đoạn luyện, đấu tập với Nhậm Yên Vũ là một cậu bé cao hơn Nhậm Yên Vũ một chút, Nhậm Bình Sinh nhạy cảm phát hiện, cậu bé kia đứng ở trước mặt Nhậm Yên Vũ, vậy mà lại run?


Run?! Lẽ nào Tiểu Vũ nhà chúng ta bình thường rất bạo lực? Nội tâm của tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh mất bình tĩnh rồi.


Mặc kệ nội tâm của tiểu thư có bình tĩnh hay không, trận đấu tập của hai người vẫn bắt đầu rồi.


Cậu bé liều mạng công kích, thật sự là liều mạng, ngoại trừ những hành vi cắn cấu cào trái với nguyên tắc đồng thời quá tầm thường ra, trên cơ bản là dùng hết toàn bộ, hơn nữa còn kêu to thê thảm vô cùng, chí ít Nhậm Bình Sinh chưa từng thấy ai đánh nhau sẽ liều mạng hô a hô a như vậy.


Sau đó, trong lúc cậu bé liều mạng đánh, tiểu mỹ nữ Nhậm Bình Sinh rất nhanh liền rơi xuống thế hạ phong, sau đó rất nhanh bị cậu bé đánh bại. Ngẫm lại cũng biết, tiểu cô nương nhu nhược như Nhậm Yên Vũ, vừa nhìn là thấy không phải dạng đánh nhau mà.


Nhậm Bình Sinh nhìn Nhậm Yên Vũ bị đánh bại, đau lòng quá chừng, nhưng cuối cùng cũng thấy yên tâm rồi, sau đó tỷ tỷ đau lòng quá chừng lập tức đi tới nâng Nhậm Yên Vũ dậy, vừa an ủi vừa kiểm tra Nhậm Yên Vũ có bị thương hay không.


"Có đau ở đâu không?"


Nhậm Yên Vũ rất ủy khuất nói: "Tay có hơi đau."


"Ai zui, hơi đỏ rồi nè, cũng may không có sưng. Không sao, trở về tỷ tỷ thoa thuốc cho ngươi."


Đôi mắt Nhậm Yên Vũ có hơi ngấn nước: "Dạ, tỷ tỷ, Tiểu Vũ đánh không lại hắn, có phải tỷ tỷ rất thất vọng không?"


Ai zui~~ nhìn muội muội hai mắt ngấn nước đáng thương như vậy, nháy mắt ngay cả đầu khớp xương của Nhậm Bình Sinh cũng muốn nhũn ra, lập tức an ủi nói: "Sao lại thế? Thất bại là mẹ thành công, sau này Tiểu Vũ cố gắng nhất định có thể đánh bại hắn."


Nhậm Yên Vũ tiếp tục ngấn nước nói: "Nhưng mà Tiểu Vũ làm thế nào cũng không đánh lại hắn, tỷ tỷ có thể dạy Tiểu Vũ không?" Cho nên mới nói nhị tiểu thư ngài đã muốn như vậy rồi? Được một tấc lại muốn tiến một thước là không tốt a~


Ai zui ai zui~~ nhìn muội muội đáng yêu như vậy, sao Nhậm Bình Sinh có thể từ chối a? Không thể từ chối Nhậm Bình Sinh lập tức không quản không lo hoàn toàn không có nguyên tắc đáp ứng nàng.


Tiểu thư, ngài cứ không còn nguyên tắc dưới mỹ nhân kế như vậy sẽ đề cao hành vi bất lương của nhị tiểu thư.


Vì vậy mỹ nhân kế một lần nữa phát huy thành công Nhậm Yên Vũ bị tiểu đồng chí hoàn toàn không có nguyên tắc Nhậm Bình Sinh dắt về. Khi hai mỹ nữ đồng sự rời khỏi võ quán, vốn đứng sững sờ tại chỗ không có phản ứng, rốt cuộc cậu bé cũng nhịn không được kêu thé lên: "A a a a a! Ta đánh bại Nhậm Yên Vũ rồi ta đánh bại Nhậm Yên Vũ rồi mẹ ơi!!!! Mẹ ơi ta rốt cuộc cũng đánh bại Nhậm Yên Vũ rồi các ngươi đều thấy nha~~~ "


Vì vậy võ quán cũng không yên bình rồi.


"Oa a a a a! Vương Thụy vậy mà lại đánh bại Nhậm Yên Vũ rồi! Lão sư, Vương Thụy đánh bại Nhậm Yên Vũ rồi a!"


"Làm sao có thể làm sao có thể? Vậy mà có người có thể đánh bại Nhậm Yên Vũ?! Có phải thân thể Nhậm Yên Vũ hôm nay không khỏe không?!"


Cho nên~~~~ nhị tiểu thư ngài thật sự giống như tiểu thư nghĩ, là một người cơ thể mềm yếu dễ dàng té ngã em gái yếu đuối a~~~


Kỳ thực tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật a tiểu thư.


Về phần cậu bé bị đánh gãy hết răng thì. . . đưa ánh mắt nhìn xa xăm, chuyện này bí mật giải quyết là được rồi.








===
Từ chuyện thấy thỏa mãn khi cướp được tí xíu thời gian của bạn Sinh mà bạn Vũ đã đi đến nước này rồi *chấm nước mắt* cảm giác như con gái đã lớn khôn rồi các mẹ ạ