Tỷ Phú Trời Cho

Chương 54




Chương 54: Uống cà phê ở Quảng trường Mặc Đạt.

Trịnh Nguyệt giật mình, quả thật nếu như lời em họ nói là sự thật, Lục Nguyên chẳng phải lái Mercedes- Benz tới đón mình hay sao?

Đương nhiên, về việc thuê xe như em họ nói, Trịnh Nguyệt cũng chẳng quan tâm, Lục Nguyên nếu thật sự muốn mua xe thì Mercedes-Benz còn có thể mua được huống chỉ là một chiếc xe.

Quan trọng là Lục Nguyên trước đây thực sự rất khiêm tốn, thế nhưng hiện tại lại lái Mercedes-Benz xác thực là vì mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trịnh Nguyệt bỗng thấy đắc ý.

Tiếp tục soi gương và trang điểm càng thêm cần thận.

“Được rồi chị họ. Chị làm sao vậy? Sao hôm nay lại trang điểm lâu thế này? Em biết là chị muốn cho anh Bao Hạo một sự bất ngờ, nhưng chị đã ngồi trước gương cả tiếng đồng hồ rồi.”

“Được rồi, được rồi. Đi thôi.”

Trịnh Nguyệt cuối cùng cũng đứng dậy, thỏa mãn nhìn bản thân mình trong gương. Môi đỏ mọng, răng trắng đều cực quyến rũ. Đảo mắt từ trên xuống dưới, có ngực có mông. Cô ta mới chỉ hai mươi lăm tuổi, vẻ đẹp và những đường cong của cơ thể cô ta toát lên vẻ hấp dẫn nguyên thủy của một người phụ nữ.

Trong lòng thầm cười, em họ, em cũng suy nghĩ nhiều rồi, Bao Hạo đáng giá để chị ăn mặc như thế này ư?

Chị đây muốn quyền rũ Lục Nguyên cơ.

Quảng trường Mặc Đạt.

Từ xa đã nhìn thấy Lục Nguyên đứng đợi ở cửa tòa cao ốc ở trong quảng trường, Trịnh Nguyệt trong lòng căng thẳng, vội vàng lôi kéo Bạch Nhiễm chạy nhanh tới trước mặt Lục Nguyên.

“À, thực xin lỗi, chúng tôi đến muộn khiến cậu phải đợi lâu.

Trịnh Nguyệt vội vàng xin lỗi.

Bạch Nhiễm bật cười: “Chị họ, không cần thiết phải xin lỗi với cậu ta. Cậu ta cũng không phải ông chủ lớn, một giây trăm vạn. Cậu ta cũng không có việc gì làm, cứ để cậu ta đợi chúng ta thì có làm sao? Cậu ta chờ đợi chúng ta, cùng chúng ta đi dạo phố là điều may mắn của cậu ta rồi.”

Nói xong Bạch Nhiễm lại nhướng lông mi lên, dùng giọng điệu đùa cọt, hướng Lục Nguyên nói: “Đúng rồi Lục Nguyên, chiếc Mercedes-Benz của cậu đâu?”

“Đưa đi sửa rồi.” – Lục Nguyên nói.

“Rốt cuộc là đưa đi sửa hay là đem trả lại cho công ty cho thuê xe rồi?” – Bạch Nhiễm cười nhạo nói: “Cũng phải, ngày đó tiền phí sửa xe cũng không ít, muốn giả vờ cũng tốn nhiều lắm. Kỳ thật lúc ấy cậu có thể để Điền Khôn trả tiền sửa xe nhưng cậu lại không cần đó chứ, ha ha.”

“Không quan trọng, tất cả đã qua rồi.” – Lục Nguyên thực sự không muốn nhắc đến chuyện này.

Nhưng Bạch Nhiễm vẫn không muốn buông tha: “Ha ha, cậu cũng đừng lạnh nhạt như vậy. Tôi biết tại sao cậu lại không để Điền Khôn trả tiền sửa xe cho cậu?

Bởi cậu biết nếu Điền Khôn trả tiền cho cậu, cậu ấy khẳng định sẽ gọi cảnh sát trước rồi mới tìm công ty bảo hiểm để giải quyết. Cảnh sát giao thông đến nhất định sẽ điều tra một chút, lúc đó mọi người sẽ biết chủ xe không phải là cậu, mà đây là xe cậu thuê tới. Cho nên, để mọi người không biết đó là xe cậu thuê tới nên tôi mới không chịu bồi thường. Chẳng qua tôi đã điều tra qua, chủ của chiếc xe đó là một người phụ nữ tên Dương Mẫn, không có bát cứ liên quan nào với cậu. Ha ha, thuê một chiếc xe để ra vẻ, cậu lợi hại thật.”

“Ò.” – Lục Nguyên lúc này bởi vì chuyện của Chu Doãn nên không có tâm trạng, huống hồ anh cũng không định cho Bạch Nhiễm biết thân phận của mình.

“Được rồi em họ, em tự mình đi chơi đi.”

Nói xong Trịnh Nguyệt đẩy Bạch Nhiễm ra, nắm lấy cánh tay Lục Nguyên: “Đi, chúng ta đi dạo một vòng.”

Bạch Nhiễm đợi Trịnh Nguyệt và Lục Nguyên đi xa rồi mới điện thoại ra bám một dãy só.

“Vâng, anh Hạo, anh đang làm gì thế? Đang uống rượu cùng bạn?” – Bạch Nhiễm hơi nũng nịu nói: “Vậy anh có thể đến đến Quảng trường Mặc Đạt đón em được không? Ở đây khó bắt taxi quá. A, chị họ của em, em vừa gọi chị ấy xong, chị ấy bảo công ty có việc nên chị ấy không thể ra ngoài được, bảo em gọi điện cho anh đến đón.”

Đặt điện thoại xuống, Bạch Nhiễm nở một cười tinh quái, ha ha, đây đúng là một màn hay.

Chuyện Bạch Nhiễm gọi Bao Hạo tới vốn đã sớm được bàn bạc với chị họ Trịnh Nguyệt, cũng là một phần trong kế hoạch.

Lúc ấy khi cùng Trịnh Nguyệt bàn bạc kế hoạch chính là Bạch Nhiễm tìm một tiểu bạch kiểm (giống như trai bao) giới thiệu cho Trịnh Nguyệt.

Sau đó Trịnh Nguyệt cùng tên tiểu bạch kiểm kia đến Quảng trường Mặc Đạt mua sắm.

Mà Bạch Nhiễm tìm một lý do, gọi điện bảo Bao Hạo đến, khiến Bao Hạo “vừa vặn” gặp Trịnh Nguyệt và tên tiểu bạch kiểm kia.

Hiện tại, Lục Nhiên rõ ràng chính là tên tiểu bạch kiểm trong kế hoạch kia.

Bên này, trong một gian phòng riêng của khách sạn.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng người mập mạp, bình thường, trong đám đông cũng không có gì nổi bật, nhưng tóc tai được chải chuốt rất cẩn thận, đeo một chiếc đồng hồ nhỏ bằng vàng.

Đứng dậy: “Này các cậu, hôm nay tôi có việc, phải đi đón người. Các cậu cứ từ từ mà uống. Có cơ hội chúng ta lại tụ tập.”

“Sao, Bao Hạo, cậu đi đón ai vậy? Có phải là Trịnh Nguyệt của Ngân hàng Hoa Nhị không?” – Tuy rằng Bao Hạo cùng Trịnh Nguyệt không phải là một cặp nhưng ai ở đây cũng biết Bao Hạo cùng Trịnh Nguyệt có mối quan hệ không rõ ràng.

“Không phải, không phải.” – Bao Hạo nói.

“Này, Bao Hạo. Tôi rất khó hiểu. Cậu cùng Trịnh Nguyệt quen nhau đã lâu. Tôi nghĩ hai người các cậu đều có ý với nhau, thế tại sao hai người lại không đến với nhau đi?”

“Đúng rồi Bao Hạo, hay là anh không xem trọng Trịnh Nguyệt? Không phải chứ, Trịnh Nguyệt ngực to, mông tròn, còn trắng noãn mềm mại. Cô ấy còn làm việc ở Ngân hàng Hoa Nhị, điều kiện không tồi. Tôi nói nếu anh không ra tay, mấy anh em đây cũng không muốn bỏ qua cô ấy.”

Mấy người này cùng Bao Hạo đều là bạn bè, ăn nhậu chơi bời, tự nhiên càng biết nhiều chuyện của Bao Hạo.

“Các cậu không hiểu.” – Bao Hạo cười ha hả, dáng vẻ giống như một kẻ đang yêu: “Đối với phụ nữ phải lạt mềm buộc chặt. Trịnh Nguyệt này quả là ánh mắt rất cao. Nếu tôi chủ động tỏ tình, cố ấy có lẽ sẽ coi thường tôi, sau này sẽ ở trước mặt tôi mà ra oai.”

“Kế hoạch bây giờ của tôi không phải là tỏ tình mà là đi lấy lòng cha mẹ cô ấy, làm cho cha mẹ cô ấy vui vẻ.

Mà cha mẹ Trịnh Nguyệt vẫn luôn thúc giục cô ấy tìm đối tượng kết hôn. Cứ như vậy, cha mẹ cô ấy sẽ ép buộc cô ấy phải quen tôi. Ha ha, tôi dám khẳng định, không đến một tháng Trịnh Nguyệt sẽ ngoan ngoãn chủ động tỏ tình với tôi.”

Mọi người nghe xong đều gật đầu khen ngợi.

“Hạo tử, cậu thật trâu bò.”

“Chậc chậc, không hỗ danh là cao thủ tình trường.”

Bao Hạo càng thêm đắc ý, hai tay lau xoa hai bên thái dương, chăm chút lại kiểu tóc của mình, xoay người đúng ở cửa phòng tự đắc nói: “Đúng rồi, vừa rồi là em họ Trịnh Nguyệt gọi điện cho tôi. Để tôi đoán xem, khẳng định là hiện tại Trịnh Nguyệt muốn theo đuổi tôi, lại sợ hạ thấp giá trị bản thân cho nên mới làm như vậy. Ha ha, cứ chờ tin tốt của tôi.”

Nói xong, Bao Hạo hừng hực khí thế bước ra ngoài.

Hai mươi phút sau, một chiếc BMWs 3 từ từ tiến vào Quảng trường Mặc Đạt.

“Bao Hạo.”

Bạch Nhiễm chờ ở cửa, ngay lập tức vẫy tay chào.

Bởi vì quan hệ với Trịnh Nguyệt, Bạch Nhiễm cùng Bao Hạo đương nhiên rất quen thuộc, cho nên viện cớ này đến đón cô ta là chuyện rất bình thường.

“Chị họ em thực sự đang tăng ca?”

Bao hạo xuống xe nhìn xung quanh, có chút thất vọng vì không thấy bóng dáng Trịnh Nguyệt.

Vốn dĩ hắn còn cho rằng Bạch Nhiễm gọi điện đến là vì Trịnh Nguyệt xấu hồ vì quá chủ động, cho nên nhờ Bạch Nhiễm gọi đến, dùng tăng ca làm cái cớ ngụy biện, nói không chừng Trịnh Nguyệt đang ở bên cạnh Bạch Nhiễm.

“Đúng vậy.” – Bạch Nhiễm nói.

“Nhưng theo lí mà nói, hôm nay chị họ của em nên nghỉ ngơi. Chẳng phải cô ấy được nghỉ vào thứ năm hằng tuần hay sao?”

Bao Hạo đương nhiên rất để ý cuộc sống của Trịnh Nguyệt, coi như cũng quen thuộc đi, dù sao cũng đã quen biết rất lâu rồi.

“Chuyện này… Em cũng không rõ lắm. Dù sao lúc nãy em gọi điện cho chị ấy, chị ấy bảo đang tăng ca.” – Đôi mắt Bạch Nhiễm đảo quanh rồi hạ giọng, ra vẻ thần bí nói: “Đúng rồi, gần đây em thường thấy chị họ đi đâu đó, hơn nữa số lần tăng ca cũng nhiều lên, có đôi khi trở về cũng muộn hơn bình thường một chút.”

“ò2”

Bao Hạo cũng không phải ngốc, nghe Bạch Nhiễm nói vậy thì trong lòng thầm nghĩ, có phải Trịnh Nguyệt có bạn trai hay không?

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy hơi sốt ruột.

Này, cứ tưởng là Trịnh Nguyệt sớm muộn gì cũng thổ lộ với mình, ai ngờ tự tin quá, nghĩ muốn thả cần câu dài để câu con cá lớn, ai ngờ kết quả con cá lại chạy mắt.

Còn Bạch Nhiễm nhìn sắc mặt Bao Hạo lúc này, trong lòng biết rằng những lời cô nói vừa rồi đã có tác dụng.

Không thể không âm thầm vui mừng.

Những lời này tự nhiên có chủ ý kích thích Bao Hạo.

“Vậy lên xe thôi. Em đi đâu đây?”

Bao Hạo trong lòng buồn bực, nhưng hôm nay hắn đến đón người nên nói.

“Không vội, hôm nay nếu anh đã đến đón em, dù thế nào em cũng phải cảm ơn anh một chút. Đi thôi, vào bên trong. Em mời anh uống cà phê.” – Nói xong, Bạch Nhiễm liền lôi kéo Bao Hạo đi vào.

Nơi này cùng với Thành phố Ngô không khác gì nhau lắm, ăn, uống, chơi bời cái gì cũng có.

Đầu tiên, Bạch Nhiễm đưa Bao Hạo đến “Quán cà phê Thượng Đảo”. Đây là nơi mà cô ta cùng Trịnh Nguyệt thương lượng sẵn cho kế hoạch.

Đến lúc đó, Trịnh Nguyệt mang theo tên tiểu bạch kiểm giả bạn trai đi vào quán cà phê.

Mà Bạch Nhiễm lại giả vờ như không biết gì hết, dẫn Bao Hạo đến đây, như vậy tạo thành một màn gặp mặt trùng hợp.

Tuy nhiên, khi đến quán cà phê Thượng Đảo, Bạch Nhiễm lại có chút choáng váng. Chị họ cùng Lục Nguyên không có ở bên trong.

“Quên ởi, chúng ta đổi một quán khác, cà phê ở đây không ngon.” – Bạch Nhiễm vội vàng tìm cớ lôi kéo Bao Hạo ra ngoài. Nhân viên bán hàng bên trong tức giận trợn tròn mắt.

Kế tiếp, một mặt dẫn Bao Hạo đi, mặt khác tìm kiếm các quán cà phê. Nhưng không tìm thấy chị họ đâu cả.

Bây giờ cô ta hơi nóng nảy.

Chị họ làm sao vậy?

Không phải đã nói ở quán cà phê Thượng Đảo hay sao? Hiện tại, chẳng những ở quán cà phê Thượng Đảo không có mà thậm chí mấy quán cà phê ở xung quanh cũng không có.

Chẳng lẽ chị họ không chịu nổi tên Lục Nguyên tầm thường kia, trực tiếp đá anh ta đi rồi?

Ngay khi Bạch Nhiễm đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nhìn xuyên qua ô cửa kính, cô ta thấy Trịnh Nguyệt và Lục Nguyên đang ngồi cùng nhau, vừa uống trà vừa nói chuyện.

Cô ta ngẳắng đầu nhìn lên thì thấy tên quán là “Phòng trà Hoa Đạo”.

Thật là, không phải nói uống cà phê sao, như thế nào lại chạy đến chỗ này uống trà, làm hại mình vất vả đi tìm.

Hừ, chị họ, nếu lần này mà thành công thì phải cho em thêm chút tiền công nữa.

“Chúng ta đi uống trà đi anh Bao Hạo. Anh vào trong tìm chỗ ngồi trước đi, em đi vệ sinh, sẽ quay lại ngay.”

– Bạch Nhiệm đẩy Bao Hạo vào Phòng trà Hoa Đạo, sau đó viện cớ đi ra ngoài