Tỷ Phú Trời Cho

Chương 102




Chương 102: Căng thẳng chờ đợi ở cửa.

Mấy bác sĩ nghe Lục Nguyên hỏi thì nhìn nhau có vẻ chần chừ, thế nhưng không ai chủ động mở miệng.

Bọn họ cũng biết là cậu Ba đang hỏi chuyện, đương nhiên cũng không dám không trả lời.

Rốt cuộc cũng có một bác sĩ nơm nớp lo sợ nói: “ Cậu… cậu ba, chúng tôi đã cho bệnh nhân làm kiểm tra cặn kẽ. Bạch cầu của bệnh nhân phân bố vô cùng kỳ lạ, thân thể có triệu chứng suy yếu, sốt cao không giảm, chúng tôi nghỉ ngờ là bệnh bạch „ À cau…

“Cái gì?”

Lục Nguyên đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng bề tắc, không phải đâu, tại sao lại như vậy?

Dì Vương là người tốt như vậy, tại sao ông trời lại đối xử với bà như vậy được?

Lục Nguyên nhớ tới chuyện Vương Liên đã nuôi dưỡng Chu Doãn từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nghe lời Chu Doãn kể thì trong lòng anh đã cảm động, nói chi là Chu Doãn tự mình trải qua.

Từ việc Chu Doãn khóc lóc trong phòng khiêu vũ thì cũng đã có thể thấy được tình cảm của cô và mẹ mình Nhưng mà vì sao?

Tại sao ông trời lại muốn làm như vậy, trước kia dì Vương vì Chu Doãn nên phải trải qua không ít năm khó khăn gian khổ, lần này anh gặp được Chu Doãn, đúng lúc dì Vương lại tới Kim Lăng, hoàn toàn có thể hưởng cuộc sống hạnh phúc, ai biết được lại xảy ra chuyện này.

Nhưng đột nhiên Lục Nguyên giật mình, nhìn chằm chằm vị bác Sĩ kia: “Ông vừa mới nói nghi ngờ, là có ý gì?”

Đúng vậy, cũng đã làm kiểm tra lại rồi, vậy mà còn nói nghỉ ngờ?

Hơn nữa, bây giờ bệnh bạch cầu cũng dễ dàng xác nhận.

“Cậu ba. Quả thật giống, nhưng mà cũng không giống.” – – Một bác sĩ khác lấy dũng khí, nói: “Bởi vì chúng tôi kiểm tra bệnh nhân, trong máu của bà ngoại trừ bạch cầu tăng lên nhiều, hồng cầu cũng đang tăng trưởng một cách điên cuồng. Với lại, trong máu của bà có rất nhiều tạp chất, giống như một loại ung thư máu.”

*Không…, không phải ung thư máu, là bệnh bạch cầu.”

“Không đúng, là ung thư máu.”

“Rốt cuộc là cái gì.”

Trong lòng Lục Nguyên thật sự muốn nổi nóng. Mẹ nó, một đám bác sĩ như vậy, thế nhưng ngay cả một căn bệnh cũng không chẩn đoán chính xác được?

Vừa rồi lúc anh tới, đám người này thấp giọng tranh luận ngay cửa ra vào, e rằng cũng đang tranh luận việc này?

Nhìn thấy Lục Nguyên muốn nỗi giận, máy thầy thuốc lại bị dọa đến mức không dám nhiều lời, câm như hến.

“Không, không phải ung thư máu.”

Vị bác sĩ già có tư cách nhất đánh bạo mở miệng: “Bởi vì chúng tôi cho bệnh nhân thử qua các loại chất kháng sinh cũng không tạo được bất kỳ tác dụng giảm đau nào cả. Từ tình huống của bệnh nhân, tôi cho rằng vẫn là bệnh bạch huyết nhưng đã biến chủng lên, hơn nữa còn là cấp tính, cần lập tức tiến hành giải phẫu, tiền hành cấy ghép tủy.”

“Con mẹ nó, còn không mau đi tìm tủy phù hợp đi.”

Lục Nguyên nóng nảy.

“Cậu ba, chúng tôi đã bắt đầu tìm kiếm, bây giờ đã liên hệ với bệnh viện trên cả nước, tiến hành tìm kiếm.”

“Cái gì mà cả nước, bây giờ tôi muốn các người lập tức thông báo cho toàn thế giới, bất kể là bệnh viện hay bất kỳ một trung tâm y tế gì đó cũng được, nâng cấp việc này thành vấn đề y tế đặc biệt, đi làm mau lên.” – – Lục Nguyên quát.

“Vâng.” – – Các bác sĩ tranh thủ thời gian kính cần đồng ý: “Chỉ là cậu ba, anh cũng biết, tìm được tủy phù hợp vô cùng khó khăn, có lẽ cần thời gian.”

“Lấy của tôi.”

Đột nhiên, một giọng nói truyền đến từ cửa phòng bệnh.

Chẳng biết từ lúc nào, Chu Doãn đã ra tới.

Hai hàng nước mắt trên mặt cô dài ngắn không đều, hai hốc mắt ẩm ướt ửng đỏ, tay vịn chốt cửa, ban đầu khuôn mặt vốn đã hồng hào nhưng bởi vì chuyện này mà lộ ra nét tiều tuy, cơ thể cũng gầy yếu hơn.

*Chu Doãn, em ra đây làm gì, dì Vương thế nào rồi?”

Lục Nguyên vội vàng tiến lên đỡ cô.

“Mẹ còn đang hôn mê, em gọi bà ấy, bà ấy cũng không tỉnh, nhưng mà bà ấy nắm tay em giống như có chuyện gì muốn nói với em.” – – Chu Doãn vừa nói vừa khóc.

Ngay sau đó cô kiên định nhìn mấy bác sĩ: “Các ông không phải muốn tìm tủy phù hợp để ghép đôi hay sao, lấy của tôi đi, tôi là con gái bà ấy, chắc chắn tủy phù hợp.”

“Chuyện này…”

Lúc này bác sĩ cũng đã biết quan hệ của Chu Doãn và Lục Nguyên không bình thường, tất nhiên cũng không dám lạnh lùng với Chu Doãn, vội vàng nói: “Cô Chu, xin cô đừng sốt ruột, với lại cô cũng biết, cho dù là quan hệ mẹ con thì tủy cũng chưa chắc đã hợp.”

“Chuyện này cũng phải thử một chút mới biết có được hay không, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, lấy tủy của tôi đi.” – – Chu Doãn nói.

“Chuyện này, cô Chu, cho dù chỉ lấy một mẫu tủy nhỏ để kiểm tra đo lường thì cũng sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho cơ thể.” – Bác sĩ nói.

“Như vậy thì đã sao, mẹ tôi nuôi tôi lớn lên, vì thế dường như đã phải trả giá bằng hạnh phúc cả đời. Chẳng lẽ vì cứu bà mà ngay cả một chút cực khổ này tôi cũng không chịu được hay sao?” – Chu Doãn nói.

“Cậu ba, anh nhìn xem.”

Bác sĩ lại nhìn về phía Lục Nguyên, trong ánh mắt đó có ý muốn khuyên ngăn.

Ngay từ đầu, Lục Nguyên còn chưa hiểu ra ý của bác sĩ.

Chỉ là đột nhiên Lục Nguyên hiểu rõ ra.

Mấy bác sĩ này biết, Chu Doãn là bạn gái của mình. Mà với việc Vương Liên là mẹ Chu Doãn, chắc chắn là trong lòng Lục Nguyên, Chu Doãn quan trọng hơn.

Cho nên, đối với bác sĩ mà nói, Chu Doãn khỏe mạnh và lợi ích đương nhiên quan trọng hơn Vương Liên, mặc dù Vương Liên là mẹ của Chu Doãn.

Bởi vì suy cho cùng, xuất phát điểm chính của các bác sĩ là làm Lục Nguyên hài lòng.

Mà rút tủy ra cũng sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với cơ thể.

Cho nên vì lấy lòng Lục Nguyên, cũng vì lấy lòng Chu Doãn, trong lòng bọn họ thà hi sinh Vương Liên cũng không muốn tổn hại sức khỏe của Chu Doãn.

Đương nhiên Lục Nguyên đã thực sự hiểu ý của các bác sĩ.

Trong lòng cũng không khỏi có một loại run rầy sâu sắc đối với bản chất của con người.

Có đôi khi nhân tính thật sự rất đáng sợ, sâu đến mức không lường được.

“Lập tức làm theo những gì bạn gái tôi nói.”

Lục Nguyên cũng thật sự nổi giận, túm lấy bác sĩ đứng đầu, ánh mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào ông ta nói từng chữ từng chữ mội.

“Vâng… vâng cậu ba.”

Bác sĩ nhìn thấy Lục Nguyên thật sự tức giận, cũng bị dọa đến mức sợ vỡ mật.

Cũng không dám nói thêm gì nữa.

“Cô Chu, mời.”

Bọn họ dẫn Chu Doãn đi vào phòng rút tủy.

Ở cửa, Lục Nguyên cầm tay Chu Doãn, có thể cảm giác được toàn thân Chu Doãn đang run rầy.

“Lục Nguyên, ôm em một chút.”

Chu Doãn nhẹ nhàng nói.

Lục Nguyên ôm lấy cô, cảm giác được Chu Doãn trong lòng ngực chậm rãi buông lỏng xuống.

“Em đi vào đi, yên tâm, anh sẽ đợi em ngoài cửa.”

Nhìn thấy Chu Doãn vào phòng, cánh cửa nặng nề im lặng đóng lại, Lục Nguyên đứng cạnh cửa, nhất thời các loại suy nghĩ nhao nhao chạy vào trong đầu.

Một mặt lo lắng cho Chu Doãn, mặt khác lại lo lắng cho Vương Liên, còn lo lắng tủy có hợp hay không.

Không hợp, đương nhiên Lục Nguyên không hi vọng là kết quả này, dù sao bệnh tình của Vương Liên khẩn cấp, càng sớm tìm thấy tủy phù hợp thì sẽ càng có lợi, càng kéo dài thì lại càng bắt lợi.

Nhưng nếu như phù hợp, Chu Doãn cũng sẽ phải trả giá rất nhiều, có khả năng cả đời sẽ giữ lại mầm bệnh, đối với sinh hoạt trong tương lai thì sẽ càng không tiện.

Nghĩ tới đây, hai mắt Lục Nguyên không khỏi có chút ướt át.

Trời ơi, Chu Doãn ơi là Chu Doãn, làm sao mệnh của cô lại khổ như vậy chứ. Vốn cho rằng cô gặp anh, anh sẽ cho cô một cuộc sống hạnh phúc, đền bù những cực khổ ngày xưa cho cô.

Ai biết bây giờ lại gặp chuyện này, ngay cả anh cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn không có cách nào khác.

Trong nháy mắt, đột nhiên Lục Nguyên cảm giác được con người cũng thật sự quá nhỏ bé.

Coi như là cậu chủ của gia tộc giàu có nhất thì thế nào?

Trong tự nhiên, trước mặt số mệnh con người, còn không phải giống như một người bình thường thôi hay sao?

Nếu có một ngày, tay anh có thể cầm phong lôi, tung hoành tứ hải, lên trời xuống đất, rong ruỗi cỗ kim…

Dừng lại, vẫn là đừng nghĩ nhiều như vậy.

Bất kể là như thế nào, Chu Doãn em yên tâm. Bắt kể cô có như thế nào thì anh cũng không bỏ mặc cô.

Sau nửa giờ.

Lục Nguyên ôm Chu Doãn ngồi trên ghế dài ở hành lang, Chu Doãn yên lặng dựa vào lồng ngực của Lục Nguyên, hai người nhìn rất yên lặng, cũng rất bình tĩnh, nhưng mà trong lòng lại lo lắng như lửa đốt.

Bọn họ đang chờ đợi kết quả tủy có phù hợp hay không.

Rốt cuộc, cửa cũng đã mở ra.

Tất nhiên là mấy bác sĩ lo lắng Lục Nguyên chờ quá lâu, bọn họ đi lại đều thể hiện sự vội vã, cung cung kính kính đi tới trước mặt Lục Nguyên.

“Cậu ba.”

“Kết quả thế nào?”

Giọng nói của Lục Nguyên cố gắng bình tĩnh, nhưng mà nội tâm lại đang điên cuồng gào thét .

Mà Chu Doãn cũng lập tức ngồi ngay ngắn, sắc mặt cô tỉnh táo lạ thường, nhưng mà có ai biết lúc này trong lòng cô như thế nào?

Trước mặt, vị bác sĩ già có tư cách nhất cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay, thậm chí ánh mắt của ông ta còn không dám nhìn Lục Nguyên, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cậu… cậu ba, tủy của cô Chu không có cách nào ghép với bệnh nhân được cả.”

“Không, không thể nào như vậy.” – Người luôn luôn không gay gắt như Chu Doãn cũng đột nhiên nóng nảy.

Nhưng cô cũng biết, sự thật đã định, Chu Doãn ngơ ngác quay lại ngồi trên ghế, nước mắt như đê vỡ tràn ra, đó là một loại im ắng tuyệt vọng.

“Vậy thông báo vừa phát trên toàn bộ thế giới kia, có tìm được tủy phù hợp hay không?” – Lục Nguyên hỏi.

Bác sĩ vừa áy náy vừa lắc đầu: “Thật xin lỗi cậu ba, vẫn chưa GÓI Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Chu Doãn đang ngồi ngơ ngác trên ghế, nói khẽ với Lục Nguyên: “Cậu ba, làm phiền anh đi qua bên này nói chuyện, có chuyện tôi muốn nói với anh.”

“Chuyện gì, mau nói đi.” – Lục Nguyên rất bực bội. Ngay lúc này, trong lòng của anh đã có kế hoạch, muốn đưa Vương Liên đến đảo nhỏ của gia tộc bậc nhất để chữa bệnh, khiến cho bác sĩ chuyên nghiệp nhát của gia tộc đến trị liệu cho bà.

“Chuyện kia…cậu ba, vừa rồi lúc cho cô Chu và bà Vương làm kiểm tra độ phù hợp của tủy, chúng tôi phát hiện, hai người bọn họ không tồn tại quan hệ máu mủ về mặt sinh học theo đúng nghĩa.” – Có lẽ là cảm thấy chuyện này quá mức kinh hãi, giọng nói bác sĩ càng thấp hơn, thậm chí có vẻ hơi run rầy.

“Cái gì?” – Nhất thời Lục Nguyên còn không kịp phản ứng.

“Chính là cô Chu, cũng không phải là con gái ruột của bà Vương.”