Alice tựa như không biết mệt là gì liên tục khiêu vũ với Jasper, động tác vũ đạo rất lộn xộn, phong cách từ đông sang tây từ cổ tới kim loạn xạ. Đột nhiên khi đang thực hiện một cú xoay tròn thì giữa không trung, tiêu cự trong mắt Alice đột nhiên không còn, ánh mắt cô trở nên mông lung, động tác ngừng lại giữa không trung, tà váy đen như cánh bướm bị bẻ gãy rũ xuống.
Jasper nhanh chóng thay đổi động tác, dùng sức mạnh mà người thường không thể tưởng tượng được cưỡng chế bản thân thay đổi quỹ tích vận động mà xoay người ngược lại lao đến đỡ lấy Alice đang rơi xuống.
Mọi người xung quanh nhiệt liệt vỗ tay vì động tác ngoạn mục này, nhưng họ không bao giờ có thể biết được để có thể thực hiện động tác như Jasper vừa làm cần phải có một sức mạnh kinh khủng đủ để khiến cho phần eo của bất kỳ người thường nào bị gãy.
Người nhà Cullen cũng nhìn thấy tình trạng của Alice, nhanh chóng tụ lại, Jasper đỡ vai Alice, phủ áo khoác lên người cô rồi không đưa Alice vào trong góc.
Edward đứng ở bên kia sân cũng để ý tới việc này, anh ngẩng đầu lên nhìn, sau đó, sắc mặt của anh nhanh chóng biến đổi —— năng lực của anh giúp cho anh có thể đọc được những gì Alice đang nhìn thấy. Chết tiệt! Atlas gặp nguy hiểm!
Edward đứng phắt dậy, hai tay siết thành nắm đấm, động tác của anh rất đột ngột hơn nữa tỏa ra khí thế khiến cho người ta sợ hãi, điều này làm cho những người đang đứng gần anh lại càng hoảng sợ, không ngừng lén lút nhìn qua.
Edward phẫn nộ thở hổn hển, cưỡng chế bản thân phải dùng tốc độ đi đứng của người bình thường mà đẩy những người xung quanh chạy ra phía ngoài. Emmett và Rosalie lập tức đi theo sau anh.
“Đợi chút!” Alice hai mắt mờ mịt như vẫn còn đang chìm đắm trong cảnh tượng tương lai, nhưng điều này không có nghĩa là cô không biết được xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Cô muốn ngăn anh chị của mình lại nhưng vô ích vì bóng dáng của Edward đã nhanh chóng biến mất, chỉ có Emmett và Rosalie thoáng quay đầu lại, nhưng tiếng gầm giận dữ của Edward khiến cho bọn họ không dám chần chừ thêm phút nào mà chạy theo —— bọn họ nghe thấy Edward gầm lên một cái tên: “James!!!”
“Có chuyện gì vậy?” Jasper nhìn theo bóng dáng anh chị em ở bên kia nhưng anh vẫn quyết định ở lại bên cạnh Alice.
Alice đột nhiên nhắm mắt lại, rời khỏi trạng thái mơ mơ màng màng, lúc này mới dùng tốc độ nói chuyện nhanh như súng máy mà kể lại: “Không, em cũng không biết, em nhìn thấy James, gã ta mang thứ gì đó chạy khỏi nơi này xông vào rừng. Không, em phải đi giúp Edward.”
Khi Aliced dang chuẩn bị đuổi theo ra ngoài thì Jasper giữ cô lại. Alice quay đầu lại nhìn người yêu.
Đôi mắt hoàng kim của Jasper cảnh giác chú thị bốn phía, ánh mắt lướt qua mỗi thiếu nam thiếu nữ trong phòng rồi chậm rãi nói: “Anh nhớ là em đã từng nói em không cách nào nhìn thấy được tương lai của Atlas?”
Alice cũng rốt cục cũng hiểu được cái cảm giác khó chịu lẫn bồn chồn của mình là từ đâu đến, cô nôn nóng đi qua đi lại hai bước rồi mới đứng thẳng người kề sát bên Jasper.
Chiếc vái lụa màu đen ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, từng lớp váy rũ xuống, khi cô không khiêu vũ thì khí chất như tinh linh của cô nhanh chóng chuyển thành vẻ ưu nhã của bóng đêm.
Gương mặt tinh xảo của Alice lộ ra vẻ mặt thận trọng, đôi mắt vàng kim tỏ ra ảo não: “Đúng vậy, đó là một cảm giác thật kỳ diệu, giống như em và cậu ấy bị thứ gì đó ngăn cách. Anh có thể cảm nhận được cậu ấy đang ở đó nhưng anh không cách nào đụng vào. Bất quá, dần dần loại cảm giác này càng lúc càng mờ nhạt, em tin là Edward cũng có cảm giác này khi anh ấy không thể đọc được suy nghĩ của Atlas. Nếu như nói ngay từ đầu giữa chúng em bị ngăn cách bởi một màn sương mù thì bây giờ nó gần gần như một lớp băng dày vậy —— ngẫu nhiên anh có thể nhìn xuyên qua mà thấy được chút gì đó.”
Nhưng mà khi nãy thì cô chỉ nhìn thấy James dùng một tư thế như đã bắt được thứ gì đó nhanh chóng từ trong sân vũ hội chạy thục mạng ra ngoài, thật sự cô không hề thấy được James đã bắt được thứ gì!
Chết tiệt! Đó là một cái bẫy! Tên James đó hoàn toàn không bắt được Atlas mà chỉ dụ họ rời khỏi đây! Gã ta đã biết được chỗ thiếu sót trong năng lực của Alice!
Alice cắn chặt môi dưới, răng nọc mất khống chế mà hiện ra —— cô đã khiến cho các anh chị của mình bị lừa vì họ tin tưởng cô, tin tưởng năng lực đặc biệt của cô!
“Đừng lo lắng.” Đôi mắt của Jasper vẫn giám sát tất cả mọi người, cánh mũi anh phập phồng, anh muốn từ trong đám mùi nước hoa, mùi son phấn, mùi rượu và cả mùi cơ thể con người tìm ra được mùi hương của Atlas, hiển nhiên là vô cùng khó khăn —— đúng là một đối thủ xảo trá!
Bàn tay của anh siết chặt đầu vai Ailce, cảm giác được Alice đang hối hận, anh dừng lại một chút đưa tay vuốt mái tóc vốn vểnh lên lung tung của cô mà cười nhẹ: “Tên đó muốn dụ chúng ta ra khỏi đây thì chắc chắn Atlas vẫn còn đang ở đâu quanh đây thôi. “
Chàng ma cà rồng trông lúc nào cũng ngượng ngùng nháy mắt liền biến thành một chiến binh kiên định.
À, đúng vậy, anh từng là một quân nhân trên chiến trường Bắc Mĩ.
“Alice, mình vừa thấy Edward… A, ý mình là, các bạn có cần mình giúp đỡ gì không.”
Isabella phủ chiếc váy dài che khuất cái chân bị thương từ trong góc đi ra, tỏ ra bất an nhìn Alice và Jasper đang khẩn trương.
Cô rất ngạc nhiên, cái gì có khả năng làm cho những ma cà rồng mạnh mẽ bối rối như thế. Ma cà rồng, thế giới bí ẩn mà kỳ diệu đó vô cùng hấp dẫn cô.
Thật là, cái chân kia khiến cho Bella không thể khiêu vũ buộc cô ta phải ngồi yên một chỗ, nhưng cô ta không thể không đến làm phiền bọn họ sao?
Trong nháy mắt ngửi thấy mùi hương của Bella khiến cho Alice và Jasper suýt chút nữa mất khống chế, hai người tức giận nhìn cô gái vô tội, thế là chàng trai người sói đứng sau lưng Bella vội vàng đi lên chắn ngay trước người cô.
Cơ bắp của Jacob cuồn cuộn, từng đường cong lộ ra dưới lớp quần áo cũng đủ để thấy thân thể của cậu ta rắn chắc cực kỳ. Làn da nâu bóng nhìn cứng rắn như đồng —— đây chắc chắn sẽ khiến cho những người phụ nữ trưởng thành không khỏi thèm thuồng. Mà thân thể của cậu ta trong vòng một tháng ngắn ngủi nhanh chóng cao vọt lên, không còn giống như một học sinh trung học nữa, còn về trang phục của Jacob… À, trong vũ hội như thế này thì có vẻ lập dị vì cậu ta chỉ mặc độc mỗi một bộ quần áo trong chứ không mặc lễ phục nghiêm chỉnh.
Jacob biết ơn Edward đã báo cho họ biết chuyện của James để cậu có thể bảo vệ Bella chu toàn, nhưng điều này không liên quan đến việc cậu căm ghét ma cà rồng, nhất là khi bọn họ có thái độ cay nghiệt như vậy với Bella.
Jasper nhìn chằm chằm Jacob rồi mới từ từ hạ giọng nói: “Xung quanh đây đang có ma cà rồng lạ, có lẽ là đồng bọn với James, cậu nên cẩn thận.”
“Cái gì!” Jacob lập tức nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc.
Loại ma cà rồng giống như James thì chắc chắn sẽ chẳng buồn quan tâm đến sinh mạng con người, ở đây lại có nhiều học trò như vậy thì nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ có rất nhiều người chết trong tay những kẻ điên cuồng kia.
Jacob bất chấp Bella đang tức giận đến phát run vì thái độ của Jasper và Alice, đỡ cô ngồi xuống sa lon.
Cậu nhớ Edward từng nói mùi máu của Bella hấp dẫn ma cà rồng đến thế nào, bây giờ cậu không dám mang Bella chạy đi được vì cậu không biết kẻ địch có bao nhiêu người, nếu như số lượng quá đông thì cậu sẽ hại chết Bella. Vì vậy Jacob chỉ còn cách để Bella lại nơi có nhiều người như thế này, hy vọng đối phương sẽ có chút kiêng kỵ, hoặc là mùi của Bella sẽ bị át đi.
“Ở yên chỗ này!” Jacob lần đầu tiên to tiếng với Bella.
Cậu không đợi Bella phẫn nộ mắng lại cậu mà đứng phắt dậy, điều này khiến cho Bella cảm thấy mình bị ép buộc, cảm giác bị tất cả mọi người ghét bỏ trong nháy mắt không có chỗ phát tiết, thế là nước mắt của cô lại tuôn ra.
Jacob nhìn hai thành viên của nhà Cullen, cúi đầu xuống, rồi hạ giọng cười lạnh: “Tôi nghĩ, các người sẽ không ngại cùng tôi săn lùng kẻ đó chứ ?”
Jasper và Alice liếc mắt nhìn nhau, có chút giật mình.
Mối thù giữa người sói và ma cà rồng dù cho họ và người Quileute ký kết khế ước vẫn không bao giờ chấm dứt. Sự căm ghét chủng tộc này là một loại thiên tính, thậm chí, ngay cả mùi hương của đối phương cũng sẽ không chịu được. Chính là vì như vậy nên Jasper mới nói ra sự tồn tại của kẻ địch với Jacob nhằm mượn cái mũi của người sói mà tìm ra tên ma cà rồng xảo quyệt kia. Thế nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến Jacob lại chủ động như thế.
Alice nhìn thoáng qua Bella đang ấm ức ngồi khóc trên ghế, nhún vai, tỏ vẻ không thể hiểu nổi.
“Ôi, xin lỗi.” Xa xa, Tyler và ai đó đụng vào nhau, ly rượu trên tay người nọ hất vào người của cậu ta, cái ly rơi xuống đất nát bấy, nhưng âm thanh này dưới tiếng nhạc xập xình cũng chẳng gây chú ý là mấy —— ngoại trừ ma cà rồng, đương nhiên, bây giờ còn có thêm cả người sói.
Jacob quay đầu nhìn sang, cái mũi giật giật.
Là thiên địch, có lẽ là bởi vì nguyên nhân căm ghét từ trong xương tủy nên Jacob rất mẫn cảm với mùi của ma cà rồng hơn là nhóm Alice. Vì vậy cậu ta bèn đi đến chỗ Jacob.
Alice và Jasper ngạc nhiên một chút rồi cũng định qua đó, đột nhiên có một cô gái tóc nâu vàng bới cao lách qua đám người đi đến chần chừ hỏi: “Có phải các bạn đang tìm ai đó không?”
Lauren Mallory?
Alice và Jasper nhìn nhau, Alice thoáng thấy Jacob đã tóm được cổ áo của Tyler bèn thu hồi ánh mắt mà gật đầu nói: “Đúng vậy, bạn có thấy người lạ nào không?”
Lauren có chút khiếp hãi nhìn Alice và Jasper, theo thói quen đưa tay đẩy gọng kính nhưng khi đụng trúng mũi thì mới nhớ ra hôm nay cô đeo kính sát tròng.
Cô cố gắng trấn định: “Đúng vậy, một người phụ nữ, đại khái khoảng hai mươi mấy tuổi, vô cùng xinh đẹp, vừa rồi cứ dính cứng lấy Tyler. Tôi nghĩ, nếu như xảy ra chuyện gì thì đó không phải là lỗi của cậu ấy, tuy cậu ấy… được rồi, thật sự cậu ấy có hơi xấu tính nhưng cậu ấy không phải là người hay đi làm mấy chuyện xấu xa, mình nghĩ, nếu có bất cứ chuyện gì thì đều là lỗi của người phụ nữ đó.”
Cô vừa nói đến đây thì Edward đã trở lại.
Anh tựa như một con sư tử mạnh mẽ đang tức giận lao đến.
Bây giờ đuổi theo James là Rosalie và Emmett, khả năng chiến đấu của hai người họ rất tốt nên khi Edward phát hiện James chỉ chú tâm bỏ chạy thì bắt đầu nghi ngờ, anh quyết đinh quay lại ; mà quyết định này hiển nhiên chính xác vô cùng.
Nhưng mà, mặc dù như thế, khi Edward thấy Tyler, hơn nữa sau khi đọc được hết thảy mọi chuyện về Heidi và xông đến toilet nam thì Atlas đã không còn ở đó, trên mặt đất chỉ còn lại vài dấu chân chứng minh kẻ địch tuyệt đối không chỉ có một người.
Alice cơ hồ muốn rơi nước mắt, cô không ngừng lặp đi lặp lại: “Em xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của em.” Jasper không thể không ôm cô vào lòng an ủi.
Đối phương hoàn toàn hiểu rõ nhược điểm trong năng lực của Alice —— phát hiện này khiến cho nhóm ma cà rồng nhà Cullen đen mặt.
Khả năng tiên thị của Alice không đúng hoàn toàn, cô chỉ có thể nhìn thấy tương lai theo quyết định của mọi người. Nếu như người đó thay đổi quyết định thì tương lai sẽ ngay lập tức thay đổi. Đồng thời, khi quyết định không chắc chắn thì tương lai sẽ là một màn sương mù.
Đối phương không chỉ có một người, vì vậy mỗi người đều ra những quyết định khác nhau khiến cho tương lai đan xen giữa họ trở nên hỗn độn, bọn chúng đã dùng cách này tránh được khả năng của Alice.
Âm mưu thật hoàn mỹ!
Jacob kinh ngạc nhìn hết thảy mọi việc đang diễn ra, cậu nhớ rất rõ cậu bé mang hai dòng máu Á Âu kia, cậu từng trêu chọc cậu bé đó ở trong rừng, khi mà cậu lần đầu biến thân.
Thật ra thì cậu có ấn tượng rất tốt với cậu bé kia, khi Bella nằm viện, cậu vì lui tới thăm nom cô mà ngẫu nhiên gặp cậu bé đó mấy lần đi theo Carlisle học việc, điều này làm cho cậu và cậu bé đó miễn cưỡng cũng được coi như là bạn —— đương nhiên, đây là vì cậu biết rất rõ đối phương tuy mang họ Cullen nhưng không phải là ma cà rồng. Cậu không muốn làm bạn với bất kỳ tên ma cà rồng hôi thối nào cả.
Jacob liếc qua Edward lúc này hai mắt đã chuyển sang màu đỏ, sau đó chống cửa sổ nhảy ra ngoài —— cậu không phải là loại người bỏ rơi bạn bè.
Jacob nhảy về phía trước, đầu hướng xuống, đây là động tác rất nguy hiểm với người thường nhưng đương nhiên nó chẳng là gì với người sói. Khi đang ở giữa không trung thì tấm lưng của Jacob đột nhiên run lên.
Một tiếng vải vóc rách toạc vang lên, làn da cường tráng kiện mỹ của chàng trai người Quileute vỡ ra như quần áo vậy, y phục của cậu rơi thành từng mảnh nhỏ dưới đất, mà rơi xuống còn nhanh hơn những mảnh vải vụn đó là một con sói lông màu nâu đỏ cực lớn —— nếu như có người nào nhìn thấy được hết thảy nhất định sẽ nghi ngờ làm sao một con sói khổng lồ như vậy lại có thể ẩn trong lớp vỏ bọc là một con người được.
Con sói quay lại gầm một tiếng với Edward, Edward liền bám lấy cửa sổ lao ra ngoài, anh bảo: “Cậu ta đồng ý giúp chúng ta tìm Atlas, cậu ta có thể ngửi lại chút mùi hương còn sót lại.”
“Không! Em không tin cậu ta!” Alice là người đầu tiên phản đối.
Con sói nâu đỏ dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Alice rồi quay đầu chạy đi.
Con sói thật sự rất lớn, dù cho bốn chân chạm đất vẫn cao ngang người trưởng thành, điều này giúp cho nó có thể búng mình nhảy xa hơn mười mét, tốc độ rất nhanh khiến cho ai cũng nghĩ rằng khi nó chạy hết tốc lực thì ngay cả ma cà rồng cũng khó có thể đuổi kịp —— hiển nhiên đây chính là một trong những thứ vũ khí mà người sói dùng để chiến đấu với ma cà rồng.
Edward không chần chừ đi theo, anh nói: “Alice, nhưng em có thể tin anh.”
Alice lập tức không phản đối nữa, cô và Jasper liền chạy theo sau Edward và Jacob.
Đúng vậy, cô có thể tin tưởng anh trai mình, giống như anh trai có thể tin tưởng vào cô —— Edward có thể đọc được suy nghĩ của con sói này.
Mà trong khoảnh rừng ở trấn trên, Rosalie và Emmett giống như hai con báo đuổi sát theo James không ngừng.
Sự khéo léo linh hoạt của Rosalie và sức mạnh của Emmett đã bổ sung cho nhau, dù cho James có kinh nghiệm săn mồi và lẩn trốn phong phú đến thế nào thì cũng không thể cắt đuôi họ được.
Lễ phục dạ hội của Rosalie sớm đã bị cô xé đến tận trên đùi, lại còn đem chỗ còn lại xé tà cao lên để tránh ngăn cản đến tốc độ của cô.
Dưới lớp vải ít ỏi, cặp đùi trắng như tuyết đang lao vun vút trong rừng rậm, nó trở thành màu sắc nổi bật trong không gian u ám của khu rừng, tựa hồ như nó còn được bao phủ một vầng sáng nhàn nhạt cực kỳ mỹ lệ.
Emmett lúc nào cũng ba hoa cái miệng nhưng lại hoàn toàn không chú ý đến cặp đùi mà bình thường luôn khiến anh chàng chảy nước miếng. Anh chỉ phát ra tiếng gầm nhẹ đầy hưng phấn đuổi sát sau lưng James, không ngừng lùa gã vào đường cùng.
Đôi mắt của James gần như muốn chảy ra huyết lệ, vì phẫn nộ, vì thống khổ, cũng vì hối hận.
Victoria, Victoria của gã…
Điều này khiến cho gã dưới ánh trăng mờ ảo có vẻ giống như ác quỷ vậy.
Gã phẫn nộ nhìn hai ma cà rồng nhà Cullen, quay người chạy sang hướng khác.
Rosalie lập tức nhận ra ý đồ của gã, hô to: “Không xong! Gã ta muốn chạy vào lãnh địa của tộc Quileute!”
Trong hiệp nghị của nhà Cullen và tộc Quileute, tất cả ma cà rồng của nhà Cullen không được phép bước vào lãnh địa của tộc Quileute, mà thành viên tộc Quileute cũng không thể bước vào lãnh thổ của gia tộc Cullen, kẻ nào không tuân theo đều có thể bị đối phương giết chết vô điều kiện.
Đây vốn là để đảm bảo an toàn cho song phương, lại không ngờ đến nó lại bị ma cà rồng từ bên ngoài lợi dụng!
A a ——
Emmett gầm thét nhìn khe nước trước mặt nhưng không thể không ngừng bước.
Tảng đá dưới chân anh bị sụp rơi thẳng vào khe nước phía dưới rồi nhanh chóng chìm mất. Mà James thì sớm đã nhảy lên nhánh cây gần đó, vượt qua biên giới, biến mất trong lãnh địa của tộc Quileute, trước khi đi gã còn quay đầu lại cười lạnh giống như đang châm chọc Emmett.
Emmett lại rống lên giống như dã thú điên cuồng vì giận dữ, anh muốn lao lên khiến cho Rosalie không thể không hét lớn một tiếng lôi anh lại.
Khi Emmett vẫn còn giãy dụa thì Rosalie không chút khách khí trực tiếp ấn mạnh anh vào trong đất tạo thành một cái hố to hình người.
“Được rồi, thả anh ra, anh tỉnh rồi.” Một lát sau, Emmett chớp mắt, thả lỏng tứ chi.
Rosalie hừ một tiếng buông tay ra.
Cô biết Emmett chỉ là bị khơi dậy bản tính hiếu sát của ma cà rồng, rất nhanh anh sẽ khống chế được. Nhưng những ma cà rồng hay giết chóc hoặc là ma cà rồng mới sinh rất dễ bị bản tính này khống chế, đương nhiên thứ cuối cùng chờ đợi họ chỉ có cái chết.
Bất quá, khi Rosalie đang muốn đứng lên thì Emmett lại đột nhiên vươn tay kéo cô bạn gái trở xuống.
Anh chàng cao to dùng sự khéo léo không tương xứng với khổ người xoay thân lại đè cô bạn gái ma cà rồng xuống dưới, hơn nữa nhanh chóng xé rách mất mảnh váy ngắn còn sót lại của Rosalie.
Emmett hưng phấn nói: “Đã để cái tên khốn kia bỏ chạy thì chơi trò khác thôi! Cùng chơi nào!”
Gân xanh trên trán Rosalie nhảy ra, vung một quyền vào cằm của Emmett, nhưng cuối cùng cô cũng không kháng cự gì quá mức —— tuy Emmett kỳ thật ăn không ít đòn, cú đấm của Rosalie ngay cả ma cà rồng thiên về sức mạnh như anh chàng cũng cảm thấy đau đớn. Nhưng mà đợi đến khi ngươi thấy được Rosalie kháng cự hết mức là như thế nào thì những ngươi sẽ nhận ra những gì Emmett vừa ăn được chẳng đáng thương chút nào.
Khi bản năng ma cà rồng trỗi dậy thì rất khó để áp chế, người duy nhất đến thời điểm này họ biết có thể khống chế được thì cũng chỉ có Carlisle, cho nên, Rosalie cũng không ngại để Emmett đem loại bản năng này chuyển hóa thành loại dục vọng khác —— đây là chuyện tốt, ít nhất sẽ không để cho Emmett phạm sai lầm gì.
Nhưng mà…
Gân xanh trên trán Rosalie tiếp tục nhảy ra.
Cái tên khốn hết năm lần bảy lượt đòi hỏi, liên tục thay đổi tư thế này là sao hả?!
Rosalie híp mắt, cuối cùng, không thể nhịn được nữa nâng lên một cước, đá vào bụng Emmett, rồi đem anh chàng cao to đang kêu la oai oái đạp sang một bên.
Sau đó, Rosalie không chút khách khí lột áo của Emmett xuống khoác lên người—— y phục của Emmett rất rộng nên chỉ cần chỉnh một chút thì sẽ tạo thành một cái áo váy liền thân rồi. Bất quá, khi Rosalie xoay người thì Emmett lại phát ra một tràng huýt sáo lưu manh khiến cho anh chàng được ăn thêm vài đấm nữa.
Cuối cùng, Rosalie hừ lạnh một tiếng rồi mặc kệ Emmett đang rên hừ hừ mà chạy về nhà Cullen. Anh chàng to con đáng thương nằm bẹp dí trên mặt đất ăn vạ không thành cuối cùng cũng chỉ có thể lăn lông lốc chạy theo sau, hoàn toàn chẳng nhìn ra là bị thương ở chỗ nào —— cám ơn khả năng hồi phục cùng thể lực phi thường của ma cà rồng!
Trong nhà Cullen thì không khí lúc này đặc biệt trầm trọng.
Atlas mất tích, Edward và mọi người không thể tìm được cậu, kẻ thù có kinh nghiệm vô cùng phong phú và cực kỳ giảo hoạt.
Edward nắm chặt lá thư Carlisle mang về lẳng lặng ngồi trên ghế salon chờ Carlisle phân phó. Anh trông có vẻ rất trấn định nhưng mọi người đều hiểu bây giờ lòng anh đang rối bời.
Thiếu niên đáng yêu cứ như đã biến thành không khí, thậm chí họ còn không biết là ai đã bắt cậu đi.
Lá thư trên tay Edward chính là đến từ Trung Quốc, Carlisle đã mang về.
Lá thư đó quả thật là của Clairol, trên thư kỳ thật chỉ có vài dòng ngắn ngủi, dùng từ thân mật: “Thằng nhóc thối! Nếu như con có thể “hết Bích về Triệu” (đại ý là dù có đi đâu thì cũng sẽ quay về), mẹ mà không gặp được anh chàng đẹp trai mà con kể thì sẽ nhéo đứt lỗ tai của con. Cứ đợi đấy, khi nào về mẹ sẽ tính toán đầy đủ với con!”
Trở về?
Hai từ đơn giản này lại làm cho tim Edward quặn đau.
Anh thậm chí còn không biết Atlas đang ở đâu.
Đúng lúc đó, điện thoại của Edward vang lên, anh mở máy.
“Chào, con dơi nhỏ nhà Cullen, bọn tôi vừa bắt được một tên ma cà rồng trong rừng!”
Edward thật không ngờ lại nghe thấy tiếng Jacob, anh ngơ ngác một lúc rồi mừng như điên.
“Là James!” Rosalie và Emmett đứng phắt dậy. Thính giác cực nhạy của ma cà rồng giúp mọi người đều nghe rõ đầu bên kia điện thoại nói gì.
Edward mặc kệ trong giọng nói của Jacob có mang theo một chút bất mãn, những người trẻ tuổi như Jacob thì có cả trăm lý do để bất mãn, vì thế Edward hoàn toàn không biết được lý do khiến cho Jacob bất mãn là vì —— chàng người sói tộc Quileute đang dùng điện thoại của Bella, mà tại sao trong điện thoại của Bella lại lưu số của con dơi con kia chứ?
“Chúng ta… đi đàm phán với người Quileute, dù cho phải trao đổi bất kỳ thứ gì cũng phải có được tin về Atlas.” Carlisle ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với mọi người.
Không ai lên tiếng phản đối, Esme tay cầm theo đơn từ chức kiên định đến đứng bên cạnh chồng mình.