"Dung Trắc Phi, Lưu Thẩm chết trong viện của ngươi, chuyện vẫn còn chưa tra rõ, rốt cuộc là do ai hạ độc giết người mà? Vội vàng định tội cho Mộc Mộc như vậy, chẳng lẽ có kẻ có tật giật mình hay sao?" Tử Thư kiều diễm mỉm cười, trừng mắt nhìn Lâu Hướng Vãn đang suy nhược, ngay sau đó quay sang đối đầu gay gắt với Dung Trắc Phi. Người khác có thể sợ gia thế của Dung Trắc Phi, nhưng mình thì không sợ chút nào.
"Hừ, Tử Thư, ngươi không phải cũng chỉ là một nha hoàn, vậy mà dám ở đây đôi co với bản phi sao?" Dung Trắc Phi lộ ra sát khí trong ánh mắt, bén nhọn như dao găm nhắm thẳng tới chỗ Tử Thư. Tiện tỳ đáng chết này đúng là không biết xấu hổ mà!
"Sao Dung Trắc Phi lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ do Tử Thư nói trúng tâm tư Dung Trắc Phi, nên ngài thấy chột dạ hay sao?" Nàng cười khanh khách, Tử Thử loạn mái đùa tóc mình, lộ vẻ yêu mị trên gương mặt khuynh thành, cùng dung mạo quyến rũ, quả là trang Quốc Sắc Thiên Hương, nhìn thấy Dung Trắc Phi vô cùng phẫn nộ, cười ngây ngất một lúc, "Vương gia đã không để ý đến thân phận Tử Thư, chẳng lẽ Dung Trắc Phi lại không tôn trọng suy nghĩ của Vương gia sao? Thật sự chê bai thân phận thấp hèn của Tử Thư hay sao?"
"Được rồi!" Nhìn hai người cấu xé lẫn nhau, giọng điệu không nhẹ không nặng của Lôi quản gia vang lên, mặc dù chỉ là quản gia của vương phủ, nhưng ở trong Phượng vương phủ này, Phượng Kính Dạ đối với Lôi quản gia rất mực tin tưởng trăm phần trăm, mà Lôi Bôn lại là thị vệ cận thân của Phượng Kính Dạ, dù Dung Trắc Phi kiêu ngạo mấy cũng không dám chống đối với Lôi quản gia.
Lâu Hướng Vãn có chút bất mãn liếc mắt nhìn Lôi quản gia, đang lúc xem trò vui tự nhiên cắt ngay đến phần chính. Lôi bá thật không biết tình hình gì cả, Lâu Hướng Vãn cùng chiếc mũi cao dọc dừa, sau đó có chút không hiểu chống lại ánh mắt nghiêm nghị của Lôi quản gia, lại nghe Lôi quản gia mở miệng, "Trước khi Lưu Thẩm chết đã uống thuốc do Đoàn Tử đem đến, có chuyện này không?"
Đúng là hậu tri hậu giác, rốt cuộc Lâu Hướng Vãn đã nhớ những người này đến đây chính là xem chuyện vui của mình, vô lực thở dài một hơi. Lâu Hướng Vãn liếc mắt nhìn Lôi quản gia một cái, biết rõ mình xui xẻo, nhưng Lôi bá cũng không nên cắt ngang cuộc tranh cãi của họ chứ, cứ để mặc cho Tử Thư cùng Dung Trắc Phi trình diễn hết bản lãnh của họ ra không được sao?
"Là ta mang thuốc đến, cả chuyện bốc thuốc, sắc thuốc cũng đều do một mình ta làm, không để người khác chạm tay vào, khi nhìn thấy Lưu Thẩm uống xong thuốc thì mới rời đi." Đoàn Tử sợ hãi nhìn Lôi quản gia, vừa nói vừa run lầm cập, sau đó phát hiện sắc mặt của mọi người đều có chút quỷ dị.
Lâu Hướng Vãn lại không nói gì cứ nhìn bầu trời xanh thẳm cứ trôi qua, hận không thể dùng một chưởng đập chết Đoàn Tử, đúng là quá đần, chưa từng thấy ai đần như vậy! Quả thật heo chết do ngu mà!
"Nói như vậy, chỉ có một mình Đoàn Tử nhà ngươi mới có khả năng hạ độc vào trong thuốc mà thôi? Đương nhiên, thuốc được nấu ở trong Thu Phong Viện, Mộc Mộc cũng có cơ hội ra tay, dù sao phòng ngàn phòng vạn nhưng giặc nhà lại khó phòng nhất." Dung Trắc Phi nhìn Tử Thư châm chọc một cái, sẵn tiện có cơ hội liền tính sổ luôn Lâu Hướng Vãn, bản thân mình cũng không ngốc để cho Tử Thư cố ý khiêu khích, sau đó quên đi chuyện chính sự.
"Ta không có hạ độc, thật sự ta không có!" Đoàn Tử nghe Dung Trắc Phi nói khiến mình luống cuống, nhanh chóng lắc đầu, vẻ mặt vô tội nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, "Mộc Mộc, thật sự ta không có hạ độc."
Ngươi hạ độc cũng đồng nghĩa với việc ta hạ độc! Ta đâu ngu để chính mình đi hạ độc chứ? Lâu Hướng Vãn bất lực nhìn Đoàn Tử run lẩy bẩy, sau đó cố gắng kiềm chế tinh thần, đứng thẳng người lên lần nữa, dùng bộ dáng thẳng thắn chân thật và cương trực nhất.
"Mặc dù lúc trước Lưu Thẩm đánh lầm ta hơn mười roi, ta là đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, sáng nay việc Lưu Thẩm cùng Tiểu Nha ăn nói linh tinh phá hư danh dự của ta, dưới cơn nóng giận Quân Hàn đã đẩy người vào trong hồ, ta còn liều mạng mặc kệ trên lưng mình có đầy vết roi nhảy xuống nước cứu Lưu Thẩm lên." Lâu Hướng Vãn cố gắng khiến bản thân mình thoạt nhìn thật sự vô tội, thật sự trong sạch, thật sự rất lương thiện.
"Nếu ta thật sự muốn trả thù, cũng sẽ không cứu người, hơn nữa còn quan tâm đến bà ta, để Đoàn Tử đi nấu thuốc và mang qua cho Lưu Thẩm. Ta ngốc đến nỗi tự mình hạ độc vào trong thuốc sao? Tin rằng mọi người chỉ cần nghĩ kỹ lại một chút, đều hiểu rõ chuyện này." Lâu Hướng Vãn hướng về phía Hoa Thiên Thiên cười một cái, mặc dù Lưu Thẩm đã chết, nhưng trước đó mình cũng đã chuẩn bị không ít kế sách để ứng phó.
Cả nha hoàn cùng nô tài và hai gã thị vệ cũng đều trầm mặc im lặng, chỉ là sắc mặt không giống như vừa rồi cứ nhìn chằm chằm vào Lâu Hướng Vãn như nhìn hung thủ, như vậy cũng đúng, ai lại ngu ngốc tự mình đem thuốc đã hạ độc đến. Nếu vậy không phải đầu người đó bị nước vô làm cho hồ đồ rồi sao?
Lâu Hướng Vãn nhìn sắc mặt mọi người dường như đã hơi tin tưởng vào lời mình nói, thấp thỏm trong lòng bấy giờ đã có thể hạ xuống một chút. Đoàn Tử nhìn Lâu Hướng Vãn đầy sùng bái, khiến Lâu Hướng Vãn có chút đắc ý liền ưỡn thẳng eo, lộ ra bộ dáng tiểu nhân lên mặt đắc ý.
Từ lúc Đoàn Tử vào báo tin, Dịch Quân Hàn vẫn im lặng đứng một bên, không nói một lời, nhưng dù mặc trường sam màu xanh của nô tài, lại hoàn toàn hòa hợp với khuôn mặt không biểu cảm kia, vẫn như cũ tỏa ra khí thế cường đại làm cho người ta không thể xem thường.
"Ai biết Lâu cô nương có làm chuyện đó hay không, nhưng Đoàn Tử ở trong phòng Lưu thẩm đã thét to lên nói hạ độc vào trong thuốc để độc chết Lưu Thẩm, những lời này người trong viện đều có thể nghe thấy." Tiểu Nha đâm chọc vào, đắc ý cười lạnh hả hê, cũng chỉ có Đoàn Tử ngu như heo mới dám giống trống khua chiêng nói ra những lời này.
"Dạ, chúng nô tỳ cũng đều nghe được." Một nha hoàn đi lên phía trước mở miệng, thần sắc không giống như nói láo.
"Lão nô cũng có nghe thấy, lúc ấy sau khi Đoàn Tử nói xong, trong phòng truyền đến một thanh âm ồn ào như sấm vang lên, hình như Lưu Thẩm đem ly trà đập nát, sau đó không còn tiếng động nào nữa."
"Đúng vậy a, sau khi Đoàn Tử rời đi, cho đến khi ta vào thăm Lưu Thẩm, phát hiện bà đã trúng độc mà chết, không người thứ hai nào vào phòng." Tiểu Nha lần nữa mở miệng, liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn đầy khiêu khích, chính mình nên dạy tốt người hầu của mình đi.
Nếu như có thể bóp chết người, giờ phút này Lâu Hướng Vãn tuyệt đối sẽ nắm lấy cổ Đoàn Tử giết chết, để cho tên ngốc này không còn ăn nói lung tung nữa! Còn giúp cho kẻ địch ở địa bàn mình ăn nói lung tung, chẳng phải nói rõ ra là muốn đưa mình vào chỗ chết sao?
"Mộc Mộc, ta thật sự chỉ thuận miệng nói, ta không có hạ độc, ta chỉ muốn chọc tức Lưu Thẩm mà thôi." Đoàn Tử giật mình mà tái cả mặt, phịch một tiếng quỳ gối trên đất, những giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt mập mạp. Lúc ấy nàng chỉ buộc miệng nói như vậy, ai bảo Lưu Thẩm ỷ vào Dung Trắc Phi mà vu oan thanh danh của Mộc Mộc, cho nên mình mới nói muốn độc chết bà ta.
Lâu Hướng Vãn vô tội nhìn Lôi quản gia, giờ phút này nàng đã hiểu được cảm giác rèn sắt mãi không thành thép, khó trách Thiên Thiên nhiều lần đều mơ đập chết mình. Hiện tại Lâu Hướng Vãn thật chỉ muốn đập chết Đoàn Tử, nhưng khi nhìn thấy nàng ta quỳ trên mặt đất, lại cảm thấy đau lòng mãnh liệt.
"Nếu đã hạ độc, nói không chừng còn lưu lại dấu vết gì đó, chi bằng đi lục soát cả phòng xem có thể tìm ra được manh mối gì không? Chúng ta cứ lục soát Thu Phong Viện này trước đi đã?" Trịnh phu nhân cười giảng hòa, so với Tử Thư xinh đẹp quyến rũ, hay Dung Trắc Phi đoan trang diễm lệ, ngược lại Trịnh phu nhân mặc trang phục trông y như một tiểu cô nương.
Chiếc váy màu trắng, búi tóc hơi lệch, mặt mỉm cười nhìn Lâu Hướng Vãn, thoạt nhìn trông rất thân thiết. Nàng không khóe nói ra lời này nhằm không đắc tội đến Dung Trắc Phi, cũng chẳng đổ tội lên người Lâu Hướng Vãn.