Twilight Series Tập 3: Nhật Thực

Chương 11: Truyền thuyết




“Cậu định ăn cái xúc xích ấy à?”Paul hỏi Jacob, trong khi mắt cậu ta dán chặt vào cái tô trống trơ.

Jacob nghiêng lưng tựa vào đầu gối tôi và nghịch cái xúc xích mà cậu đã xuyên vào một cái móc kim loại thẳng; những ngọn lửa trại liếm dọc theo lớp da phồng rộp lên của nó. Cậu bật ra một tiếng thở dài và vỗ nhẹ bụng mình. Bằng cách nào đó mà nó vẫn bằng phẳng, mặc dù tôi đã bỏ qua không đếm biết bao nhiêu cái xúc xích mà cậu đã ăn trước cái thứ mười. Không tính đến cái túi khoai tây chiên ngoại cỡ hay cái chai bia hai lít.

“Tớ cho là” Jake nói chầm chậm “Tớ no đến mức muốn nôn ra, nhưng tớ có thể ép nó xuống. Dù chẳng thích thế một chút nào”. Cậu thở dài buồn bã.

Mặc dù sự thật là Paul đã ăn ít nhất thì cũng nhiều như Jacob, anh ta trừng mắt và tay anh ta cuộn lại thành nắm đấm.

“Sheesh”Jacob bật cười. “Đùa đấy, Paul. Đây”

Cậu búng cái xiên tự chế ngang qua vòng. Và một chuyện hiển nhiên, tôi chắc mẩm thế nào nó cũng rớt cái phịch, hạ cách một cách an tòan trên bãi cát, nhưng Paul đã khéo léo chộp lấy nó ngay mà chẳng lấy một chút khó khăn.

Việc lui tới, gặp gỡ những con người khéo léo, tỉ mĩ, chăm chút đem đến cho tôi một mớ hỗn lộn trong đầu, mọi thứ cứ quay quanh tôi một cách không đúng với trật tự của nó.

“Cảm ơn” Paul nói, và cơn bực dọc hình như đã chấm dứt cuộc sống của nó sau một khỏang thời gian ngắn ngủi ngự trị trong Paul.

Lửa nổ tanh tách, lún sâu hơn vào cát. Mồi màu cam lấp mánh, chói sang cứ tí tách bùng lên cùng ngọn lửa, nó tạo nên một cảm giác thật lạ, một thứ gì đó, rất tương phản với màu trời đen. Cũng thật lạ, tôi đã không hề chú ý rằng mặt trời đã lặn tự bao giờ. Lần đầu tiên, tôi tự hỏi đã muộn như thế nào rồi. Tôi đã hoàn toàn quên mất thời gian.

Ở cùng với những người bạn Quileute, thoải mái hơn tôi tưởng.

Trong lúc tôi và Jacob để cái xe của tôi xuống ga ra- và cậu thừa nhận một cách thảm não rằng cái mũ là một ý tưởng tuyệt mà cậu chưa hề nghĩ tới- tôi đã bắt đầu lo lắng về việc cùng cậu xuất hiện ở tiệc lửa trại, tự hỏi rằng giờ đây liệu những người sói có xem thôi như một kẻ phản bội. Liệu họ có nổi giận với Jacob vì đã mời tôi? Liệu tôi có phá hỏng bữa tiệc?

Nhưng khi Jacob kéo tôi ra khỏi cánh rừng tới chỗ vách đá họp mặt - nơi mà lửa đã cháy sáng hơn cả mặt trời phía đám mây đen- thật tự nhiên và dễ chịu.

“Hey, cô gái ma cà rồng!” Embry lớn tiếng chào tôi. Quil nhảy lên, dơ tay ra để đệp tay (biết anh gọi là high five, là kiểu hai bàn tay đánh vào nhau, đó là kiểu làm thân mật) và thơm vào mà tôi. Emily siết chặt lấy tay tôi khi chúng tôi ngồ xuống chỗ đất cứng lạnh cạnh cô và Sam.

Khác với một vài lời than phiền trêu chọc- hầu hết là từ Paul- về việc giữ các kẻ uống máu hôi thối, tôi được đối xử như người thuộc về nơi đây.

Cũng không chỉ có những đứa trẻ có mặt. Billy cũng ở đây, cái xe lăn của ông được đặt vào một vị trí dường như là phần đầu tự nhiên của cái vòng. Bên cạnh ông, trên một cái ghế gập vải ba tít, trông mỏng manh, là Quil‘s ancient, người ông tóc bạc, Quil lớn. Sue Clearwater, người quả phụ của ông bạn Harry của Charlie, ngồi bên cạnh ông; hai đứa con của bà. Leah và Seth, cũng ở đây, ngồi trên đất giống như những người còn lại chúng tôi. Điều này làm tôi ngạc nhiên, nhưng giờ cả ba người họ đều đã rõ về bí mật. Cái cách mà Billy và Quil lớn nói chuyện với Sue, với tôi nghe như thể bà đã thay thế vị trí của Harry trong hội đồng. Phải chăng điều đó đã khiến những đứa con của bà tự động trở thành thành viên của bí mật cộng đồng lớn nhất của La Push?

Tôi tự hỏi Leah cảm thấy khó chịu như thế nào khi ngồi đối diện chỗ Sam và Emily ở cái vòng. Gương mặt xinh xắn của cô chẳng để lộ một cảm xúc gì, nhưng cô chẳng bao giờ nhìn ra khỏi đám lửa. Nhìn vào nét mặt hoàn hảo của Leah, tôi không thể nhịn được việc so sánh chúng với khuôn mặt bị phá hỏng của Emily. Leah đã nghĩ gì về những vết sẹo của Emily, khi mà bây giờ cô đã biết được sự thật phía sau chúng? Phải chăng nó giống như sự công bằng trong mắt cô?

Seth Clearwater bé nhỏ chẳng hề nhỏ một chút nào nữa. Với cái sự khổng lồ, nụ cười hạn phúc toe toét và cái tầm vóc cao, lênh khênh của mình, cậu nhắc tôi nhớ nhiều đến một Jacob trẻ hơn. Sự giống nhau này khiến tôi mỉm cười, và sau đó thở dài. Phải chăng Seth cũng phải chịu đựng cái cuộc sống đổi thay của cậu giống như những chàng trai còn lại? Phải chăng cái tương lai đó là lý do cậu và gia đình cậu được phép ở đây?

Cả đàn sói đều ở đây: Sam và Emily của anh ta, Paul, Embry, Quil, và Jared cùng với Kim.

Một cô gái xinh xắn, đó là ấn tượng đầu tiên của tôi đối với Kim, hơi nhút nhát, hơi giản dị. Cô có một khuôn mặt rộng,chủ yếu toàn xương gò má, với đôi mắt quá nhỏ để cân xứng với chúng. Mũi và miệng cô đều quá đầy đặn cho vẻ đẹp truyền thống. Mái tóc ngang của cô thưa và lơ thơ trong gió dường như không bao giờ dịu đi trong đỉnh núi.

Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi. Nhưng sau vài giờ trông thấy Jared nhìn Kim, tôi chẳng thể tìm ra sự giản dị ở cô gái này nữa.

Cái cách mà anh ta nhìn cô! Nó giống như một người đàn ông bị mù lần đầu tiên nhìn thấy mặt trời, giống như một bí ẩn vừa tìm được lời giải đáp, giống như người mẹ lần đầu nhìn thấy mặt đứa con mới sinh của mình.

Đôi mắt ngạc nhiên của anh ta làm tôi thấy được những thứ mới mẻ về cô-da cô trông giống như màu lụa nâu đỏ trong ánh lửa như thế nào, những đường cong của đôi môi cô hoàn hảo ra sao, làm sao mà hàm răng trắng của cô tì vào nhau như thế, đôi hàng mi của cô dài như thế nào, chải lên má cô mỗi khi cô nhìn xuống.

Màu da của Kim đôi khi đậm hơn khi cô bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Jared, và thật khó khăn cho cô để ngỏanh mặt sang hướng khác, né ánh nhìn của Jared.

Nhìn họ, tôi cảm thấy như tôi đã hiểu hơn những thứ mà Jacob đã nói cho tôi về những ảnh hưởng trước đó - thật khó khăn khi phải kháng cự lại mức độ phạm tội và yêu quý.

Giờ Kim dựa đầu vào ngực Jared, tay anh ta vòng quanh cô. Tôi tưởng tượng là cô ấy sẽ rất ấm ở đó.

“Muộn rồi,”tôi thì thào với Jacob.

“Đừng bắt đầu như thế,”Jacob nói thầm lại - mặc dù bằng cách nào đi nữa chắc chắn nửa nhóm đủ nhạy cảm để nghe thấy chúng tôi. “Phần tuyệt nhất đang tới.”

“Phần tuyệt nhất là gì? Em sẽ nuốt cả một bầy cừu à?”

Jacob phá ra cười với một giọng trầm trầm, khan khàn. “Không. Đó là phần cuối. Chúng ta không gặp nhau chỉ để ăn hết số thức ăn đáng giá cho một tuần. Đây là một cuộc họp hội đồng chuyên môn. Đây là lần đầu tiên của Quil, và cậu ta chưa hề nghe những câu chuyện này. Ồ, cậu ta đã nghe đấy, nhưng đây sẽ là lần đầu tiên cậu ta biết đó là sự thật. Điều đó có xu hướng khiến anh chàng chú ý hơn. Kim và Seth cũng là lần đầu tiên nữa.”

“Những câu chuyên à?”

Jacob lỉnh ra phía sau cạnh tôi, nơi tôi tựa vào một cái mỏm đá thấp. Cậu vòng tay qua vai tôi và nói đều đều thấp hơn vào tai tôi.

“Những lịch sử mà bọn em luôn nghĩ là truyền thuyết,”cậu nói. “Những câu chuyện về cách tụi em tới được đây. Đầu tiên là câu chuyện về những chiến binh linh hồn.”

Giống như lời thì thầm của Jacob là lời giới thiệu vậy. Bầu không khí bất ngờ thay đổi xung quanh đống lửa cháy thấp. Paul và Emily ngồi thẳng hơn. Jared thúc nhẹ khuỷu tay vào Kim và sau đó dịu dàng kéo cô thẳng dậy.

Emiliy đưa ra một cuốn sổ mép xoắn ốc va một cái bút, trông chính xác như một học sinh chuẩn bị cho một bài giảng quan trọng. Sam cuộn nhẹ bên cạnh cô - nên anh ta tỏ ra như chỉ huy giống như Quil lớn, người đã ngồi bên cạnh anh ta -và bỗng nhiên tôi nhận ra là những người lớn của hội đồng không chỉ có ba, mà là bốn.

Leah Clearwater, khuôn mặt cô vẫn như một chiếc mặt nạ xinh đẹp nhưng không cảm xúc, nhắm mắt lại - không giống như cô mệt, nhưng nó giúp cô tập trung. Người anh em của cô nghiêng về phía những trưởng lão một cách háo hức.

Ngọn lửa nổ tách, bắn ra những tàn lửa lấp lánh vào màn đêm.

Billy đằng hắng. và không giới thiệu gì nhiều hơn lời thì thầm của con trai ông, bắt đầu kể câu chuyện bằng chất giọng ấm áp và trầm của mình. Những từ trút ra chính xác, như thể ông đã thuộc lòng chúng, nhưng cũng đầy cảm xúc nhịp nhàng. giống như một bài thơ được trình bày bởi chính người sáng tác ra nó.

“Từ đầu, người Quileute đã là những con người nhỏ bé,”Billy nói, “và chúng ta vẫn là những con người bé nhỏ, nhưng chúng ta không bao giờ biến mất. Bởi vì trong máu của chúng ta luôn có những điều kì diệu. Nó không phải lúc nào cũng là sự biến đổi hình dạng - điều đó đến muộn hơn. Đầu tiên, chúng ta là những chiến binh tinh thần.”

Trước đó tôi chưa bao giờ nhận ra sự uy nghiêm có trong giọng của Billy Black, dù bây giờ tôi đã nhận ra rằng sự uy tín ấy luôn ở đây.

Cái bút của Emily lướt nhanh qua những trang giấy khi cô cố gắng theo kịp ông.

“Ngay từ khi bắt đầu, bộ lạc đã định cư ở bến tàu này và trở thành những người đóng tàu khép léo và những ngư dân. Nhưng bộ lạc lại quá nhỏ, và cái bến này lại rất giàu cá. Có những bộ lạc khác thèm muốn vùng đất của chúng ta, và chúng ta thì quá ít người để giữ nó. Một bộ lạc lớn tiến đánh chúng ta và chúng ta phải lên tàu để chạy trốn họ.

“Kahelera không phải là chiến binh linh hồn đầu tiên, nhưng chúng ta không nhớ những câu chuyện đến trước anh ta. Chúng ta không nhớ ai là người đầu tiên khám phá ra sức mạnh này, hay là nó đã được sử dụng như thế nào trước cái cuộc khủng hoảng này. Kahelera là người thủ lãnh linh hồn đầu tiên trong lịch sử của chúng ta. Trong lúc khẩn cấp ấy, Kahelera đã sử dụng phép thần diệu để bảo vệ vùng đất của chúng ta.”

“Anh ta và tất cả những chiến binh của mình rời khỏi tàu - không phải thân xác của họ, mà là linh hồn của họ. Những người phụ nữ xem chừng thân thể họ và những đợt sóng, và những người đàn ông mang linh hồn của họ trở lại bến cảng của chúng ta.”

“Họ không thể chạm vào bộ lạc đối địch kia, nhưng họ có những cách khác. Những câu chuyện kể lại rằng họ có thể thổi những cơn gió lớn vào trại của kẻ địch; họ có thể tạo ra những tiếng la hét lớn trong gió làm khiếp sợ kẻ thù. Những câu chuyện cũng kể lại rằng động vật có thể trông thấy những chiến binh linh hồn và hiểu được họ; động vật có thể làm theo mệnh lệnh của họ.”

“Kahelera mang theo đội quân linh hồn của mình và trút những sự tàn phá vào những kẻ xâm phạm. Bộ lạc xâm lược này có một bầy chó lớn, lông dày mà chúng dùng để kéo xe trượt tuyết ở vùng băng phía bắc. Những chiến binh linh hồn làm những con chó chống lại chủ của chúng và sau đó đem đến một trận đánh úp bất ngờ phá hoại mạnh mẽ từ những hang núi. Họ dùng những cơn gió gào thét để giúp những con chó gây rối con người. Những con chó và trận đánh đã thắng. Người sống sót rải rác, gọi bến tàu của chúng ta là một nơi ghê tởm. Những con chó trổ về với hoang dã khi những chiến binh linh hồn của chúng ta giải thoát cho chúng. Người Quileute quay trở lại thân thể của họ với những người vợ của mình, chiến thắng.”

“Những bộ lạc gần bên khác, bộ lạc Hoh và Makah, đã làm một thỏa thuận với bộ lạc Quileute. Họ không muốn gì với pháp thuật của chúng ta. Chúng ta sống trong hòa bình với họ. Khi một kẻ thù tới đánh, những chiến binh linh hồn sẽ đuổi họ đi.”

“Nhiều thế hệ qua đi. Và đến thủ lĩnh linh hồn lớn cuối cùng, Taha Aki. Anh ta được biết đến bởi sự thông thái, và bởi là một người hòa bình. Mọi người sống tốt và mãn nguyện trong sự bảo vệ của anh ta.”

“Nhưng có một người, Utlapa, không hề hài lòng.”

Một tiếng huýt gió vang lên quanh ngọn lửa. Tôi quá chậm chạp để có thể thấy nó bắt đầu từ đâu. Billy phớt lờ nó và tiếp tục với truyền thuyết.

“Utlapa là một trong những chiến binh linh hồn mạnh nhất của thủ lĩnh Taha Aki - một người đầy sức mạnh, nhưng cũng là một người tham lam. Hắn ta nghĩ mọi người nên dùng sức mạnh của họ để mở rộng vùng đất của mình, để biến bộ lạc Hoh và Makah trở thành nô lệ và xây dựng lên một đế chế.”

“Giờ đây, khi mà những chiến binh ở trạng thái linh hồn, họ biết được suy nghĩ của nhau. Taha Aki đã thấy những gì Utlapa mơ tưởng, và nổi giận với Utlapa. Utlapa được lệnh phải rời khỏi mọi người và không bao giờ được sử dụng linh hồn của mình một lần nữa. Utlapa là một người khỏe mạnh, nhưng những chiến binh của thủ lính lại đông hơn hắn. Hắn không có lựa chọn nào ngoài việc phải ra đi. Kẻ bị ruồng bỏ giận dữ trốn vào khu rừng gần đó, đợi cơ hội để trả thù người thủ lĩnh.”

“Ngay cả khi đang sống trong hòa bình, người thủ lĩnh linh hồn vẫn phải cảnh giác bảo vệ người của anh ta. Thông thường, anh ta sẽ đến một vùng đất thiêng, một nơi bí mật trên những ngọn núi. Anh ta sẽ để thể xác mình phái sau và quét xuống xuyên qua những khu rừng và dọc theo bờ biển, chắc chắn rằng chẳng có mối đe dọa nào đến gần cả.”

“Một ngày khi Taha Aki ra đi để thực hiện trách nhiệm của mình, Utlapa đã đi theo. Đầu tiên, Utlapa chỉ dơn giản là muốn giết người thủ lĩnh, nhưng kế hoạch này có những hạn chế của nó. Chắc chắn là những chiến binh linh hồn sẽ tìm và giết hắn, và họ có thể đuổi theo nhanh hơn là hắn có thể chạy trốn. Khi hắn trốn vào những tảng đá và trông thấy người thủ lĩnh chuẩn bị rời khỏi thể xác mình, một kế hoạch khác nảy đến với hắn.”

“Taha Aki rời khỏi thân thể mình ở một nơi bí mật và bay cùng những cơn gió để canh chừng cho người của anh ta. Utlapa đợi cho tới khi hắn chắc chắn rằng người thủ lĩnh đã một khoảng cách xa cùng linh hồn của mình.”

“Taha Aki ngay lập tức biết rằng Utlapa đã bước vào thế giới tinh thần cùng mình, và anh cũng biết luôn cả kế hoạch giết người của hắn. Anh vội vã quay trở lại nơi bí mật, nhưng những cơn gió không đủ nhanh để cứu anh ta. Khi anh ta trở lại, thân thể anh ta đã biến mất. Thể xác của Utlapa bị bỏ nằm lại đó, nhưng Utlapa không để cho Taha Aki một lối thoát - hắn đã cắt cổ của xác mình bằng đôi tay của Taha Aki.”

“Taha Aki đi theo thể xác mình xuống núi, Anh ta hét lên với Utlapa, nhưng Utlapa phớt lờ anh như anh chỉ là một cơn gió.”

“Taha Aki thất vọng khi Utlapa thế vị trí của anh như một thủ lĩnh của bộ lạc Quileute. Trong vài tuần, Utlapa không làm gì ngoài việc chắc chắn rằng mọi người đã tin hắn là Taha Aki. Và sau đó những thay đổi bắt đầu - chỉ dụ đầu tiên của Utlapa là cấm những chiến binh bước vào thế giới tinh thần. Hắn nói rằng hắn có một giắc mơ cảnh bào nguy hiểm, nhưng thật ra là hắn sợ. Hắn biết rằng Taha Aki sẽ đợi cơ hội để nói ra câu chuyện của mình. Utlapa cũng sợ bước vào thế giới tinh thần, biết rằng Taha Aki sẽ đòi lại thể xác của mình. Cho nên giấc mộng về những cuộc xâm lược với đội quân linh hồn của hắn trở thành không thể, và hắn kiếm sự hài lòng của bản thân trong việc cai trị bộ lạc. Hắn trở thành một gánh nặng - yêu cầu những thứ mà Taha Aki không bao giờ đề nghị, từ chối ở cạnh những chiến binh của anh, cưới một người vợ trẻ thứ hai và thứ ba, mặc dù vợ của Taha Aki vẫn còn sống - vài thứ không nghe theo bộ lạc. Taha Aki nhìn trong sự tức giận và không làm gì được.”

“Cuối cùng, Taha Aki cố gắng giết thể xác của mình để cứu bộ lạc của anh khổi sự quá đà của Utlapa. Anh mang một con chó sói dữ từ trên núi xuống, nhưng Utlapa trốn sau những chiến binh của hắn. Khi con sói giết một người đàn ông trẻ bảo vệ cho kẻ thủ lĩnh giả mạo, Taha Aki cảm thấy đau khổ. Anh ra lệnh cho con sói bỏ đi.”

“Tất cả những câu chuyện kể lại với chúng ta rằng là một chiến binh linh hồn chẳng phải là một thứ dễ dàng gì. Nó đáng sợ nhiều hơn là thích thú khi phải rời bỏ thể xác một người. Đó là lí do tại sao họ chỉ dùng phap thuật của mình trong những trường hợp cần thiết. Những chuyến đi đơn độc của người thủ lính là một gánh nặng và sự hy sinh. Trở nên vô hình rất mất phương hướng, không thoải mái, đáng sợ. Taha Aki đã rời xa thân thể mình quá lâu khiến anh ta đau đớn về mặt này. Anh cảm thấy như mình bị đọa đày -không bao giờ đi qua vùng đất cuối cùng nơi tổ tiên anh ta đang đợi chịu đựng trong cái thế giới hư vô mãi mãi.”

“Có một con sói lờn đi theo linh hồn của Taha Aki khi anh ta lượn vòng và quằn quại đau đớn trong rừng. Con sói rất lớn trong loài của nó, và rất đẹp. Taha Aki bỗng nhiên ghen tị với con vật không biết nói ấy. Ít nhất thì nó cũng có một thân xác. Ít nhất thì cũng có một cuộc sống. Ngay cả là cuộc sống của động vật thì cũng tốt hơn là cái tình trạng ý thức trống rỗng kinh tởm này.”

‘ Và sau đó Taha Aki đã có một ý tưởng làm biến đổi tất cả chúng ta. Anh ta yêu cầu được ở chung với nó, được chia sẻ. Con sói đã đồng ý. Taha Aki chui vào thân thể con sói với sự thanh thản và biết ơn.. Đó không phải là cơ thể con người của anh, nhưng nó tôt hơn là trạng thái trống rỗng trong thế giới tinh thần.”

“Như một, người đàn ông và con sói quay trở lại ngôi làng trên bến tàu. Mọi người bỏ chạy trong sợ hãi, la hét những chiến binh đến. Những chiến binh tới chỗ con sói cùng với giáo mác của họ. Utlapa, tất nhiên, lẩn trốn an toàn.”

“Taha Aki không tấn công những chiến binh của anh ta. Anh lùi chầm chậm từ chỗ họ, nói bằng đôi mắt của mình và cố kêu những bài hát của người của anh. Những chiến binh bắt đàu nhận ra con sói không phải là một con vật bình thường, rằng phải có một linh hồn tác động vào nó. Một chiến binh già hơn, một người đàn ông tên là Yut, quyết định không tuân lệnh yêu cầu của kẻ thủ lĩnh giả mạo và cố gắng giao thiệp với con sói.”

“Ngay khi Yut bước vào thế giới tinh thần, Taha Aki rời khỏi con sói - con vật đợi sự quay trở lại của anh - để nói chuyện với ông ta. Yut ngay lập tức hiểu được sự thật, và chào đón người thủ lĩnh thật sự của ông trở về nhà.”

“Đúng lúc ấy, Utlapa tới để xem xem con sói đã thua hay chưa. Khi hắn ta thấy Yut bất động trên đất, xung quanh là những chiến binh bảo vệ, hắn nhận ra chuyện gì dang xảy ra. Hắn rút lấy con dao và chạy tới giết Yut trước khi ông ta có thể trở lại thể xác mình.”

“Tên phản bội,”hắn hét lên, và những chiến binh không biết phải làm gì. Thủ lĩnh đã cấm những chuyến đi tâm linh, và đó là quyết định của thủ lĩnh sẽ phải trừng phạt những kẻ không vâng lời như thế nào.

“Yut nhảy vào xác của mình, nhưng Utlapa đã đâm con dao vào cổ của ông và một tay bịt miệng ông. Thể xác của Taha Aki rất mạnh, và Yut thì quá yếu vì tuổi tác. Yut không thể nói ngay cả một từ đẻ cảnh báo những người kahcs trước khi Utlapa khiến ông im lặng mãi mãi.”

“Taha Aki nhìn thấy linh hồn của Yut trượt đi tới vùng đất cuối cùng đã chắn nghẽn với Taha Aki vĩnh viễn. Anh cảm thấy một cơn thịnh nộ tột cùng, dữ dội hơn bất cứ thứ gì anh ta đã cảm thấy trước đó. Anh chui vào con sói lớn một lần nữa dự định sẽ xé toạc cổ của Utlapa ra. Nhưng, khi anh hòa cùng con sói, một phép thuật lớn nhất đã xảy ra.”

“Sự tức giận của Taha Aki là sự tức giận của con người. Tình yeu anh dành cho người của mình và sự căm ghét anh dành cho kẻ áp bức quá lớn so với cơ thể của một con sói, quá con người. Con sói rùng mình, và - trước con mắt sửng sốt của những chiến binh và Utlapa - biến đổi thành một con người. Anh ta là sự giải thích cho linh hồn của Taha Aki”

“Utlapa cố gắng bỏ chạy, nhưng Taha Akiddax có sức mạnh của con sói trong thân thể mới của mình. Anh tóm lấy tên trộm và nghiền nát linh hồn hắn trước khi hắn kịp nhảy ra khỏi cái thân thể bị đánh cắp.”

“Mọi người vui mình khi họ hiểu chuyện gì đã xảy ra. Taha Aki nhanh chóng trả mọi thứ về đúng chỗ, lại làm việc với người của mình và trả những người vợ trẻ về với gia đình. Chỉ có một thay đổi anh giữ lại là sự chấm dứt của những chuyến đi bằng linh hồn. Giờ thì anh biết là quá nguy hiểm khi cái tư tưởng đánh cắp một cuộc sống đã tồn tại ở đây. Những chiến binh linh hồn cũng không còn nhiều hơn.”

“Từ điểm này, Taha Aki đã hơn một con sói hay một con người. Họ gọi anh là Taha Aki con sói lớn, hay Taha Aki người đàn ông linh hồn. Anh đã dẫn dắt bộ lạc của mình trong rất, rất nhiều năm, bởi anh ta không già đi. Khi những mối nguy hiểm đe dọa, anh sẽ lấy hình dạng sói của mình để chiến đấu hoặc đe dọa kẻ thù. Mọ người sống trong hòa bình. Taha Aki sinh rất nhiều con trai, và một trong số đó nhận thấy rằng, sau khi họ đạt tới tuổi trưởng thành, họ, cũng vậy, có thể biến hình thành sói. Những người sói đều khác nhau, bởi vì họ là những linh hồn sói và phản ánh con người bên trong họ.”

“Vậy đó là lý do vì sao Sam lại toàn màu đen,”Quil thì thầm qua răng, cười toe toét.”Tim đen, lông đen.”

Tôi quá chú tâm vào câu chuyện, thật là hơi sốc khi quay trở lại hiện tại, quay lại với cái vòng xung quanh ngọn lửa tàn. Với một sự kinh ngạc khác, tôi nhận ra rằng cái vòng này được tạo thành bởi sự vĩ đại của Taha Aki - và một dòng dõi -cháu trai.

Tàn lửa thi nhau bắn tung tóe lên bầu trời đen kịt, chúng run rẩy và bay nhảy, tạo ra những hình dạng chúng tôi hầu như có thể đoán ra được.

“Và cái màu lông sô cô la của cậu thì phản ánh điều gì?”Sam nói thầm lại với Quil. ‘ Cậu ngọt ngào như thế nào à?”

Billy phớ lờ những lời nhạo báng của họ. “Một số người con trai trở thành chiến binh như Taha Aki, và họ cũng không già đi. Những người khác, không thích sự biến đổi, từ chối gia nhập vào đàn người-sói. Những người này lại bắt đầu già đi, và bộ lạc phát hiện ra rằng những người sói có thể già đi nếu như họ từ bỏ phần linh hồn sói của họ. Taha Aki đã sống một cuộc đời dài bằng ba ông già. Anh ta lấy người vợ thứ ba sau cái chết của người thứ hai, và tìm thấy ở cô người vợ tinh thần thật sự của mình. Dù anh cũng yêu những người khác, cái này lại là một thứ gì đó rất khác. Anh ta quyết định từ bỏ linh hồn sói của mình để có thể chết khi bà cô ấy đã chết.”

“Đó là vì sao phép thuật này đến với chúng ta, nhưng đó không phải là kết thúc của câu chuyện...”.

Ông nhìn vào Quil Ateara lớn, người đang xoay chuyển trên ghế của mình, dựng thẳng đôi vai mỏng manh của ông. Billy uống nước từ một cái chai nước và lâu khô trán mình. Cây bút của Emily không bao giờ do dự khi cô viết láu dữ dội trên tờ giấy.”

“Đó là câu chuyện về những chiến binh linh hồn.”Quil lớn bắt đầu bằng một giọng nam cao nhỏ nhẹ.”Đây là câu chuyện về sự hy sinh của người vợ thứ ba.”

“Nhiều năm sau khi Taha Aki từ bỏ linh hồn sói của mình, anh ta đã là một ông già, rắc rôi bắt đầu ở phía bắc, với tộc Makah. Rất nhiều thanh niên trẻ tuổi của bộ lạc họ đã biến mất, và họ đổ lỗi cho những người sói bên cạnh. những người mà họ ghê sợ và không tin tưởng. Những người sói vẫn có thể đọc được suy nghĩ của nhau khi ở hình dạng sói, giống như tổ tiên của họ khi ở trang thái linh hồn. Họ biết rằng không ai trong số họ có lỗi. Taha Aki cố gắng xoa dịu thủ lĩnh Makah, nhưng có quá nhiều sợ hãi. Taha Aki không muốn có một cuộc chiến tranh dưới tay mình. Ông giao nhiệm vụ cho đứa con trai lớn nhất, Taha Wi, đi tìm kẻ có tội thực sự trước khi cuộc chiến bắt đầu.”

“Taha Aki để cho năm người sói khác trong đàn của mình tham gia cuộc tìm kiếm xuyên những ngọn núi, tìm bắt cứ dấu hiệu nào sai lầm của người Makah. Họ ngang qua một thứ mà họ chưa bao giờ chạm trán trước đó -một thứ mùi lạ, ngọt ngào trong rừng đốt cahys mũi của họ bằng những cơn đau.”

Tôi co lại một chút gần Jacob hơn. Tôi thấy trên khóe miệng cậu giật lên hài hước, và tay cậu vòng chặt quanh tôi.”

“Họ không biết cái sinh vật nào lại để lại mùi như vậy, nhưng họ đi theo nó,”Quil lớn tiếp tục. Chật giọng run run của ông không oai nghiêm như của Billy, nhưng nó có một sự khẩn cấp gấp gáp kì lạ. Mạch của tôi nhảy lên khi giọng của ông ta nhanh hơn.”

“Họ tìm thấy dấu vết yếu ớt của mùi hương con người, và máu người, dọc lối mòn. Họ chắc chắn đó là đối thủ mà họ đang tìm.”

“Cuộc hành trình dẫn họ đi xa khỏi vùng phía bắc nên Taha Wi gửi nửa đàn, những người trẻ nhất, trở về bến tàu để báo cáo với Taha Aki.”

“Taha Wi và hai người anh em của cậu không quay trở lại.”

“Những người anh em trẻ hơn đi tìm những người lớn hơn, nhưng chỉ tìm thấy sự im lặng. Taha Aki xót xa những đứa con của mình. Ông muốn trả thù cho cái chết của những đứa con trai, nhưng ông đã quá già. Ông đén chỗ người Makah trong bộ quần áo tang và nói với họ mọi chuyện đã xảy ra. Thủ lĩnh Makah tin vào nỗi đau khổ của ông, và sự căng thẳng kết thúc giũa hai bộ tộc.”

“Một năm sau, hai thiếu nữ người Makah biến mất trong cùng một đêm. Người Makah những người sói Quileute ngay lập tức, những người tìm thấy cái mùi ngòn ngọt trong làng Makah. Những người sói tiếp tục đi săn.”

“Chỉ có một người trở lại. Đó là Yaha Uta, đứa con lơn nhất của người vợ thứ ba của Taha Aki, và là người trẻ nhất trong đàn. Cậu ta mang về một thứ chưa bao giờ thấy ở Quileute - một cái xác cứng, lạnh, kì lạ mà cậu ta chỉ mang về vài phần. Tất cả những người mang dòng máu của Taha Aki, ngay cả những người không bao giờ biến thành sói, đều có thể ngửi thấy cái mùi của sinh vật chết ấy. Đây là kẻ thù của người Makah.”

“Yaha Uta mô tả lại chuyện gì đã xảy ra: cậu và những người anh em của cậu đã tìm ra sinh vật ấy, kẻ trông giống như một con người nhưng lại cứng như đá hoa cương, cùng voiứ hai người con gái của Makah. Một cô gái đã chết, nhợt nhạt và trắng toát trên đất. Người kia thì nằm trong tay của sinh vật đó, miệng của hắn kề vào cổ cô. Có thể cô ấy vẫn còn sống khi họ đến nơi xảy ra cảnh tượng ghê tởm ấy, nhưng sinh vật đó nhanh chóng chộp lấy cổ cô ném cái thân hình bất động của cô xuống đất khi họ đến gần.”

“Đôi môi trắng toát của hắn đầy máu, và mắt hắn đỏ rực.”

“Yaha Uta đã mô tả lại sức mạnh và sự nhanh nhẹn của sinh vật đó.. Một trong số những người anh em của cậu đã trở thành nạn nhân khi cậu ta dánh giá thấp sức mạnh ấy. Sinh vật đó xé anh ta thành từng mảnh như một con búp bê. Yaha Uta và những người anh em của cậu thận trọng hơn. Họ hoạt động cuàng nhau, tiến đến gần sinh vật từ nhiều phía, sử dụng chiến thuật. Họ phải đạt tới giới hạn của sức mạnh và sự mau lẹ của sói, thứ mà họ chưa bao giờ thử nghiệm trước đó. Sinh vật đó cứng như đá và lạnh như băng. Họ thấy rằng chỉ có răng của họ mới làm nó bị thương được. Họ bắt đàu xé từng mảnh sinh vật đó ra khi đánh nhau.”

“Yaha Uta mô tả lại chuyện gì đã xảy ra: cậu và những người anh em của cậu đã tìm ra sinh vật ấy, kẻ trông giống như một con người nhưng lại cứng như đá hoa cương, cùng voiứ hai người con gái của Makah. Một cô gái đã chết, nhợt nhạt và trắng toát trên đất. Người kia thì nằm trong tay của sinh vật đó, miệng của hắn kề vào cổ cô. Có thể cô ấy vẫn còn sống khi họ đến nơi xảy ra cảnh tượng ghê tởm ấy, nhưng sinh vật đó nhanh chóng chộp lấy cổ cô ném cái thân hình bất động của cô xuống đất khi họ đến gần.”

“Đôi môi trắng toát của hắn đầy máu, và mắt hắn đỏ rực.”

“Yaha Uta đã mô tả lại sức mạnh và sự nhanh nhẹn của sinh vật đó.. Một trong số những người anh em của cậu đã trở thành nạn nhân khi cậu ta dánh giá thấp sức mạnh ấy. Sinh vật đó xé anh ta thành từng mảnh như một con búp bê. Yaha Uta và những người anh em của cậu thận trọng hơn. Họ hoạt động cuàng nhau, tiến đến gần sinh vật từ nhiều phía, sử dụng chiến thuật. Họ phải đạt tới giới hạn của sức mạnh và sự mau lẹ của sói, thứ mà họ chưa bao giờ thử nghiệm trước đó. Sinh vật đó cứng như đá và lạnh như băng. Họ thấy rằng chỉ có răng của họ mới làm nó bị thương được. Họ bắt đàu xé từng mảnh sinh vật đó ra khi đánh nhau.”

“Nhưng sinh vật đó học được rất nhanh, và chẳng mấy chốc đã đôiứ phó được với chiến thuạt của họ. Nó đặt tay vào người anh của Yaha Uta. Yaha Uta thấy một sơ hở ở cổ hắn, và cậu lao đến. Răng của cậu xé nát đầu của sinh vật, nhưng tay của hắn vẫn xẻ vào người anh của cậu.”

“Taha Uta xẻ dọc sinh vật thành những khúc không thể nhận dạng, xé từng phần của sinh vật ra trong một nỗ lực vô vọng cứu người anh của mình. Cậu đã quá muộn, nhưng, cuối cùng, sinh vật đó cũng bị tiêu diệt.”

“Hoặc là họ nghĩ vậy. Yaha Uta đặt sinh vật bốc mùi ấy ra cho những trưởng lão kiểm tra một bàn tay đã bị cắt rời khỏi cánh tay cứng như đá của sinh vật. hai phần này đựng vào nhau khi những người lớn hơn dùng cây chọc vào chúng, và cái bàn tay vươn về phía phần cánh tay, cố gắng ráp lại nó.”

“Quá kinh ngạc, những trưởng lão đem đốt những phần ấy. A great cloud of king, khói đọc làm ô nhiễm không khí. Khi chẳng còn gì ngoài tro, họ tách những đám tro vào nhiều túi nhỏ và đem trải chúng xa và rộng - vài cái ở biển, vài cái ở trong rừng, vài cái ở trong hang núi. Taha Aki đeo một cái túi quanh cổ ông, để đựợc cảnh báo nếu như sinh vật ấy cố gắng ghép mình lại một lần nữa.”

Quil lớn dừng lại và nhìn vào Billy. Billy kéo một sợi dây da thuộc từ cổ ông ra. Ở cuối treo một cái túi nhỏ, đen xì vì tuổi tác. Một vài người thở hổn hển. Tôi có thể là một trong số họ.

“Họ gọi nó là Sinh Vật Lạnh, Kẻ Uống Máu, và sống trong sợ hãi rằng nó không chỉ có một mình. Họ chỉ có một người sói bảo vệ, Yaha Uta trẻ tuổi.”

“Họ không phải đợi lâu. Sinh vật đó có một người bạn đời, một kẻ uống máu khác, kẻ đến tìm người Quileute để trả thù.”

“Những câu chuyện kể lại rằng Người Phụ Nữ Lạnh đó là người đẹp nhấtmà những đôiư mắt con người đã từng thấy. Cô ta trông giống như nữ thần của bình minh khi cô ta bước vào làng buổi sáng hôm ấy; mặt trời chiếu sáng, và nó tỏa sáng lấp lánh trên làn da trắng của cô ta, và chiếu sáng mái tóc vàng chảy dài xuống đầu gối ả. Gương mặt đẹp một cách kì diệu, đôi mắt đen trên khuôn mặt trắng. Một số người đã quỳ xuống lạy cô ta.”

“Cô ta hỏi thứ gì đó bằng một chất giọng cao, trong, bằng một thứ tiếng mà chưa ai từng nghe. Mọi người đều kinh ngặc, không biết phải trả lời cô ta như thế nào. Chanửg có ai mang dòng máu của Taha Aki trong số những người chứng kiến ngoài một cậu bé. Cậu ta bàm chặt lấy mẹ mình và kêu rằng cái mùi làm mũi cậu ta đau. Một trong số những truởng lão, cũng ở trong hội đồng (?), nghe thấy đứa trẻ và nhận ra cái gì đang đến với họ. Ông ta hét kêu mọi người chạy đi. Cô ả giết ông trước.”

“Có hai mươi nhân chứng chứng kiến sự tiếp cận của cô ta. Hai người sống sót, chỉ bởi vì cô ta bị phân tâm bởi máu, và dừng lại để thỏa mãn cơn khát của mình. Họ chạy tới chỡ Taha Aki, người đang ngồi trong giữa những cố vấn cùng những trưởng lão khác, những đứa con của ông, và người vợ thứ ba.”

“Yaha uta biến hình sang dnạg sói ngay khi anh vừa nghe thấy những tin ấy. Anh ta đi giết kẻ uống máu một mình. Taha Aki, người vợ thứ ba của ông, những đứa con, và những trưởng lão khác đi theo anh.”

“Lúc đầu họ không thể tìm thấy sinh vật đó, chỉ có dấu hiệu tấn công của cô ta. Xác người nằm chết, một số đã cạn máu, rải rác dọc những con đường mà cô ta đi qua. Khi họ nghe thấy những tiếng la hét và chạy nhanh tới bến tàu.”

“Một số người Quileuteđã chạy lên tàu để tị nạn. Cô ta bơi phía sau như một con cá mập, và phá hủy mũi tàu của họ bằng một sức mạnh đáng kinh ngạc. Khi con tàu chìm xuống, cô ta bắt những kẻ cố bơi trốn và giết họ.”

“Cô ta trông thấy một con sói lớn trên bờ biển và quên mất những người bơi đi trốn. Cô ta bơi quá nhanh đến mức chỉ thấy mật mờ và lên bờ, ướt sũng và lộng lẫy, để đứng bên cạnh Yaha Uta. Cô ta chỉ ngòn tay trắng vào anh và hỏi một câu hỏi khó hiểu khác. Yaha Uta vẫn đợi.”

“Đó là một cuộc chiến chắc chắn. Cô ả không phải là một chiến binh giống như bạn đời của cô ta. Nhưng Yaha Uta chỉ có một mình - không có một ai khác để làm phân tán sự giận dữ của cô ta với anh.”

“Khi Yaha Uta thua. Taha Aki hét lên thách thức. Ông khập khiễng đi tới và biến đổi sang hình thái cũ, một con sói mõm trắng. Con sói đã già, nhưng đó là Taha Aki Người Đàn Ông Linh Hồn, và cơn cuồng nộ khiến ông mạnh mẽ. Cuộc chiến lại bắt đầu.

“Người vợ thứ ba của Taha Aki đã nhìn thấy con trai chết trước mặt mình. Giờ thì chồng bà đang chiến đấu, và bà chẳng có lấy một hy vọng rằng ông có thể chiến thắng. bà đã nghe mọi từ mà nhân chứng của kẻ sát nhân nói ở hội đồng. bà đã nghe về chiến thanứg đầu tiên của Yaha Uta, và biết rằng sự phân tán của anh trai cậu đã cứu cậu.”

“Người vợ thứ ba chụp lấy con dao từ thắt lưng của một trong số những đứa con trai đứng cạnh bà. Họ chỉ là những đứa con non nớt, chưa trưởng thành, và bà biết chúng sẽ chết khi bố chúng thất bại.”

“Người vợ thứ ba chạy về phía Người Đàn Bà Lạnh với con dao găm giơ cao. Người Đàn Bà Lạnh mỉm cười, hơi xao lãng với cuộc chiến cùng con sói già. Ả chẳng hề sợ gì người phụ nữ loài người yếu ớt hay con dao mà thậm chí còn chẳng đủ gãi ngứa cho ả, và ả có ý đinh giải thoát cho Taha Aki khỏi cái chết.”

“Và người vợ thứ ba đã làm một điều mà Người Đàn Bà Lạnh không hề nghĩ tới. Bà qua khuỵu xuống đầu gối mình ngay dưới chân kẻ uống máu và đam con dao vào tim mình.”

“Máu phun ra từ những ngón tay của người vợ thứ ba và bắn vào Người Đàn bà Lạnh. Kẻ uống máu không thể chịu đựoc sự quyến rũ của máu tươi từ người của bà vợ. Theo bản năng, cô ta quay về phía người phụ nữ đang chết dần ấy, một giây hoàn toàn bị cơn khát chiếm lấy.”

“Răng của Taha Aki ngập quanh cổ cô ả.”

“Đó chưa phải là sự kết thúc của cuộc chiến nhưng giờ Taha Aki không chỉ có một mình. Nhìn thấy mẹ mình chết, hai đứa con trai nhỏ cảm thấy phẫn nộ đến mức chúng nhảy lên trước bằng linh hồn sói của mình, mặc dù chúng chưa trưởng thành. Cùng với bố của mình, chúng giết chết sinh vật ấy.

“Taha Aki không bao giừo trở lại bộ lạc. Ông cũng không bao giờ quay lại dạng người nữa. Ông nằm một ngày bên cạnh xác của người vợ thứ ba, gầm gừ với bất cứ ai cố gắng chạm vào bà, và sau đó đi vào rừng và không bao giờ quay trở lại.”

“Mối lo lắng về những kẻ lạnh từ đó giảm đi. Những người con trai của Taha Aki bảo vệ bộ lạc của mình cho tới khi những đứa con của họ đủ lớn để thế chỗ họ. không có nhiều hơn ba người sói vào thời đó. Thế là đủ. Thỉnh thoảng vài kẻ uống máu đã đi qua vững vùng đất này, nhưng chúng rất ngạc nhiên, không nghĩ đến những người sói. Đôi lúc một người sói chết, nhưng họ không mất nhiều như lần đầu tiên. Họ đã học được cách phải đôiứ phó với những kẻ uống máu như thế nào, và họ truyền lại những kiến thức đó, tâm trí của sói tới tâm trí của sói, linh hồn tới linh hồn, cha tới con.”

“Thời gian trôi qua, và những con cháu của Taha Aki không hề trở thành người sói khi chúng đạt đến tuổi trưởng thành. Chỉ có những lcú quan trọng, khi một kẻ máu lạnh ở gần đấy, những người sói mới trở lại. Những kẻ máu lạnh luôn đi cùng một hợc hai kẻ khác, và bầy thì quá nhỏ.”

“Một hội máu lạnh lớn hơn tới, vag ông cố của cấc cậu đã chuẩn bị để chiến đấu. Nhưng kẻ lãnh đạo lại nói chuyện với Ephraim Black như một con người, và đã huắ sẽ không làm hại tới người Quileute. Đôi mắt vàng kì lạ của gã ta là một bằng chứng cho cái lí do là họ không giống như những kẻ uống máu khác. Những người sói đã đông hơn; và chẳng cần phải có thỏa thuận gì với những kẻ máu lạnh khi mà họ có thể chiến thắng. Ephraim đã chấp nhận. Họ đã trung thành với bổn phận của họ, mặc dù sự có mặt của họ có xu hướng lôi kéo những kẻ khác.”

“Và số lượng của họ cũng tăng lên mức mà bộ lạc chưa bao giờ thấy.” Quil lớn nói, và trong một khoảng khắc, đôi mắt đen của ông chìm trong những nếp nhăn cuộn xung quanh, dường như là một sự thư giãn đối với tôi.”

“Ngoại trừ, tất nhiên, vào thời của Taha Aki,’’ ông nói, và sau đó thở dài.

“Và vì vậy những đứa con của bộ lạc chúng ta phải mang theo một gánh nặng và chia sẻ sự hy sinh mà nhưng người cha của họ đã trải qua trứoc họ.”

Tất cả im langự một lúc lâu... Những đứa con cháu đang sống của phép thuật vè truyền thuyết nhìn vào nhau qua ngọn lửa chẳng có chút gì buồn bã trong mắt cả. Tất cả ngoài một người.”

“Gánh nặng,” anh ta nhạo báng bằng một chất giọng thấp. “Tớ nghĩ nó thật tuyệt.” Đoi môi dưới đầy đặn của Quil hơi trề ra.

Bên kia đám lửa đã tàn, Seth Clearwater -mắt cậu mở to nịnh bờ người anh em bảo vệ bộ lạc - gật đầu.

Billy cười khúc khích, trầm và lâu, và phép thuật dường như lu mờ trong đám than hồng.

Bỗng nhiên, đó lại là một cái vòng của những người bạn.

Jared ném một hòn đá nhỏ về phia Quil và mọi người bật cười ki nó khiến anh ta nhảy dựng lên. Những cuộc hội thoại nhỏ thì thầm quanh chúng tôi, trêu chọc và vô tình.

Mắt của leah Clearwater không mở. Tôi nghĩ là mình đã thấy một thứ gì đó lấp lánh trên má cô giống như nước mắt, nhưng một khắc sau khi tôi nhìn lại thì nó đã biến mất.

Tôi và Jacob không nói gì. Cậu vẫn im lặng bên cạnh tôi, hơi thở sâu và đều, đến mức tôi nghĩ cậu gần như đã ngủ.

Tâm trí của tôi vẫn ở hàng nghìn năm trước. Tôi không hề nghĩ về Yaha Uta hay những người sói khác, hoặc là Người ĐÀn Bà Lạnh xinh đẹp - tôi có thể tưởng tượng ra cô ta dễ dàng. Không, tôi nghĩ về một người khác ngoài những người kì diệu. Tôi đang cố tưởng tượng ra khuôn mặt của người phụ nữ không tên đã cứu toàn bộ lạc, nguời vợ thứ ba.

Chỉ là một người phụ nữ loài người, chẳng có món quà đặc biệt hay sức mạnh gì. Thể chất yếu ớt và chậm chạp hơn bất cứ con quái vật nào trong câu chuyện. Nhưng bà ấy lại là chiếc chìa khóa, là lời giải. Bà đã cứu được chồng mình, những đứa con của mình, bộ lạc của mình. Tôi ứớc gì họ có thể nhờ được tên bà...

Có cái gì đó lay cánh tay tôi.

“Nào, Bells, “ Jacob nói trong tai tôi. “ Chúng ta ở đây rồi.”

Tôi chớp mắt, bối rối bởi vì lửa dường như đã biến mất. Tôi liếc vào màn đêm không mong muốn, cố gắng ý thức vùng xung quanh.

Mất một phút tôi mới nhận ra mình không còn ở trên núi nữa. Jacob và tôi chỉ còn một mình.Tôi vẫn ở trong tay cậu nhưng không còn ở trên mặt đất nữa.

Làm thế nào mà tôi vào được trong xe của Jacob vậy?

‘’ Ôi, cặn bã! “ (?). Tôi thở dốc và nhận ra rằng mình đã ngủ quên. “ Muộn thế nào rồi? Chết tiệt, cái điện thoại ngu ngốc đâu rồi? “ Tôi vỗ nhẹ mấy cái túi quần mình, điên cuồng và trống rỗng (? Cái gì đây?)

“Thư giãn đi. Chưa đến nửa đêm đâu. Và em đã gọi anh ta cho chị rồi. Nhìn kìa - anh ta đang đợi ở kia.”

“Nửa đêm à? “ Tôi lặp lại một cách ngớ ngẩn, vẫn còn mất phương hướng.

Tôi nhìn vào bóng tối, và nhịp tim tôi nảy lên khi tôi bắt gặp hình dáng của chiếc xe Volvo, xa khoảng ba mươi thước.

Tôi vươn ra chỗ tay nắm cửa.

“Đây, “ Jacob nói, và cậu đặt một vật nhỏ vào tay kia của tôi. Chiếc điện thoại.

“Em đã gọi Edward cho chị à? “ mắt tôi đã thích nghi đủ để nhìn thấy tia sáng trong nụ cười của Jacob.

“Em nghĩ là em đã đóng tốt, em đã có nhiều thời gian cùng chị.’

“Cám ơn, Jake,” tôi nói, chạm vào cậu. “ Thật sự đấy, cám ơn. Và cám ơn vì đã mời chị tối nay. Nó thật...” Từ ngữ mất hết (? Thế này à?)

“Wow, đó là thứ gì đó khác.”

“Và chị đã không ở lại để xem em nuốt một con cừu.”Cậu cười. “Không, em rất vui vì chị thích. Điều đó thật ... tuyệt đối với em. Có chị ở đây.”

Có một sự di chuyển trong bóng tối ở phía xa- thứ gì đó nhợt nhạt kín đáo bên cạnh cái cây. Đang đo khoảng cách? (?)

“Yeah, anh ta chanửg kiên nhẫn một chút nào, phải không?” Jacob nói, để ý thấy sự xao lãng của tôi. “ Đi di. Nhưng quay trở lại sớm, được chứ?

“Chắc chắn rồi, Jake,” tôi hứa, mở cửa xe. Không khí lạnh vỗ lên chân tôi và làm tôi rùng mình.

“Ngủ ngon, Bells. Đừng lo lắng về bất cứ thứ gì - Xem sẽ canh chừng cho chị tối nay.”

Tôi dừng lại, một chân đặt trên đất. “ Không, Jake. Nghỉ ngơi một chút đi, chị sẽ ổn.”

“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi,” cậu nói, nhưng nghe như là làm ra vẻ hơn là đồng ý.

“Ngủ ngon, Jake. Cảm ơn.”

“Ngủ ngon, Bella,” cậu thì thào khi tôi nhanh chóng bước vào màn đêm.

Edward giữ lấy tôi ngay ở đưởng biên.

“Bella, “ anh nói, hạ nhẹ giọng; đôi tay anh vòng nhẹ quanh tôi.

“Chào. Xin lỗi em muộn quá. Em đã ngủ quên và -“

“Anh biết. Jacob đã giải thích rồi.”

Anh đi về phía cái xe, vụng loạn choạn vụng về bên cạnh anh.

“Em mệt à? Anh có thể bế em.”

“Em ổn.”

“Về nhà em và đi ngủ nao. Em đã có một khoảng thời gian vui vẻ chứ?”

“Yeah - nó thật tuyệt, Edward. Em ứoc gì anh có thể tới.. Em thậm chí không thể diễn tả nó. Bố của Jake nói cho tụi em những truyền thuyết cổ và nó giống như... như phép thuật vậy.”

“Em sẽ phải kể cho anh về nó. Sau khi em đã ngủ.”

“Em sẽ không nói bây giờ đâu.” Tôi nói, và sau đó ngáp rất nhiều

Edward cười khúc khích. Anh mở của xe cho tôi, nâng tôi vào, và khóa dây an toàn quanh tôi.

Đén vụt sáng lên và quét qua chúng tôi. Tôi vẫy theo đầu phía trước ô tô của Jacob, nhưng tôi không chắc là cậu ta thấy cử chỉ đó.

Đêm ấy - sau khi qua được Charlie, người chẳng dành cho tôi nhiều vấn đề như tôi tuởng bởi vì Jacob cũng đã gọi cho ông -thay vì ngã ngay vào giường, tôi hướng ra cửa sổ mở trong khi đợi Edward quay trở lại.

Đêm bỗng nhiên trở lạnh. Gần như mùa đông vậy. Tôi không hề chú ý rằng trên vách núi là mùa đông; tôi cho rằng lửa chẳng là gì hơn việc ngồi cạnh Jacob.

Nước đá nhỏ giọt bắn vào mặt tôi khi mưa rơi xuống. Troqì quá tối để có thể thấy nhiều hơn ngoài những hình tam giác của cây vân sam đang nghiêng ngả và đung đưa với gió.

Nhưng tôi căng mắt ra, tìm kiếm một hình dáng khác trong cơn bão. Một cái bóng nhợt nhạt, di chuyển như một bóng ma trong màn đêm...hay một đường nét tối của một con sói khổng lồ... Mắt tôi quá yếu.

Và có một sự dịch chuyển trong bóng tối, ngay cạnh tôi.

Edward lướt nhẹ qua cánh cửa sổ mở của tôi, tay của anh còn lạnh hơn cả mưa.

“Jacov có ở ngoài kia không?” Tôi hỏi, rùng mình khi Edward kéo tôi vào vòng tay anh.

“Có... ở đâu đó. Và Esme đang trên đường về.”

Tôi thở dài. " trời lạnh và ẩm ướt quá. Điều này thật ngớ ngẩn." Tôi rùng mình một lần nữa.

Anh cười khúc khích. " Nó chỉ lạnh với em thôi, Bella"

CẢ đêm hôm ấy cũng lạnh, có thể là bởi vì tôi ngủ trong tay của Edward. Nhưng tôi mơ thấy tôi đang ở bên ngoài trong một cơn bão, gió quất chặt tóc vào mặt tôi và làm mờ mắt tôi. Tôi đứng trên mỏm đá hình lưỡi liềm ở bãi biển thứ nhất, cố gắng hiểu được những hình dáng đi chuyển mau lẹ mà tôi chỉ có thể thấy lờ mờ trong bóng tối trên bờ biển. Lúc đầu, chẳng có gì ngoài những ánh sáng đen và trắng, phi theo nhau và nhảy đi. VÀ sau đó, giống như mặt trăng vừa ló ra sau đám mây, tôi có thể thấy mọi thứ.

Rosali, tóc của chị đung đưa ẩm ướt và chảy vàng xuống tới đầu gối, đang tấn công một con sói khổng lồ - mõm của nó ngắn xuyên với màu bạc - tôi theo bản năng nhận ra đó là Billy Black.

Tôi chạy tới, nhưng thấy mình di chuyển chậm chạp trong sự chuyển động lề mề của những người đag mơ. Tôi cố gắng hét lên với họ, để nói họ dừng lại, nhưng giọng của tôi bị gió cuốn đi, và tôi không thể gây ra một âm thanh nào. Tôi vẫy tay, hy vọng gây được sự chú ý của họ. Có thứ gì đó sáng lên trong tay tôi, và lần đầu tiên tôi để ý thấy tay mình không hề trống.

Tôi đang cầm một con dao dài, sắc, cổ và màu bạc, phủ bởi lớp máu khô cứng đen xì.

Tôi co rúm xa khỏi cái dao, và mắt tôi bật mở tới bóng tối trong phòng ngủ của tôi. Điều đàu tiên tôi nhận ra là tôi không có một mình, và tôi quay lại vùi mặt vào ngực Edward, biết rằng mùi hương của da thịt anh sẽ xua đi cơn ác mộng hiệu quả hơn bất cứ cái gì khác.

“Anh làm em thức giấc à?”Anh thì thầm.

Có âm thanh của giấy, tiếng xáo động của những trang giấy, và một tiếng thịch nhẹ như thứ gì đó nhẹ vừa rơi xuống sàn gỗ.

“Không," tôi lầm bầm, thở dài mãn nguyện khi tay anh vòng chặt quanh tôi.

“Em có một giấc mơ tệ "

“Em có muốn nói về nó không?"

Tôi lắc đầu

“Quá mệt. Có thể vào sáng mai, nếu em nhớ."

Tôi cảm thấy một nụ cười khẽ run lên trong anh.

“Vào buổi sáng," anh đồng ý.

“Anh đang đọc gì vậy?" tôi hỏi khẽ, không hẳn là đã tỉnh.

“Wuthering Heights, "anh nói.

Tôi cau mày.

“Em tưởng là anh không thích cuốn sách ấy."

“Em để nó ở ngoài," anh thì thào, chất giọng ngọt ngào của anh ru tôi vào trạng thái vô thức.

“Bên cạnh đó... anh anh càng dành thời gian ở cạnh em thì những cảm xúc con người dường như càng dễ hiểu với anh hơn. Anh thấy mình có thể thông cảm với Heathecliff trong vài phương diện mà trước đó anh không nghĩ là có thể."

“Mmm", tôi thở dài. Anh nói một thứ gì đó khác, một thứ gì trầm, nhưng tôi đã ngủ mất.

Buổi sáng hôm sau bình minh có màu ngọc xám và yên tĩnh. Edward hỏi tôi về giấc mơ, nhưng tôi chẳng thể nắm được gì về nó. Tôi chỉ nhờ rằng mình lạnh, và rằng tôi rất vui vì anh đã ở đó lúc tôi tỉnh.

Anh hôn tôi, đủ lâu để mạch của tôi đập loạn lên, và sau đó quay về nhà thay quần áo và lấy xe.

Tôi nhanh chóng mặc quần áo, chán ngán với những lựa chọn. Bất cứ ai luc lọi cái rương mây đã phá hỏng tủ nặng quần áo của tôi. Nếu như nó không phải là quá sợ hãi, nó sẽ thật sự giận dữ.

Khi tôi định xuống tầng ăn sáng, tôi để ý thấy cuộn sách méo mó của cuốn Wuthering Heathcliff (?) nằm mở trên sàn nơi mà đêm qua Edward đã thả nó xuống, holding hís place the way the damaged binding always held me,

Tôi tò mò nhặt nó lên, cố gắng nhớ lại anh đã nói gì. Cái gì đó về việc thông cảm với Heathcliff, với tất cả mọi người. Điều đó không thể đúng; chắc hẳn tôi đã mơ thấy phần đó.

Ba từ trên trang sách mở làm tôi chú ý. và tôi nghiêng đầu để đọc đoạn đó gần hơn. Đó là lời Heathcliff nói, và tôi biết rõ đoạn đó.

Và giờ đây anh đã thấy được sự khác biệt giữa cảm giác của chúng ta: anh ta đã ở vị trí của tôi và tôi ở chỗ của anh ta, dù tôi ghét anh ta vời lòng căm ghét khiến cho cuộc sống của tôi đau khổ, tôi không bao giờ đưa tay ra chống lại anh. Bạn có thể nghi ngờ, nếu bạn thấy hài lòng! Tôi sẽ không bao giò xua đuổi anh tới chỗ cô ta tới chừng nào cô ta cong muốn anh. Lúc mà sự chú ý của cô ta chấm dứt, tôi sẽ thả trai tim anh ra, và uống máu anh ta! Nhưng, cho tới lúc đó -nếu bạn không tin tôi, bạn không hiểu tôi - cho tới lúc đó, tôi sẽ chết từng chút một trước khi tôi chạm được vào một sợi tóc trên đầu anh ta!

Ba từ làm mắt tôi chú ý là “uống máu anh.”

Tôi rùng mình.

Đúng rồi. Chắc chắn là tôi đã mơ rằng Edward nói gì đó khẳng đinh về Heathcliff. Và trang sách này có thể không phải là trang sách anh đã đọc. Cuốn sách có thể rơi mở vào bất cứ trang nào.