Vừa rồi Harry thật sự không phát hiện phía sau có người, hay nên nói tốc độ của đối phương quá nhanh, vì thế cậu còn chưa kịp có phản ứng.
Tiếng gió rít bên tai, cây cối và bóng đêm chung quanh đều như bị trôi tuột đi.
Sau đó bỗng nhiên dừng lại, Harry mãnh mẽ giãy giụa nhưng đôi tay lạnh lẽo cứng rắn kia lại không hề nhúc nhích, giống như kìm sắt vậy. Cậu thậm chí còn cảm thấy được tiếng xương gãy từ phần xương nơi eo của mình do đôi tay kia gây ra.
Sau khi nhìn rõ xung quanh, trên trán lập tức toát mồ hôi lạnh.
Trước mắt đã không còn là xưởng cưa gỗ, mà là khoảng rừng dày đặc. Khe hở giữa những tầng cây cối có thể thấy được ánh trăng nhấp nhoáng trong rừng.
Mang cậu đi từ chỗ phát hiện ra Edwin Lord, chỉ vài giây đồng hồ, đã ở 1 nơi cách đó hơn trăm mét! Tốc độ như vậy...
Co tay lại, dùng hết sức thúc mạnh về sau, 1 cơn đau lập tức ập tới, cảm giác ngay tứ khắc đó như đang đụng phải 1 tảng đá.
Chết tiệt, kẻ bắt mình này tuyệt đối không phải là con người!
Đang đau nhức, “ý chí hừng hực” trong đầu Harry nổi lên. Bất kể là ai, nếu như đã bị phát hiện, cậu quyết định sẽ chiến đấu tới cùng.
Nhưng mà ngay sau đó cậu bỗng nhiên dừng lại, một giọng nam quen thuộc ghé vào lỗ tai nói: “Harry, đừng lên tiếng, cẩn thận cánh tay của cậu.”
Edward Cullen...
Harry thả lỏng thân thể, “ý chí hừng hực” trong đầu lập tức biến thành lửa giận hừng hực.
Trời ạ, chẳng lẽ hôm nay mình phải thành kẻ sát nhân sao?
Nếu Edward mở miệng chậm 1 chút nữa, ngọn lửa sẽ theo phép thuật bạo phát thoát ra, phát tán quanh Harry, biến xung quanh cậu thành biển lửa.
Nghĩ đến hình ảnh Edward giãy dụa trong biển lửa, Harry nhất thời cảm thấy tim mình ngừng đập.
Ngay sau đó, người đứng phía sau buông tay ra.
Harry mạnh mẽ xoay người lại, vừa xoa khuỷu tay vừa kinh ngạc trừng mắt nhìn Edward. Một lát sau, loại cảm giác kinh ngạc kia hoàn toàn biến thành phẫn nộ, cậu nhỏ tiếng quát: “Chúa ơi, Edward Cullen, anh làm gì ở đây?”
Gương mặt đẹp trai tái nhợt của Edward trong bóng tối của khu rừng có vẻ mờ ảo, nhưng đôi mắt màu vàng lại rất sắc bén, 1 chút lo lắng trong ánh mắt lập tức biến thành lửa giận: “Harry Swan, những lời này nên là tôi hỏi mới đúng! Cậu nói cậu sẽ về nhà ngủ, nhưng cậu suýt chút nữa đã để cho người khác bắn mình bị thương!”
Đôi mắt đầy lửa giận của Edward dưới ánh trăng giống như toát ra ngọn lửa màu vàng, Harry đột nhiên ngây người, cậu không hiểu đối phương vì sao lại tức giận như vậy. Nhưng dù thế nào, Edward đã hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của cậu, hơn nữa cái loại phương pháp “cứu người” bất ngờ này, gần như suýt khiến Harry liều lĩnh sử dụng phép thuật tấn công anh ta.
Vì lửa giận cũng phát ra từ đôi mắt màu xanh biếc, Harry đột nhiên cảm thấy khá buồn cười: “A ——, Mr. Cullen, chẳng lẽ đây là chỗ anh nên tới sao? Chiết tiệt thật, tôi lập tức muốn xử lý hắn, anh bạn ạ. Trong đó có con tin, một cô bé tóc đen, tôi muốn cứu cô bé!”
Edward cười lạnh: “Vậy sao? Anh hùng cứu mỹ nhân ư? Cậu muốn dùng cái gì xử lý hắn? Dùng quả đấm của cậu đi so với đạn của hắn, hay là cậu có học qua võ thuật Trung quốc!”
“Không, tôi đương nhiên chuẩn bị...” dùng phép thuật.
Câu kế tiếp nhất thời bị kẹt trong cổ họng. ngữ khí trào phúng của Edward khiến lửa giận của Harry càng lớn, nhưng cậu vẫn chỉ có thể nhìn chằm chằm đối phương, không thể nói ra 1 lời phản bác nào.
Được rồi, Edward lo lắng là đúng, đó là đối với một người bình thường. Cho nên, mình cũng không nên tức giận nữa! Harry trong lòng thở dài. Ít nhất hai tên tội phạm truy nã còn lại sẽ không phát hiện có người ở bên ngoài theo dõi bọn chúng, hơn nữa có lẽ cũng không còn ý muốn làm gì với Bree nữa.
Vì thế sau khi hai người nổi giận đùng đùng đối diện nhau vài giây đồng hồ, Harry dời mắt trước. Cậu hít một hơi thật sâu, xoay người đi về phía xưởng cưa.
“Đứng lại, cậu muốn đi đâu?” Một bàn tay từ phía sau nắm chặt lấy cổ tay cậu, ngọn tay mạnh mẽ lạnh như băng tiếp xúc với làn da ấm áp khiến Harry nhất thời rùng mình một cái.
“Buông tay!” Harry giãy vài lần cũng không rút ra được, đối với sức lực của cậu đúng là không có hy vọng gì.
Edward không nói lời nào, mặt không chút thay đổi nhưng trong ánh mắt mang theo một tia khẩn cầu.
Trời, chẳng lẽ bọn họ đều thích dùng ánh mắt để giết chết mình sao? Harry thừa nhận cậu đối với ánh mắt như vậy thì không thể làm được gì, cậu gần như đã thỏa hiệp.
Nhưng ngay sau đó, một thứ màu xanh biếc thật nhỏ bỗng nhiên từ trong túi Harry xuất hiện, hướng về chỗ tay Edward đang nắm lấy Harry phóng tới: “A, chàng trai yêu dấu của lòng ta, hãy cho phép anh hùng của chàng đến cứu chàng đây “
“Trời ạ, dừng lại!” Đó là rắn độc! Harry thấp giọng la lên, lại phát hiện lời cậu nói không phải xà ngữ, quý cô rắn trong đầu đặc sệt chủ nghĩa anh hùng kia hoàn toàn nghe không hiểu.
Nhưng một giây sau, tuyên ngôn anh dũng của quý cô rắn liền biến thành tiếng kêu cứu thê thảm. Trước khi răng nọc của nó kịp cắn đối phương, Edward cau mày dùng 2 ngón tay chính xác, nhanh chóng chộp lấy nó.
Harry trơ mắt nhìn quý cô rắn ở giữa ngón tay tái nhợt của Edward giãy dụa, phần thân dài giống như 1 con giun quay tới quay lui. Vì thế Harry không thể không vì vị “anh hùng” muốn “cứu cậu” mà bị tóm, cầu xin: “Dừng lại, Edward, đó là..., ý tôi nói đó là thú nuôi của tôi!”
“Thú cưng, rắn độc ư? Cậu nuôi một con rắn Mamba xanh ư!” Edward kinh ngạc nhìn Harry, “Tôi nghĩ mình cuối cùng cũng biết được 1 khía cạnh mà cậu không muốn cho ai biết, Harry. Cậu thích mạo hiểm...”
“Edward, việc này và mạo hiểm không có liên quan nhau, xin trả nó lại cho tôi, nó sẽ không cắn tôi đâu.” Harry nhìn chằm chằm Edward.
“Cậu không thể khống chế nó.”
“Không, tôi có thể, tin tôi đi.” Harry ngước mắt lên, chăm chú nhìn đối phương, sau đó vươn tay ra.
Edward cắn chặt răn, chần chờ một chút, buông ngón tay ra.
Con Mamba màu xanh hướng Edward “tê tê” hai tiếng, bò theo cánh tay rồi chui và túi áo Harry.
Quý cô rắn à, cô tiếp tục đe dọa anh ta cũng vô dụng thôi, anh ta hoàn toàn không hiểu lời của cô đâu.
Harry nhẹ nhàng thở ra, cậu giương mắt nhìn gương mặt của anh chàng nhà Cullen, chậm rãi mở miệng nói: “Buông tôi ra đi, tôi biết mình đang làm gì. Anh không cần lo lắng cho tôi, cũng như tôi không cần lo lắng cho anh vậy. Ngài siêu nhân Edward! Hoặc nên nói là ngài người nhện... Dù sao thì, tôi cũng không phải bạn gái của anh.”
“A —— siêu nhân, người nhện... Đây không phải phim khoa học viễn tưởng đâu, Harry.” Edward theo dõi cậu 1 hồi bỗng nhiên nhếch miệng cười, sau đó anh ta buông cổ tay Harry ra, nghiêm túc mở miệng nói, “Nghe đây, cậu chờ ở chỗ này đi. Tôi đi cứu người bạn nhỏ của cậu ra, sau đó quay lại đây đón cậu.”
A, sao nghe dễ dàng như vậy! Chẳng lẽ 1 thần sáng như mình có vẻ vô dụng đến vậy sao?
“Siêu nhân” và “người nhện” chỉ là Harry thuận miệng nói mà thôi, cậu không biết Edward là cái gì, nhưng cậu có thể khẳng định anh ta không phải con người bình thường. Nghĩ đến sức mạnh của Alice và chỗ quái dị của gia đình Cullen, Harry cảm thấy mình đã phát hiện được 1 bí mật rất lớn. Có lẽ cậu đã sớm chú ý tới, chẳng qua là không muốn theo đuổi tới cùng mà thôi.
Có lẽ, không phải phim khoa học viễn tưởng, mà là giống như cậu đều là những chuyện bí ẩn mà thôi. Một cái tên đang đảo qua trong đầu cậu, nhưng cậu vẫn chưa muốn nói ra miệng.
“Đợi một chút, Edward, cho tôi cùng.” Harry từ phía sau tóm lấy bả vai Edward.
“Đừng có nghĩ đến chuyện đó!” Edward không xoay người, giật khỏi tay Harry, một giây sau liền biến mất trước mặt cậu.
============================================================
Như ta đã nói, đừng nôn nóng nha các nàng^^, phim chưa hết mà, cứ ôm bắp rang nước ngọt ngồi coi tiếp đi^^, màn kinh điển cũng sắp tới rùi^^. Mà bộ này còn nhiều phim hành động để các nàng xem, cứ mua bắp rang nước ngọt dự trữ sẵn đi^^.
Xem sơ qua ta thiệt là rất thích “quý cô” rắn a=)))), cười chết ta, chưa thấy ai sến như con rắn này a=))))), vì thế câu thoại của nó sẽ đổi các xưng hô cho hợp với từng cảnh=))), nên các nàng đừng thắc mắc tại sao mà cứ xoay như chong chóng na^^