[Twilight X Harry Potter] Phù Thủy Và Ma Cà Rồng (Vu Sư Cùng Hấp Huyết Quỷ)

Chương 65: Tạm thời bình yên




Sử dụng thần chú xem nhẹ, Harry mang theo Edward độn thổ đến hẻm nhỏ gần sân bay.

Không đợi Edward kịp phản ứng thân thể Harry ở trước mắt anh rất nhanh thu nhỏ lại, rồi biến mất. Sau đó, một con “mèo” to có bộ lông đen mượt xuất hiện trước anh.

Tuy rằng giống mèo, nhưng hình thể lại cao gầy và mạnh mẽ. Edward liếc mắt một cái liền nhận ra đó không phải mèo thường, mà là một con mèo rừng nhỏ.

“Harry...” Edward kinh ngạc nhìn nó, gần như nói không nên lời.

Con mèo gầm nhẹ một tiếng, cong lưng nhảy vào lòng anh.

Edward vội vàng đưa tay ôm nó, chậm rãi nói: “Đây là cách của em sao, Harry? Thật sự là 1 phù thủy tuyệt vời... Chỉ mong nhân viên sân bay sẽ xem em là con mèo bình thường.”

Edward kinh ngạc phát hiện sau khi biến hình, mùi máu của Harry cũng thay đổi, hoàn toàn từ con người biến thành 1 loài sinh vật khác.

Hóa thú vốn là kỹ năng làm cho phù thủy hoàn toàn biến thành một loại sinh vật khác. So với phép biến hình bình thường hoàn toàn khác nhau, khi hóa thú, phù thủy đã không còn là con người. Hiển nhiên, đây đối với ma cà rồng chuyên truy lùng bằng mùi là một trở ngại không nhỏ.

Lát sau, Harry và Edward thấy Đội Chấp Pháp của gia tộc Volturi đang kiểm tra ở gần sân bay.

Mái tóc ngắn màu đen, dung mạo xinh đẹp, Alec, và 1 nữ ma cà rồng có gương mặt giống hắn đến 7, 8 phần, nhưng có mái tóc vàng.

Vị nữ ma cà rồng kia có lẽ chính là “Kẻ cuồng ngược đãi” trong miệng Emmet —— chị gái song sinh của Alec, Jen.

Harry híp mắt cuộn mình trong lòng Edward, may mà lúc cậu làm thần sáng đã học xong kỹ năng hóa thú.

Lúc trước, thì ra Sirius vì vậy có thể vượt ngục khỏi Azkaban, cũng tránh được sự đuổi bắt của đám giám ngục Azkaban. Có lẽ, bây giờ cậu cũng sẽ dựa vào biện pháp này mà dễ dàng tránh được sự đuổi giết của ma cà rồng.

Hóa thú, khi đang lẩn trốn so với độn thổ càng hữu dụng hơn...

Harry chợt phát hiện tay Edward trở nên cứng ngắc, hơi giương mắt liền thấy đám người Alec từ xa nhìn lại đây.

Hình như đã nhận ra Edward, Alec chăm chú nhìn anh trong chốc lát, lễ phép gật đầu, nhưng không tới gần. Còn vị nữ ma cà rồng tóc vàng kia theo ánh mắt em mình nhìn sang, đôi mắt màu đỏ lạnh lùng nghi ngờ đánh giá Edward và “thú cưng” trong lòng anh, rồi quay đầu nói gì đó với Alec.

Harry cảm giác tay Edward chợt siết chặt, một lát sau đã bình tĩnh lại.

“Meo meo ——” Harry đang giả làm mèo to khó chịu lên kêu lên, cố gắng khiến cho chàng bạn trai ma cà rồng chú ý.

“Không sao, bọn họ không nghi ngờ anh.” Edward thấp giọng nói, “May là bọn họ không tới quá gần, nếu không sẽ ngửi được mùi con người còn lưu lại trên người chúng ta. Nếu em vẫn còn là con người, bọn họ đã sớm ngửi được mùi máu của em.”

Harry nhẹ nhàng thở ra.

Cậu cố gắng co người lại, làm cho mình trông đáng yêu một tí, như vậy sẽ làm cho cậu càng giống một con mèo chứ không phải một con dã thú nhỏ.

May là đại đa số mọi người không hiểu rõ về mèo, cho nên Edward nhờ vào “giấy thông hành” bằng thần chú lẫn lộn đã làm, thuận lợi đem Harry đưa vào chỗ gửi thú cưng.

Hai ngày sau thành công về đến thị trấn nhỏ ở phía đông nước Mĩ, Harry nhớ tới tình huống lúc đó mà trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nhưng cậu cũng vì vậy mà nhớ ra biện pháp chống lại khả năng truy lùng của ma cà rồng.

Ở nơi hẻo lánh như thị trấn Forks, cho dù là gia tộc Volturi, cũng không đuổi kịp. Nhưng Harry vẫn lo lắng đề phòng vài ngày, sợ bọn họ trực tiếp tìm được nhà Swan.

Xác định Sirius ở trên thế giới này, lại không biết phải tìm từ đâu, điều này làm cho Harry khá đau đầu. Italy và Vatican trong khoảng thời gian ngắn là không thể đi, những nơi khác có quan hệ với phù thủy cậu tạm thời không tìm được. Hơn nữa đồng thời tìm kiếm Sirius còn có đám người của Marcus, điểu này làm cho việc cha đỡ đầu của cậu biến mất càng thêm bí ẩn.

“Ha ——” Harry đặt cằm của mình lên bàn phòng khách, thật sâu thở dài. Mái tóc đen bị vò càng thêm rối.

“Đừng có gấp, chúng ta sẽ tìm được biện pháp.” Edward ngồi bên cạnh ôn hòa nhìn cậu, đưa tay vuốt lại mái tóc đen đang nhô lên của cậu.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Harry cố gắng làm cho mình phấn chấn lên, nhưng rõ ràng là thất bại. Cậu vuốt ve đũa phép giấu trong tay áo, lại thở dài.

Bella từ trên lầu đi xuống, thấy Edward thì hơi sửng sờ: “Edward, anh cũng tới sao?”

“Đúng vậy, Bella, xin chào.” Edward chào hỏi em gái song sinh của Harry.

Sau khi về đến nhà mấy ngày nay, Harry luôn thành thành thật thật đợi trong nhà. Bởi vì Charles ban ngày đi làm, cho nên Edward thường xuyên đến đây. Người cũng được nghỉ hè như Bella đã biết chuyện của bọn họ, cho nên họ cũng không cần kiêng dè cô.

“Em đi làm thêm sao?” Harry hỏi em gái của mình.

“Đúng vậy, ở cửa hàng bán đồ du lịch nhà Mike. Em không thể ở trong nhà suốt kỳ hè.” Bella nói.

“Nghe nói mấy ngày nay Jacob thường xuyên tới tìm em?” Harry do dự một chút, làm như tùy ý mở miệng hỏi.

Bella trừng mắt liếc cậu một cái: “Anh thật ra muốn hỏi điều gì, Harry?”

“Khụ ——, không có gì.” Harry lặng lẽ nhếch miệng. Đối với thiếu niên đang theo đuổi em gái mình, cậu đương nhiên cần tìm hiểu một chút.

Lúc này Edward bỗng nhiên đứng lên, nhanh chóng nói: “Charles có phải quên cái gì hay không?”

“Cái gì?” Harry nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, ông ấy mới vừa gọi điện thoại nói mình đã quên tài liệu cách đây không lâu, lát nữa sẽ trở về lấy.” Bella giải thích.

“A, trời ạ. Edward... Bella, sao em không nói sớm!” Harry lập tức đứng lên.

Làm bạn trai lại là bạn học, Edward quen với cậu đã đủ bí mật, mấy ngày trước thậm chí còn đi Italy “2 người”, Harry không muốn làm cho Charles càng thêm nghi ngờ.

“Em lúc nãy luôn ở trong phòng, em hoàn toàn không biết Edward đến đây lúc nào!” Bella có chút bất mãn nói.

“Anh nghĩ, đã muộn rồi...” Edward nhìn về phía cửa, chậm rãi nói.

Lúc này, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng Charles nói chuyện: “... Chú trở về lấy vài thứ. Đúng rồi, sao cháu lại đến đây, Billy có khỏe không?”

“Vâng ạ, ông ấy định tuần này sẽ mời chú đi biển câu cá.” Nói chuyện với Charles là một giọng thiếu niên có chút quen thuộc.

Sau đó cửa bị mở ra, cảnh sát trưởng Swan đi vào đầu tiên, ngay sau đó cùng vào là một thiếu niên da đỏ —— Jacob Black.

Mới vừa nhìn thấy Jacob, Harry quả thật kinh hãi.

Chỉ không gặp ít lâu, lúc này cậu ta có thể dùng “đột nhiên phát triển” để hình dung, gần như cao bằng Edward, so với cậu thì cao hơn 1 đoạn. Trên cánh tay trần có thể thấy rõ tình trạng như cơ thể.

Chẳng lẽ cậu ta gia nhập câu lạc bộ tập thể hình?

Nhìn thấy trong phòng khách ngoài 2 anh em nhà Swan còn có 1 anh chàng đẹp trai, Charles và Jacob cũng ngây người.

“Chào, Charles. Chào, Jacob.” Edward bình tĩnh chào hỏi họ, tươi cười rất chân thành và tao nhã.

Jacob nghiêm mặt xuống, trông có chút mất hứng. Cậu ta nhìn thoáng qua Bella, có chút không tình nguyện nói: “Chào, Bella. Chào, Harry, chào... Edward —— “

“Này, Edward...” Charles nghi ngờ nhìn Edward Cullen, dường như muốn nói lại thôi,1 lúc lâu mới mở miệng, “Cậu đến tìm Bella à?”

Đang cầm ly thức uống, tay Harry rung lên một cái, đồ uống suýt chút nữa đổ ra ngoài.

“Không... Cháu tới tìm Harry. Bọn cháu có một chút vấn đề về học tập cần thảo luận.” Edward không đổi sắc trả lời, nhấc chân đi về cửa, “Nhưng, bây giờ cháu phải đi, Carlisle bảo cháu trước bữa ăn phải trở về.”

“Được rồi... Vậy giúp bác hỏi thăm Carlisle.” Charles nhướn mày, chần chờ một chút nghiêng người tránh ra cho Edward.

Nhưng Jacob đang đứng ở cửa lại không động đậy, cậu ta đánh giá Edward nửa ngày, bỗng nhiên khoanh tay rồi mở miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề: “Đi thong thả, Edward.”

Thấy Jacob tránh đường, Edward dù có thâm ý nhìn cậu một cái, cũng lễ phép gật đầu rồi đi ra ngoài.

“Cháu nghĩ —— cháu cũng nên đi.” Nhìn thấy bóng lưng Edward biến mất ở cửa, Jacob xoay đầu lại, “Bella, chị có phải muốn đi làm thêm không? Chúng ta vừa lúc tiện đường, em sẽ chở chị đi, nếu chị không ngại xe máy...”

Sắc mặt Bella rất khó coi, cô nhìn Charles, lại nhìn Harry, cầm túi xách đi ra cửa: “Được rồi, chị sắp muộn.”

...

Làm trong phòng khách chỉ còn lại Charles và Harry.

Charles ho khan một tiếng, nói: “Harry, nghe này. Con và Edward là bạn thân à?”

“Đúng vậy.” Harry tránh ánh mắt ông, giọng nói có chút chột dạ.

“Vậy à... Cha nghe hàng xóm nói, mấy ngày nay Edward thường xuyên tới đây... Có phải cậu ta và Bella...”

“Cha!” Harry cắt ngang lời cha mình, “Edward tới là để học cùng con, thật đó! Bọn con đang thảo luận chuyện tốt nghiệp sang năm.”

Harry trừng lớn đôi mắt màu xanh biếc “chân thành” nhìn cảnh sát trưởng Swan, ý đồ chứng minh quan điểm của mình.

“Thật vậy sao?” Charles cau mày nhìn cậu, do dự một chút rồi cũng đổi đề tài, “Thế, con thấy Jacob thế nào? Bella không nghĩ là nó quá nhỏ sao?”

“Có lẽ vậy, về vấn đề này, cha nên tự mình hỏi Bella... Cha, cha không cần đi làm sao?” Vốn đối với vấn đề này hết sức quan tâm, nhưng hiện tại cũng không có tâm tình cùng cha mình thảo luận chuyện bạn trai tương lai của em gái. Chuyện của cậu còn chưa xong xuôi.

“Được rồi.” Cảnh sát trưởng Swan thỏa hiệp.

Có lẽ ông đang cân nhắc khi nào thì nên nói chuyện với con gái của mình, hỏi xem nó thích con trai thế nào...

Charles mở cửa phòng ngủ lấy tài liệu rồi ra khỏi nhà, Harry nhẹ nhàng thở ra, nằm lại trên bàn.

Hôm nay Bella vì cậu mà mang “oan”.

Có vẻ cậu và Edward vẫn nên hẹn hò vào nửa đêm. Như vậy dù là cậu độn thổ tới, hay là Edward từ cửa sổ đi vào, cũng an toàn hơn.

=================================================

Các nàng đã đoán đúng rùi đấy^^, em Har chọn hóa thú để thoát khỏi Italy^^, mà còn là mèo nữa chứ, rất thích làm nũng với anh yêu na^^