Khi Atlas trở lại nhà Cullen đều nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người với một thân phận khác.
Emmett tặng cho cậu một cái ôm thật chặt cười ha hả nói: “Chú em à, em dễ thỏa hiệp quá đi, thế mà anh còn tưởng là Edward sẽ mất rất nhiều khí lực mới được chứ!”
Atlas khó khăn lắm mới đặt được chân xuống mặt đất, tránh xa khỏi anh chàng cao to trốn đằng sau lung Esme: “Emmett anh cá cược với ảnh rồi hả?”
Chàng ma cà rồng cao lớn tiếc nuối lắc đầu: “Chưa kịp.”
Atlas nghiêm trang quơ quơ ngón tay: “Nếu như chưa tổn thất gì thì không sao. Bất quá nếu như có lần sau thì khi cá cược nhớ nói cho em biết, có lẽ em sẽ kéo dài thêm một chút.”
Cậu vừa nói xong thì Edward liền gầm nhẹ một tiếng xông lên đánh nhau với Emmett.
Emmett gào lên, tuy anh rất mạnh nhưng mà tốc độ của Edward lại nhanh nhất nhà, mà khả năng đặc biệt của Edward lại có thể đọc được hành động của Emmett nên Emmett đánh nhau với Edward khả năng dành phần thắng không cao, tiếc là bản tính hiếu chiến khiến cho anh chàng không khôn ra được.
Atlas đứng xem cuộc chiến của hai ma cà rồng đương nhiên không bắt kịp được tốc độ của họ mà chỉ có thể nhờ Esme giải thích, mất một lúc sau con mắt của cậu mới tạm thích ứng nắm bắt được một số hành động của họ. Atlas vui vẻ đắc ý đứng một bên cổ vũ: “Thiên hạ võ công, vô kiên bất phá, duy khoái bất phá, cái này em nhận xét công bằng nên không được bắt nạt em nha!”
(Võ công thiên hạ dù không có gì phá giải được nhưng chỉ cần có tốc độ vượt bậc thì vẫn sẽ phá giải được)
Đúng lúc đó Emmett bị Edward đạp vào mông một cú lăn lông lốc đến bên chân Atlas, đầu đập vào bậc cửa khiến cho nó bị mẻ mất một góc. Atlas vô thức ôm trán rên rỉ như người vừa bị đụng là cậu chứ không phải là Emmett.
Chàng ma cà rồng cao to ngẩng đầu lên bật ngón tay cái cười toe toét: “Nói hay lắm!”
Atlas ngồi xổm xuống vỗ lên cái đầu cứng như đá của anh chàng cao lớn gật gù: “Ừ, đây là lời của một võ lâm cao thủ đệ nhất thiên hạ nói đó!”
Emmet hưng phấn khoa tay múa chân: “À, anh biết rồi, kung fu, kung fu Trung Quốc!”
Atlas dời tầm mắt nhìn thẳng vào một chỗ đặc biệt trên người Emmett, cười xấu xa: “Người đó tên là Đông Phương Bất Bại.”
Edward vỗ bụi đất bám trên người đi đến gần nghe thấy vậy cũng nở nụ cười xấu xa y như Atlas, Atlas thầm nghĩ cậu đã đánh giá thấp anh rồi, số lượng sách mà Edward đã đọc xem ra rất nhiều.
Trong thời gian này, Tiểu Ba rơi vào tâm trạng trầm uất kỳ lạ, nó suốt ngày ủ rũ cụp cánh, ngậm lấy mấy quả Mác ca cắn rôm rốp, thỉnh thoảng nghiêng đầu suy nghĩ cái gì đó rồi thở dài một tiếng lớn, dạng như thiếu niên u uất.
Atlas cho rằng nó vẫn còn chưa thoát khỏi bóng ma thất tình, mà bản thân cậu thì đang khó khăn tìm đường trở về nhà, nhưng dựa vào kinh nghiệm suốt bao nhiêu năm qua của Edward thì cũng thấy được chuyện này rất khó có khả năng nên cậu không có thời gian đâu mà để ý đến con vẹt, chỉ thuận miệng an ủi một câu: “Đừng quyết treo cổ trên một thân cây, cây cỏ ở đâu mà chả có.”
Tiểu Ba thò đầu ra khỏi cánh khe khẽ nói: 【 Nếu như đây là quả táo thì tốt rồi, hoặc là đậu phộng cũng được. 】
Atlas đang viết thư liền sặc nước bọt của mình, quay đầu nhìn con vẹt chằm chằm: “Mi tham ăn quá.”
Tiểu Ba buồn bã rụt cổ: 【 Ôi ông anh ơi, nếu như anh giống tui suốt nửa tháng trời phải gặm cái quả Mác ca cứng ngắc này thì tui cam đoan anh còn tham ăn hơn tui đó. 】
“… Với cái mỏ cứng của mi thì nó có là vấn đề gì đâu. Hơn nữa mi hoàn toàn có thể tự mình đi kiếm thức ăn mà không phải dựa vào Carlisle nuôi nấng.”
Tiểu Ba dùng một loại ánh mắt “anh lãnh khốc anh vô tình anh cố tình gây sự” nhìn Atlas chằm chằm cho đến khi bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng vỗ cánh, một đôi chim trưởng thành mang theo chim non bay qua, Tiểu Ba mới quay về phía cửa sổ thủy tinh nhìn xem.
Mất một lúc sau vẹt ta mới vỗ cánh đập bành bạch lên trên cửa kính, quay đầu nhìn Atlas nghẹn ngào che mặt: 【 Ôi, cùng là gay như nhau mà anh lại chả có tí tình đồng loại gì cả! Hức hức hức… 】
Atlas: “…” dứt khoát xoay người đi ra khỏi phòng đem thư của mình giao cho bạn trai Edward nhờ anh giúp gửi cho Clairol.
“Đừng như vậy Edward, em chỉ thử một lần mà thôi.”
Ôm eo chàng bạn trai ma cà rồng, Atlas ngồi trên một chạc cây tuyết tùng hưởng thụ cảnh đẹp mà người bình thường không có cơ hội nhìn thấy được.
Trên ngọn cây, gió không ngừng quét qua thổi tung mái tóc đen như mực của Atlas, cậu dõi mắt trông về phía xa xa, thu hơn nửa thị trấn Fork vào trong đáy mắt. Thị trấn như ẩn như hiện trong làn sương mù mờ ảo hệt như chốn thần tiên, từng mảng màu xanh ngắt quyện vào từng mảng trắng xóa.
“Xin lỗi.” Edward tự trách bản thân vì không có cách nào giúp cho người mình yêu, cảm giác bất lực khiến cho đôi mắt anh dần sẫm màu lại.
Atlas hôn lên môi anh, đáng tiếc khi cậu cố gắng đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng chàng ma cà rồng thì lại bị anh phản kích, cuối cùng chỉ có thể dựa vào vai Edward mà thở hổn hển, một lúc sau mới buồn bực nói: “Thật không công bằng, em sao đấu lại được anh chứ?”
Edward mỉm cười, anh hôn nhẹ lên trán Atlas, anh hiểu rất rõ cậu bạn trai nhỏ của anh đột nhiên nhiệt tình như vậy là vì muốn an ủi anh, điều này khiến cho anh cảm thấy rất ấm áp dù cho thân thể vẫn lạnh lẽo như xưa.
“Không, em đương nhiên có thể thắng anh mà, sweetheart, em chỉ cần biết rằng em nắm giữ hết thảy của anh. Không có em, mọi thứ đối với anh chẳng còn chút ý nghĩa nào.” Edward ôm lấy bả vai Atlas thì thầm.
“Ngày mai anh sẽ gửi thư giúp em.”
“Cảm ơn.”
“Không cần lo lắng, Clairol sẽ không phát hiện ra em gặp phải chuyện không may, chẳng phải em luôn giữ liên lạc với bà sao?”
Nói đến chuyện này, Atlas ngẩng đầu lên nhìn Edward: “Đúng vậy, gần đây em phát hiện ra tỷ lệ chênh lệch thời gian giữa hai thế giới đã thay đổi rồi. Em cứ cách năm ngày thì sẽ gọi điện cho Clairol một lần, anh biết đấy, nếu như gọi quá gần nhau thì em sợ bà sẽ phát hiện ra chuyện gì vì bà vốn rất thông mình mà.” Atlas kiêu ngạo ưỡn ngực khiến cho Edward bật cười.
“Nhưng mà em phát hiện ra gần đây thời gian bên kia của Clairol đầu tiên là một ngày, sau đó thành một giờ, thậm chí mới đây Clairol còn ngạc nhiên hỏi vì sao bà mới cúp điện thoại mà em đã gọi lại ngay. Bất quá, cám ơn trời đất ít nhất còn chưa xảy ra chuyện thời gian bên Clairol trôi nhanh hơn bên này nếu không thì em sẽ lo lắng đến chết mất.”
“Kiểu mất ổn định này…” Edward cau mày, “Trước kia chưa từng xuất hiện. Ý anh nói là khi anh với em liên lạc chưa từng xuất hiện tình trạng mất ổn định như thế này. Thật là quái dị.”
Atlas nhún vai bất đắc dĩ: “Ôi, xuyên qua thời không vốn cũng đủ quái dị rồi không phải sao?” Atlas chun mũi, “Em nghĩ học lại cấp 3 lần này chắc em phải sửa lại nguyện vọng quá, không học vật lý nữa, ngay từ đầu em muốn thành bác sĩ mà.”
“Phải không? Carlisle nhất định sẽ rất vui khi được dạy cho em.” Edward xoa tay cậu bạn trai nhỏ, phát hiện tay cậu đã hơi lanh nên anh không để ý đến ánh mắt không vui của Atlas mà ôm lấy cậu nhảy xuống dưới.
Gió táp vào mặt cùng vô số cành cây lao đến trông hệt như trong phim hành động.
Atlas trợn tròn mắt ôm chặt lấy cổ Edward mà hét toáng lên như con gái.
Ngay lập tức cảm giác rơi xuống ngừng lại, Edward cúi đầu nhìn Atlas cười khùng khục, đợi cậu hô hấp ổn định lại rồi anh lại nhún chân nhảy xuống tiếp.
Khi chân anh chạm được tới mặt đất thì đầu gối của Atlas so với cái người vừa nhảy xuống run lẩy bẩy, cả người mềm nhũn tựa vào trong lòng Edward.
Edward đương nhiên rất vui vẻ khi được ôm Atlas, trong khi đó Atlas bám vào cánh tay của anh mà đứng lên, hùng hổ kéo áo Edward rống to: “Chết tiệt! Chết tiệt chết tiệt a a a —— “
Edward chớp mắt tỏ ra vô tội: “Anh cho rằng em sẽ mắng anh là baka, ahou hoặc là kuso! Em mắng như vậy rất đáng yêu.”
Atlas: “…”
Mây trên trời đột nhiên tản ra, ánh mặt trời hiếm hoi tràn xuống, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây cối, chỉ còn lại một ít rọi xuống khoảnh đất cách chỗ hai người đứng không xa.
Lâu lắm mới được nhìn thấy ánh sáng mặt trời khiến cho Atlas reo lên vui vẻ.
Edward quay đầu lại nhìn thoáng qua Atlas, anh mỉm cười cúi đầu cọ lên trán Atlas: “Anh sẽ chuộc lỗi với em, sweetheart.”
Atlas bối rối cào lại mái tóc bị Edward biến thành cái tổ chim.
Edward bắt đầu cởi từng nút áo để lộ ra cần cổ trắng nõn như đá cẩm thạch, chỗ đó mặc kệ cho Atlas cố gắng như thế nào cũng không thể để lại bất kỳ dấu vết, đây quả thực khiến cho ai cũng phải nổi giận. Sau đó là lồng ngực rắn chắc khiến cho Atlas luôn tự ti vì bản thân không có cơ ngực.
Gần đây Atlas cho rằng là đàn ông thì phải có cơ ngực mới được.
Bất quá điều kích thích lớn nhất đối với Atlas là chàng ma cà rồng này chẳng những có dáng người hoàn mỹ lại còn rất thích để trần nửa người trên mặc kệ cậu phản đối như thế nào, cái hành vi đồi phong bại tục này ắt là học từ Emmett mà ra.
Atlas cào tóc xong rồi ngẩng đầu lên thì thấy Edward đang chuẩn bị vứt áo qua một bên.
Ngây ra nhìn chàng bạn trai ma cà rồng một lát xong thì thiếu niên mang hai dòng máu trong nháy mắt lùi ra sau một bước: “Anh anh anh… Edward anh làm cái gì thế ? Đánh dã chiến sao ? Em em em… em không chịu đâu!”
Động tác cởi quần của Edward lập tức ngừng lại, Atlas dùng thị lực có thể quan sát được tốc độ hai ma cà rồng đánh nhau của mình mà cam đoan là cơ thể của Edward có run lên.
“Không, không phải như em nghĩ đâu.”
Edward nhẹ vỗ về cậu, đương nhiên là anh hiểu ra rất nhanh nên lộ ra một nụ cười xấu xa: “Bất quá chỉ cần là Atlas muốn thì anh rất tình nguyện.”
Atlas vội vội vàng vàng che miệng lại.
Cậu nhìn thấy Edward đi đến khu vực có ánh nắng, lúc này mới nhớ tới lời hứa hôm đó của Edward, thế là mặt cậu nóng bừng lên như bị thiêu đốt. Cậu tức giận quy hết tội cho Edward, chỉ vì mấy hành vi không đứng đắn của anh nên cậu mới phản xạ theo quán tính thôi.
Edward chậm rãi tiến về mảnh ánh sáng chói lọi kia, động tác nhẹ nhàng chậm rãi cùng với dung mạo tuyệt mỹ đến mức khiến cho bất kỳ ai cũng phải ngừng thở khiến cho cả người anh phát ra cảm giác thần thánh, làm cho trái tim của Atlas không tự chủ mà đập loạn nhịp.
Ánh mặt trời vàng óng ả hòa quyện với một lớp sương trắng vì hơi nước trong khu rừng khiến cho nó có màu như bơ, mềm mại đáng yêu, nhẹ nhàng trôi nổi trong không khí.
Khi Edward hít sâu một hơi bước vào quầng ánh sáng, vẻ đẹp của anh mới đạt tới cực điểm, đẹp đến mức không thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Da của anh như được phủ lên vô số vụn kim cương tỏa ánh sáng lấp lánh làm cho viên đá quý giá nhất thế giới cũng phải thua kém.
Hàng lông mi thật dài của anh từ từ rung động, mí mắt đột nhiên mở ra, đôi mắt hoàng kim cũng phát ra ánh sáng vàng óng.
Anh vươn tay ra, những tia sáng không ngừng nhảy múa trên đầu ngón tay.
Atlas như bị bỏ bùa mê, nhẹ nhàng đi đến chạm vào đầu ngón tay Edward rồi vội vã rụt trở về. Khi cậu lại vươn tay ra muốn chạm vào một lần nữa thì Edward bắt lấy tay của cậu kéo về lồng ngực của anh.
Lồng ngực vẫn lạnh như băng, không hề bởi vì hào quang chói mắt mà ấm áp lên chút nào.
Atlas lẳng lặng đứng đó cố gắng ổn định lại trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực, một lúc sau cậu chợt bừng tỉnh đẩy Edward một cái thật mạnh: “Không!”
Edward ngơ ngác nhìn hành động của Atlas, tiếng thở dốc dồn dập của cậu truyền vào tai anh: “Anh không sao chứ ? Anh thật sự không sao chứ Edward? Trời ơi, em đột nhiên nhớ ra, anh như vừa rồi giống hệt như là đang bị hỏa thiêu ! Đúng vậy, nhất định là như vậy, em chưa bao giờ biết được rằng ma cà rồng không sợ ánh mặt trời.”
Edward ngẩn người nhìn cậu bạn trai nhỏ rồi đưa tay ôm cậu kéo vào trong lòng.
Anh biết rất rõ khi ma cà rồng bước chân ra ngoài ánh sáng mặt trời thì đẹp đến mức nào, bởi như Carlisle từng nói, bọn họ là thợ săn bẩm sinh, bất kỳ điểm nào trên thân thể của họ cũng có thể hấp dẫn con mồi chui đầu vào lưới. Cho nên anh vô cùng cảm động khi Atlas có thể nhanh chóng từ trong mê hoặc tỉnh lại mà lo lắng cho anh.
Đây chính là bạn đời của anh, điều mà cậu lo lắng anh đã từng nói với cậu hoàn toàn không tồn tại. Tình cảm của người anh yêu dành cho anh sâu đậm hơn anh tưởng rất nhiều.
“Không sao đâu Atlas. Chỉ có hơi đau thôi nhưng không gây bất kỳ thương tích nào cho nên em không cần phải lo lắng.” Edward hôn lên gò má Atlas thì thầm, cố gắng khắc chế cảm giác xúc động đang lan tỏa khắp thân thể.