Tác giả: W Tòng Tinh
Nhân vật chính: Xà Cương (công) × Đằng Cận (thụ)
Tag: Có H, 1v1, HE
Độ dài: 31 chương
•─────────✦❀✦────────•
1
Đằng Cận và Xà Cương là hàng xóm từ nhỏ, là bạn học cùng trường cùng lớp nhưng vì Xà Cương ít khi nói chuyện nên quan hệ giữa hai người cho đến nay vẫn rất nhạt nhẽo.
Thỉnh thoảng gặp nhau ở hành lang, Xà Cương cũng chỉ gật đầu rồi đi vòng qua cậu thật nhanh như thể không muốn tiếp xúc với cậu vậy.
Lâu lâu Đằng Cận lại làm một ít bánh kem tặng hàng xóm chung quanh. Xà Cương chưa bao giờ mở cửa, nhưng nếu Đằng Cận treo bánh lên tay nắm cửa thì nửa đêm chúng sẽ âm thầm biến mất.
Nói thật Đằng Cận cũng chẳng biết đối phương ăn hay vứt đi nữa, cậu chỉ theo thói quen tặng Xà Cương một phần chứ cũng không nghĩ nhiều.
Chẳng lẽ Xà Cương ghét cậu sao? Cậu nghĩ mãi mà không rõ.
Có mấy ngày Xà Cương nghỉ học vì không khỏe.
Biết hai người ở gần nhà nhau, giáo viên nhờ Đằng Cận đem bài tập về nhà cho Xà Cương.
Đằng Cận hít sâu một hơi rồi lấy hết can đảm gõ cửa.
Đợi một lát, cậu thấy nam sinh cao lớn mặc đồ ngủ mở hé cửa rồi yếu ớt gọi cậu: "Đằng Cận?"
Đằng Cận là hàng xóm, mặc dù không thân với đối phương cho lắm nhưng vẫn hỏi thăm lấy lệ: "Cậu không sao chứ?"
Vẻ mặt Xà Cương thoáng do dự, một lát sau mới hỏi cậu có thể giúp mình được không.
Đằng Cận hỏi: "Giúp gì cơ?"
Xà Cương im lặng cúi đầu với vẻ ngượng ngùng, ngón tay bấu chặt khung cửa, hai mắt đỏ hoe như mới khóc xong.
Trong ấn tượng của Đằng Cận, hắn luôn là soái ca lạnh lùng nên khi thấy hắn lộ ra vẻ mặt này, trong lòng Đằng Cận không khỏi giật mình.
Đằng Cận hỏi có phải hắn bị sốt không.
Xà Cương cúi đầu nói: "Không phải, là......"
Có vẻ như chuyện này rất khó nói nên hắn cố gắng mấy lần vẫn không nói ra được.
Tuy hơi băn khoăn nhưng Đằng Cận vốn là hàng xóm tốt luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác vẫn vào nhà hắn.
Phòng khách hơi bừa bộn, trên tường treo mấy bức tranh nghệ thuật mà cậu nhìn không hiểu. Cậu bước qua một vật dài giống như cành cây nằm trên sàn rồi theo Xà Cương vào một căn phòng.
"Đây là phòng ngủ của tớ." Xà Cương bảo cậu, "Tớ không biết cậu đến nên chưa kịp dọn dẹp."
"Không sao, tớ......" Đằng Cận đang ngó quanh căn phòng tối lờ mờ thì ánh mắt vô tình liếc qua, đột nhiên thấy Xà Cương tụt quần xuống.
Đằng Cận há hốc: "!?"
Cậu lập tức lùi lại một bước, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Chắc hàng xóm của cậu không phải đồ biến thái đấy chứ?
Sau đó Xà Cương ngồi trên giường cúi đầu nói với Đằng Cận: "Tớ bị rắn cắn."
Đằng Cận trố mắt: "!?"
Xà Cương nói tiếp: "Không trúng độc, nhưng......"
"Tớ biết cậu sẽ không nói chuyện này với ai nên muốn nhờ cậu giúp tớ." Hắn chỉ vào chỗ căng phồng bị quần lót bao bọc, "Chỗ này của tớ có chút vấn đề......"
Khi Xà Cương cởi quần lót ra, Đằng Cận bàng hoàng mở to mắt, nhất thời không nói được gì.
Không phải chứ, bị...... bị rắn cắn mà chim sẽ tách ra làm đôi sao?
Hơn nữa khi ánh mắt cậu dán vào vật kia, cả hai cây của đối phương đều dựng đứng lên. Đằng Cận vội vàng dời mắt đi, yên lặng nhích từng bước ra cửa.
Xà Cương nói mình cũng chẳng muốn vậy đâu, nhưng sau khi bị cắn thì luôn rơi vào trạng thái hứng tình này, tuốt xong một cây lại phải tuốt nốt cây kia hết sức mệt mỏi, vả lại chỉ có thể tạm thời làm dịu chứ không giải quyết được vấn đề.
Ngữ khí của hắn rất thành thật, nghe không giống như đang nói dối.
Đằng Cận nuốt nước bọt, thấy đối phương có vẻ tội nghiệp nên đành nán lại nói: "Nhưng tớ đâu phải bác sĩ, chẳng giúp được gì cho cậu cả."
Xà Cương che mắt, cúi đầu thấp giọng nài nỉ cậu: "Có thể...... Có thể chăm sóc một cây giùm tớ được không?"