Không có lâu đài cổ kiểu Gothic, không có hành lang âm u... Ngôi biệt thự trên khu đất trống kia rất thoáng đãng rộng mở, gần như 1 nửa các bức tường đều là thủy tinh trong suốt, như 1 ngôi biệt thự nghỉ mát thông thường.
Harry nhẹ nhàng thở ra, bởi vì nơi này so với nhà của người bình thường không có gì khác nhau. Nhưng cậu cũng có chút thất vọng, cậu luôn nghĩ nơi ma cà rồng ở thì phải khác người thường mới đúng.
Vừa vào cửa cậu thậm chí còn thấy trên vách phòng khách treo Thập Tự Giá.
Nhóm ma cà rồng bị chúa ruồng bỏ trong truyền thuyết lại có hứng thú với lễ Giáng Sinh, hơn nữa còn ở trong một ngôi nhà đầy ánh sáng...
Lúc này, cảm giác của cậu vô cùng kỳ diệu.
Nhưng khi thấy cả gia đình Cullen đều xuất hiện ở phòng khách chào đón cậu thì tâm tình đang thả lỏng của Harry bỗng nhiên trở thành hồi hộp.
Người trở về sớm hơn cậu và Edward, Emmet, Alice, Jasper, ngay cả Rosalie bình thường không hề thích cậu cũng đều đối với cậu hơi hơi gật đầu.
Cha mẹ Edward đứng chung một chỗ, vị trưởng bối đã cho cậu 1 cái ôm cả khi chưa vào cửa, Carlisle, và Esme, người cậu chưa từng gặp mặt.
Mái tóc màu cà phê gợn sóng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, và cả nụ cười dịu dàng thân thiện như 1 người mẹ khiến Harry lập tức thích quý bà ma cà rồng này.
Cậu biết bà là mẹ của Edward, cũng là người có tuổi “bên ngoài” lớn nhất trong bọn họ.
“Rất vui được gặp cháu, Harry.” Giọng nói dịu dàng của Esme vang lên.
Esme tươi cười khiến Harry bình tĩnh lại: “Cháu cũng vậy, bác Cullen.” Cậu không hồi hộp bởi vì mình đang ở đại bản doanh ma cà rồng, mà là vì hôm nay cậu chính thức gặp mặt cha mẹ và gia đình của Edward, cậu hy vọng họ sẽ thích mình, mà cậu cũng thích họ.
Hiện tại xem ra kết quả vẫn không tệ, Harry thầm nghĩ.
“Gọi ta là Esme đi, Harry, Giáng sinh vui vẻ! Hoan nghênh cháu đã đến. Có lẽ cả nhà chúng ta chờ ngày này đã một trăm năm rồi.”Bà từ ái nhìn sang Edward.
Harry biết ý của bà, nói cách khác cậu là người đầu tiên Edward mang về nhà kể từ khi biến thành ma cà rồng tới nay.
Cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn Edward, anh cũng đang nhìn cậu, thậm chí còn mỉm cười mang theo một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Anh ấy cũng đang lo lắng người nhà của mình sẽ không chào đón cậu ư?
Trên mặt Harry nóng lên, dời tầm mắt, ho khan một tiếng: “Giáng sinh vui vẻ! Cháu nghĩ mình rất thích nơi này.”
“Thật vui khi nghe cậu nói vậy, Harry. Tớ đã nghĩ một con người khi đứng giữa một đám ma cà rồng nhất định sẽ sợ hãi, nhưng cậu lại không có. Đúng không, chàng phù thủy trẻ?” Giọng nói mềm mại dễ nghe của Alice vang lên, mang theo sự nhiệt tình đặc biệt của cô.
“Đúng vậy. Nhưng dù tớ không phải phù thủy, cũng sẽ không sợ các cậu.” Harry thành khẩn nói, cậu cảm thấy gia đình Cullen rất thân thiện, mặc dù có khi hơi...
Tầm mắt của cậu đảo qua gương mặt không biểu cảm của Rosalie và Jasper luôn ít lời.
Ánh mắt lạnh như băng của Rosalie làm cho cậu hơi khó chịu, nhưng thiếu niên Gryffindor rất nhanh xem nhẹ cái loại cảm giác này.
Anh chàng ma cá rồng tóc vàng bên cạnh Alice đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá cậu. Harry biết Jasper có thể là người cảm thấy hứng thú nhất đối với thân phận phù thủy và phép thuật của cậu. Nhưng Jasper hình như không có ý định hỏi cậu ngay lập tức, chỉ nở nụ cười hiếm thấy với cậu.
Nụ cười kia lập tức khiến Harry cảm thấy vui vẻ, giống như chàng ma cà rồng bình thường luôn lạnh lùng kia cũng trở nên thân thiện hơn.
Edward đang đứng cạnh Harry thì hơi nhướn mi, nhưng không nói gì cả.
Harry lập tức nhớ tới năng lực đặc biệt của Jasper —— ảnh hưởng cảm xúc của người chung quanh.
Không biết thuật phong bế đại não có thể chống lại ảnh hưởng như vậy hay không, nhưng cậu cũng không thử, bởi vì cậu biết Jasper không có ác ý.
Alice liếc nhìn bạn đời của mình một cái, đi đến trước mặt Harry nháy mắt với cậu nói: “Từ lâu tớ đã thấy cảnh hôm nay, nhưng tớ không thể tưởng tượng nổi rằng cậu là phù thủy. Đối với điểm này, trước kia tớ hoàn toàn không thấy được.”
“Có lẽ lúc tôi sử dụng phép thuật sẽ ảnh hưởng đến khả năng nhìn thấy tương lai của cậu, Alice. Dù sao thì loại năng lực đó có thể...” Cũng không thuộc về thế giới này.
Nửa câu sau Harry không có nói ra miệng, bởi vì cậu thật sự không biết thế giới này có tồn tại phù thủy hay không, hoặc cho dù có tồn tại thì phép thuật cũng không giống kiếp trước...
Nghĩ đến đây, cậu lập tức muốn nói chuyện với Carlisle. Nhưng cậu biết bây giờ chưa phải lúc, có lẽ nên để sau bữa trưa. Dù sao đã đợi lâu như vậy, cậu cũng không cần quá mức nóng vội.
“Tốt lắm, Harry, ta nghĩ cháu sẽ thích để Edward dẫn cháu đi tham quan nhà của chúng ta. Hoặc nên xem quà giáng sinh của cháu.” Carlisle nói.
Lúc này Emmet đang cầm mấy hộp quà tặng xuất hiện trước mặt Harry.
“Đây là quà giáng sinh của chúng ta, hi vọng cháu sẽ thích, Harry.” Esme đứng bên cạnh chồng mình, dịu dàng nói.
“Cám ơn, cháu nghĩ điều ngạc nhiên này nên để đến tối. Quà cháu mang đến vẫn còn ở trên xe.” Harry nói.
“Để bọn tớ đi lấy, có lẽ Edward đã nôn nóng dẫn cậu đi tham quan.” Alice cười lôi Jasper ra khỏi phòng.
“Đúng vậy, thế...chúng ta đi thôi.” Edward ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói, “Đi xem phòng của anh trước nhé?”
Harry giương mắt nhìn anh, chậm rãi mở miệng: “Em rất vui lòng!”
Harry đi theo Edward lên cầu thang, đi ngang qua phòng Rosalie và Emmet cùng với văn phòng của Carlisle.
Trong lúc đó, Edward kể cậu nghe 1 ít lịch sử tóm gọn của gia đình Cullen, đa số là chuyện trước kia của Carlisle.
“Em không biết được là khi vừa mới biến thành ma cà rồng phải không ngừng áp chế bản năng, loại cảm giác đói khát không thể kháng cự. Nhưng Carlisle làm được... Trong văn phòng của Carlisle còn có một vài ảnh chụp, có thời gian anh sẽ dẫn em đi xem.” Giọng Edward trầm thấp, mang theo chút tang thương từ năm tháng nào đó.
Có phải mỗi ma cà rồng đã trải qua quá trình sống rồi chết đi, sau khi chết rồi sống lại, nên đều khác với trước kia không? Harry cảm thán.
Cậu không biết Carlisle từ một tân giáo đồ vóc dáng ốm yếu biến thành ma cà rồng thì đã có tâm tình như thế nào. Sau đó cậu bỗng nhiên nghĩ đến mình vẫn chưa biết Edward làm thế nào biến thành ma cà rồng, lúc đó anh ấy cảm thấy ra sao?
“Chuyện này... Không có gì phải giấu diếm. Nếu em muốn biết, có thời gian anh sẽ nói cho em biết. Harry, thật ra anh rất may mắn. Bởi vì trên thế giới này có rất ít người cam đảm, lạc quan như em, cảm xúc của em thường xuyên cuốn hút anh...” Edward bỗng nhiên dừng lại, mở cánh cửa ở cuối hành lang, quay đầu lại nói, “Hoặc nên nói may mà em là một phù thủy. Nếu không phải em, mà là người nào khác, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Anh không thể thả lỏng như thế, có lẽ khi đó mỗi ngày anh đều đắm chìm trong cảm xúc lo lắng đối phương sẽ rời đi, cho nên anh rất may mắn vì đã gặp em trước.”
Giọng nói dịu dàng của Edward cùng những lời nói kia khiến Harry vô cùng cảm động, cậu cũng rất may mắn vì đã gặp được chàng ma cà rồng vô cùng đẹp trai lại rất yêu thương quan tâm cậu.
Trước đây, Harry chưa bao giờ nghĩ tới việc tiết lộ bí mật mình là phù thủy với bất kỳ ai, trước khi phép thuật thức tỉnh, cậu tuyệt đối không thiếu sự quan tâm của bạn bè và người thân. Nhưng nói theo cách nào đó, cậu lại rất cô độc, mà có khi ngay cả chính cậu cũng không phát hiện. Nhưng từ khi gặp được Edward, loại cảm giác này dần dần mất đi.
Cậu biết Edward yêu mình, cậu cũng rất thích Edward, cả thân thể lẫn tinh thần. Cậu thích cảm giác ở cùng Edward, loại thích này không thuộc tính cách về tuổi theo tâm lý của cậu.
Cậu cảm thấy loại thích này trong lúc vô tình đã thăng lên đến tình yêu, hơn nữa loại cảm giác này còn càng lúc càng tăng.
Cậu không biết nên nói cái gì để diễn tả tình cảm của mình. Sư tử Gryffindor từ trước đến nay đều dùng hành động thay vì ngôn ngữ. Vì thế cậu đưa tay nắm lấy vai Edward, muốn kéo anh qua.
Nhưng kết quả lại làm cậu vô cùng uể oải, cậu đã kéo nhưng chàng ma cà rồng vẫn hoàn toàn không nhúc nhích. Có lẽ Edward cũng chưa kịp phản ứng với ý đồ bất thình lình của cậu, anh không bị kéo qua theo lực tay của Harry, chỉ hơi nghi hoặc nhìn cậu.
A, được rồi, Harry đột nhiên ý thức được mình so với các thiếu niên thời kỳ trưởng thành bình thường khi yêu đương còn phải đối mặt với vấn đề lớn hơn nữa, chính là nếu như đối phương không phối hợp, cậu hoàn toàn không có cách nào làm bất cứ chuyện gì. Đối với cậu mà nói, vấn đề này so với việc đối tượng yêu đương là đồng tính, và là một ma cà rồng khát máu còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần. Chẳng lẽ cậu phải dùng phép thuật để đối phó với bạn trai của mình sao, chỉ bởi vì đối phương không phối hợp với mình?
Tâm tình Harry lập tức trầm xuống, chuyện xảy ra quá nghiêm trọng nên đã phá hủy cảm xúc háo hứng hiếm có của cậu.
Kết quả dù Harry không cam lòng vẫn phải chịu thua nhướn người qua in lên mặt Edward 1 nụ hôn vội vàng, lướt qua anh đi vào phòng.
“Harry...” Edward từ phía sau bắt lấy cánh tay cậu, “Em đang nghĩ gì thế?” Anh không rõ nguyên nhân tâm tình Harry đột nhiên trầm xuống.
“Không có gì, em chỉ nôn nóng đi tham quan phòng của anh. Vậy... Chính là chỗ này sao? Bài trí rất đẹp.” Harry làm như không có việc gì nói chuyện. Cậu đương nhiên sẽ không đem chuyện mất mặt này nói cho Edward biết, dù sao việc muốn hôn nhưng kết quả ngay cả bả vai của người mình yêu cũng không di chuyển nổi thật sự là rất hiếm thấy, cho dù sau này cậu sẽ phải thường xuyên đối mặt với vấn đề này.
Edward hồi lâu không nói gì. Harry quay đầu, thấy Edward đang nghi hoặc nhìn chăm chú vào mình.
“Edward...” Harry biết, thật ra đa số thời gian thần kinh của ma cà rồng so với cậu là 1 phù thủy xuất thân từ Gryffindor còn mẫn cảm hơn.
Cậu dưới đáy lòng thở dài, chậm rãi dựa vào, bắt lấy cánh tay cứng rắn lạnh lẽo của anh: “Được rồi mà, Edward, em đang rất vui. Thật đó, đừng phá hỏng không khí chứ.”
Edward vẫn nhìn cậu không nói gì. Sau một lúc lâu, sắc mặt của anh dịu xuống: “Anh vô cùng hi vọng mình có thể đọc được tư tưởng của em, như vậy sẽ không cần đoán này đoán nọ.”
“Này, Edward, anh đã bị loại năng lực có thể biết suy nghĩ của đối phương bất cứ lúc nào làm hư...” Cho dù anh sẽ bởi vì thấy được suy nghĩ của người khác mà cảm thấy áy náy hoặc không thể chịu đựng được, Harry bất mãn nói.
“Anh nghĩ là em đúng.” Edward thấp giọng mở miệng, “Vậy... Được rồi, chúng ta hẳn nên tiếp tục đi thăm phòng của anh.”
Harry không nói gì, bây giờ đột nhiên cảm giác được đem suy nghĩ của mình tiết lộ trước mặt Edward cũng không sao, cho dù có để anh thấy những suy nghĩ mà ngay cả cậu có khi cũng không thể khống chế được.
Kế tiếp, Harry bắt đầu thật sự quan sát phòng bạn trai mình.
Hiệu quả lấy ánh sáng trong phòng ngủ này rất tốt.
Sàn nhà vàng nhạt, vách tường màu sáng khiến cả không gian dịu dàng, sáng ngời. Ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu vào, làm căn phòng mang đến một loại cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Trên giá sách bên tường đầy các loại sách xuất bản đầu thế kỷ hai mươi còn có đủ kiểu đĩa nhạc và CD.
Harry nhớ lại trong phòng khách nhà Cullen còn có 1 chiếc piano màu trắng. Nếu vậy Edward nhất định là thích âm nhạc, đáng tiếc là Harry đối với lĩnh vực này lại dốt đặc cán mai.
Nơi này đầy đủ mọi thứ, nhưng chỉ thiếu một cái giường.
Giống như nhìn ra nghi vấn của Harry, Edward giải thích: “Dù sao thì, ma cà rồng không cần ngủ, cho nên cũng không cần giường.”
“Nhưng em muốn 1 cái giường thật lớn!” Một câu buột miệng nói ra, Harry nhất thời bị chính mình làm nghẹn, cậu vội vàng giải thích, “Ý em là, đối với em mà nói, trong phòng ngủ cái gì cũng có thể không có gì nhưng không thể thiếu giường.”
A, mình thật sự nói ra rồi! Chẳng lẽ lời nói theo bản năng mới là thật lòng sao? Harry trong lòng bất đắc dĩ cảm thán. Trên thực tế, cậu biết rõ Edward băn khoăn cái gì, đối với làn da cứng rắn và sức mạnh rất lớn của ma cà rồng, Harry cũng đau đầu đã lâu.
Hay là cậu nên đem hi vọng ký thác vào thứ độc dược nào đó, nếu không thì chờ khi phép thuật hoàn toàn ổn định rồi tiếp tục nghĩ biện pháp... Hoặc là, cậu cũng biến thành ma cà rồng…
Sau đó cậu bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ. Cậu ý thức được chính mình trước kia chưa bao giờ nghĩ như vậy, nhưng chuyện đó cũng không phải không có khả năng.
Nếu không dùng phép thuật thì phù thủy và người bình thường không có gì khác nhau, nhưng ma cà rồng lại không giống vậy. Cậu cũng không muốn để Charles hoặc Renee phát hiện...
Edward nhìn Harry bỗng nhiên như đi vào cõi thần tiên, nở nụ cười: “Harry, đúng vậy, anh biết rồi... có lẽ Esme sẽ tình nguyện giúp, mọi thứ trong này đều do bà ấy thiết kế và chọn mua, bà là 1 người chuyên nghiệp.”
Harry tạm thời bỏ đi ý nghĩ này, cậu quay đầu đi nơi khác. Cậu rất muốn nói đừng kể cho Esme hay bất kỳ người anh em nào của anh, đến lúc đó bọn họ sẽ biết cậu muốn ngủ lại phòng Edward.
“Sắp đến bữa trưa rồi, Harry.” Edward kéo cậu đến trên ghế sô pha ngồi xuống, “Sau bữa trưa, có lẽ em sẽ muốn ý đi tham tầng hầm của bọn anh, nơi đó có rất nhiều đồ cổ, vì những đồ vật từ khi Carlisle sinh ra cho đến nay đều rất giá trị, hoặc trước tiên em có thể cùng nói chuyện về phù thủy với ông ấy.”
“Được.” Harry hơi hồi hộp đáp. Thật ra, câu đang tò mò bữa trưa của nhóm ma cà rồng này là cái gì, ở nhà bọn họ không cần phải cố ăn thức ăn của con người. Nhưng dựa theo truyền thống ẩm thực của ma cà rồng, thì bữa trưa tốt nhất của họ chính là cậu. Nhưng gia đình Cullen lại theo chủ nghĩa ăn chay...
Harry tựa vào sô pha miên man suy nghĩ, Edward không làm phiền cậu. Thật ra thì, anh cũng đang suy đoán bây giờ Harry đang suy nghĩ gì. Có liên quan đến chuyện những thứ gia đình Cullen cất giữ hay là chuyện phù thủy...
Nhưng anh cũng không dễ dàng mà đoán được.
=======================================================
“con dâu” chính thức ra mắt gia đình “chồng” nhá=)), phải nói là cái màn này cũng nên gọi là “kinh điển” ha=)), thời nào cũng thấy, rùi cũng phải tới=)). Nhưng nói chung thì lại chả có gì đặc sắc cho lắm=)), cũng chỉ bình thường thôi. Mà “con kỳ đà” hay “bóng đèn” siêu bự sắp tới rùi>”