Lương Ưu Tuyền cho rằng
Tả Húc sẽ lái xe quay lại nội thành, nhưng bọn họ lại quay lại biệt thự. Lương
Ưu Tuyền chạy đến bếp nấu sủi cảo, khẽ ngâm nga một khúc nhạc. Khó có cơ hội ở
riêng với nhau, cô muốn thể hiện mặt hiền thê lương mẫu của mình ra.
“Anh không cần quay lại công ty xem sổ
sách sao?” Lương Ưu Tuyền nhịn không được hỏi.
“Chút nữa nói sau.”
Giọng Tả Húc càng lúc
càng xa. Hắn đi đến sân nhỏ, dùng xe đạp leo núi đạp một vòng trên bãi cỏ, xe
này vẫn còn đi được.
Một lúc sau, Lương Ưu
Tuyền bưng hai đĩa sủi cảo đến bên cửa gọi hắn vào ăn cơm. Ánh mặt trời chiếu
vào mặt cô, cô dùng tay che nắng nhìn về phía Tả Húc, thấy hắn đang nằm ườn
trên bãi cỏ xanh mơn mởn. Bên cạnh hắn còn có một con chó nhỏ lông trắng, tiểu
cẩu này đang tựa vào chân hắn đánh một giấc.
Lương Ưu Tuyền thấy thế
liền quay vào nhà bê một cái bàn nhỏ ra, cầm chiếc đũa cùng dấm chua, ngày nắng
mà, coi như đang đạp thanh là được rồi.
“Chó nhà ai vậy?” Lương Ưu Tuyền thổi cho sủi cảo bớt nóng, đưa đến bên
miệng Tả Húc. Tiểu cẩu ngửi được mùi thịt bắt đầu vẫy vẫy đuôi.
“Ah? Không biết, anh thấy nó lắc lư trước
cửa sắt nên dắt đến đây.” Tả Húc cắn một ít
sủi cảo cho tiểu cẩu. Tiểu cẩu vùi xuống ăn. Thấy vậy Tả Húc cười cười, xoa đầu
nó “Anh đặt cho nó tên rồi, thấy tên ‘Nhung Cầu’ thế nào?”
“…” Lương
Ưu Tuyền lườm Tả Húc “Anh có thể đừng như thế được không? Có
phải chó của anh đâu mà anh đặt tên?”
Tả Húc chậm rãi nháy mắt,
nghiêm túc nói “Nhung
Cầu tự động đưa tới cửa, bây giờ đương nhiên là của anh.”
“…” Lương
Ưu Tuyền nhét vào miệng một miếng sủi cảo to đùng, vừa ăn vừa nghĩ, như cô có
tính là tự động dâng đến cửa hay không?
Tả Húc nghiêng đầu gối
lên đùi cô, lại đem tiểu cầu đặt lên người mình, sau đó há miệng chờ Lương Ưu Tuyền
bón cho ăn.
Lương Ưu Tuyền đút cho
hắn một miếng, lại cắn chiếc đũa suy nghĩ xem chính mình có tính là sủng vật Tả
Húc nuôi hay không. Càng nghĩ càng giận, bèn xê dịch cái chân Tả Húc đang gối.
Tả Húc ngồi dậy, tạo dáng
Phật ngồi “Lại
có chuyện gì thế, nói anh hai nghe xem nào.”
Lương Ưu Tuyền gắp hai
miếng sủi cảo vào miệng, lầm bầm chất vấn:“Anh thành thật khai báo đi, em trong mắt
anh có phải không khác con chó kia là mấy không?!”
“…” Tả Húc giật mình,
nhịn không được bật cười. Hắn ôm tiểu cẩu đứng lên, ngồi lên xe, vỗ vỗ yên sau: “Ngồi lên, chúng
ta ra ngoài dạo chơi.”
Lương Ưu Tuyền giả bộ mắt
điếc tai ngơ, Tả Húc liền nhanh như chớp đến bên cạnh, cầm đĩa sủi cảo trên bàn
giơ trước mặt cô. Ngay khi Lương Ưu Tuyền thò tay định lấy sủi cảo, Tả Húc thuận
thế kéo cô đến ngồi trên yên sau, lại thuận tay nhét tiểu cẩu vào lòng cô.
Lương Ưu Tuyền ôm lấy
tiểu cẩu trong vô thức. Thế là hai người một chó cùng nhau ra ngoài cửa lớn.
Biệt thự nằm ở ngoại
thành, bốn phía xung quanh đều được bao bởi thanh sơn lục thủy, chim chóc bay
lượn trên bầu trời. Bánh xe dạo chơi lăn trên đường, hai ven đường, lúa vàng bị
gió thổi, phát ra những tiếng sàn sạt, làm cho người ta quên hết ồn ào náo động
của thành phố, trong lòng khoan khoái dễ chịu.
Lương Ưu Tuyền ngẩng đầu
lên hít một hơi thật sau: “Đây
mới là cuộc sống a, thật thích…”
Tả Húc đặt cằm trên đầu
cô, cọ cọ: “Nếu
là chó săn, dưới tình huống này đều sẽ đuổi theo bánh xe nha.”
“?!”… Lương Ưu Tuyền cho hắn
một cùi chỏ: “Người
khác cùng người yêu đều không phải như thế!”
“Người khác như thế nào cùng chúng ta có
quan hệ gì?” Tả Húc cười thô bỉ.
Thật ra Lương Ưu Tuyền
muốn nói, cô hi vọng bạn trai sẽ nắm tay cô đi bộ, ngẫu nhiên nói ngon ngọt một
chút. Nhưng mà cô lại không phải kiểu cô gái nhỏ ngây thơ đáng yêu, thật khó xử
a.
Lúc này, Tả Húc dừng xe
lại. Đầu tiên hắn đặt tiểu cẩu lên vai, quay về phía sau vẫy cô, kêu cô nhảy
lên lưng hắn.
Lương Ưu Tuyền cũng không
khách khí, như một con khỉ nhảy lên nằm trên vai hắn, giữa hai người còn kẹp
một con chó nhỏ lông xù.
Tả Húc kéo kéo hai chân
cô, đón những làn gió nhẹ nhàng khoan khoái đang thổi qua, chậm rãi bước trên
vùng nông thôn.
Lương Ưu Tuyền liếc trộm
khuôn mặt tinh xảo của hắn, môi của hắn đang khẽ giơ lên, tựa như đang hưởng
thụ khoảng thời gian an nhàn buổi chiều của mình. Lương Ưu Tuyền thích thú
cười, cuối cùng cũng tìm được cảm giác này rồi.
Một lúc sau, Lương Ưu
Tuyền kéo cổ hắn, thẳng thắn nói: “Em nghĩ từ trước đến nay em đều
là yêu thích vẻ ngoài của anh, về sau sẽ không bao giờ nói anh nông cạn nữa, ha
ha.”
Tả Húc nghiêng đầu sang
chỗ khác, khẽ nhếch cằm, đắc ý trả lời:“Không dễ dàng, cuối cùng em cũng phát
hiện ra kho báu của mình rồi đấy. Anh nói, đêm đó rõ ràng là em quyến rũ anh
trước, em mau trả lại cho anh trinh liệt đi.”
“…” Lương
Ưu Tuyền nhếch miệng cười cười. Mặc kệ lúc trước là ai quyến rũ ai, cô đều
không ngờ lúc này mình sẽ có thể vui cười như vậy.
Tả Húc vòng tay qua gáy
cô, hôn lên đôi môi cô. Lương Ưu Tuyền nhắm mắt lại, nghênh tiếp bờ môi của
hắn. Từng đợt gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của Lương Ưu Tuyền, sợi tóc xẹt qua
gò má, phả ra mùi hương mờ ám.
Có lẽ hạnh phúc không
phải là mãi mãi, nhưng tại thời khắc này cô đã cảm nhận được rồi.
Hạnh phúc cũng không phải
ngôn ngữ mà tình cảm có thể kể ra rõ ràng, có thể nói là một loại trạng thái
ngu dại hoàn toàn, tùy ý đối phương mang mình đến một chân trời xăm, không đủ
thời gian để cân nhắc xem sau này có khổ sở hay không.
Gâu gâu gâu… Tiểu cẩu cào
cào vuốt, hiện nó đang bị chèn ép đến không thở nổi.
Tả Húc một tay ôm lấy
tiểu cẩu đến trước mặt, cùng Lương Ưu Tuyền ngồi bên bờ ruộng.
Hắn tiện tay cầm một cọng
rơm lên, tết tết tết… Tết thành một cái vòng nhỏ bằng cỏ. Lương Ưu Tuyền tưởng
là hắn muốn đeo cho mình liền xấu hổ cúi đầu xuống. Nhưng mà Tả Húc cũng không
vội vàng giúp cô “đeo vòng tay”, mà lại tết thêm một cái nữa. Sau đó, hắn kẹp
hai cái “vòng tay” lại bằng một cọng rơm khác, đeo lên tay Lương Ưu Tuyền.
Hắn tự thưởng thức “kiệt
tác” của chính mình… “Uhm,
rất giống còng tay.”
“…” Khóe
miệng Lương Ưu Tuyền co lại. King kong cái quay trở lại, một hành động mạnh mẽ
xuất hiện, rơm rạ lập tức chia năm xẻ bảy.
Tả Húc biết rõ nhất định
cô sẽ nổi bão, rõ ràng gian kế đã thành công rồi.
Lương Ưu Tuyền đặt hai
tay trước ngực quay đầu đi, Tả Húc lại cầm ngón tay cô lên. Lần này Lương Ưu
Tuyền không tự mình đa tình nữa, nhưng là khi cô vừa muốn rút tay về liền cảm
thấy có một cái gì đó lạnh như băng trượt qua xương ngón tay. Lương Ưu Tuyền
bất động một chút, cẩn thận quay đầu lại liền nhìn thấy một chiếc nhẫn đơn giản
đang bao bọc ngón vô danh của cô. Chiếc nhẫn tuy hoa văn đơn giản nhưng những
đường cong của vết khắc rất mềm mại, tóm lại là siêu đẹp… Lương Ưu Tuyền mím
môi, tuy trong lòng cực kì sung sướng nhưng lại cố gắng ra vẻ ta đây không quan
tâm.
“Anh… Anh là lần đầu tiên tặng nhẫn cho
con gái.” Tả Húc nói nhanh, lần đầu tiên nói lắp.
Lương Ưu Tuyền cụp mắt
xuống, vẫn chưa biết gò má mình đã hồng như trái táo rồi. Cô mất tự nhiên nói
cám ơn, đồng thời đút tay vào túi. Lục lọi cả buổi, cuối cùng rút ra một chuỗi
chìa khóa, sau đó liền tháo cái móc chìa khóa hình súng lục trên khóa nhà ra.
“Đây là phần thưởng em đạt được khi lần
đầu tiên tham gia trận xạ kích, tuy chỉ là giải khuyến khích, nhưng… Đối với em
mà nói nó có ý nghĩa kỉ niệm, hiện tại tặng cho anh…”
Cô chìa lòng bàn tay ra
chờ hắn cầm lấy. Tả Húc giật mình, sau đó mỉm cười đặt chìa khóa nhà mình vào
lòng bàn tay cô. Lương Ưu Tuyền nhìn hắn, lại nhìn hai đồ vật khác nhau trong
tay mình, yên lặng móc chiếc chìa vào móc chìa khóa, khóe miệng bất giác giơ
lên.
Một thoáng yên lặng,
những giọt nước mắt lăn xuống, rơi vào tay cô… Cảm ơn tình cảm đã tan vỡ trước
kia, khiến cho cô hiểu được niềm vui khi tìm được tình yêu tiếp theo; cảm ơn
người đã từng tổn thương cô, là nhờ hắn rời khỏi mà bạn có cơ hội gặp được
người đàn ông tốt như vậy.
Thấy thế, Tả Húc vò rối
mái tóc của mình, một tay ôm cô vào trong ngực, trêu chọc: “Cũng không
phải nhẫn cầu hôn, xin bảo trì trấn định.”
Lương Ưu Tuyền cười khúc
khích, sụt sịt: “Anh
có lấy em hay không không quan trọng, em nói thật đấy.”
Tả Húc hôn lên trán cô: “Cô nương ngốc
nghếch, em cũng quá dễ dụ rồi. Thế còn dám làm nằm vùng à?”
“Ít nói nhảm, làm gì có tên tội phạm bị
hiềm nghi nào dám QJ* nữ cảnh sát hình sự! Vì hưởng vui nhất thời mà mạng cũng
không cần đúng là không nhiều! Nếu không phải vì anh còn chút lương tri, em đã
sớm cùng anh đồng vu quy tận** rồi!” Lương
Ưu Tuyền cắn răng trả lời.
(* là R A P E đó | **
cùng nhau xuống suối vàng)
“…” Tả
Húc ra vẻ người vô tội chớp mắt mấy cái. Để trốn tránh ánh mắt sắc bén của
Lương Ưu Tuyền, hắn lập tức nhìn thời gian, sau đó kiên quyết lôi cô đứng dậy: “Thời
gian không còn sớm, chúng ta về thôi! Anh còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Lương Ưu Tuyền nhìn báng
lưng hắn trợn mắt trừng một cái, đúng là giống hệt trẻ con đang sợ hãi. Ha ha…
.
.
Trên đường quay về thành
phố cả hai mới mở điện thoại lên. Cái màn mở điện thoại thì không đáng nói,
nhưng cái đống tin nhắn thoại liên tục truyền đến…
Tả Húc nhíu mày, Dương
Phỉ Nhi 17 cuộc; Đỗ Mai Mai 26 cuộc.
Điện thoại Lương Ưu Tuyền
cũng nhận được vô số cuộc gọi của Đỗ Mai Mai. Không đợi cô gọi lại, Đỗ Mai Mai
đã lại gọi đến.
“Mai tỷ, có chuyện gì vậy?”
“Em ở đâu? Vì sao điện thoại của em với
Nãi Đường đều không liên lạc được?!” Giọng
nói của Đỗ Mai Mai có vẻ không được tốt.
“Chị muốn tìm anh ấy sao? Anh ấy đang ở
bên cạnh em này.”Lương Ưu Tuyền vô thức nhìn Tả Húc.
“Không cần, hai người chơi vui vẻ.”
Cạch, Đỗ Mai Mai ngắt
điện thoại.
Tả Húc và Lương Ưu Tuyền
liếc nhìn nhau, sau đó hắn dùng điện thoại mình bấm số Đỗ Mai Mai.
Trong xe rất yên tĩnh,
Lương Ưu Tuyền có thể nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào của Đỗ Mai Mai.
“Chị chờ chút, tôi lập tức qua đó.”
Vụt một cái, đạp chân ga,
Lương Ưu Tuyền ngã ra phía sau theo quán tính, nhưng cô có thể xác định chắc
chắn Đỗ Mai Mai vẫn chưa hề nói gì.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Cô hỏi.
Tả Húc im lặng không nói
gì. Có một loại trao đổi không cần ngôn ngữ, chỉ cần một chút ngập ngừng, thậm
chí là một tiếng thở, cũng đủ biết cảm xúc của đối phương.
“Anh đưa em về cảnh cục trước.” Tả Húc đưa tay xoa xoa lưng cô, dịu dàng cười.
“Không cần đâu, khi nào vào đến thành phố
anh cứ thả em xuống. Em đến công ty anh lấy xe cảnh sát đã.”
Tả Húc nghĩ đến tình
trạng hiện tại của Đỗ Mai Mai, đồng ý.
…
Vừa vào trong thành phố,
Lương Ưu Tuyền liền bảo hắn dừng xe, bọn họ chỉ chào tạm biệt đơn giản rồi Tả
Húc vội vã đi đến bệnh viện.
Đuôi xe nhanh chóng biến
mất khỏi tầm mắt của Lương Ưu Tuyền. Cô tự nhủ với bản thân, Đỗ Mai Mai gần đây
lại phải tiến hành phẫu thuật cấy da, nếu bởi vì bọn họ trốn khỏi thành phố một
lúc mà phải hoãn lại thì thật không đáng.
Cô mặc một chiếc áo khoác
mỏng, nhảy lên xe buýt, ngồi xe đến trước cửa tập đoàn Tinh Hỏa.
Nhưng lúc cô đi vào bãi
đỗ xe liền phát hiện ra bánh sau của xe jeep đã bị khóa lại. Theo lời giải
thích của bảo vệ thì đây là mệnh lệnh của chủ tịch Dương Phỉ Nhi, hắn phải chấp
hành, nếu Lương Ưu Tuyền muốn lấy được xe phải có sự đồng ý của Dương Phỉ Nhi.
Lương Ưu Tuyền nổi cáu,
hỏi bảo vệ vị trí của Dương Phỉ Nhi, sau đó đi thẳng đến tầng cao nhất của
chung cư.
…
Rất nhanh, Dương Phỉ Nhi
mở cửa phòng. Cô ta một tay cầm thuốc lá, mặc chiếc áo ngủ gợi cảm, đôi môi
cười khinh miệt.
“Lập tức mở khóa xe tôi ra.” Thái độ Lương Ưu Tuyền lạnh như băng, hoàn toàn không
có ý đi vào.
Dương Phỉ Nhi thổi khói
đến trước mặt cô, thong thả ngồi trên sô pha:“Sao nào? Không dám vào sao?”
Lương Ưu Tuyền cắn chặt
răng, sải bước tiến vào cửa: “Muốn nói gì thì nhanh lên.”
Dương Phỉ Nhi uống một
hớp rượu đỏ, mở miệng đầy ẩn ý: “Tuy Tả Húc nắm giữ 20% cổ phần của công ty
nhưng tôi có thể thông qua vài thủ đoạn lấy lại toàn bộ. Chỉ cần có tiền, tôi
có thể thu mua cổ phần với giá cao, cô nói xem đám cổ đông có bán hay không?
Đến lúc đó cô có biết mọi chuyện sẽ như thế nào không? Sau một đêm, Tả Húc sẽ
từ một người đàn ông mang giá trị trăm triệu biến thành bình dân.”
“Cô!…” Lương
Ưu Tuyền hung hăng đập vào cửa phòng: “Tả Húc những năm qua đã
kiếm cho Tinh Hỏa không ít tiền lời, cô thật vô sỉ!”
Dương Phỉ Nhi nhún nhún
vai: “Không
thể phủ nhận, từ khi Tả Húc nhậm chức tổng giám đốc đã đem đến rất nhiều lợi
nhuận và lợi ích. Chính vì hắn có tài năng kinh doanh như vậy, cô cho rằng tôi
sẽ giao công ty cho một người đàn ông mà tôi không thể khống chế sao?”
Lương Ưu Tuyền giận dữ
nhìn cô ta. Dương Phỉ Nhi cười khinh miệt, quơ quơ chén rượu, nói tiếp: “Trừng tôi làm
gì? Tôi không hiểu được chuyện kinh doanh, cũng không muốn hiểu, cho nên tôi
chỉ có khả năng tận lực bảo vệ sản nghiệp của Dương gia. Mà Tả Húc là người cha
tôi tin nhất, nhưng tôi cũng không biết Tả Húc. Nếu không có tờ hôn thú để
khống chế anh ta, tôi lấy cái gì để bảo vệ sản nghiệp cha mình để lại? Trái lại,
sau khi chúng tôi kết hôn, anh ta chẳng những có thể dễ dàng leo lên ghế chủ
tịch, giá trị con người cũng tăng lên gấp 10 lần. Sau khi kết hôn thì anh ta có
tìm người đẹp làm tình nhân hay cùng cô yêu đương cũng không liên quan đến tôi.
Vốn là chuyện tốt mọi người đều vui vẻ, cô không nên vì cái danh phận không
đáng một đồng kia mà đẩy anh ta vào cảnh khó xử. Cô xác định mình yêu anh ta?
Tôi hỏi cô, hôn nhân quan trọng hay có thể cùng người mình yêu một chỗ quan
trọng?”
Lương Ưu Tuyền nắm tay
chặt đến mức xương phát ra tiếng. Đúng vậy, cô không thể cho Tả Húc bất kì thứ
gì, hơn nữa có khả năng bởi sự can thiệp của mình mà khiến sự nghiệp kinh doanh
gian khổ của Tả Húc bị hủy hoại trong chốc lát.
Nhưng là niềm tin của cô
không thay đổi, tình yêu là tình cảm thuần túy, tuyệt đối không nên lẫn chút
tạp chất nào. Nếu như Tả Húc chọn Dương Phỉ Nhi mà vứt bỏ cô, cô cũng không
trách hắn, dù sao đó cũng là thành tựu hắn dốc hết tâm huyết đổi về.
“Nếu Tả Húc đồng ý lấy cô, quan hệ của tôi
với anh ấy sẽ lập tức chấm dứt, tuyệt không dây dưa nữa.” Lương Ưu Tuyền nói.
“Sao cô vẫn chưa rõ? Anh ta mới hai mươi
sáu tuổi, đối với tình yêu vô cùng nhiệt huyết. Nếu cô không chủ động chia tay,
rất có thể anh ta sẽ vì xúc động mà buông tha tất cả. Đương nhiên, tôi thừa
nhận, nếu anh ta không có sự nghiệp như ngày hôm nay vẫn có thể quay về làm
diễn viên, tiếp tục nuôi cô, nhất định không hề nghèo khó. Nhưng là cô đừng
quên, tiền đóng phim là tiền vất vả, là tiền đòi mạng, chuyện quay liên tục
dưới mưa gió bão bùng là chuyện bình thường. Tôi lại nói thẳng, theo hiểu biết
của tôi, Tả Húc lựa chọn kịch bản phi thường nghiêm khắc. Anh ta chọn kịch bản,
lại chọn đạo diễn, ai dùng được đây? Chưa nói đến áp lực dư luận đối với anh ta
sau khi bị bãi chức tổng giám đốc. Lại nói, người mới hiện giờ rất nhiều, người
ta không cầu kì như anh ta, bảng giá cũng thấp hơn anh ta nhiều. Đợi đến vài
năm sau, cô có thể đảm bảo anh ta sẽ quên rằng tất cả đều do cô mà ra sao?”
Dương Phỉ Nhi ôm tay
trước ngực, mở đôi mắt mê hoặc ra, tiếp tục hùng hổ dọa người, “Đàn ông thực
chất coi trọng nhất là quyền lực và địa vị, tình yêu chỉ là một bữa nhắm nhỏ bổ
sung vào chỗ bị rỗng mà thôi. Nếu cô không có khả năng giúp người yêu trải qua
cuộc sống tốt đẹp, nghĩa là không có tư cách lập kế hoạch tương lai cho đối
phương.”
Lương Ưu Tuyền nắm tay.
Ngụy biện, đều là ngụy biện! Nhưng cô lại không cách nào phản bác được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phải bình tĩnh, hạnh phúc luôn đến từ khó khăn… Giờ
phút này là lúc Tả Húc quyết định… Ba người phụ nữ, đại diện cho tình yêu, ân
tình, danh lợi địa vị… Chỉ có thể chọn một, nếu là bạn, bạn chọn bên nào?