Tỷ Phú Trời Cho

Chương 106




Chương 106: Cậu, cậu đứng lại đó cho tôi.

Nam sinh kia nhìn Linh Linh kéo Lục Nguyên cùng đi vào thư viện. Khỏi cần nói tới sự ghen ghét trong lòng tên đó.

Mẹ nó, tên này rõ ràng cũng tầm thường giống mình, rốt cuộc làm sao lại cua được một người đẹp cực phẩm như thế, thật sự là người so với người làm người ta tức chết mà.

“Thì ra cậu vẫn rất thích học tập, sao đột nhiên nghĩ đến thư viện?” – Sau khi đi vào, Linh Linh mỉm cười nhìn Lục Nguyên.

Nữ sinh này thật sự rất kỳ quái, giọng nói chuyện cứ như quen biết Lục Nguyên rất lâu rồi.

Lục Nguyên tự nhủ trong lòng, làm sao tôi đột nhiên nghĩ đến thư viện, tôi chính là vì vứt bỏ cô được không?

“À, chỉ là tùy tiện vào xem, à mà cũng không có gì xem. Được rồi, tôi vẫn nên đi thôi.”

Lục Nguyên càng ngày càng cảm thấy nữ sinh này rất kỳ lạ, hơn nữa nữ sinh này có lẽ không tốt lành gì.

Nói xong Lục Nguyên tránh cánh tay của nữ sinh, bước nhanh rời khỏi thư viện.

“Ôi, ôi…”

Nữ sinh này cũng thật thú vị, thấy Lục Nguyên rời đi cũng vội vàng đuổi theo sau.

Lúc này Lục Nguyên chỉ muốn thoát khỏi cô ta, nên dứt khoát bước nhanh xuống cầu thang thư viện.

“Ạ.”

Rít lên một tiếng, ngay sau đó là một tiếng thắng xe sắc nhọn.

Một chiếc xe đạp vội vàng đỗ lại, suýt thì đâm vào Lục Nguyên, một thầy giáo khoảng hơn ba mươi, vài cuốn sách trong tay rơi rằm rằm xuống đất.

“Này, cậu sao vậy, không có mắt à? Cậu thuộc học viện nào?”

Thầy giáo chỉ vào Lục Nguyên mở miệng mắng, dáng vẻ không bỏ qua.

“A, xin lỗi, xin lỗi, thưa thầy, chúng em thật sự không có ý, thầy tha thứ cho chúng em ạ.” – Lúc này, Linh Linh cũng từ trên cầu thang đi xuống, khéo léo nhặt sách vở dưới đất lên đưa cho thầy giáo kia, trong đôi mắt ngập nước của Linh Linh chứa đầy sự áy náy điềm đạm đáng yêu.

“A, không sao không sao, về sau bảo bạn trai em chú ý một chút, như thế rất không an toàn.”

Thầy giáo này mới vừa rồi còn nỗi giận đùng đùng, trong nháy mắt đã trở nên ôn hoà hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút ngại ngùng, lên xe đạp ung dung rời đi.

Nhìn thấy thầy giáo đi rồi, Linh Linh nhìn Lục Nguyên, cô ấy cười trông rất đẹp, trong ánh mắt tràn đầy nụ cười đắc ý.

Hơn nữa, loại đắc ý này cũng không làm người ta cảm thấy chán ghét, thậm chí còn cảm thấy có chút đáng yêu.

Lục Nguyên hơi im lặng, mẹ nó, thói đời gì vậy, quả nhiên là người đẹp được hoan nghênh.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, nữ sinh này mặc dù kỳ lạ, nhưng dù sao cũng giúp mình, thế nào cũng nên cảm ơn cô ấy.

Nhưng không biết tại sao, Lục Nguyên luôn cảm thấy không nên trêu chọc nữ sinh này thì hơn. Sở dĩ xảy ra chuyện vừa rồi hoàn toàn đều là nữ sinh này ép, nếu cô ấy không theo dõi mình, mình cũng sẽ không bởi vì vội vã bỏ rơi cô ấy mà như thế.

Nghĩ vậy, cuối cùng Lục Nguyên cũng không nói gì, chuẩn bị rời đi.

“Này, cậu đứng lại đó cho tôi.”

Nhìn thấy Lục Nguyên định đi, Linh Linh cuối cùng không nhịn được, cô ấy chạy thẳng tới trước mặt, chặn đường Lục Nguyên.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì, hình như chúng ta không quen biết?”

Lục Nguyên cũng bị ép. Được, trông cô có vẻ cũng gấp đúng không, vậy thì được thôi, chúng ta nói thẳng luôn đi.

Nói rõ luôn đi, tôi ngược lại muốn xem cô rốt cuộc muốn như thế nào, trong hồ lô đến cùng bán thuốc gì.

“Không sai, chúng ta không quen biết.”

Nữ sinh rất thản nhiên thừa nhận.

“Vậy sao cô phải một mực theo tôi, nếu như bởi vì vừa rồi cô nghe tôi nói chuyện điện thoại trong căn tin cũng cảm thấy tôi bị thần kinh, là tên tầm thường lên cơn điên vì muốn làm ra vẻ thì không sai, tôi như thế đó. Bây giờ cô hài lòng chưa? Có thể buông tha tôi được chưa?”

Lục Nguyên nói một cách gọn gàng dứt khoát, trong lòng tự nhủ lần này cô không còn lời nào để nói đâu nhỉ.

“Liên quan gì tới tôi.” – Không ngờ, nữ sinh lại nhún vai, vẻ mặt không sao cả nói: “Là Nhan Nhan trêu cọt cậu thôi, tôi không có vấn đề gì, ngược lại tôi cảm thấy cậu giả vờ rất giống, rất thú vị.”

“Vậy vì sao cô đi theo tôi?”

Lục Nguyên sững sờ, hóa ra cô ấy đi theo mình suốt một đường không phải cười nhạo mình, vậy rốt cuộc vì sao?

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy có tôi ở bên cạnh cậu, cậu sẽ rất thuận lợi sao?” – Ánh mắt nữ sinh rất lớn mật nhìn chằm chằm Lục Nguyên: “Cậu xem, nếu như tôi ở bên cạnh cậu, cậu muốn ăn bắp rang tôi sẽ cho mua cho cậu, như thế sẽ mua được nhiều hơn cậu rất nhiều, cậu muốn đi đâu, có người không cho cậu đi vào tôi có thể giúp cậu. Cậu gặp khó khăn, có người làm khó cậu, tôi cũng có thể hóa giải cho cậu. Cậu xem, tôi có tác dụng như vậy, có phải cậu cảm tháy tốt nhất để tôi ở bên cạnh cậu đúng không?”

“Cái gì?”

Lục Nguyên sửng sốt, cảm giác mình không giống bị thần kinh, ngược lại nữ sinh này mới giống bị thần kinh?

“Thật sự là tên ngốc.” – Nữ sinh cười duyên một tiếng: “Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu kìa, có phải chưa từng yêu đương không? Được, vậy tôi nói thẳng nhé, cậu cảm thấy tôi làm bạn gái của cậu, cậu làm bạn trai của tôi thì thế nào?”

“A2”

Lần này Lục Nguyên lập tức bị dọa sợ.

Cái này là tình huống gì, nhìn nữ sinh này cực kỳ xinh đẹp, cách ăn mặc hợp thời, dáng người đường cong quyến rũ, muốn bạn trai hoàn toàn chính là kiểu vẫy tay là một đống ong bướm bu tới.

Sao bây giờ lại mỏ miệng muốn làm bạn gái của mình?

Chẳng lẽ mục đích mà cô ấy vẫn đi theo mình chính là vì cái này?

“Xin lỗi, tôi đã có bạn gái.”

Cho dù Lục Nguyên không cảm thấy cô ấy bị thần kinh, cho dù nữ sinh này xinh đẹp đáng sợ, nhưng Lục Nguyên chắc chắn sẽ không đồng ý, dù sao mình đã có Chu Doãn.

Nói xong, Lục Nguyên không chần chừ mà trực tiếp xoay người rời đi.

Nếu như trước đó nữ sinh kia còn tràn đầy tự tin, cười nhẹ nhàng nhìn Lục Nguyên, bây giờ thấy Lục Nguyên trực tiếp rời khỏi, thì đến lượt cô ấy thật sự ngây ngần cả người.

Người như mình mà tỏ tình thất bại ư?

Hơn nữa lại thất bại với một tên tầm thường?

Con mẹ nó chứ.

“Này, dừng lại.”

Nữ sinh hiển nhiên tức điên lên, chạy lên kéo cánh tay Lục Nguyên.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì, có phải cô bị điên không?”

Lục Nguyên cũng nồi giận, nữ sinh này rốt cuộc làm sao vậy, dáng dấp xinh đẹp như vậy mà đầu óc lại có vấn đề? Gặp cũng chưa gặp, vừa bắt đầu đã nói muốn làm bạn gái mình, Lục Nguyên từ nhỏ đến lớn chưa tùng gặp qua chuyện tốt như vậy.

“Cậu mới bị điên, cả nhà cậu đều bị điên.”

Nữ sinh trông còn tức giận hơn Lục Nguyên.

“Dáng dắp tôi xinh đẹp như vậy, đẹp mắt như vậy, trước đến giờ đều là người khác theo đuổi tôi, trước đến giờ đều được người khác coi như nữ thần, có người vì thích tôi mà theo tôi từ California nước Mỹ về đây, theo tôi hơn nửa vòng trái đất.”

Nữ sinh căm hận nhìn chằm chằm Lục Nguyên: “Nhưng hôm nay tôi lại chủ động đi theo cậu, mua bắp rang cho cậu, vào thư viện vì cậu, nói xin lỗi người khác vì cậu, những chuyện này tôi chưa từng làm vì bất kỳ một nam sinh nào, cũng không có bắt kỳ một nam sinh nào có tư cách để Viên Linh tôi đi làm.”

“Nhưng hôm nay vì cậu, tôi đã làm hết những chuyện chưa từng làm.” – Viên Linh nói xong lại tới gần Lục Nguyên một bước, bộ ngực sắp đụng phải Lục Nguyên, có điều hình như cô ấy không quan tâm, mắt cô vẫn nhìn chằm chằm Lục Nguyên, dường như muốn nhìn thấu nội tâm anh: “Sau đó tôi tỏ tình với cậu, tôi là một cô gái. Một cô gái như tôi chủ động tỏ tình cần dũng khí lớn như thế nào cậu biết không? Con gái là để theo đuổi, không phải để tỏ tình cậu biết không? Nhưng mà cậu lại mắng tôi bị điên. Cậu nói, đến cùng ai bị điên?”

Trời ơi, lời này có vẻ như làm người ta rất cảm động.

Nhưng Lục Nguyên lại sắp điên rồi.

Đột nhiên anh rất muốn nói to với nữ sinh tên Viên Linh này, cô bị điên, là cô bị điên, rõ ràng là cô bị điên. Tôi không tin loại chuyện tốt này sẽ rơi xuống đầu tôi.

Có điều, nhìn dáng vẻ nữ sinh này nói chuyện, đọc nhấn rõ từng chữ, ngôn từ rõ ràng, cũng không giống người có vấn đề về đầu óc.

Chỉ là…

“Tôi nói này, chúng ta cũng không quen biết, đột nhiên cô đến nói với tôi những lời này, cô nói có phải cô có… Có phải không ổn cho lắm không?”

Lục Nguyên nén cơn giận nói.

“Thì ra bởi vì cái này nên anh mới cảm thấy tôi bị điên?”

Viên Linh nghe Lục Nguyên nói thế lại mỉm cười, có vẻ thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều: “Đây chính là nguyên nhân cậu từ chối tôi sao? Vậy được rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết, cậu nói sai rồi, chúng ta từng gặp nhau.”

“Chúng ta từng gặp nhau?” – Lục Nguyên sững sờ, anh không hề có ấn tượng nào về nữ sinh này.

Theo lý, chỉ cần từng gặp nữ sinh này, dù chỉ gặp qua một chút, bằng gương mặt và dáng người hơn người của nữ sinh này, Lục Nguyên cũng sẽ nhớ kỹ.

“Đúng vậy, chúng ta từng gặp nhau, không những từng gặp, hơn nữa cậu còn là hoàng tử đã cứu tôi.”

“Cái gì?”