[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng

Chương 44




Thân thể cao lớn của Jacob vừa xông vào trong rừng thì trong nháy mắt đã bị một luồng sức mạnh khủng khiếp ập đến đẩy ngược về, nếu như không phải nhờ có khả năng cảm ứng tâm linh bẩm sinh của người sói giúp cậu nhận được lời cảnh báo nguy hiểm từ đồng bạn thì e rằng không chỉ có mỗi một cái chân sau là bị thương thôi đâu.

Chú sói nâu đỏ to lớn xoay người trên không trung hất đổ một cái cây lớn rồi lăn vài vòng trên mặt đất kéo thành một cái rãnh dài, bụi đất tung mù mịt.

Jacob không buồn bận tâm đến vết thương trên chân, vết thương nho nhỏ kia đối với khả năng khôi phục của người sói mà nói thì hoàn toàn không đáng ngại, cậu nháy mắt phục người xuống bày ra tư thế chiến đấu, trong cổ họng phát ra tiếng gầm rống phẫn nộ.

Ở một hướng khác, một con sói cái màu ngân bạc nhỏ nhắn nhìn thấy Jacob thì lập tức gầm nhẹ rồi mượn lực từ mấy thân cây nhảy đến.

Hai con sói tựa sát vào nhau hung hăng gầm gừ với ma cà rồng cao gầy trước mắt, trong khi đó Caius vẫn chỉ chăm chú nhìn về hướng xa xa bên ngoài rừng cây, trong đầu không ngừng suy tư : Có nên ăn luôn cô gái kia không ? Mùi vị của con bé đó không tệ, thậm chí còn làm cho ông nhớ đến vị máu ngọt ngào của Atlas, đúng là rất mỹ vị, bất quá đây là địa bàn của nhà Cullen, ông vừa mới xin lỗi nhà người ta xong…

Về phần hai kẻ biến hình trước mắt thì Caius căn bản là không đặt vào trong mắt, dù cho có thêm mấy tên biến hình nữa thì ông cũng không buồn quan tâm.

Con sói cái màu ngân bạc có một vết thương khá lớn trên bụng, máu thịt trên miệng vết thương đã chuyển màu đen, hiển nhiên là vì bị móng vuốt của ma cà rồng làm bị thương, từng giọt từng giọt máu tươi rơi tí tách xuống mặt đất.

Jacob quay đầu dùng chóp mũi ngửi ngửi trên miệng vết thương của con sói cái, ngửi thấy mùi hôi của ma cà rồng, lập tức gầm lên: Leah, chị bị thương rồi, không sao chứ? Chị cần phải được chữa trị !

Thân thể của con sói cái hơi lảo đảo, nó nghiêng người qua một bên tránh Jacob, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi : Đừng động vào tôi, nhanh xé xác tên ma cà rồng chết tiệt này đã !

Jacob nhe răng nở nụ cười: Ha ha, chị lúc nào cũng cứng đầu như vậy, miệng vết thương của chị sắp thối rữa rồi. Hơn nữa chị biết rõ chúng ta không phải là đối thủ của của tên ma cà rồng kia mà , sao chị phát hiện ra hắn ta vậy? Nếu như còn đang trong hình người thì chắc cậu sẽ tỏ ra bất đắc dĩ mà nhún vai.

Leah Clearwater có chút xấu hổ gầm nhẹ với Jacob, nhưng không có cách nào, khi bọn họ đang ở trong hình sói thì suy nghĩ của bọn họ đều cộng hưởng với nhau, cho nên Jacob vừa hỏi thì lập tức sẽ biết ngay đáp án.

Leah Clearwater từng là bạn gái của Sam Uley, dù cho Sam có thức tỉnh huyết thống của người sói thì anh ta vẫn yêu Leah, vì vậy, sau khi sự biến hình của anh ta đã ổn định thì anh ta và Leah lại ở bên nhau mặc dù anh ta che giấu Leah việc này. Nhưng hết thảy mọi chuyện, đều bởi vì cô em họ Emily của Leah xuất hiện mà biến thành trò cười.

Vào một ngày cuối tuần nào đó, khi Emily Young, em họ của Leah vốn thân thiết với Leah như hai chị em ruột thịt từ Makah đến La Push thăm Leah, Sam đã chạm trán cô ta, mà Emily lại chính là duyên ngầm của Sam.

Đương nhiên, Sam lập tức đem lòng yêu cô gái này.

Không phải là Sam quên đi tình cảm của anh ta và Leah, chỉ là cái duyên ngầm này khiến cho anh ta vừa nhìn thấy Emily thì liền không thể kiềm chế được trái tim của mình, tựa như bản năng vậy. Chính vì thế, anh ta quyết định chia tay Leah mà theo đuổi Emily quyết liệt —— dù sao thì cũng không có một cô gái nào có thể từ chối một người theo đuổi mình quyết liệt đến như thế.

Vì vậy, Sam và Emily đã ở bên nhau, dù cho Emily vì anh ta mà bị hủy hoại gương mặt thì hai người vẫn không thể nào tách nhau ra được.

Lúc đầu Leah gần như phát điên mà mắng chửi Emily lẫn Sam, cô gái trẻ hoàn toàn không thể nào chấp nhận nổi loại chuyện như thế này, cho đến khi huyết thống của cô cũng thức tỉnh và trở thành người sói thì cô mới chua chát nhận ra, đó không hẳn là lỗi của Sam, cô không có cách nào tiếp tục trách cứ Sam được nữa.

Vì vậy, từ đó về sau, một cô gái vẫn luôn vui tươi nhiệt tình dần dần trở nên quái gở, dù cho thức tỉnh thành người sói nhưng vẫn không muốn có liên quan gì với đám người sói kia, luôn biến thành một con sói cái màu ngân bạc một mình đứng trong núi, vì vậy hầu hết những người sói khác đều không thích cô cho lắm, họ nói cô là “kẻ có tính tình quái dị “.

Mà hiện tại, nơi Jacob và Leah đang đứng chính là nơi Sam phá hủy gương mặt của Emily, mặc dù Emily nói với người ngoài là gặp phải gấu nhưng thực tế là do lần đó, Sam vì áy náy với Leah đồng thời không thể khống chế nổi tình cảm nồng nhiệt của mình với Emily mà biến thân đột ngột nên vô tình phá hủy gương mặt của Emily.

Về sau, Leah từ Emily mới biết được chuyện này nên mới không gây khó dễ cho Sam nữa. Ít nhất, cô cảm thấy Sam không hẳn là phản bội cô hoàn toàn, anh ta vẫn còn tình cảm với cô, cô cũng không phải là một đứa ngốc chỉ biết mãi theo đuổi một người.

Về phần một màn vừa rồi thì đó là khi Leah đang còn ngây người trong rừng thì phát hiện ra Caius nên mới dẫn đến một trận chiến.

Leah bị đọc được bí mật trong lòng thẹn quá hóa giận húc vào người Jacob, chú sói nâu đỏ bị huých mạnh khiến cho lảo đảo mấy bước, đau đến nhe răng trợn mắt.

Hai người sói tuy trao đổi với nhau nhưng vẫn không quên việc giám sát tên ma cà rồng trước mặt, bọn họ âm thầm bàn tính, nếu như các anh em của họ biết được tin tức mà đến đây thì không phải là không có phần thắng.

Leah liếc nhìn Jacob, bất an cào cào móng vuốt trên mặt đất nói với Jacob : Móng vuốt của tôi không thể xé nổi da của hắn ta, Jacob, có lẽ là tôi đã quá nóng vội, chúng ta nên rời khỏi đây, ngay cả Sam… Nhắc đến cái tên này khiến cho Leah khẽ run lên một chút, dù cho nhóm của Sam đến đây chúng ta cũng không nhất định sẽ đánh thắng được hắn. Chết tiệt ! Tên ma cà rồng này quá mạnh, tại sao một kẻ mạnh như vậy lại đột nhiên đến cái thị trấn Forks nhỏ bé này chứ ?

Jacob nhếch môi, phun ra một luồng hơi thở, hàm răng trắng bóng sắc nhọn nhe ra: Hừ, còn nguyên nhân gì nữa chứ ? Nhất định là cái gia đình nhà dơi kia đã gây ra phiền toái rồi chứ sao !

Bất quá, chị có cảm giác thấy không, hình như tên ma cà rồng này không có ý định đánh nhau với chúng ta ?

Leah kêu hừ hừ, có chút chua chát nghĩ : Đương nhiên thôi, cậu không lẽ không nhận ra hắn ta hoàn toàn không buồn chú ý đến chúng ta sao ?

Jacob nhìn theo hướng Caius đang nhìn, lập tức phát ra một tiếng gầm giận dữ : Chết tiệt, rõ ràng tôi đã bảo cô ấy không được đi theo !

Cậu bật người nhảy lên, thân thể khổng lồ từ trên cao rơi xuống khiến cho Bella nín thở, ngơ ngác nhìn con sói khổng lồ từ đâu nhảy đến đứng ngay bên cạnh cô, ánh mắt tức giận nhìn cô chằm chằm khiến cho hai chân Bella như nhũn ra.

Nhưng ánh mắt tức giận đó vô cùng quen thuộc rốt cục đã chứng thực cho suy đoán của cô gái xét theo trình độ nào đó mà nói thì đúng là vô cùng dũng cảm này, Bella thăm dò hỏi một tiếng: “… Jacob?”

Jacob: “…”

Leah phẩy đuôi nhảy qua, từ trên cao nhìn Bella, ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn cô gái yếu đuối kia.

Người Quileute tự xưng là hậu duệ của người sói, luôn luôn theo đuổi sức mạnh vô song, mỗi người, dù là người không thể thức tỉnh huyết thống của người sói nhưng đều là những chiến binh xuất sắc ngay cả phụ nữ trong tộc. Một kẻ mảnh mai như Bella, một chút tế bào vận động cũng không có, đi trên đất bằng cũng có thể vấp té thật sự rất khó có thể khiến cho Leah thích được. Cô không hiểu Jacob thích cô gái kia ở điểm nào, tất nhiên cô cũng chẳng quan tâm gì lắm, chuyện này cứ để cho thiếu niên Quileute này lo đi, nếu như mẹ của con cậu ta lại là cái kiểu này.

Leah bĩu môi, xoay người, dùng tư thế chiến đấu đứng chắn ở một hướng khác của Bella, vẫn chăm chú cảnh giác với Caius ở đằng xa, trong lòng lại rất tức giận, Jacob, cô ta biết bí mật của chúng ta !

Jacob không biết mình nên vui hay nên tức giận nữa, Đúng vậy, nhưng không phải là do tôi nói cho cô ấy biết, tôi thề ! Chỉ cần không phải là do cậu lộ ra thì cậu sẽ không bị bộ tộc trách phát, có lẽ cậu còn có cơ hội khiến cho Bella chính thức xích lại gần cậu hơn.

Jacob nhếch môi, lộ ra một nụ cười, bất quá nụ cười này trong mắt Bella thoạt nhìn có chút dữ tợn khiến cho cô muốn ngừng thở, nhưng mà có Jacob với… người sói nào đó ở đây thì cô không còn sợ hãi lắm, cô nhìn người đàn ông mặc áo choàng đen đứng xa xa, hơi giật mình hô khẽ: “… Ma…cà rồng?”

Leah lầm bầm: Con mắt quan sát cũng khá đấy chứ ?!

Jacob lần nữa nhếch môi, lộ ra nụ cười dễ sợ: Cám ơn, chị đang khen tôi hả Leah ?

Leah lập tức câm miệng.

Caius từ đầu đến cuối hoàn toàn không hề ở trong trạng tái chiến đấu hứng thú nhìn Bella, chú ý đến ánh mắt của cô gái, ma cà rồng già đời lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường rồi chớp mắt biến mất

Đi rồi ? Leah không thể tin nổi lắc lắc bộ lông mềm mại như nhung nhìn về khoảng trống trước mặt, rốt cục không thể không tin nổi là kẻ kia lại bỏ cuộc dễ dàng như thế.

Vì sao chứ ? Leah nghiêng đầu từ trên cao nhìn xuống quan sát Bella, cảm thấy việc này hình như có quan hệ đến cô gái này. Thậm chí cô còn muốn vươn móng vuốt ra chọc chọc cô gái mà nghe nói là đi đường cũng vấp té này xem thử có phải cô ta là người thật không nhưng bị Jacob rống lên ngăn lại. Leah nhìn Jacob hừ một tiếng rồi cũng biến mất trong rừng, nhưng Jacob có thể nghe thấy tiếng cảnh báo của cô gái sói : Cẩn thận đấy Jacob, tôi cảm thấy tên ma cà rồng kia không bỏ đi đơn giản như vậy đâu !

Nhóm của Sam rất nhanh xuất hiện, một đám sói khổng lồ màu lông khác nhau ngửi được mùi hương ma cà rồng vẫn còn sót lại đều ngẩng đầu phát ra tiếng gầm giận dữ.

Sam là một con sói cường tráng màu đen, anh ta cúi đầu ngửi khắp bốn phía, ngửi được mùi của Leah, trong mắt có hơi thoáng qua chút ảm đạm—— nếu như không nhìn thấy Emily thì anh ta rất dễ dàng nhớ đến những cảnh khi mà anh ta và Leah ở bên nhau, nhưng mỗi lần nhìn thấy Emily thì trong đầu của anh ta chỉ còn khắc  ghi hình bóng của cô gái đó. Anh ta cho rằng không bao lâu nữa, anh ta sẽ không còn nhớ đến Leah nữa, không phải mâu thuẫn, không phải khó xử.

Điều này làm cho Sam cũng ngẩng đầu lên phát ra tiếng gầm trong khu rừng tĩnh mịch.

Tiếng kêu truyền đi rất xa, chú sói cái màu ngân bạc đang phóng như bay trong rừng chợt dừng lại quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng rồi cuối cùng chỉ gục xuống, vùi đầu vào giữa hai chân trước của mình cho đến khi tiếng gầm biến mất mới tiếp tục phóng vào sâu trong rừng.

Vĩnh biệt, Sam, vĩnh biệt, Emily, cô em họ của tôi.

Bọn họ sẽ không thể trở lại như xưa được nữa… cô thậm chí còn cảm thấy… căm thù người sói…



Caius men theo mùi trở lại nhà Cullen thì phát hiện ra gia đình Cullen đều đang tập trung lại mà nói chuyện lao xao, thình thoảng liếc nhìn Marcus đang ở bên cạnh Carlisle, tỏ ra rất hào hứng.

Về phần đám hộ vệ Volturi… bọn họ sớm đã không thấy tăm hơi, ở cái chỗ như thế này còn ai có thể gây tổn thương cho hai vị trưởng lão của họ sao ?

Caius đột nhiên nhớ tới Aro đã từng ra vẻ ai oán mà nói: “Đôi khi cũng phải cho bọn họ thoải mái một chút chứ ha ha ha.”

Được rồi, Caius quyết định không để ý đến đám hộ vệ lười biếng kia nữa.

Carlisle đang gọi điện thoại, trong điện thoại truyền tới giọng của Atlas: “Ha ha Carlisle, bố coi nè, bây giờ con đã có thể khống chế được sức mạnh rồi.”

Carlisle từ ái mỉm cười liên tục gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì Atlas rất chăm chỉ luyện tập mà!”

Tiếng cười khanh khách đầy vui sướng của Atlas truyền đến khiến cho Marcus ngồi nghiêm chỉnh ở một bên bắn ánh mắt quét qua người Carlisle, mỗi khi ông định nói gì đó thì Carlisle liền dựng thẳng một ngón tay đặt trên môi, vì vậy, Caius kinh ngạc mà nhìn Marcus không thể không ngồi yên trở lại, tuy nhiên có thể thấy rõ là ông ta rất mất hứng.

Người này vốn không phải là kẻ biết nghe lời mà. Caius mắng thầm hai câu.

“Đúng vậy, bây giờ con có thể thoải mái dịch chuyển đến mọi nơi luôn, con đã rất cố gắng luyện tập chăm chỉ để có thể về thăm Carlisle đó, a, đúng rồi, còn có mẹ Esme và Alice nữa.”

Nhóm ma cà rồng nhà Cullen nhất tề mỉm cười nhưng sắc mặt của Marcus và Caius tất nhiên không quá tốt.

“Đúng rồi, đám người nhà Volturi không có gây phiền phức gì cho mọi người chứ Carlisle? Bố cẩn thận một chút nhé, con nhất định sẽ cố gắng luyện tập, khi nào con có thể vận dụng thuần thục năng lực này rồi thì con sẽ mang mọi người đến chỗ này chơi, vậy thì không sợ mấy tên khốn nhà Volturi rồi.”

Alice mọi người nhất tề che miệng cười khúc khích, mặt Marcus triệt để đen thui—— Caius hiểu vì sao Carlisle không cho Marcus nói chuyện, bất quá, Carlisle này cũng không phải là người tốt, ông ta cố tình không nói gì với Atlas!

Caius lạnh lùng nhìn qua, Carlisle ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hoàn mỹ vô khuyết khiến cho Caius hừ lạnh một tiếng.

“Đúng rồi, Clairol nói là muốn cám ơn mọi người đã chăm sóc cho con, đợi năng lực của con thành thục rồi thì bà cũng muốn gặp mọi người.”

Hơi thở của Marcus ngưng lại, rồi lại nghe thấy Atlas thấp giọng thì thầm: “Bất quá, con cảm thấy bà ấy chủ yếu là muốn ngắm trai đẹp tại bà nghe con kể là mọi người đều rất đẹp trai.”

“Ôi trời ! Đúng là điện thoại quốc tế thật đáng ghét mà ! Carlisle, con phải cúp máy nha, con hết tiền điện thoại rồi, lần sau lại nói chuyện.”

Carlisle vui tươi hớn hở nói: “Không phải vội, nói không chừng lần sau con đã về rồi, bọn ta đều chờ con.” Ông nhấn mạnh chữ “đều” nhưng Atlas không chú ý mà vội vàng cúp điện thoại.

Marcus ngồi yên trong chốc lát rồi bỗng nhiên nói: “Caius, anh có cảm thấy áo choàng của nhà Volturi chúng ta trông rất khó coi không?”

Caius cúi đầu, nhìn nhìn: “Nhưng cái này che nắng rất tốt.”

Marcus chậm rãi nói: “Forks không có ánh mặt trời mạnh như ở Volterra.”

Caius và Marcus nhìn nhau rồi gật đầu: “Vậy theo ý anh đi.”

Alice đứng lên vui sướng vỗ tay: “Hi hi, hai vị trưởng lão, tôi có rất nhiều quần áo đó, xin hãy tin tưởng vào khả năng thẩm mỹ của tôi ! Đây chính là sở thích của tôi đó!”

Marcus và Caius nhất tề nhìn cô nàng.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nha, mọi người, Tết Nguyên Đán khoái hoạt a!

Kỳ thật ta rất yêu mến cô gái Leah này, một người vô duyên vô cớ bị vứt bỏ không lẽ không thể trở nên quái gở một chút sao? Cái đám người sói mắc dịch kia vì chút quái gở đó mà ghét cô ấy, còn bảo cô ấy kỳ quái nữa chứ. Dựa vào, cái suy nghĩ kiểu gì thế hả ?

Ân, Atlas à, người nhà của cưng đã đến rồi, xông lên a, đi tụ hợp a!