Đái Tân Ni trong ngực cười nhăn nhó: "Cũng...... Cũng không biết người nhà ngươi có thích ta hay không?"
"Cả Tiểu Quân cũng thích ngươi, cha mẹ ta lại càng không cần phải nói." Ta hôn môi Đái Tân Ni cái mũi.
"Vậy còn ngươi? Ngươi thích ta hay không?" Đái Tân Ni ngẩng đầu lên, con mắt mê người như phóng điện.
"Nếu như ngươi để ta làm ở đây, ta càng yêu ngươi triệt để." Con lợn lòng của ta lai ngứa ngáy, Đái Tân Ni đã không còn là mẫu người ngây thơ như Tiểu Quân, thế nhưng vẫn ngây thơ muốn nghe vài lời nói nhảm. Nhưng nếu ta tùy tiện nói vài câu hạ lưu, đoán chừng nàng sẽ không đồng ý.
"Tại đây ư? Có người trông thấy thì làm sao?"
Đái Tân Ni đỏ mặt lên, khẽ cắn cặp môi đỏ mọng ngượng ngùng nhìn ta. Ta sững sờ, lập tức hiểu được nàng cũng không phản đối cùng ta yêu đương ở nơi này, chỉ là lo lắng bị người ta phát hiện mà thôi. Trong lòng ta đột nhiên phấn khởi hẳn lên, nhìn đầu bậc thang, ta nhanh chóng xoay thân thể nàng qua để nàng đưa lưng về phía ta, hai tay đều động nhấc váy dài của nàng lên, kéo quần lót xuống.
"Lý Trung Hàn, ngươi...... Ngươi đừng làm xằng bậy."
Đái Tân Ni không thể bỏ tập văn kiện trong tay ra, nàng chỉ có thể dùng một tay đẩy ta ra, vừa đẩy còn vừa nhô bờ mông lên. Ta thầm buồn cười, dáng vẻ này là phản kháng hay sao? Quả thực là dung túng. Ta đương nhiên không chút khách khí, lôi đại nhục bổng trong đũng quần ra, đâm vào trung tâm bờ mông tròn lẳn.
"ờ...... Ngươi là cẩu sao? Làm sao tùy tiện trêu đùa người ta như vậy chứ! A...... Nhẹ chút!"
Đái Tân Ni dứt khoát ép thân thể xuống ghé vào lan can, nhẹ nhàng lắc mông để côn th*t ta càng thâm nhập mật huyệt của nàng. Ta một chiêu đắc thế, càng không kiêng nể gì cả, trường thương bung ta ra, thẳng tiến Trung Nguyên.
"Ngươi là chó mẹ, ta là chó đực được không?" Ta nhỏ giọng cười xấu xa, những lời hạ lưu cũng thốt ra.
"Ư...... Về nhà không được sao? Vì sao cứ muốn ở chỗ này? Ư...... Ư......" Đái Tân Ni vừa lay động bộ mông tròn, vừa oán trách đứt quãng.
Nguồn truyện: Truyện FULL" Ta chính là muốn ở chỗ này làm thịt ngươi, không vui sao? Không thích thì ta không động nữa." Ta vỗ nhẹ bộ mông nàng, quả thật ngừng lại.
"Đồ vương bát đản, về sau ngươi đừng hòng đụng vào ta." Đái Tân Ni cảnh cáo ta.
"Gọi ông xã thì ta động." Ta nhịn cười.
"Ngươi......" Đái Tân Ni vừa tức vừa vội.
"Lề mề cái gì? Mau gọi đi." Ta cười gian manh.
"Ngươi vốn là ông xã của ta, kêu cũng không thiệt thòi ! ừ...... Lão công." Đái Tân Ni lắc lắc eo mềm, bờ mông rất tròn lay động không thôi.
"Ha ha." Ta cười to, hai tay đở lấy bờ mông, một hồi mưa to gió lớn ập xuống nàng.
"Lý Trung Hàn, ngươi...... Ngươi nhớ kỹ cho ta...... Ư...... A......"
" Nhỏ giọng một chút." Ta nhịn không được lại vỗ đét một cái lên bộ mông đầy đặn của nàng, cú đánh này cũng không nhẹ, trên cặp mông trắng như tuyết lưu lại một dấu đỏ đáng thương.
Vẫn chưa đi vào phòng, Thượng Quan Quyên đã không ngừng nhìn ta cười.
"Có chuyện gì vậy? Tiểu Quyên." Ta cười hỏi, lúc này tâm tình của ta rất vui sướng, bởi vì ta vừa chinh phục xong Đái Tân Ni. Mặc dù không bắn ra, nhưng ta chẳng hề cảm thấy khó chịu, lời dặn dò của Quách Vịnh Nhàn ta vẫn nhớ rất rõ.
"Tiểu Quân đang thay quần áo ở bên trong! Tổng giám đốc có cần gõ cửa không?" Thượng Quan Quyên cười ngọt ngào với ta, ta lập tức cảm thấy bội phục, bởi vì câu hỏi này của nàng rất có kỹ xảo. Nếu như ta gõ cửa, vậy thì chứng minh ta tôn trọng Tiểu Quân. Còn nếu như ta không gõ cửa, vậy thì chứng minh quan hệ của chúng ta đã đến tình trạng thay quần áo có thể tùy tiện nhìn. Với tư cách của một thư ký đúng nghĩa, Thượng Quan Quyên có trách nhiệm phải làm rõ quan hệ giữa ta với những người bên cạnh, nhưng nàng lại không thể trực tiếp hỏi ta, cho nên nàng dùng loại kỹ xảo cao siêu này đến xò xét quan hệ giữa ta cùng với Tiểu Quân.
"Tiểu Quân là tiểu di của ta, nàng có thể tự do ra vào phòng làm việc của ta. Đương nhiên, ngoại trừ tình huống đặc biệt." Ta mỉm cười với Tiểu Quyên, thuận tay gõ cửa văn phòng.
Thượng Quan Quyên thấy vậy lập tức ngầm hiểu, ngọt ngào cười giòn tan nói: " Tôi biết rồi, thưa tổng giám đốc."
Ta cảm thấy Thượng Quan Quyên rất tinh ranh, nghĩ thầm có phải là nếu ta phóng một cái rắm, liệu nàng có biết ta ngày hôm qua ăn cái gì hay không?
"Ca, hôm nay ta sẽ mặc cái này đi ăn cơm được không?" Đi vào văn phòng, ánh mắt ta đột nhiên sáng ngời, lần nữa cảm nhận được mị lực của Tiểu Quân càng ngày càng thịnh. Ta thực không muốn đi phó ước, thầm nghĩ ngắm nhìn mỹ nhân thế này thì còn tâm trí đâu mà đi nữa.
"Đẹp...... Đẹp, thật sự đẹp, rất đẹp." Ta nói năng có chút lộn xộn.
" Làm sao vậy? Sao lạ thế." Tiểu Quân ỏn ẻn ta một câu.
" Không có gì, chỉ là thấy Tiểu Quân càng ngày càng xinh đẹp, có chút lo lắng." Ta thở dài một hơi.
" Lo lắng? Muội muội của ngươi xinh đẹp ngươi sợ cái gì chứ?" Tiểu Quân dẩu môi hờn dỗi.
" Là ta sợ ngươi chạy mất." Ta ê ẩm nói ra.
"Ca, tại sao lại nói những lời này đầy giấm chua vậy! Ngươi xem, ta giúp ngươi mua một chiếc dây lưng này, thích không?" Tiểu Quân đảo mắt một cái, chạy đến đống chiến lợi phẩm lấy ra một chiếc dây lưng màu đen.
"Thích, ngươi mua gì cho ca, ca đều thích." Ánh mắt của ta rất dịu dàng.
"Quen biết cái đầu heo nhà ngươi mười tám năm còn chưa nghe qua lời dễ nghe như vậy. Hừ, đoán chừng đã làm chuyện xấu gì rồi, phải không?" Tiểu Quân duỗi ngón trỏ ra chỉ vào chóp mũi ta.
Tiểu Quân đáng yêu đưa đến trước mặt, ta sao có thể đơn giản buông tha được, hai tay phóng ra kéo tấm thân mềm mại của nàng vào trong ngực: "Thật là kỳ quái, ca luôn cảm giác đã quen biết Tiểu Quân chí ít cũng tám trăm năm."
"Khanh khách...... Ca......" Tiểu Quân dán vào ngực ta cười nhõng nhẽo, một tiếng "ca" này làm ba hồn bảy vía của ta bay ra ngoài. Ta cúi đầu xuống, ngậm lấy cánh môi đỏ mọng kiều diễm. Cái gì cũng không để biết, cái gì cũng không thấy, đầu óc ta trống rỗng, ta lẳng lặng hôn Tiểu Quân. Tiểu Quân cũng không nhúc nhích, lẳng lặng hôn alij ta, phảng phất thời gian như dừng lại, mặt đất rộng lớn, bầu trời bao la, chỉ còn lại ta cùng Tiểu Quân.
"Rinh......" Lại một tiếng kêu phá hỏng giấc triền miên của chúng ta, Tiểu Quân má phấn đào hồng, khóe miệng cười toét, đôi mắt quay tròn rồi nói: "Nghe đi! thiệt là."
Ta đành đi đến bàn công tác, vừa cười xấu xa vừa lau nước miếng trên khóe miệng. Đó là nướt bọt Tiểu Quân, hương vị rất ngọt ngào. Sau khi nói một lát, ta mới biết được là Quách Vịnh Nhàn đã đến.
"Tiểu Hàn, ngươi ký tên lên mấy phần văn bản này."
Quách Vịnh Nhàn phong tình vạn chủng đưa một tập văn bản cho ta, nàng là thư ký duy nhất trong công ty dám gọi ta là Tiểu Hàn. Dựa theo chỉ dẫn của nàng, ta nhấn bút ký lên từng chỗ.
" Hãy hủy bỏ cuộc họp hành chính ngày mai, Nhàn tỷ hãy đi phát thông báo xuống dưới." Ta còn nhắc thêm.
"Vì sao?" Quách Vịnh Nhàn hơi bất ngờ.
" Buổi tối tham gia tiệc rượu, mọi người nhất định rất tận hứng, đoán chừng đều sẽ ngủ trễ. Ngươi sắp xếp một chút, ngoại trừ bên tài vụ, nọi người tham gia tiệc rượu buổi tối hôm nay có thể nghỉ nửa ngày vẫn đủ tiền lương." Ta đành giải thích. Ai, một cái tổng giám đốc còn phải giải thích cho thư ký sắp xếp công việc, đoán chừng cũng chỉ có người tận tình như ta thôi.
"Được rồi, vậy ta ra ngoài trước." Quách Vịnh Nhàn cười rất tươi.
"Ừ." Ta gật đầu, trong ánh mắt Quách Vịnh Nhàn, ta cảm giác được cái gì gọi là mọi thứ đều không cần nói, giống như có thần giao cách cảm vậy. Quách Vịnh Nhàn vừa đi, Tiểu Quân lại tới. Nàng học khẩu khí Quách Vịnh Nhàn nói:"Tiểu Hàn, ta đi ra ngoài trước."
Nói xong cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, dịu dàng hỏi: "Ca, vì sao Nhàn tỷ không gọi ngươi bằng tổng giám đốc, mà gọi bằng Tiểu Hàn?"
"Ta điều tra lý lịch Quách Vịnh Nhàn tỷ, nàng từng học ở một trường đại học danh tiếng, khoa quản lý quan hệ xã hội, tốt nghiệp thạc sĩ, chồng nàng là một quân nhân, nghe nói bị tàn tật. Ha ha, Nhàn tỷ tuy rất xinh đẹp, nhưng thứ ta coi trọng chính là năng lực của nàng, ta vừa mới lên đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, người đáng tín nhiệm lại có năng lực cũng chỉ có Nhàn tỷ, ngươi đừng nên so đo. Huống chi Nhàn tỷ hơn ta mười mấy tuổi, nàng gọi ta là Tiểu Hàn không có gì không được, ngươi về sau nhất định phải tôn trọng nàng, biết không?"
"A, biết rồi." Tiểu Quân thè lưỡi. Ta cảm thấy buồn cười, hiện tại Tiểu Quân đối với tất cả nữ nhân đến gần ta đều đề cao cảnh giác, ta không biết đây có phải là sự ghen ghét trời sinh của nữ nhân hay không?
"Rinh......" Điện thoại nội tuyến lại tới nữa.
"Chuyện gì vậy? Tiểu Quyên."
"Tổng giám đốc, ta là Hoàng Quán, có một vị là Chu thư ký đang chờ ngài." Thượng Quan Hoàng Quán nói rất mượt mà, thanh âm của nàng cũng êm tai như tỷ tỷ của nàng, thảo nào hai người lại có tên là Thượng Quan Quyên cùng Tiểu Quyên Hoàng Quán.
"Được, mời ông ta vào."
Đây là lần đầu tiên ta ngồi Audi, cũng không phải vì Audi rất cao cấp mà bởi vì nhãn hiệu Audi đã trở thành xe công vụ trong cả nước, loại xe công vụ này cũng không phải là nhân viên bình thường có thể ngồi được. Ngồi trên loại xe này thì có một cảm giác quyền quý, dù sao tại Hoa Hạ, quan chức biểu quyền lực và địa vị, đã có quyền lực cùng địa vị, người sẽ cảm thấy quang vinh vô hạn.
Ta cũng không ngoại lệ. Tuy đã là tổng giám đốc của một công ty lớn, nhưng khi đối mặt với một thư ký thị ủy nho nhỏ, ta vẫn nơm nớp lo sợ.
"Chu thư ký, lại phiền ngươi tới tiếp chúng ta." Ta khách khí nói chuyện.
"Ha ha, Lý tổng tài đừng khách khí, về sau mong ngài chiếu cố nhiều hơn." Chu thư ký nở nụ cười.
"Chu thư ký càng không nên khách khí, Lý mỗ ta về sau còn phải dựa vào ngươi. Nếu Chu thư ký có điều gì cần Lý mỗ hỗ trợ thì cứ trực tiếp nói, bất kể là việc công hay việc tư."
Ta rất có hảo cảm với người này, tuy nói lần giải nguy buổi sáng nay là công lao của Hà Phù, nhưng vai trò của Chu thư ký cũng không nhỏ. Có thể chấn nhiếp tên cảnh sát trưởng, khiến hắn không dám làm lớn chuyện, thật sự là một nhân vật lợi hại. Có thể kéo chút giao tình với hắn, với ta đúng là trăm lợi không hại.
"Lý tổng tài tuổi còn trẻ mà đã gánh trách nhiệm nặng nề, đúng là hậu sinh khả uý! Tương lai có gì cần Chu mỗ hỗ trợ, cũng bất kể việc công hay việc tư, Chu mỗ định hết sức nỗ lực."
Chu thư ký nói lời rất hàm súc. Bất quá, hắn đã hiểu ý của ta, ta cũng đọc ý của hắn. Cả hai đều minh bạch trong lòng, chỉ có liên hợp quan thương mới có thể thuận lợi, mọi chuyện đều sẽ nước chảy thành sông.
"Ha ha......" Ta cùng Chu thư ký thoải mái cười to. Tiểu Quân bên cạnh tỏ vẻ ngờ nghệch, giờ phút này nàng chẳng hề giống một chú hồ ly, càng giống một vị thiên sứ thánh khiết.
Chiếc Audi dừng trước một tòa nhà lợp ngói ngói lưu ly, tòa nhà này là nơi có diện tích lớn nhất trong cả khu biệt thự.
"Hoan nghênh, mời vào."
Một vị mỹ nữ đi ra từ trong nhà, nàng nhiệt tình nghênh đón ta. Trong lòng ta đột nhiên "thình" một tiếng, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Vị mỹ nữ trước mắt chính là người ta đã gặp tại cửa hàng nội y, nàng là người lái chiếc xe camry. Lúc này, mỹ nữ cũng nhìn rõ ta, trong ánh mắt nàng cũng tràn ngập kinh ngạc.
"Lão Hà, ngươi xuống đi! Khách đã đến rồi này."
Một âm thanh mỹ diệu hấp dẫn ta, theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy một vị mĩ thiếu phụ khí chất cao nhã mặc tạp dề từ trong bếp chậm rãi đi ra, bốn mắt chạm vào nhau. Ta kinh ngạc muốn rớt tròng mắt ra, vị mĩ thiếu phụ khí chất cao nhã này đúng là nữ khách hàng đụng phải ta trong tiệm nội y của Sở Huệ, không thể tưởng được chỉ trong nửa ngày, chúng ta đã gặp gỡ ba lần. Càng khiến ta ngạc nhiên là nàng lại là người nhà của Hà bí thư, trách không được khẩu khí của nàng tùy ý như thế! Ai, ta thực cảm thán chúng ta thật có duyên.
Chỉ là mĩ thiếu phụ lại không hề tỏ ra kinh hãi, nàng rất tự nhiên cười nói, hướng mỹ nữ bên cạnh ta nói:"Tiểu Nghiêm, ngươi đưa khách vào phòng ngồi một chút, ta lên gọi lão Hà."
"Vâng." Vị mỹ nữ gọi là Tiểu Nghiêm mỉm cười gật đầu, cánh tay ngọc mở ra, mời ta cùng Tiểu Quân vào: "Nào, đến đây ngồi một lát, Hà bí thư sắp xuống rồi."