Lương Ưu Tuyền cảm giác
như hắn chính là đang lợi dụng toàn bộ khổ nhục kế, hắn vốn là người như vậy,
cái gì cũng không nói, chỉ tựa vào bên người cô như đang gặp phải cảnh khốn
cùng, lại đem mệt mỏi chuyển đến người mình, sau đó khiến cô không còn muốn bày
ra bộ mặt thối hoắc với hắn nữa.
“Chúng ta, chia tay rồi.” Lương Ưu Tuyền xoay đầu qua một bên, khăng khăng giữ
nguyên tắc không biết tại sao cần phải giữ.
“Ah.” Một
tay Tả Húc khoác lên vai cô, bờ môi vuốt ve vành tai cô.
“…” Lương
Ưu Tuyền đẩy trán hắn ra, nói: “Muốn em giải thích định nghĩa từ
‘chia tay’ cho anh không?”
Tả Húc cười qua loa,
thuận tiện vò rối mái tóc cô, không để ý: “Em được ai đồng ý khôi phục lại
trạng thái độc thân hả? Chị hai ơi, em bị hoang tưởng rồi hả?…”
“?!”… Lương Ưu Tuyền trợn mắt
há mồm nhìn hắn: “Nghiêm
túc đi! Em không có tâm tình nói đùa với anh!”
Khóe miệng Tả Húc vẫn mỉm
cười như trước, lại giúp cô vuốt vuốt vạt áo: “Đừng làm loạn nữa được không? Em
còn chê anh gần đây không đủ bận đấy à?”
Lương Ưu Tuyền đẩy ngón
tay hắn ra, nói nghiêm túc: “Em nghĩ kĩ rồi, cảm thấy yêu anh quá mệt
mỏi…” Nói xong cô tháo chiếc nhẫn xinh
đẹp vẫn yên vị trên ngón vô danh mà Tả Húc đưng xuống, ngập ngừng một chút, rồi
quyết đoán nhét vào túi áo vest của Tả Húc.
Tả Húc chậm chạp chớp mắt
mấy cái, rồi lấy cái nhẫn từ trong túi áo ra, di di trên ngón tay mình vài
vòng. Ban đầu còn không nhìn ra tâm trạng của hắn, nhưng một lát sau, hắn kéo
cằm Lương Ưu Tuyền ra, nhìn rõ sự giận hờn.
“Anh đã từng nói với em đây là lần đầu
tiên anh tặng phụ nữ nhẫn, em lại không coi trọng như vậy.”
Lương Ưu Tuyền cụp mắt
xuống. Cô đương nhiên muốn giữ chiếc nhẫn lại, thời điểm nhớ hắn có thể lôi ra
xem, nhưng lại sợ bản thân không cách nào thoát khỏi xoáy nước nhớ nhung.
“Lương Ưu Tuyền, lần động kinh này của em
đã qua rồi đấy.” Tả Húc kéo tay cô qua, cưỡng ép đeo chiếc nhẫn lại
trên ngón tay, không vui nói: “Nếu lần này em còn tháo xuống thì
đừng đưa cho anh, trực tiếp ném qua cửa sổ.”
Tả Húc thật sự không hay
nói đùa. Nếu Lương Ưu Tuyền không quý trọng phần tình cảm này thì tình huống
hắn cùng Dương Phỉ Nhi vạch mặt thật sự đáng cười rồi.
… Tả Húc không phải người
mù quáng trong tình yêu, hắn càng không phải kiểu người yêu vô tư. Hắn cần sự
đáp lại tương đương, đối phương có thể không cần phải trả giá nhiều bằng hắn,
nhưng ít nhất hắn muốn xác định cô ấy nguyện ý cùng một trận tuyến với bản
thân.
Lương Ưu Tuyền vũng vẫy
lúc lâu, thật sự không thể tháo chiếc nhẫn ném ra ngoài cửa sổ, càng không muốn
nhìn Tả Húc dưới sự giận dữ ném chiếc nhẫn vào thùng rác. Hiện tại cô phải thừa
nhận mình đúng là một người phụ nữ không quyết đoán.
“Anh gần đây vừa phải quay phim vừa phải
xử lý chuyện công ty, mà trên đầu em cũng còn một đống vụ án, nếu không chia
tay cũng chẳng có cách nào ở bên nhau. Như vậy đi, như vậy đi, trước hết là nói
xem anh muốn em nói gì với đám phóng viên.” Lương
Ưu Tuyền cầm cốc cà phê nóng đưa đến bên môi, đang chuẩn bị uống thì nhìn thấy
Tả Húc đang nhìn cốc cà phê trong tay cô chằm chằm. Cô thở dài một hơi, đưa cốc
cho hắn.
“Phủ định hoàn toàn. Những chuyện khác anh
sẽ giải quyết.” Tả Húc nhấp một ngụm cà phê, nói thêm: “Dương
Phỉ Nhi đối với anh cũng không có một chút tình cảm, cái cô ta muốn cho là một
con robot có thể kiếm tiền cho công ty. Nếu em vì Dương Phỉ Nhi mà chia tay
anh, không phải em sẽ giống như người không có đầu óc hay sao. Dù sao nói gì
thì nói, nếu em không có phán đoán chính xác thì làm sao có thể làm cảnh sát
hình sự đây? Sẽ tạo thành rất nhiều án oan mất.”
“…” Lương
Ưu Tuyền ngượng ngùng vuốt mái tóc ngắn: “Xử án cần phán đoán
khách quan, không thể pha trộn cảm tính cá nhân.”
“Vậy là em nhận rồi nhá?” Tả Húc nhướn mày.
“Em… Em thừa nhận cái gì?” Lương Ưu Tuyền né tránh ánh mắt lợi hại cảu hắn, cô
cảm nhận được có một áp lực vô hình đang từ trên trời rơi xuống.
Tả Húc buông cốc cà phê
ra, bởi hắn biết sau khi nói xong nhất định sẽ ăn đòn.
“Xin em đừng dựa vào mấy chiêu bài “tốt
cho anh” để giúp mình trốn tránh trách nhiệm, ngu xuẩn, ngu muội, ích kỉ,… Á…” Quả nhiên, lời chưa nói xong, ngực Tả Húc đã được xơi
mấy quyền nặng nề của Lương Ưu Tuyền.
Lương Ưu Tuyền phẫn nộ
đứng lên, lắc lắc đôi tay đã đau vì đánh, cả giận nói: “Em ích kỉ? Em
ngu xuẩn?! Một khi Dương Phỉ Nhi lục thân không nhận* cách chức anh, anh sớm
muộn gì cũng trách móc em, em cũng có thể đoán được sau này sẽ chỉ có cãi vã!
Còn có Đỗ Mai Mai! Chị ta!… Được rồi, còn rất nhiều chuyện, không phải không
nghĩ đến nó sẽ không xảy ra!”
(* mất hết nhân tính,
không nhận người thân)
Tả Húc xoa xoa ngực, tựa
tiếu phi tiếu nhìn cô. Phép khích tướng quả nhiên hiệu quả với người đầu óc
chưa trưởng thành giống Lương Ưu Tuyền. Đồng thời, hành động chuyên quyền độc đoán
của cô cũng khiến hắn bất mãn.
“Hóa ra em với anh đều là hư tình giả ý…” Tả Húc buồn bã thở dài.
“Nói cái gì đó?” Lương Ưu Tuyền nắm tay lại.
“Không rõ ràng sao? Nếu anh thất nghiệp,
em sợ anh sẽ ăn của em uống của em, chậc chậc…”
“?!”… Lương Ưu Tuyền nghẹn cả
một cục tức giận ở cổ, sao nói qua nói lại cô lại thành người sai rồi hả?… Cô
đi ba bước, phút chốc tức giận chỉ Tả Húc: “Đây là chính anh nói đấy! Chỉ
cần không hối hận, chị đây sẽ nuôi cậu!”
Tả Húc nhún nhún vai: “Không hối hận,
em ăn gì anh ăn đấy.”
Lương Ưu Tuyền nghe thấy
cái giọng rất thờ ơ kia, tức giận nổi trận lôi đình. Có trời mới biết cô đấu
tranh bao lâu mới quyết định chia tay, nước mắt thương tâm chảy thành sông, thế
mà hắn lại không thông cảm nỗi khổ tâm của cô, ngược lại nói rằng cô cố tình
gây sự. Đương nhiên cô sẽ phải ép mình quên đi vị ngọt bên trong những cay đắng
đó, ai! Dù sao hắn cũng không hiểu, cô chính là vì nghĩ cho hắn nên mới ra đi
đấy!
Tả Húc giật ống quần cô
một cái, lại kéo cô quay về cạnh chân mình.
Lương Ưu Tuyền nằm trên
ghế salon gầm gừ. Cô vừa muốn mở miệng, Tả Húc lại nói trước: “Đã tìm được quyển
album rồi. Chuyện ngày đó là tại anh không tin tưởng em. Em cũng nên học anh
một chút, khi nào sai thì nên xin lỗi.”
Lương Ưu Tuyền không có
tâm tình cùng hắn trêu đùa. Cô vẫn đang suy nghĩ xem nên phân chia tiền lương
một tháng như thế nào, nhưng là tính đi tính lại vẫn không đủ. Vì thế, cô nói
nghiêm túc: “Em
nghĩ vẫn chưa được, một tháng em mới kiếm được 2200, không nuôi nổi anh.”
“…” Khóe
miệng Tả Húc co lại. Hắn bên này đã vào đoạn đối thoại thứ hai rồi, Lương Ưu
Tuyền lại vẫn đang xoắn đoạn đối thoại trước.
Lương Ưu Tuyền gãi gãi
đầu, không nên không nên, tuy Dương Phỉ Nhi đáng giận nhưng cô ta cũng đúng một
câu, đã không thể để đối phương có cuộc sống rất tốt thì lấy tư cách gì yêu cầu
đối phương khăng khăng yêu thương mình?
“Tả Húc, em có lời muốn nói, không phải
giận dữ, anh có thể nghiêm túc nghe không?”
“Nói đi.”
Lương Ưu Tuyền trầm ngâm,
nghiêm mặt nói: “Đầu
tiên, em thừa nhận, tình cảm của em với anh đã không chỉ là ưa thích. Nhưng mà
em không cách nào thoải mái đối mặt với những dây xích trong quan hệ của anh.
Cuộc sống của anh là một vòng tròn luẩn quẩn quá phức tạp, xã giao cũng nhiều,
phóng viên liên tục chú ý đến cuộc sống riêng tư của anh, rất nhiều vấn đề khác
cũng theo nhau mà đến, hiển nhiên không phải chuyện đơn giản là hai bên trai
gái cùng tình nguyện ở một chỗ với nhau.”
Tả Húc nhìn cô bất đắc
dĩ, ý thức tự bảo vệ mình của cô đúng là quá mạnh mẽ. Nhưng chuyện này không
thể trách Lương Ưu Tuyền quá thiếu cảm giác an toàn, mà là do hắn không có năng
lực cho cô một cuộc sống ổn định.
…
Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu,
thật lâu… Sau đó hắn chậm rãi kéo tay Lương Ưu Tuyền, dùng ngón cái vuốt ve bàn
tay cô, vẻ mặt lưu luyến không rời.
“Khi em hiểu được những vấn đề này không
còn là vấn đề, em mới có thể hiểu được thế nào là yêu say đắm. Anh… tôn trọng
quyết định của em.”
Nếu Lương Ưu Tuyền đã nói
thẳng những lời từ tận đáy lòng, hắn cũng không còn cách nào khác là tôn trọng
quyết định của cô. Đương nhiên, hắn rất muốn vì cô mà lên kế hoạch tương lai,
nếu như cô đồng ý bỏ những vướng mắc này đi.
Lương Ưu Tuyền trầm mặc.
Nếu không có phóng viên nhảy ra gây chuyện, có lẽ cô còn đấu tranh thật lâu,
khổ sở thật lâu. Hôm nay, đủ áp lực khiến cô không cách nào giải thoát, những
chậu nước lạnh cứ liên tiếp dội xuống, cuối cùng đã dập tắt ngọn lửa hạnh phúc
rồi.
… Cứ như vậy, hai người
trong trạng thái hữu hảo, tâm bình khí hòa mà chia tay.
Tình yêu có thể oanh oanh
liệt liệt đến, cũng có thể thật yên lặng ra đi. Không nói gì mà kết thúc, đó
vốn là kết cục của rất nhiều tình yêu.
Tại giây phút này, Tả Húc
và Lương Ưu Tuyền lại khôi phục thân phận độc thân. Bọn họ không trao đổi những
lễ vật đối phương từng tặng. Đợi vài năm về sau, dù là tiếc nuối hay thanh
thản, cũng cứ để cho thời gian một cái giấy chứng nhận đi.
.
.
Trong phòng ăn của khách
sạn, bọn họ quyết định ăn một bữa cơm chia tay thật thịnh soạn, kỉ niệm một
tháng ba ngày yêu nhau hạnh phúc.
“Mai anh quay lại tổ phim à? Nhớ chú ý
chăm sóc thân thể.”Lương Ưu Tuyền vẫn không ngừng giơ đũa ra. Đã một ngày
rồi cô chưa ăn gì, sau khi chặt đứt tâm tình rắc rối, cả người ngược lại nhẹ
nhõm hẳn. Về phần ngày mai sẽ ra sao, giờ phút này cô cũng không còn quan tâm
nữa.
Tả Húc đồng ý, cũng cắm
đầu ăn những mĩ vị trên bàn, tuy hắn không hề đói.
“Phóng viên nếu như cứ bao vây quanh em
kiếm tin, em lợi dùng thân phận cảnh sát hù dọa bọn họ được không?” Lương Ưu Tuyền không biết mình đang nói gì, cũng không
biết mình muốn nói cái gì.
“Tốt nhất đừng. Đám phóng viên sẽ cố tình
nói em lợi dụng chức quyền. Nếu em đồng ý chịu uất ức một chút, có thể trốn thì
cứ trốn. Nhiều nhất là một tuần, anh đảm bảo bọn họ sẽ không quấy rầy em nữa.”
Lương Ưu Tuyền giật mình: “Nói trước nha,
anh ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì phạm pháp đấy.”
Tả Húc nhướn mày, suýt
nữa theo thói quen lải nhải chọc tức cô, nhưng lại nhớ ra quan hệ của hai người
hiện tại, hắn muốn nói lại dừng, cười lắc đầu.
Lương Ưu Tuyền chờ hắn
nói chuyện. Từ nãy đến giờ hắn vẫn chưa nói gì hết. Cô mím môi, há miệng thật
to đút đồ ăn vào, không khí lại rơi vào yên lặng.
Nhưng dường như bữa ăn
này rất ngon, bọn họ cứ ăn thật chậm thật chậm. Cho đến khi trong nhà ăn chỉ
còn lại bàn này, cả hai vẫn chưa có ý muốn đứng dậy rời đi, tựa như không ai
muốn đứng lên trước rồi nói câu nói ấy: Phải đi rồi, hẹn gặp lại.
…
Trong nhà ăn chỉ còn một
chiếc đèn nhỏ là chưa tắt. Xung quanh nhân viên phục vụ đang bận rộn sắp xếp
lại bàn ghế, tất cả nhân viên đều đang chờ đợi thời khắc nghỉ ngơi sau một ngày
dài bận rộn.
Coong, coong, coong!…
Tiếng chuông báo hiệu nửa đêm vang bên tai, Lương Ưu Tuyền nhìn quang cảnh tối
om xung quanh, hiện tại chỉ có một cái đèn nhỏ trên đầu bọn họ vẫn còn phát ra
ánh sáng màu trắng toát. Trắng đen bên cạnh nhau càng nổi bật hơn, đầy ẩn ý
thúc giục bọn họ rằng thời gian mở cửa đã hết rồi.
“Em ăn no rồi…” Lương Ưu Tuyền lấy khăn tay ra lau miệng.
Cánh tay đang cầm đũa của
Tả Húc dừng lại một lúc, sau đó chậm rãi lấy lại tinh thần. Từ khi nào nhà ăn
lại chỉ sáng lờ mờ thế này rồi hả?
Tả Húc gọi phục vụ đến
tính tiền. Khi nhìn hắn lấy thẻ tín dụng từ trong ví ra, Lương Ưu Tuyền chợt
nhớ ra cô vẫn đang cầm một cái thẻ tín dụng của Tả Húc.
Cô mở ví ra, lấy cái thẻ
đưa đến trước mặt Tả Húc… Tả Húc nhíu mày, nhưng nghĩ đến cá tính Lương Ưu
Tuyền liền nhận thẻ lại. Trong cả quá trình, hai người vẫn không nói chuyện với
nhau như trước.
.
.
Tả Húc thuê cho Lương Ưu
Tuyền một phòng trong suốt một tháng, tuy Lương Ưu Tuyền kịch liệt phản đối
hành vi xa xỉ này của hắn nhưng Tả Húc vẫn trả tiền cho một tháng.
Hắn đứng trước quầy phục
vụ, lấy một sim mới ra từ trong đống danh thiếp, lấy cái điện thoại trong túi
quần Lương Ưu Tuyền ra, giúp cô lắp sim mới. Hắn cười nói: “Thật vừa khéo,
hôm nay anh mới đấu giá được cái số này, hiện tại đã có tác dụng ngay rồi.”
“Anh giành cái số điện thoại này làm gì?”
“Cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là
thấy số điện thoại này không tệ nên mua tặng em.” Tả Húc lắp lại pin như cũ rồi mới trả Lương Ưu Tuyền
điện thoại.
Lương Ưu Tuyền gật đầu
nói cảm ơn, tuy không biết nên nói gì nhưng lại rất muốn nói gì đó. Đúng lúc
này cô tiểu thư trực quầy cầm thẻ phòng mở cửa đi ra, đứng một bên, hướng dẫn
khách mới vào thang máy để lên phòng.
Tả Húc xua xua tay, cười
thong thả: “Đi
nghỉ ngơi đi, có chuyện gì phiền thì gọi cho anh.”
Lương Ưu Tuyền gật đầu,
đuổi theo phục vụ viên, rời khỏi sảnh lớn của khách sạn.
Tả Húc nhìn theo bóng
lưng của cô, phiền muộn đi bộ đến quán rượu… Bên trong cơ thể mỗi người đàn ông
đều có một thằng bé. Khi nào thằng bé đó gặp được cô bé nó cần thì những mặt
ngây thơ của nó sẽ bị phô bày hết ra, nó sẽ làm nũng với cô bé kia, sẽ thích
trêu chọc cô bé ấy. Nhưng bây giờ thằng bé đó đã mất đi đồng bọn nhỏ nó vừa tìm
được rồi.
…
Tối nay Lương Ưu Tuyền
không tắm rửa, càng không đổi áo ngủ, mà chỉ ngồi trên thảm, gò má áp lên một
bên giường, chăm chú nhìn thẳng vào dãy số màu đen trên màn hình màu trắng…
Lòng của cô lại một lần nữa rơi vào xoáy nước không lối thoát.
… Đuôi của số điện thoại
đó là: 1314520*.
(* 1314 phát âm là ‘yi
san yi si’, gần giống ‘suốt đời’ phát âm là ‘yi sheng yi shi’, còn 520 ‘wu er
ling’ phát âm gần giống câu ‘anh yêu em’ ‘wo ai ni’, 1314520 có nghĩa là ‘anh
yêu em suốt đời’)
Gò má Lương Ưu Tuyền dụi
dụi lên chiếc giường đơn, khóe mắt vô tình xượt qua, để lại một vệt nước mắt…
Tả Húc chết tiệt, có biết
như thế này chính là tra tấn người ta hay không?
.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gần đây bận đến sắp tắt thở rồi! Cần phải biên lại đến
ba truyện sắp xuất bản, mau đưa tôi đi đi a ~ xui xẻo chính là, tôi đếm được,
số lượng những con người tàn bạo quanh đây ngày càng nhiều, tôi ⊙﹏⊙ đổ mồ hôi!