[Twilight X Harry Potter] Phù Thủy Và Ma Cà Rồng (Vu Sư Cùng Hấp Huyết Quỷ)

Chương 55: Tầng hầm




Từ lần trước đi La Push đã vài tuần.

Trong lúc này, Harry đã cùng các thành viên nhà Cullen kí kết Lời thề bất khả bội với nhau, người giữ bí mật là chính cậu.

Trong lúc nhất thời, họ cũng không tìm thấy ai có khả năng làm người giữ bí mật ngoài cậu. Mà trong những người này, chỉ có Harry bất kể như thế nào cũng sẽ không bị thuật đọc tâm ảnh hưởng, cho nên để cậu làm người giữ bí mật là thích hợp nhất. Nhưng lúc kí kết thề ước, lại cần phép thuật của cậu làm trung gian. Vì thế cậu cầm lấy tay của 2 bên, thử thông qua cơ thể ma cà rồng đem phép thuật truyền ra, tiếp tục thi triển câu thần chú, không nghĩ tới cuối cùng lại có thể kí kết thành công.

Cái này có nghĩa, chỉ cần có phép thuật và thần chú của cậu, cho dù cậu không phải người giữ bí mật, thì giữa ma cà rồng cũng có thể kí kết thề ước.

Ngoài ra, việc ký kết hiệp ước với người sói và chuyện Sirius có thể tồn tại ở trên thế giới này cũng đã nói với Edward.

Tuy rằng cùng bọn người sói kí kết hiệp ước giữ bí mật, nhưng gia đình Cullen đều là những người hiểu biết, cho nên phần hiệp ước giữ bí mật này đối với bọn họ cũng vô dụng.

Biết tin tức của bọn người sói xong, ngay cả Carlisle cũng đều hết sức kinh ngạc, dân làng ở La Push vốn không có người sói lại bỗng nhiên xuất hiện những người sói mới thức tỉnh. Sau đó ông nói cho Harry biết người sói ở La Push không phải thật sự là người sói, mà là một loại người biến dạng. Trong truyền thuyết của người da đỏ, có một vài bộ lạc có khả năng biến thành động vật, có thể biến thành gấu, chim ưng, còn người da đỏ ở La Push lại có thể biến thành sói mà thôi.

Đương nhiên, tiểu thuyết và phim ảnh đều nói lúc trăng tròn là thời gian biến thân của người sói, trên thế giới này cũng tồn tại, hoặc nên nói là từng tồn tại. Nói như vậy, là bởi vì bọn họ rất có khả năng đã bị tuyệt diệt, hoặc là ẩn cư. Ít nhất Carlisle đã rất lâu không hề nghe nói tới tin tức của người sói thật sự. Còn người diệt sạch bọn họ chính là gia tộc Volturi, bởi vì một thủ lĩnh của họ đã từng bị tập kích bởi người sói.

Harry nghe vậy sợ hãi cảm thán.

Đối với những bí mật của thế giới này, Harry càng ngày càng rõ ràng hơn. Ma cà rồng, người sói, người biến hình, giáo sĩ, phù thủy...

Có trời mới biết, trước khi phép thuật thức tỉnh, sao cậu có thể nghĩ thế giới này là hoàn toàn bình thường!

Nơi này tuyệt không kém hơn thế giới phép thuật. Chẳng qua khi ở kiếp trước, phù thủy thường tụ tập sinh hoạt chung một chỗ, còn “sinh vật thần kỳ” của thế giới này, thì dùng gia tộc làm đơn vị để phân tán trong những người bình thường mà thôi.

Chuyện có liên quan tới Sirius, Harry vẫn không biết làm sao. Edward thì đề nghị cậu nên tiếp tục theo đuổi lịch sử phù thủy. Bởi vì nếu Sirius muốn tìm kiếm cách về nhà, nhất định sẽ tra từ nơi này.

Khi Harry đi xuống lầu, Bella đang bận rộn ở phòng bếp.

Cô vừa nghiêng đầu dùng cổ giữ di động, vừa bưng hai đĩa xúc xích nướng.

Harry buồn cười nhận đĩa từ tay em gái mình.

Bella ngẩng đầu cười cảm kích với Harry, cuối cùng đã giải thoát cho cổ của mình.

“Hey ——, chị đang bận, chuyện hoạt động cuối tuần để tối nay nói sau, có lẽ cuối tuần chị lại rãnh. Như vậy, cúp máy trước đây, chào.” Bella đưa tay đặt điện thoại ở một bên, ngồi trước bàn thở dài.

“Ai? Taylor? Hay Mike?” Harry ngồi vào bàn, bài ra bộ dạng tò mò nhìn em gái song sinh của mình.

“À, Harry, là Jacob. Cậu ấy mời em cuối tuần đi La Push chơi, nhưng em đã hẹn với nhóm của Anna đi dạo phố.” Bella buồn rầu nói, “Thật ra, anh biết không, em không muốn đi đâu cả. Đối với chỗ này, em còn hơi xa lạ.”

“Anh đương nhiên biết, nhưng giống như Charles nói, kết bạn với nhiều người đối với em không có gì xấu. Nhưng, anh tán thành em đi dạo phố hơn, còn Jacob...” Harry nheo mắt lại, “Được rồi, ít nhất cậu ta trông tốt hơn so với Taylor và Mike.”

“Harry... cậu ấy quá nhỏ.” Bella bất mãn nhìn cậu một cái, sau đó bỗng nhiên nhớ ra 1 chuyện, nói, “Đúng rồi, Charles lúc nãy nhận được một cuộc điện thoại liền đi ra ngoài, nói là có vụ án gì đó.”

“Cám ơn Chúa, ông ấy rốt cục cũng không giày vò tầng hầm nữa.”

“Đúng vậy, ông ấy nói buổi sáng đã thấy 1 con rắn dưới tầng hầm, nhưng nơi này sao lại có rắn chứ?” Bella nghi hoặc nói.

Harry rất đồng ý gật đầu, mới vừa muốn nói chuyện, đã bị một âm thanh thật nhỏ cắt ngang.

“Này, chàng trai yêu dấu của ta, ta có thể ở lại chỗ này hay không? Ta không thể tưởng tượng cuộc sống khi không có cậu.” 1 giọng nữ lanh lảnh từ trong túi truyền đến, sau đó một con rắn nhỏ màu xanh biếc chậm rãi nhô đầu ra.

Harry làm như không có việc gì liếc mắt nhìn em gái của mình một cái, đưa tay xuống dưới bàn đem con rắn nhỏ đút trở về, đè lại túi.

“Sao vậy? Harry.”

“Không, Bella... Anh bỗng nhiên nhớ đến tối nay Edward hẹn anh ăn tối, hôm nay anh không ăn ở nhà!” Dứt lời, Harry cầm ô lao ra cửa.

Lúc chạng vạng thị trấn Forks có 1 cơn mưa nhỏ, khu rừng màu xanh đậm vô cùng yên tĩnh.

Sâu trong rừng, bên ngoài biệt thự nhà Cullen, màn mưa yên tĩnh bỗng nhiên vặn vẹo, giống như mặt hồ bình tĩnh nổi lên gợn sóng. Ngay sau đó trong không khí truyền ra 1 tiếng “bụp”.

Một bóng người xuất hiện từ không khí giữa 5 cây thông.

Đè lại mắt kính suýt chút nữa rơi mất trong lúc đổi vị trí không gian, Harry cau mày chờ đợi cảm giác choáng váng vì độn thổ qua đi.

Cửa ga ra nhà Cullen bỗng nhiên mở ra, cô gái tóc đen nhỏ xinh từ trong nhô đầu ra: “Hey, Harry, chúc mừng cậu thuận lợi chạm đất!”

“Cám ơn, Alice, ‘Sân bay’ của các cậu xây rất tốt.” Harry nhìn thoáng qua vòng tròn 5 cây thông trên bãi đất trống, đùa giỡn nói.

“Vòng tròn” trước biệt thự, là do nhà Cullen đặc biệt làm thành địa điểm độn thổ cho cậu bạn trai phù thủy của Edward. Bởi vì thần kinh phản xạ của ma cà rồng quá mức nhạy cảm, lỡ như Harry đột nhiên xuất hiện giữa bọn họ, rất dễ bị tấn công.

Ít nhất ở khoảng cách này, phép độn thổ của mình vẫn tương đối chính xác, càng xa hơn, thì có thể sẽ phát sinh lệch lạc. Harry ở trong lòng thầm nghĩ, sau đó một lần nữa bung ô, đi vào màn mưa, hướng về phía biệt thự.

Cửa biệt thự bỗng nhiên được người từ bên trong mở ra, Edward xuất hiện ngay cửa.

Anh tiếp nhận cái ô của Harry để ở một bên, mở miệng hỏi: “Sao đột nhiên lại tới?”

“Vì...” Harry chần chờ một chút, từ trong túi áo lấy ra một con rắn nhỏ màu xanh biếc.

“Đây là... Medusa?” Edward nghi hoặc nhìn chằm chằm con rắn Mamba mau xanh không ngừng vặn vẹo thân thể trong tay Harry, thì nhận ra đó là chính mình thú cưng của cậu bạn trai phù thủy.

“Sáng hôm nay ở dưới tầng hầm, nó bị Charles thấy được, suýt chút nữa đã bị đập chết.” Harry thở dài, “Phép thuật của em có thể giúp nó ẩn núp nhất thời, nhưng không thể giúp nó vĩnh viễn. Cho nên, trước khi em tìm được phương pháp, có thể gửi nó ở chỗ anh được không?” Ít nhất Medusa đối với cả gia đình Cullen không hề có chút uy hiếp nào, bởi vì răng nọc của nó hoàn toàn không thể xuyên thấu làn da cứng rắn của ma cà rồng.

“Em xác định... nó sẽ đồng ý chứ?” Đôi mắt màu vàng của anh nhìn con rắn bỗng nhiên cụp đầu, nhíu mày.

“Nó sẽ đồng ý.” Harry đẩy mắt kính, mở miệng nói.

Ngay sau đó,1 thanh âm quỷ dị the thé truyền ra từ miệng cậu: “Medusa, nếu cô không muốn ở chỗ Edward, tôi cũng chỉ có thể đem cô ra bên ngoài. Đương nhiên, cô có thể theo tôi trở về, sau đó đợi bị Charles bắt được.”

“Không, chàng trai yêu dấu của ta, ngươi không thể tàn nhẫn như thế, ngươi không thể tưởng tượng được mùi vị ở nhà tình địch của ta đâu! Lòng ta đã muốn tan thành từng mãnh vụn...” Medusa đáng thương nhìn chủ nhân của mình, dùng giọng điệu than thở kể lể sự “Đau khổ” và “Bi thương” của nó.

“Này, nghe tôi nói đây, quý cô. Nơi này có nhiều người đẹp trai hơn tôi, cô có thể thử 1 lựa chọn mới...” Trừ việc bọn họ đều đã có bạn đời...

Harry dùng thời gian thật dài, mới thuyết phục được Medusa tạm thời đợi ở chỗ này. Ngẩng đầu lên thì phát hiện cả gia đình Cullen đều đã đến.

Carlisle, Esme, Rosalie, Emmet, Alice và Jasper, đương nhiên còn có một thành viên ở bên cạnh cậu, Edward.

“Khụ ——, chào buổi tối.” Harry có chút xấu hổ chào hỏi.

“Chào buổi tối, Harry.” Esme lên tiếng trước, thân mật nói, “Cháu biết nói xà ngữ?”

“Đúng vậy, vị quý cô rắn này là Medusa, hiện tại cần tạm thời gởi nuôi ở nhà bác, Esme.” Harry đem con rắn nhỏ màu xanh biếc đặt trên ghế sa lon, Medusa ngẩng đầu lên, phì, phun lưỡi, chậm rãi leo đến ngăn tủ để đi xuống.

“Nó vẫn có chút chưa thích ứng.” Harry thấp giọng mở miệng nói.

Sau khi, nói chuyện với mọi người, Harry bị Edward kéo vào hành lang bên cạnh.

“Theo anh lại đây, nhìn xem em có hài lòng không?” Trên mặt anh lộ ra nụ cười thần bí.

“Cái gì? Một ngạc nhiên à?” Edward kéo cậu tới cánh cửa ở tầng hầm lần trước.

“Đương nhiên, đó là thứ em cần.”

Em cần, em cần cái gì chứ?

Cánh cửa lớn màu đen im lìm, Harry tưởng tượng lần này bên trong sẽ có cái gì? Những vật có phép thuật mới, hoặc là...

A, nếu như là Sirius thì tốt rồi.

Đẩy cửa ra, một người đàn ông đẹp trai hơi gầy với mái tóc đen thoải mái cười tươi với cậu, sau đó đi đến cho cậu một ôm thân thiết...

“Này, Harry?” Nhìn ra Harry đang bồn chồn, Edward có chút lo lắng nói.

“Không có gì. Edward, anh rốt cuộc muốn cho em xem cái gì?” Phục hồi tinh thần lại, Harry dưới đáy lòng thở dài.

“Em có thể tự mình xem.” Anh mỉm cười nhìn cậu.

Harry do dự một chút, đưa tay đẩy cửa ra.

Tầng hầm tối đen.

Sờ soạng vách tường mở đèn lên, Harry cực kỳ kinh ngạc.

Trong tầng hầm ngầm vốn chứa đầy đồ cổ đã không thấy nữa, thay vào đó chính là những dụ cụ thí nghiệm thật lớn và bên cạnh là các loại ngăn tủ, cùng với những vạc nầu lớn nhỏ đặt ở giữa.

Đây chính là một phòng thí nghiệm độc dược.

“Để chuẩn bị mấy thứ này, Carlisle và Jasper đã giúp anh không ít. Em có thể độn thổ tới đây bất kỳ lúc nào, Harry, nơi này —— là của em!” Edward nhẹ nhàng nói.

“A, Edward...” Harry lăng lăng nhìn lên những thứ trước mặt, nhất thời nói không nên lời.

Không nghĩ tới Edward thật sự chuẩn bị cho cậu cả 1 phòng thí nghiệm độc dược!

Mấy hôm trước, Harry ở trước mặt Edward oán hận, chính mình không có chỗ tiến hành thí nghiệm độc dược. Vì Bella ở ngay phòng bên. Bình thường lúc thí nghiệm, trong phòng thi triển thần chú cách âm, thần chú phòng hộ và các phép thuật linh tinh, không đến mức bị phát hiện, nhưng ở phòng ngủ dùng vạc tiến hành thí nghiệm độc dược cũng không phải cách lâu dài.

Sau đó, Edward đã hỏi cụ thể vạc là cái gì, phòng thí nghiệm độc dược của phù thủy ra sao.

Sau đó Harry hứng thú bừng bừng kể cho anh nghe về môn độc dược và văn phòng của giáo sư Snape trước kia. Bây giờ nghĩ lại, căn hầm âm u đó lại có thể cũng là nơi đáng được cậu hoài niệm.

Trải qua lâu như vậy, chuyện trước kia đều biến thành những thứ đã khắc sâu trong trí nhớ. Ngoại trừ Voldemort, Harry cảm giác mình có thể hoài niệm bất kỳ kẻ nào và bất cứ chuyện gì trước kia. Hoặc qua 1 thời gian nữa, ngay cả Chúa tể Hắc Ám cũng là đối tượng để cậu hoài niệm.

“Thế nào? Đây là phòng thí nghiệm độc dược của em đó, Harry.” Giọng nói dịu dàng của anh vang lên, “Anh không biết loại vạc mà em cần ra sao, nếu không giống, chúng ta có thể đặt 1 cái khác.”

“... Edward, em rất vui. Ý em là, nếu một cái nồi em cũng đã dùng lâu rồi, vậy thì 1 cái vạc thật sự là như thế nào thì có quan trọng gì chứ?”

========================================

Quý cô Medusa đúng là rất biết “sát phong cảnh”=)) đôi khi phải dỡ khóc dỡ cười với quý cô này=)), vậy là tuần này xong 2 chương rùi nhá^^, tuần sau sẽ trở lại lịch cũ^^