Tỷ Phú Trời Cho

Chương 110




Chương 110: Còn không quỳ xuống trước cậu Lục?

“Tụ họp?”

Lục Nguyên thật sự không muốn đi tham gia tụ họp gì đó. Với lại, tuy rằng Viên Linh cũng không tệ lắm, nhưng dù sao hai người cũng không quá thân.

Hơn nữa, nếu cô gái này là con nhà giàu, bạn của cô sợ cũng là con nhà giàu. Nói thật, tuy rằng Lục Nguyên cũng là cậu ấm, nhưng trong lòng vẫn có chút dị ứng với những cô cậu ấm.

Dù sao anh chưa từng thấy con nhà giàu nào khiến anh thấy hợp tính với anh.

*À, tôi còn có chút chuyện, tôi vẫn nên xuống xe thì hơn.” – Lục Nguyên suy nghĩ một chút, hay là đi xem biệt thự hai trăm triệu, qua đó xử lý một chút, có cần tìm người giúp việc qua đó quét dọn không, có cần phải nhổ cỏ không, tạo hình bụi cây bên cạnh có nên tìm người tới cắt sửa không…

“Ôi trời, tôi nói cậu thật đúng là.”

Trâu Nhan vừa nghe liền không vui, quay đầu lại trừng Lục Nguyên: “Cậu có ý gì, rõ ràng sáng sớm lạch bạch chạy tới để hẹn gặp Linh Linh, thậm chí còn gấp gáp xông vào khu biệt thự của chúng tôi để sớm được gặp Linh Linh. Trong lòng rõ ràng vui đến nở hoa. Hiện tại Linh Linh kêu cậu lên xe, cậu còn hết lần này tới lần khác muốn xuống xe, rốt cuộc cậu muốn như thế nào? Cậu ra vẻ cái gì chứ?”

“Tôi…, tôi ở đây mà.”

Lục Nguyên thật sự hết chỗ nói rồi, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.

Thấy hiểu lầm càng ngày càng sâu, Lục Nguyên dứt khoát nói thẳng.

“Cậu ở đây?”

Quả nhiên, những lời này có hiệu quả, Trâu Nhan trợn to hai mắt nhìn anh, mà Viên Linh cũng hơi nghiêng đầu, giống như đang chăm chú nghe Lục Nguyên nói, dù sao cô cũng đang lái xe, đương nhiên không thể quay đầu lại.

“Đúng vậy, cho nên…”

Lục Nguyên gật đầu, chuẩn bị nói cho xong.

“Cậu không cần nói nhiều, tôi tin cậu.” – Trâu Nhan gật đầu, nói.

“Cậu tin thật?” – Trong lòng Lục Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nếu cô ấy tin, vậy chuyện kia dễ làm rồi. Vốn dĩ đang định giải thích mình xuất hiện ở nơi này không phải là để hẹn gặp Viên Linh, mà chỉ đang chạy bộ buồi sáng trong khu nhà của mình mà thôi.

“Đúng vậy, tôi đương nhiên tin rồi, tôi không chỉ tin cậu ở đây.

Tin rằng cậu mua biệt thự ở đây chứ không phải mướn, chúng tôi còn tin rằng trang viên biệt thự xa hoa duy nhất ở chỗ trung tâm kia cũng là của cậu. Chúng tôi còn tin cậu mua Ferrari, còn muốn mua cả công ty Ferrari, hơn nữa hiện tại tôi rất hồi hộp, vừa rồi thái độ của tôi với cậu kém như vậy, có thể đắc tội với cậu ấm siêu giàu này hay không, nếu như cậu không vui, mua lại toàn bộ khu biệt thự Đằng Vương, sau đó đuổi chúng tôi đi thì làm sao đây?”

Trâu Nhan nhìn Lục Nguyên nói không ngừng, đồng thời bên khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười giễu cợt không rõ.

Lúc Lục Nguyên nghe thấy Trâu Nhan nói tới Ferrari, liền biết nữ sinh này không phải nói chuyện nghiêm túc với mình, cô ấy đang dùng những lời này để cười nhạo mình.

Cô gái này không phải tin lời của mình, mà chẳng qua là lại bắt đầu mỉa mai mình thôi.

Nhưng mà cô ấy nói cũng không sai.

“Biệt thự ở trung tâm kia đúng là của tôi.” – Lục Nguyên nói.

“Cậu thôi đi.” – Trâu Nhan không chút khách khí oán hận một câu lại, cười giễu một tiếng: “Tôi nói với cậu rồi, vừa rồi nếu không phải tôi và Linh Linh chạy tới đúng lúc, cậu đã đi vào phạm vi của căn biệt thự trung tâm kia rồi, căn biệt thự kia không đơn giản chỉ là nhà ở, hơn mười mét xung quanh đều thuộc về chủ nhân biệt thự, xông vào nhà riêng của người khác một cách lỗ mãng như cậu, nếu để chủ của biệt thự phật lòng thì cậu xong đời rồi biết chưa. Nói ra, tôi và Linh Linh đã cứu cậu một mạng đấy.”

Ôi trời.

Lục Nguyên cười ha ha, mình cũng không hẹp hòi như vậy mà, nói thật, mọi người đều cùng một khu biệt thự, đừng nói là vô ý đi vào phạm vi biệt thự của mình, cho dù chủ động tới làm khách thì Lục Nguyên cũng rất chào đón mà.

Nghĩ tới đó, anh nói: “Cũng chưa chắc mà, chủ biệt thự cũng không hẹp hòi vậy đâu nhỉ? Hơn nữa, chỉ là trong lúc vô ý xông vào, cùng lắm là bị ngăn lại chứ làm gì mà xong đời? Hiện tại là xã hội pháp trị đấy.”

“Hừ.” – Trâu Nhan nhìn Lục Nguyên còn dám tranh luận với mình thì càng không khách sáo: “Tư duy của cậu chỉ là của một tên tầm thường. Cậu biết căn biệt thự kia bao nhiêu không, hai trăm triệu, hai trăm triệu đó biết không? Người có thể mua biệt thự hai trăm triệu là người thường sao? Đừng tưởng chỉ làm ầm ï với cậu, giết cậu lặng yên không tiếng động cậu có tin không? Cậu chẳng qua là một sinh viên cực kì bình thường, mãi mãi không hiểu được cuộc sống và địa vị của những người giàu đâu, thật đấy. Một tên tầm thường chạy loạn xông loạn mà mở miệng ra còn khoác lác, lúc thì Ferrari, lúc thì biệt thự hai trăm triệu là của cậu. Linh Linh, cậu thật sự thích người như thế?”

Nói đến đây, Trâu Nhan một bộ thất vọng hoàn toàn với Lục Nguyên, quay đầu lại, nhìn Viên Linh.

“Được rồi, Nhan Nhan, cậu nói quá nhiều rồi, bớt cãi nhau đi, chúng ta đến rồi.”

Nói xong Viên Linh từ từ đậu xe vào bãi đỗ xe của một nhà hàng.

“Ôi chao, hiện tại chỉ mới quen đã đoàn két một lòng đối ngoại rồi? Diễn ân ái trước mặt chó độc thân là tớ? Chậc chậc, Linh Linh, là bạn thân mấy chục năm quan trọng hay là một tên con trai mới quen chưa được hai mươi tư tiếng quan trọng vậy?

Cậu đó, thật sự là trọng sắc khinh bạn.”

Trâu Nhan tuy rằng khinh thường Lục Nguyên, nhưng ít nhất cũng khác với mấy nữ sinh chuyên đi nịnh hót, nếu không Viên Linh cũng không trở thành bạn thân với cô ấy.

“Được rồi được rồi.”

Viên Linh vỗ cô ấy một cái, sau đó xuống xe kéo Lục Nguyên: “Đi thôi, chúng ta vào thôi.”

Lục Nguyên ngắng đầu nhìn nhà hàng, nhà hàng Quất Tử Châu, trang trí xa hoa, ngay cửa vào đã có khí thế, lối vào đầy xe sang, là một nơi rất cao cấp.

“Hay là thôi đi.”

Lục Nguyên lắc đầu, đây rốt cuộc là chuyện gì thế?

Đang chạy bộ rèn luyện buồi sáng đã bị Viên Linh dẫn tới đây, còn tham gia một buổi họp mặt sinh nhật của một người không quen biết, sau đó uống rượu hát nhảy cụng ly với một đám người không quen biết? Ngẫm lại chẳng hay ho gì.

“Đừng đi.”

Viên Linh đột nhiên khoác tay Lục Nguyên, dùng ánh mắt u oán nhìn Lục Nguyên: “Em cũng dẫn anh tới đây rồi, anh còn muốn đi sao? Anh xem như giả làm bạn trai em, theo em đi tham gia cuộc họp mặt sinh nhật của người khác một lần có sao đâu, em từ nhỏ đến lớn còn chưa từng tham gia tụ họp cùng bạn trai đó.”

Nói đến câu cuối, ánh mắt Viên Linh có vài phần điềm đạm đáng yêu, hơn nữa gương mặt khiến người ta không thể từ chối của cô, cho dù ai nhìn thấy, sợ rằng đều sẽ động lòng trắc Ä an.

Lục Nguyên thở dài trong lòng, thôi không nhắc lại chuyện rời đi nữa.

Dù sao chỉ là đóng giả, cũng không tính là phản bội Chu Doãn nhỉ.

Ba người vào bên trong nhà hàng, nơi tụ họp là một căn phòng nhỏ ở lầu ba.

Lúc đến gần phòng là có thể nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt từ trong cửa truyền ra, xem ra không ít người ở bên trong.

Trâu Nhan đi ở phía trước, dựa theo lời của cô ấy nói thì cô không thể nhìn Viên Linh và Lục Nguyên diễn ân ái, cho nên đi ở phía trước, mắt không thấy tâm không phiền.

Ngay cả cửa cũng không gõ, Trâu Nhan trực tiếp đầy ra.

Ôi, người đầy cả phòng, mười mấy nam sinh nữ sinh tụ tập trong một phòng.

Hơn nữa, bên trong cũng tràn ngập một hơi thở xa hoa lãng phí, bảy tám bình rượu vang đỏ Lafite và các loại sâm panh nhập khẩu được đặt trên bàn, một chiếc áo khoác hàng hiệu xa xỉ bị ném tùy tiện vào trong góc tủ.

Trong phòng đầy mùi thuốc lá, các gói thuốc lá cao cấp bị ném lung tung: Trung Hoa, Tiểu Hùng Miêu, Phù Dung Vương.

Còn có chìa khóa của đủ loại xe BMW, Benz, các loại ví tiền, kính râm của các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới: Burberry, Versace, Tyrannosaurus…

Còn có mấy nam sinh nằm trên ghế mát xa trong phòng, trái ôm phải ấp, người đẹp đồ đen, trái cây to lớn đẹp đẽ được bọc dưới lớp vải, tư thế trêu chọc, khiến người ta tưởng tượng xa VỜI.

“Ôi trời, chị Nhan.”

Mọi người nhìn thấy Trâu Nhan đều nhiệt tình gọi to chào hỏi, giống như rất thân.

“Chị Linh, ai, chị Linh vẫn xinh đẹp như vậy…”

“Linh Linh, tới ngồi chỗ tớ, lúc nữa tớ giúp cậu chắn rượu.”

“Linh Linh, ngồi chỗ tớ này, tớ sẽ lột cua cho cậu, lúc nữa sẽ giúp cậu ăn no.”

Lúc mọi người thấy Viên Linh thì còn nhiệt tình hơn.

Nhưng sau đó đột nhiên bọn họ giống như bị nghẹn thứ gì ở cổ, không nói nữa.

Họ nhìn thấy Lục Nguyên sau lưng Viên Linh.

Lục Nguyên vào phòng, nhìn lướt qua, không quen ai cả.

Khá ổn.

Không quen càng tốt.

“Mẹ nó, ai đây?”

“Đâu ra vậy, đi nhầm phòng à?”

“Mẹ nó, Quất Tử Châu có phải không muốn làm ăn không, sao tùy tiện để một tên thấp kém như vậy xông vào, quản lý nhà hàng này phải thay rồi.”

“Lục Nguyên tới chung với tớ.” – Viên Linh thấy mọi người nói ngày càng khó nghe, vội vàng khoác tay Lục Nguyên trước mặt mọi người, nhìn những người vừa nói, giống như tuyên bố chủ quyền vậy.

“Gìị2”

Thoáng cái tất cả mọi người đều ngây ngắn, tên thấp kém này là đi cùng với Viên Linh, bạch phú mỹ hàng đầu mà người trong giới công nhận?

Hơn nữa, không nhìn lầm chứ, Viên Linh còn kéo cánh tay anh ta? Thân thiết như vậy?

“Hì hì, để tớ giới thiệu với mọi người một chút.”

Trâu Nhan thấy mọi người trợn mắt há mồm, trong lòng cũng vui vẻ, đây đều trong dự liệu của mình, khi ở trên xe đã đoán được sẽ như vậy.

Nói xong Trâu Nhan chỉ một ngón tay vào Lục Nguyên, lớn tiếng nói: “Mọi người nghe cho rõ, người này là Lục Nguyên tiếng tăm vang dội, cậu Lục.”

“Gì?”

“Lục Nguyên, cậu Lục? Sao chưa từng nghe qua?”

“Đúng vậy, tớ cũng chưa từng nghe, nhưng nếu được xưng là cậu Lục, chắc cũng là một cậu ấm nhỉ, con nhà giàu mới nỗi sao?”

“Nhưng đồ mặc trên người cũng quá cay mắt rồi, giống như một tên tầm thường vậy.”

“Sao nào, mọi người khinh thường cậu Lục của chúng tôi sao?”

– Trâu Nhan tiếp tục lớn tiếng nói, cười tủm tỉm đi tới bên cạnh Lục Nguyên: “Cậu Lục này là một nhân vật không đơn giản đâu, tậu một con Ferrari hơn mười triệu chưa nói, còn ở một căn biệt thự trung tâm hai trăm triệu đó.”

“Gì?”

Mọi người càng ngây ra, nói như thế nào họ cũng là con nhà giàu, cũng là kẻ có tiền, nhưng Ferrari trị giá đến mười triệu, ở biệt thự hai trăm triệu, vậy có chút khoa trương rồi. Bình thường mua một con xe một triệu đã rất tốt rồi, xe thể thao trị giá hơn mười triệu, Trung Quốc có mấy cậu ấm ghê gớm như vậy?

“Sao nào, mọi người không tin phải không?” – Gương mặt Trâu Nhan đột nhiên nghiêm lại, nghiêm túc chỉ vào mọi người: “Đám nô tài các cậu lại dám hoài nghi cậu Lục. Còn không mau quỳ xuống xin tội với cậu Lục, tôi nói cho mọi người biết, bởi vì Ferrari của cậu Lục vẫn chưa tới, cậu Lục tính thu mua công ty Ferrari sau đó sa thải các công nhân trong đó, cậu Lục trâu bò như vậy, các cậu còn dám nghỉ ngờ? Các cậu có phải muốn chết không… Ha ha ha…”

Nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc Trâu Nhan cũng không nhịn được, trực tiếp cười ha ha, vỗ bàn cười nghiêng ngả.

Mọi người vốn còn bị dọa hơi sửng sốt một chút.

Khi thấy Trâu Nhan đột nhiên cười to, hơn nữa vốn biết Trâu Nhan là nữ sinh thích đùa dai, họ đột nhiên hiểu ra đang bị Trâu Nhan đùa giõn, chỉ là cố ý mỉa mai Lục Nguyên nên mới nói như vậy. Nếu thế thì không cần nói, với tính cách và tác phong của Trâu Nhan, càng nói một người đến ghê gớm trâu bò bao nhiêu thì người này lại càng tầm thường bấy nhiêu.

Nghĩ tới đây, mọi người cũng đều cười vang.

Ánh mắt nhìn Lục Nguyên cũng rất trêu tức khinh thường.