Ta khẽ động đậy, trong miệng dịu dàng hỏi:"Hài lòng không?"
Đái Tân Ni đỏ mặt trợn mắt với ta:"Cái gì thoả mãn? Ta lại không có yêu cầu ngươi. A...... Nhanh rút ra, Tiểu Quân nghe thấy mất."
Ta nhẹ hôn bờ môi Đái Tân Ni:"Đồ ngốc, tiến vào làm sao đã có thể rút ngay được? Nhỏ giọng một chút, chấp nhận nha." Dồn lực vào phần eo, ta tăng biên độ đút vào.
"Ư...... Ư...... Lần sau ta không đến nhà ngươi nữa...... Ư...... Ư......"
Đái Tân Ni thở hổn hển vặn vẹo xương hông, càng uốn éo càng lợi hại, cũng không biết giãy dụa hay là đón ý. dương v*t của ta theo sự uốn éo loạn này mà thiếu chút nữa đã trượt ra khỏi mật huyệt.
"Được, lần sau đến nhà của ngươi làm." Ta cười xấu xa lấy, phía dưới dính sát vào thân thể Đái Tân Ni.
"A...... Chán ghét...... Nhanh lên."
Lần này Đái Tân Ni không vặn vẹo nữa mà phối hợp với ta lay động mông nàng, rất tự nhiên lay động. Nàng một bên nhìn cửa phòng tắm, một bên nhỏ giọng thúc giục:"Nhanh lên, nhanh lên."
"Uy, có ngươi thúc đấy như vậy sao?" Ta có chút buồn cười.
"Ai bảo ngươi xằng bậy? Ta thực hận ngươi chết đi được."
Đái Tân Ni không nhịn được liền cắn lên vai của ta một miếng.
"Thực hận như vậy sao? To như vậy ngươi còn hận sao?" Ta cười xấu xa.
"Ta cũng không phải hận nó, mà là hận ngươi...... Ư...... Ư......"
Đái Tân Ni đột nhiên kéo căng thân thể, hai chân hết sức mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn dán bộ ngực ta, hạ giọng dồn dập thở dốc.
"Yêu ai yêu cả đường đi được không?"
Ta cảm thấy thân thể nàng đã xảy ra biến hóa. Cứ sau mỗi câu tâm tình ta lại không ngừng xay nghiền bộ phận sinh dục nàng, đây là tuyệt chiêu chinh phục nữ nhân của ta.
"Ư...... Ta...... Ta sắp ra rồi......"
Đái Tân Ni nhỏ giọng hừ nhẹ, sự khó chịu kia thật không cách nào hình dung được, ta đương nhiên dốc hết toàn lực trùng trùng điệp điệp vào một kích. Sau một hồi kịch liệt run rẩy, nàng đã đón nhận lấy toàn bộ tình cảm chân thành, tuy tan tác ngàn dặm, nhưng nàng bị triệt để thần phục trong vui mừng. Thở dốc một chút, liền nhìn khí lực nhìn ta cũng không có.
Đúng lúc này, tiếng nước trong toilet cũng ngừng, thanh âm yêu kiều của Tiểu Quân từ bên trong truyền ra:"Ta muốn đi ra ngoài ." Ngụ ý là: Các ngươi làm xong chưa vậy?
Đái Tân Ni nghe hiểu ý Tiểu Quân, nàng xấu hổ đánh ta một cái. Có lẽ vừa cao trào chấm dứt, đôi bàn tay trắng như phấn mềm của nàng đã vô lực, ta liền chớp mắt với nàng rồi cất cao giọng:"Ta còn chưa thoải mái, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, ta đến nhà của ngươi nha."
Nói xong, ta tranh thủ thời gian đứng lên sửa sang lại quần áo.
Đái Tân Ni không nói gì, nàng vừa cuống quít cài lại áo sơmi, vừa oán hận trừng mắt với ta. Là hận ta sao? Ta muốn nàng không bao giờ ngừng hận ta.
Ta luộc súp hương vị rất ngon, hai mỹ nữ lớn nhỏ ăn rất thỏa thuê. Đây là lần đầu tiên Đái Tân Ni tới nhà ta ăn cơm, lần đầu tiên uống bát súp ta nấu, lần đầu tiên ba người cùng nhau ăn cơm, khung cảnh ấm áp hạnh phúc động lòng người. Ta phát hiện thái độ Tiểu Quân đối với Đái Tân Ni đã chuyển biến 180°, trong bữa tiệc, nàng trái một câu Tân Ny tỷ, phải một câu Tân Ny tỷ, nhiệt tình khủng khiếp. Tựa như cũng như với Cát Linh Linh vậy, thật sự là yêu ghét đều hiện lên mặt, một chút tâm cơ đều không có, đơn thuần như một trang giấy trắng.
"Tân Ny tỷ, ta có một yêu cầu, không biết có nên nói hay không?" Tiểu Quân xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn bóng mỡ rồi cất lời.
Đái Tân Ni đang dọn dẹp bàn mỉm cười gật đầu:"Nói đi, đừng khách khí với Tân Ny tỷ."
"Ta nói nha." Tiểu Quân lại hỏi một câu.
"Nói nha, ha ha." Đái Tân Ni dứt khoát dừng tay lại ngồi bên người Tiểu Quân.
"Ta hi vọng Tân Ny tỷ về sau đừng đá ca ca ta, ca ca ta rất thích tỷ." Tiểu Quân lớn tiếng nói.
Ta dù đang rửa chén, vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng Tiểu Quân và Đái Tân Ny nói chuyện. Tiểu Quân ta nói x ra, sắc mặt ta đại biến, suýt chút nữa để rơi chén bát trong tay, vội vàng quay đầu lại nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Tiểu Quân mà không thể nói ra lời.
"Ta đá ca ca muội lúc nào?" Đái Tân Ni vẻ mặt mờ mịt, nàng nhìn Tiểu Quân rồi lại nhìn ta.
"Tỷ xem, ca ca ta viết tên của tỷ lên hơn mười tờ báo nè..."
Tiểu Quân tựa như ảo thuật phù phép ra từ phía sau lấy một chồng báo, trên đó ghi chằng chịt ba chữ "Đái Tân Ni". Đây là hậu quả trong đoạn thời khi ta mất đi tin tức của nàng mà gian viết lung tung , không thể tưởng được lại để cho Tiểu Quân phát hiện, hiện tại nàng lấy ra khiến ta rất xấu hổ.
"Tiểu Quân, ngươi nói bậy bạ cái gì đó?" Ta vội vàng đã chạy tới đoạt lại chỗ báo đó.
"Đoạt cái gì mà đoạt, đưa ta nhìn xem."
Đái Tân Ni giật lại trong tay, con mắt hung hăng trợn trừng nhìn ta truy vấn:"Ngươi nói với Tiểu Quân ta đá ngươi sao?"
"Ta...... Ta...... Ôi ! Ta đau bụng, phải vào toilet, các ngươi cứ trò chuyện nha."
Ta đột nhiên ôm bụng, lộ ra bộ dáng thống khổ, không đợi Đái Tân Ni đồng ý, ta nhanh như chớp chạy vào toilet. Đóng cửa lại, ta thật không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng thực hận Tiểu Quân đến nghiến răng nghiến lợi, giơ nắm đấm lên âm thầm thề, nhất định phải trừng phạt nàng mới được.
"Lý Trung Hàn, ngươi cứ ở bên trong đó từng bao giờ đi ra." Đái Tân Ni đứng tại toilet trước rống to. Ừ, bây giờ ta đã biết tiếng rống của sư tử Hà Đông là như thế nào rồi.
"Ca, về sau ta không bao giờ tin tưởng ngươi nữa. Tân Ny tỷ đừng nóng giận, ta...... Ta hiểu lầm tỷ rồi. Đừng để ý tới ca ca ta, chúng ta dạo phố đi, ta vừa thấy một chiếc váy hoa rất đẹp." Tiểu Quân đi theo ồn ào.
Tiểu Quân thầm cười trộm không thôi, đừng nhìn Tiểu Quân cũng đi theo ồn ào, kỳ thật nàng đang giải vây cho ta, nàng rất giảo hoạt. Xem ra biết huynh không ai muội, biết ta không ai bằng Tiểu Quân, với cô muội muội này ta vừa yêu vừa hận.
Hai cái lớn nhỏ mỹ nữ lề mề cả buổi rốt cục cũng đi ra ngoài, ta vội vàng từ trong toilet đi ra, như hài tử mắc lỗi, tiếp tục công việc rửa chén bát, thu dọn căn phòng sạch sẽ. Sau đó tắm rửa một lần, thay đổi một bộ quần áo phong cách thể hiện vẻ tuấn tú, cảm giác như muốn cùng người yêu đi chơi.
Nhà hàng Tạp Bang là một gian nhà hàng kiểu Ý, phong cách trang trí rất khác thường. Vừa đúng bảy giờ, ta bước vào cửa hàng. Một bồi bàn đứng tại cửa ra vào lễ phép hỏi ta:"Ngài là Lý Trung Hàn tiên sinh phải không?"
Ta gật đầu:"Đúng vậy."
"Chào Lý tiên sinh buổi tối, mời ngài vào."
Bồi bàn mỉm cười chờ ta đi vào nhà hàng, sau đó đặt một tấm biển viết mấy chữ:" Nhà hàng đã hết chỗ, mong quý khách thứ lỗi."
"Đã hết chỗ sao?" Ta hỏi.
"Đúng vậy. Đêm nay nhà hàng tạp bang đã được bằng hữu của ngài là La tiên sinh bao trọn. Mời đi theo ta."
Bồi bàn cung kính đưa ta đi vào trong. Giẫm trên tấm thảm dày xa hoa, ta càng cảm thán phong độ của La Tất. Âm nhạc Địa Trung Hải du dương, ngọn đèn nhu hòa cùng với những bức tranh liên tiếp trên tường phảng phất khiến ta cảm thấy như đã đặt chân tới Địa Trung Hải.
"Ha ha, Trung Hàn đã đến rồi à! Đến đây ngồi nào."
Ta chấn chính tinh thần, từ tiếng cười phá giòn tan nhìn lại thấy La Tất đang đứng trước một chiếc bàn mỉm cười bảo ta đi tới, phía sau hắn là một người trung niên khác cao gầy nhã nhặn cũng mỉm cười mà xem ta.
Ta mỉm cười bắt tay với La Tất, quay sang trung niên nhân cao gầy, La Tất lớn tiếng giới thiệu:"Vị này là đại cổ đông của kt chúng ta, Tào Gia Dũng."
"Xin chào ngài, Tào tiên sinh." Ta có chút khẩn trương.
"Chào cậu, Lý Trung Hàn đúng không? Hôm nay Chu Cửu Đồng đề nghị đưa cậu lên làm phó quản lý bộ phận đầu tư, ta đã mong được gặp người tuổi trẻ tài cao như cậu. Ha ha !" Tào Gia Dũng mỉm cười mà đưa qua rảnh tay.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLTa tranh thủ thời gian đưa hai tay lên, cảm kích nắm chặt tay Tào Gia Dũng:"Cám ơn, cám ơn Tào tiên sinh."
"Đừng gọi là Tào tiên sinh nữa, ta cũng không hơn cậu nhiều lắm, cứ gọi ta Gia Dũng đi." Tào Gia Dũng cười nói.
"Được, mong được Gia Dũng ca về sau chiếu cố nhiều hơn."
Ta rất cung kính, cẩn thận quan sát một chút, Tào Gia Dũng này ánh mắt sắc bén, có một cổ khí chất âm nhu, là loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm. Hắn thoạt nhìn nhiều lắm là 40 tuổi, ở tuổi này mà đã là đại cổ đông kt, thật sự làm cho ta bội phục.
"Đừng nói ta chiếu cố cậu, nói không chừng là cậu chiếu cố ta không chừng. Nào, mời ngồi."
Tào Gia Dũng rất khách khí chờ ta ngồi xuống hắn mới tọa hạ. Bên cạnh La Tất vẫy tay với bồi bàn mang thức ăn lên, sau mở một lọ Ngũ Lương Dịch trên bàn, cười to:"Ta không quen uống rượu tây. Hôm đó nếu không phải uống Whiskey, Đỗ mập mạp cũng đừng hòng chuốc say ta. Hôm nay cao hứng, chúng ta tựu uống quốc tửu như thế nào?"
Tuy là hỏi ta, nhưng hắn đã rót rượu vào trong chén của ta. Uống quốc rượu trong nhà hàng Ý, xem ra cũng chỉ có La Tất mới làm được. Ta vừa buồn cười cũng có chút sợ hãi, vội vàng đứng lên đỡ chai rượu:"Ôi, La tổng, ngài cứ để ta rót."
"Ai, ngươi khách khí làm gì? Hôm nay chúng ta không phân biệt cấp trên cấp dưới, chỉ có bằng hữu, nào."
La Tất nói xong đã rót cho ta một bát rượu lớn, cũng đổ đầy cho Tào Gia Dũng cùng chính hắn một bát lớn. Ta đang tự hôi liệu có cần uống hết một bát Ngũ Lương Dịch này không, La Tất đã đứng lên lớn tiếng nói:"Nào, chúng ta cùng cạn chén cho sự hợp tác."
Ta kinh hãi, vội vàng đứng lên. "La tổng, tửu lượng của tôi không tốt, xin ngài lượng thứ."
"Không sợ, uống say thì cứ nghỉ ngơi ở đây, sẽ có mỹ nữ giúp ngươi tỉnh rượu, ha ha." Trong lúc cười to, La Tất giơ chén rượu lên.
Ta nóng mặt lên, cũng biết mỹ nữ mà La Tất nói nhất định là Đường Y Lâm, trong lòng vừa xấu hổ lại kích động, đành phải giơ chén rượu lên, nhắm mắt lại mặc kệ mọi việc, đổ cả bát Ngũ Lương Dịch vào bụng.
Đều nói Ngũ Lương Dịch là loại rượu hương thuần khiết, nhưng rót vào trong bụng ta lại như một trận lửa lớn, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.
"Ha ha, Trung Hàn lão đệ tửu lượng không tệ đó." La Tất cùng Tào Gia Dũng nhìn nhau cười cười.
"So với La tổng cùng Gia Dũng ca, tửu lượng của ta chỉ có thể coi là là newbie thôi, ợ......"
Ta ợ ra một hơi, thừa dịp còn thanh tỉnh vội vàng nói thêm vào lời hữu ích. Ta biết rõ tửu lượng của mình, một bát Ngũ Lương Dịch này đã là cực hạn của ta rồi.