Tỷ Phú Trời Cho

Chương 30




Chương 30: Đàn ông thì phải có xe.

“A, xin chào.” – Phong Linh đối với Điền Khôn xem ra cũng không có hứng thú.

Hơn nữa, lúc này người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Bạch Nhiễm và Tôn Giam đang cố ý làm mối cho Phong Linh.

Bốn người bọn họ, Điền Khôn và Tôn Giam là bạn thân, Bạch Nhiễm và Phong Linh cũng là bạn thân, vừa rồi Tôn Giam chửi Vương Đại Lực bắt cậu ta rời đi, chính là muốn giữ chỗ đặc biệt cho Điền Khôn.

Bây giờ không cần tự giới thiệu bản thân nữa, mà Điền Khôn đã trực tiếp gọi tên Phong Linh.

Đây không phải là đã rất rõ ràng sao?

Điền Khôn cũng không ngốc, cậu ta chủ động bắt chuyện với Phong Linh, mà Phong Linh luôn trả lời một cách lịch sự, dường như không có ý muốn tương tác.

Không chỉ như thế, Điền Khôn còn phát hiện ánh mắt của Phong Linh luôn luôn liếc về phía Lục Nguyên.

Trong lòng cậu ta càng cảm thấy khó chịu.

Ông đây mới vừa về nước, vừa tán gái đã gặp phải chướng ngại vật sao?

Tên tầm thường với bộ dáng ngốc nghéch này ở đâu ra vậy?

Vậy mà sức hấp dẫn còn lớn hơn cả mình?

Nghĩ vậy, Điền Khôn trực tiếp chỉ ngón tay về phía Lục Nguyên: “Ha ha, Tôn Giam, anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Giới thiệu một chút đi.”

Ở đây Điền Khôn cũng chỉ biết Tôn Giam, những người khác đều là lần đầu tiên gặp mặt.

Về phần Phong Linh, cậu ta đã xem qua hình mà Tôn Giam đưa cho cậu ta.

Ngày đó khi Bạch Nhiễm đưa Phong Linh theo để ngồi xe Audi của Tôn Giam đi chơi, Bạch Nhiễm và Tôn Giam đã chơi trò mập mờ, đúng lúc này Điền Khôn gọi điện thoại cho Tôn Giam nói cậu ta sẽ về nước, muốn Tôn Giam giới thiệu bạn gái cho cậu ta.

Bạch Nhiễm vừa nghe, đây không phải vừa đúng lúc sao, liền đem bạn thân của mình là Phong Linh giới thiệu cho Điền Khôn, chẳng phải là không thể tốt hơn sao.

Nhân lúc Phong Linh còn chưa biết tình huống thế nào liền gửi hình cho Điền Khôn.

Điền khôn vừa thấy hình của Phong Linh, nước miếng muốn chảy ra ngoài, mẹ kiếp, em gái này thật là đẹp.

Ngay lập tức xác định khi Điền Khôn về nước sẽ mở tiệc đãi khách, mời Tôn Giam và Bạch Nhiễm cùng những người trong câu lạc bộ tennis đến ăn cơm, Phong Linh là bạn thân Bạch Nhiễm, đương nhiên cũng sẽ đến.

Đến lúc đó lại phát huy sức hấp dẫn của bản thân, haha, tất cả đều vô cùng hợp lý.

Nhưng vốn tưởng rằng dễ như trở bàn tay, mà giờ lại thua Lục Nguyên.

Điền Khôn đương nhiên chịu không nủi.

Tôn Giam cũng không hề ngốc, cậu ta và Điền Khôn đã quen biết nhiều năm, mặc dù trong lời nói của Điền Khôn không có vấn đề gì, nhưng ngữ khí này vừa nhìn liền biết là bát mãn với Lục Nguyên.

“A, cậu ta là thành viên trong câu lạc bộ tennis của chúng em, tên là Lục Nguyên, vốn dĩ trong số những khách mời không có cậu ta, là cậu ta tự chạy tới đây ăn chực.” – Tôn Giam nói.

“Trong câu lạc bộ tennis cậu ta chuyên đi nhặt bóng cho chúng em, anh xem toàn thân cậu ta rách nát, ngay cả vọt tennis cũng không mua nổi.”

Tất cả mọi người đều biết, hiện tại Tôn Giam và Điền Khôn là chủ trì, thấy ánh mắt và ngữ khí của Điền Khôn đối với Lục Nguyên bát thường, mà Tôn Giam trực tiếp dùng lời bẳn thỉu chê bai Lục Nguyên, tất nhiên bọn họ cũng đều phụ họa theo.

“Ò, hóa ra là như vậy.” – Điền Khôn cười lạnh một tiếng, lại thở dài một hơi: “Hừ, nghèo cũng không sao, người phải có chút chí khí, nếu như nhà tôi nghèo, tôi nhất định chịu khó học tập, hàng ngày tự giam mình trong thư viện, làm gì có thời gian đi ăn cơm chực chứ, làm người không thể ham hưởng lạc.”

“Đúng, Điền Khôn nói đúng.”

Tất cả mọi người lại cùng lên tiếng phụ họa theo.

“Lục Nguyên, hôm nay là Điền Khôn mời khách, cậu đến ăn chực, theo lý mà nói cậu phải mời Điền Khôn một ly.”

Đột nhiên, một nam sinh la lên.

Không phải ai khác, lại là Vương Đại Lực.

Cậu ta thích Phong Linh, nhưng cũng chỉ dám đùa giỡn Lục Nguyên.

Hiện tại ai cũng đều có thể nhìn ra Điền Khôn có ý với Phong Linh,Vương Đại Lực đối mặt với Điền Khôn, chính cậu ta cũng yên lặng.

Chẳng những yên lặng, thậm chí còn ly lòng.

Cũng đủ hèn hạ rồi.

“Đúng, đúng, Lục Nguyên, rót rượu cho Điền Khôn.”

“Đúng vậy, đứng lên, hai tay bưng ly, mời rượu biết không.”

Những người khác cũng ồn ào nói với theo.

Lục nguyên không muốn tranh luận với bọn họ, bản thân nhẹ nhàng mềm mỏng, điều đó không sai, nhưng cũng không thể bị bọn họ sỉ nhục như vậy.

Có thể mời rượu, khi nào ông đây muốn mời rượu sẽ đi mời rượu, đây cũng có là gì đâu.

Nhưng các người ồn ào như vậy, chỉ chọn tôi, đây không phải là sỉ nhục người khác thì là gì?

Lục Nguyên cũng không phải là Bồ Tát.

Sắc mặt khẽ biến, ngồi im không nhúc nhích.

“Được rồi, bỏ đi, không sao cả, cứ ăn đi, Điền Khôn tôi còn có thể bị ăn đến nghèo sao?”

Một lời nói khiến mọi người bật cười.

Điền Khôn đương nhiên không phải người có lòng tốt mà là chú ý thấy sắc mặt của Phong Linh cũng dần thay đổi.

Phong Linh thấy mọi người sỉ nhục Lục Nguyên như Vậy, trong lòng cô đương nhiên cũng không vui.

Hơn nữa, Phong Linh biết Lục Nguyên là cô đưa tới, bây giờ Lục Nguyên bị sỉ nhục như vậy, bản thân cô cũng có trách nhiệm.

Điền Khôn cũng là tay tán gái lão luyện , nhìn thấy sắc mặt Phong Linh không tốt liền biết nếu như còn tiếp tục, Phong Linh thực sự sẽ nỗi giận, giận chó đánh mèo trên người mình, bản thân cũng đừng nghĩ đến tán được mỹ nữ.

Đồ ăn từng món từ từ được đưa lên.

Mọi người lại vui chơi giải trí.

Lục Nguyên cũng im lặng ăn cơm, cầm đũa gắp gà xào ớt ở trước mặt, đôi đũa mới vừa chạm vào cái đĩa, đột nhiên mặt bàn liền chuyển động.

Món gà xào ớt ở trước mặt biến thành một đĩa cá khô chiên giòn.

Lục nguyên lại gắp cá khô chiên giòn.

Đôi đũa mới vừa đặt lên, mặt bàn lại bắt đầu quay, cá khô chiên giòn lại biến thành một đĩa khoai tây chiên.

Lục Nguyên có chút giật mình, chết tiệt, ai muốn kiếm chuyện với anh?

Vừa ngắng đầu lên nhìn, liền nhìn tháy tay của Bạch Nhiễm, đặt ở trên mặt thủy tinh của bàn xoay, khó chịu trừng mắt nhìn anh.

Đây là Bạch Nhiễm cố ý.

Đúng vậy, hiện tại Bạch Nhiễm cực kỳ oán hận Lục Nguyên.

Bởi vì hiện tại Bạch Nhiễm có ý với Tôn Giam, Tôn Giam và Điền Khôn là bạn bè, nếu như Phong Linh và Điền Khôn ở bên nhau, bản thân cũng được xem như là giúp đỡ Tôn Giam, tự nhiên mối quan hệ của cô ta và Tôn Giam có thể tiền thêm một bước.

Nhưng bây giờ, bởi vì Lục Nguyên xuất hiện, làm cho sự chú ý của Phong Linh không thể hoàn toàn đặt trên người Điền Khôn.

Huống chỉ, Bạch Nhiễm còn biết, chị họ đóng giả làm bạn gái của Lục Nguyên.

Tuy rằng chị họ chỉ là đóng giả, nhưng vì muốn thúc đẩy đạt đến hiệu quả cao nhất cho nên Lục Nguyên phải thật sự thích chị họ.

Nhưng giò nhìn lại, dường như Lục Nguyên cũng có cảm tình với Phong Linh, điều này không thể chấp nhận được.

Phụ nữ, có đôi khi thủ đoạn trả thù buồn cười như vậy đấy, Bạch Nhiễm có ý chuyển động mặt bàn thủy tinh ngăn không cho Lục Nguyên ăn đồ ăn ngon.

Ở trong mắt Bạch Nhiễm, có lẽ những món ăn đó đối với cô ta cũng không tính là gì, nhưng đối với Lục Nguyên mà nói, có thể chính là các món ăn quý và ngon mà cả đời khó có thể được ăn một lần.

Người này đến đây ăn chực không phải vì những thứ này sao?

Cho nên cuối cùng, món khoai tây chiên liền xuất hiện trước mặt Lục Nguyên.

Ha ha, không sao cả, Lục Nguyên cũng không thèm so đo, đưa đũa lên gắp khoai tây chiên.

Đúng lúc này, mặt bàn thủy tinh lại chuyển động, món gà xào ớt lúc nãy, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Lục Nguyên.

Lục Nguyên sửng sót, ngắng đầu lên nhìn.

Liền nhìn thấy tay Phong Linh cũng đặt ở trên mặt bàn thủy tinh, là cô chuyển món gà xào ớt tới trước mặt Lục Nguyên.

Lúc này Phong Linh nhìn Lục Nguyên, ánh mắt thoáng có chút ngượng ngùng.

Không thể không nói, có đôi khi tâm tư của con gái chính là tinh tế như vậy.

Lục Nguyên vui vẻ trong lòng, cô gái này thật thú vị.

“Đúng rồi, Điền Khôn, không phải lúc trước cậu nói đã sớm đến sân bay rồi, sao lại tới muộn như vậy, tôi còn cho rằng cậu sẽ đến sớm hơn bọn tôi chứ? Có phải là khó gọi xe hay không?”

Tôn Giam đột nhiên nói.

Trên bàn kỳ thật cũng chỉ có Tôn Giam và Điền Khôn nói chuyện, dù sao bọn họ cũng là nhân vật chính, địa vị cũng cao nhất.

Những người khác chỉ lo ăn uống sau đó phụ họa vài tiếng.

“Cái gì mà không gọi được xe, tôi lái xe tới.” – Giọng nói của Điền Khôn tăng lên một chút.

“Mẹ kiếp, không phải cậu ở sân bay à, sao lại lái xe tói?”

“Tôi có một chiếc BMW 5-series, sau đó nhờ ba tôi cho người đưa xe tôi tới sân bay, tôi liền lái tới đây.” – Điền Khôn đắc ý nói: “Thật ra tôi cũng không muốn tới muộn, quán này quá nỏi tiếng, không tìm được chỗ đậu xe, tôi tìm tới tìm lui, không dễ dàng gì mới tìm được một chỗ nên lên muộn một chút.”

“Mẹ kiếp, Điền Khôn lái BMW 5-series đó, giỏi thật.”

“BMW 5-series, khoảng năm sáu mươi vạn đấy, bái phục bái phục, quả nhiên là đẹp trai lại giàu có.”

Mọi người lại được một phen lấy lòng và nịnh hót.

“Linh Linh, BMW 5-series ngồi rất thoải mái, nghe nói còn có hệ thống sưởi dưới ghế.” – Bạch Nhiễm nói với Phong Linh đầy hàm ý, dụng ý đương nhiên rất rõ ràng.

Điền Khôn càng thêm đắc ý, đúng vậy, với độ tuổi của cậu ta, hai mươi tuổi đầu lái một chiếc xe khoảng năm sáu mươi vạn, chắc chắn là mục tiêu của các cô gái.

BMW đó là vũ khí để thu hút các cô gái.

Ngay khi Điền Khôn đang thưởng thức sự ngưỡng mộ của mọi người.

“Ừ, lái xe đến không phải có nhân viên chủ động đi đậu xe cho khách sao, sao còn phải tự mình đi tìm chỗ đậu xe?” – Lục Nguyên đột nhiên hỏi một câu, nói thật, Lục Nguyên cũng không muốn gì cả, chỉ là thuận miệng nói ra như vậy.

Chỉ một câu này, bỗng dưng không khí trở nên im lặng.

Vốn dĩ Điền Khôn đã cảm thấy khó chịu với Lục Nguyên, lúc này bị Lục Nguyên nói như vậy, liền thẹn quá hóa giận, cười lạnh một tiếng: “Cậu thì biết cái gì, cậu cho rằng nhân viên đậu xe là người nhà mình sao, xe nào cũng tùy tiện đi đậu sao? Nói cho cậu biết, nếu xe không quá trăm nghìn vạn, người ta sẽ không đi đậu xe cho cậu, hiểu không?”

“Đúng vậy, tôi lái Audi A4 đến, cũng là tự mình đi đậu xe, nếu xe cậu không phải xe cao cấp, nhân viên đậu xe căn bản sẽ không tới, dế nhũi này không biết gì cả.

Nào Điền Khôn, uống rượu uống rượu.” – Tôn Giam cũng không nóng không lạnh nói một câu.

“Thật là, không có kiến thức thì ít nói thôi.”

“Mọi người đừng trách cậu ta, dù sao cũng là người chưa bao giờ lái xe, ha ha.”

Tất cả mọi người có thể nhìn ra Tôn Giam và Điền Khôn khó chịu với Lục Nguyên, lúc này đương nhiên cũng phụ họa theo, chèn ép Lục Nguyên.

Ăn uống một lúc, cũng đến giờ chia tay.

“Đi thôi, chúng ta lại đi KTV chơi, vẫn là tôi mời khách.”

Điền Khôn đứng lên, đếm số người: “Tổng cộng tám người, tôi và Tôn Giam có hai chiếc xe, vừa đủ ngôi, hoàn toàn không có vấn đè, đi thôi.”

Mọi người tự nhiên lại võ tay hoan hô.

Nhưng trên thực tế có tổng cộng chín người, Điền Khôn lại không tính Lục Nguyên, hoàn toàn không để ý tới Lục Nguyên.

“Bỏ đi, mình không đi KTV, mình về nhà.”

Sau khi mọi người đi ra, Phong Linh nhìn Lục Nguyên nói.

“Ơ kìa, Linh Linh, sao cậu lại về, ở đây cũng không dễ gọi xe, cậu ngồi xe buýt cũng phải đợi, còn không bằng ngồi xe Điền Khôn, sau khi chúng ta hát xong để Điền Khôn lái BMW đưa cậu về, không phải tốt hơn sao?” – Bạch Nhiễm nói.

“Nhưng mà, Lục Nguyên…”

“Cậu ta à, để cậu ta ngồi xe buýt về đi, nhưng mà theo như tính tình của cậu ta, nói không chừng cậu ta sẽ đi bộ quay về trường chỉ vì muốn tiết kiệm mấy đồng lẻ, chẳng lẽ cậu muốn đi bộ cùng cậu ta sao? Ơ kìa, nhanh lên đi.”

Nói xong, Bạch Nhiễm không thèm phân trần, kéo Phong Linh cùng với những người khác đuổi theo Điền Khôn.

Sau đó Bạch Nhiễm lại quay đầu lại, không kiên nhẫn hướng về phía Lục Nguyên: “Lục Nguyên, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, muốn ngồi xe buýt thì đi nhanh đi.”

Điền Khôn ở phía trước dẫn theo mọi người, ở bãi đậu xe tìm cả một lúc lâu, cuối cùng đi tới chiếc xe BMW 5-series màu trắng của mình.

“Chậc chậc, thật khí thế.”

“Đẹp quá.”

Mọi người nhao nhao khen ngợi.

Điền Khôn càng thêm đắc ý, giơ chìa khóa trong tay lên, dùng một loại động tác ra vẻ ấn xuống, biu biu: “Được rồi, mọi người lui ra một chút, tôi lùi xe ra, chúng ta cùng nhau đi KTV.”

Nói xong, Điền Khôn lên chiếc BMW 5-series, khởi động xe, bắt đầu lùi.

úIE Lùi…

Bóp.

Chết tiệt.

Anh chàng này không thạo kỹ thuật, ngay tại lúc lui ra thì đâm phải chiếc xe bên cạnh.

“Mẹ kiếp.”

Điền Khôn đỏ mặt, vội vàng bước xuống xe, tự giải vây cho bản thân, tiếp tục giả bộ: “Tôi ở nước ngoài lâu rồi, không thành thạo nữa, nhưng mà không sao, va chạm nhỏ, tôi bồi thường được, ha ha.”

“Điền, Điền Khôn.” – Bên cạnh có người chỉ vào chiếc xe bị đâm vào, lắp bắp nói: “Xe đó…, hình như là Mercedes-Benz.”

“Đúng vậy, hình như vậy, Mercedes-Benz g500.” – Tuy rằng Vương Đại Lực không có xe nhưng cũng am hiểu một chút.