*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edward nhắm mắt lại, Atlas nghe thấy rõ ràng hô hấp của anh trở nên nặng nề hơn trong một khoảnh khắc nhưng lại trở lại bình thường ngay khi đôi mắt màu caramel mở ra, màu sắc trong đôi mắt anh cũng bớt sẫm màu đi cho thấy tâm trạng của Edward đã khá hơn nhiều.
Đúng là rất kỳ lạ, mới đầu thì Atlas cứ tưởng rằng Edward sử dụng kính sát tròng có thể đổi màu nhưng sau này cậu mới phát hiện đây là bẩm sinh, hơn nữa đôi mắt của cả gia đình Cullen đều giống hệt như nhau, vì vậy mà mọi người mới cảm thấy khó tin rằng cả gia đình này không có quan hệ huyết thống.
Edward buông Atlas ra nhưng đôi mắt anh vẫn nhìn cậu chăm chú. Ánh mắt cháy bỏng, chân thành tha thiết như ngọn lửa nóng hừng hực khiến cho Atlas luôn giữ vững hình tượng lãnh đạm cao quý cũng cảm thấy bối rối.
Nhưng Edward tuyệt đối không chịu dời ánh mắt đi, anh nhìn cậu có lẽ đến mấy phút đồng hồ rồi hạ quyết tâm đứng lên kéo tay Atlas đi vào rừng cây rậm rạp ven đường, Atlas bị anh lôi đi lảo đảo bước theo nhưng Edward đang trong tâm trạng kích động nên không phát hiện ra.
Trong rừng cây sương mù dày đặc trắng xóa cả một mảnh rừng. Đây là chuyện bình thường tại Forks, bầu trời thường xuyên phủ đầy mây, trời mưa liên tục, dù cho gặp ngày không mưa thì cũng phải mất vài ngày sau hơi nước dày đặc mới tan đi. Mà trời nắng tại thị trấn Forks một năm có 365 ngày thì hết 350 ngày trời mưa này là một chuyện vô cùng xa xỉ, cho nên sương mù trong rừng cây chưa bao giờ có thể tan hết được.
Đôi dày thể thao dẫm lêm đám rêu cỏ dưới chân phát ra tiếng nước ướt át, quần áo bị mấy cây dương xỉ máng vào, Atlas thầm cảm thấy may mắn vì mình không có mặc áo ngoài bằng sợi bông, nhưng thiếu niên luôn sống trong thành phố quen với đi trên mặt đường sạch sẽ mấy lần vì dẫm lên rong rêu mà thiếu chút nữa trượt chân té nhào, may mà có Edward đỡ lấy cậu.
Bọn họ càng đi sâu vào trong rừng, khung cảnh xung quanh càng thêm âm u. Bầu trời vốn đầy mây chẳng có bao nhiêu ánh sáng càng lúc càng bị cây cối che phủ, cách có vài mét đã không còn nhìn thấy gì, Atlas rốt cục cũng chịu không được giật tay Edward, nửa đùa nửa thật: “Edward, đừng đi tiếp nữa, ai mà biết trong này có quái vật gì, hai người chúng ta làm sao mà đối phó được.”
Atlas không biết mình đã nói sai chỗ nào nhưng cậu cảm nhận được Edward đột nhiên cứng người lại, tuy rằng thân thể anh từ trước tới giờ vẫn luôn cứng ngắc và lạnh như băng nhưng Atlas vẫn có thể cảm thấy được anh đang sợ hãi.
“Edward?” Atlas lên tiếng thăm dò, đến gần Edward, thế nhưng người con trai ngoại quốc lại đột nhiên lùi ra sau cho đến khi chạm phải một gốc cây linh sam to lớn mới dừng lại.
Mái tóc rối bù màu đồng của anh bị sương mù khiến cho ướt nhẹp, trên mặt cũng lấm tấm bọt nước, cây linh sam to lớn, tán lá trải rộng ra bốn phía càng khiến cho thân hình của anh càng thêm nhỏ bé, bên cạnh anh còn có một tảng đá lớn, trên mặt phủ đầy rong rêu cùng dương xỉ.
Atlas nhìn gương mặt vốn đã trắng của Edward tái đi, ánh mắt của anh chầm chậm ngước lên nhìn cậu, trong mắt tràn đầy khổ sở, lo lắng, bồn chồn, bất an…và những cảm xúc mà Atlas không thể giải thích được, khiến cho cậu cảm thấy áy náy…thật kỳ quái, cậu đã từ chối lời tỏ tình của Edward đâu?
Yết hầu của chàng trai tóc màu đồng trượt xuống hai cái, đôi mắt màu caramel của anh mặc dù đang đứng trong màn sương mù dày đặc vẫn sáng chói động lòng người, tuy nhiên ánh mắt xinh đẹp này khiến cho người đối diện không thể cảm thấy vui thích được vì nó đang nhuộm đầy đau thương.
“Không, không có bất kỳ nguy hiểm nào đâu, bởi vì, không có bất kỳ quái vật nào có thể so sánh được với con quái vật đang đứng trước mặt em.” Edward dùng tiếng nói khô khốc, khàn khàn chậm rãi nói ra một phần sự thật, trong lúc đó anh dùng thị giác nhạy cực kỳ của ma cà rồng tập trung vào từng biểu lộ nhỏ nhất trên mặt Atlas.
Anh nhìn thấy Atlas giật mình ngây ra một lúc, điều này khiến cho trái tim vốn đã ngừng đập suốt một trăm năm của anh trong nháy mắt co thắt lại, ma cà rồng không cần phải hô hấp nay lại thở hổn hển.
“Quái vật? Edward, anh vừa mới nói… quái vật?” Thiếu niên tóc đen xinh đẹp hỏi lại.
Edward khổ sở nhắm mắt lại, anh vươn một tay ra nắm lấy bàn tay người mà anh yêu và đợi chờ suốt hơn hai mươi năm, tay kia thì cắm vào trong thân cây linh sam to lớn.
“Đúng vậy, quái vật, Atlas ạ, giống như những câu chuyện mà em từng được nghe kể, anh là một con quái vật lạnh như băng, cứng như đá mang theo sức mạnh kinh khủng. Em nhất định đã nghi ngờ rồi đúng không? Atlas, tuy rằng chuyện này rất khó tin, em có thể gọi anh là quỷ máu lạnh, quỷ hút máu, hay là…ma cà rồng, vì vậy… vì vậy…”
Edward lấy tay lên che mặt, thân thể khe khẽ run rẩy.
Vì vậy em có thể cự tuyệt anh, nhanh chóng cự tuyệt anh, cự tuyệt con quái vật hút máu đáng sợ này, sau đó bỏ chạy thật xa.
“A… anh là… ma cà rồng… ôi…” Edward nghe được giọng nói ngu ngơ của Atlas, phần cuối là một tiếng rên rỉ, sau đó anh mới nhận ra là một tay anh vẫn còn đang nắm chặt tay Atlas.
Ngón tay của Edward run rẩy, cãi lại mệnh lệnh của anh, nhất quyết không chịu buông ra.
“Ừm… anh sẽ ăn tôi sao? Cắn cổ của tôi, sau đó tôi liền biến thành cái con nhảy cà tưng cà tưng… à, là ma cà tưng?”
“Không! Không bao giờ!” Edward gầm lên giận dữ, mở mắt ra. Đôi mắt màu hoàng kim dịu dàng nay chứa đầy phẫn nộ, tiếng gầm cơ hồ thổi cho tóc Atlas dựng đứng. Nhưng thật kỳ lạ là trước mắt anh, trong đôi mắt màu đen láy của Atlas không hề có bất kỳ sự sợ hãi nào mà chỉ thuần túy là hiếu kỳ, tò mò nhìn anh, một cánh tay giơ lên, hai chân nhảy nhảy tại chỗ.(em nó giả ma cà tưng ấy mà =)))
Trong lòng Edward nháy mắt tràn ngập vui sướng.
Atlas đưa tay lên cào cào mái tóc rối bù của mình, sau đó cười toe toét với Edward: “À, thật tốt quá, vậy là tốt rồi, tôi đã ngủ qua một đêm ở đó nhưng mà vẫn còn đi đứng được bình thường thì biết là anh không có cắn tôi rồi.”
Edward kinh ngạc há hốc miệng không biết nên nói như thế nào nữa: “Em không sợ sao? Ý anh nói là em không sợ hãi khi ngủ bên cạnh một con quái vật có thể cắn đứt cổ của em bất kỳ lúc nào sao?”
Atlas nghiêm túc vỗ nhẹ lên ngực Edward, vì chỗ cậu đứng có hơi thấp nên cậu chỉ có thể với đến vị trí này, sau đó cậu kéo sợi dây chuyền ra quơ quơ: “Thập giá nè.”
Edward: “…”
Một lúc sau, Edward ôm lấy Atlas, đầu tựa vào bên hõm vai của cậu, không cách nào ngừng cười được.
Atlas bị anh ôm bổng lên, chân không chạm đất được, mà vì sức mạnh của Edward quá lớn nên cậu không thể động đậy chỉ có thể không ngừng vung chân lên đá vào đầu gối Edward, tiếc là với một ma cà rồng mà nói thì hành động này chẳng khác nào đang gãi ngứa.
Một con chim không biết tên nghe thấy tiếng động lạ gần tổ của mình nên nhô đầu ra nghe ngóng, vừa nhìn thoáng qua cảnh bên dưới liền tức giận bất bình khóc lóc om sòm, nhảy lên một cành cây la mắng khiến cho không ít những con chim hiếu kỳ khác kéo đến xem.
【 Chết tiệt, tại sao năm nay lúc nào cũng có mấy tên không biết liêm sỉ phô diễn tình cảm nơi công cộng vậy hả? Muốn làm hư chim chóc sao? Khốn kiếp! Cả ngày há to miệng kêu gào số lượng chim chóc ngày càng giảm sút là con người, cả ngày làm ra chuyện bẻ cong chim chóc cũng là con người nốt, thế này thì muốn người ta đẻ trứng cái kiểu gì? 】
【 Đúng vậy đúng vậy, không biết liêm sỉ, chồng của người ta gần đây cũng có khuynh hướng đồng tính rồi, nhất định là bị mấy tên gay này dạy dỗ. 】
【 Đúng thế, kỳ thật chồng ngoại tình không đáng sợ bằng việc không đẻ được trứng. 】 Một con chim lớn tuổi đầy kinh nghiệm đang truyền thụ lại cho đám chim chóc xung quanh. Không ngờ tới nó vừa mới nói xong câu này thì con chim vừa rồi liền dùng cánh ôm mặt khóc nức nở.
Chim già hiểu ý bèn an ủi nó: 【 Thật là nghiệp chướng, sao con không chịu tái giá? Gả cho chim gay đau khổ lắm con ạ! 】
Chim kia nhô đầu ra khỏi cánh, ngượng ngùng nói: 【 Thấy ghét mà, ai biểu hai tên đó lại đẹp trai như vậy làm chi! 】
“…” Atlas không giãy dụa nữa mà cũng ôm lấy cổ Edward vùi đầu vào.
Năm nay, đam mỹ lang thì đáng gì, chim đam mỹ mới đáng sợ. =))
Atlas vừa mới nghĩ đến đây thì vô số phân chim từ trên trời giáng xuống, mấy con chim trên cây hét lớn: 【 Trả thù! Báo thù! 】
Edward kinh ngạc trong chớp mắt liền ôm lấy Atlas dùng tốc độ mà loài chim cũng không theo kịp biến mất khỏi phạm vi công kích.
Atlas trợn tròn mắt nhìn cây cối cùng sương mù xung quanh dùng tốc độ nhanh nhất mà trượt về phía sau chỉ còn là một mảnh mờ mờ trắng sữa, lúc này cậu mới thực sự cảm nhận được người đang ôm mình chính là ma cà rồng. Wow, thì ra trên đời này thực sự có ma cà rồng?
Edward ôm Atlas lao vun vút trong khu rừng mà không đụng phải bất kỳ thú dữ nào. Đại khái là như Edward đã nói, anh mới là loài sinh vật nguy hiểm nhất cho nên đám động vật mẫn cảm đã sớm né tránh khỏi tuyến đường anh đi.
Anh mang Atlas đến một khoảnh rừng thưa, có một thân cây to đổ ngang mặt đất, trên thân cây còn có mấy cây nấm mọc thưa thớt cùng một mảnh đất trống bên cạnh. Trên mặt đất cỏ mọc lộn xộn cùng vài loài hoa dại mới chớm nở.
Vì mảnh đất trống này mà khu vực này có vẻ không âm u mấy, nhưng cây cỏ vẫn rất ẩm ướt, vì thế nên Edward ngồi xuống thân cây rồi để cho Atlas ngồi ở trong lòng mình.
Atlas bị tư thế như thế này khiến cho rất mất tự nhiên hơi cục cựa thân thể, đỏ mặt nghiêm túc nói: “Anh để tôi xuống đi Edward.”
Edward bị gương mặt đỏ bừng của cậu chọc cười, anh rất tự nhiêm ôm eo của Atlas, thắt lưng của cậu rất mềm dẻo nhưng không mềm đến mức như phụ nữ, hiển nhiên là Atlas có tập thể thao.
Anh rất vô sỉ đáp: “Không, em đương nhiên là phải ngồi trong lòng bạn trai của em rồi, sweetheart.”
Mặt của Atlas từ đỏ ửng biến thành đỏ tươi, cậu tóm lấy cổ áo Edward, hoàn toàn quên mất thân phận ma cà rồng của anh mà xù lông lên như con mèo nhỏ tức giận: “Ê! Tôi nói anh là bạn trai tôi hồi nào!”
Edward chớp mắt mấy cái, nỗi bất an lo lắng vì sợ đối phương sẽ sợ hãi thân phận của mình đã sớm biết mất tự khi nào, anh bèn nói tiếp: “A, vậy thì… bạn gái? Không sao đâu, anh không quan trọng cách xưng hô Atlas à.”
Thân thể Atlas run lên, cậu nghiến răng nghiến lợi bóp cổ Edward: “Tôi sẽ đem anh ném vào trong đống tỏi, treo anh trên cây thập tự giá, còn dùng nước thánh tắm cho anh, cái tên vô sỉ này!”
Anh chàng ma cà rồng không biết xấu hổ phát ra tiếng cười khùng khục hôn lên môi Atlas: “Anh rất vui khi em muốn tắm cho anh, Atlas.”
Atlas: “…”
Một lát sau, Atlas thở hổn hển trong lòng Edward nhỏm dậy, hai tay giữ lấy đầu Edward hung hăng cắn lên môi anh: “Vì sao anh cứ luôn chú ý tới mấy chuyện không đứng đắn này! Chết tiệt!”
Edward mỉm cười tiếp nhận sự trả thù thô bạo của Atlas, thậm chí còn vô cùng thích thú.
———————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật rất nhiều loài chim rất thích trộm hoặc cướp trứng của chim khác. Cho nên, làm chim gay không đáng sợ a không đáng sợ, bởi vì lực chiến đấu của bọn nó rất mạnh.
Nghe nói, để cho hậu đại của chim gay càng thêm dễ dàng sinh tồn nên sức chiến đấu của tụi nó rất mạnh mẽ, trộm trứng chim ấp ra được chim nhỏ thì bọn chúng càng mạnh hơn để chống lại thiên địch.
Trong thiên nhiên quả thật có rất nhiều chim đồng tính ~