Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 73




/73/.

Nhưng Tiêu Nham vẫn như trước không buông bỏ cảnh giác, trực giác của cậu cho cậu biết, người đàn ông này tuyệt đối khác biệt so với bất kỳ người nào cậu từng gặp trước đây. Nhưng rốt cục là khác biệt chỗ nào?

Người kia mỉm cười, nghiêng đầu sang dường như muốn nhìn Tiêu Nham cho rõ ràng hơn, ngón tay chạm vào mái tóc ngắn màu đen của cậu, đầu ngón tay lướt qua lọn tóc, khoảnh khắc đó tựa như có vô số con bướm vỗ cánh bay qua trái tim cậu.

"Con có huyết thống thuần Châu A, nhân loại có cùng huyết thống với con còn không đến một phần vạn. Dù sao đã qua hơn hai trăm năm, phải sinh sống trong một không gian nhỏ hẹp, con người đã không còn quá chấp nhất với vấn đề huyết thống."

Tuy rằng Tiêu Nham không hề lùi lại, nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác áp bách.

"Thật sự rất muốn có một đứa con trai thuần huyết thống giống con vậy."

Lúc này, Tiêu Nham rốt cục đoán được thân phận của đối phương.

"Ông là cha của Jane Wallace!"

"Đúng vậy, ta không chỉ là cha của nó, mà còn là đấng sáng tạo của nó. Từ xưa đến giờ, cũng may có bọn chúng làm bạn bên cạnh ta, giúp ta vượt qua những năm tháng tăm tối mà cô độc, bọn chúng gọi ta là "cha", thời gian lâu dần, ngay cả mình tên gì ta cũng sắp không nhớ rõ. Để ta nhớ xem... À, tên của ta là Valentine Shein!"

Tiêu Nham nhớ ra, tổ chức Sóng Triều vẫn luôn dùng virus "Comet" để nghiên cứu cái gọi là phương pháp trường sinh.

"Ông... Ông sống bao lâu rồi?"

"Hai trăm bảy mươi hai năm."

Đây là một con số đáng sợ.

"..." Tiêu Nham nhìn chằm chằm hai mắt đối phương, xác nhận xem đối phương có phải đang nói thật hay không.

"Virus Comet giúp thân thể tang thi không ngừng phục hồi, cũng giúp nó hấp thu nhiệt lượng để tổng hợp chất dinh dưỡng theo nhu cầu cơ thể, thử nghĩ xem vì sao hơn hai trăm năm nay mà tang thi vẫn chưa tiêu vong, đây chẳng lẽ không phải là gợi ý mà tạo hóa ban cho loài người sao? Virus X cũng được tổng hợp dựa trên nền tảng của virus Comet, ta cũng lợi dụng loại virus này không ngừng phục hồi những bộ phận cơ thể đã bị hao tổn, đạt tới mục đích trường sinh, nhưng cơ thể người có một bộ phận quan trọng nhất, ta vĩnh viễn không thể trị được."

"Đại não."

Ai cũng biết, tang thi không có tư duy chỉ có bản năng, bởi vì đại não của chúng héo rũ.

"Con quả thật rất thông minh. Cho nên ta cần con dùng năng lực tư duy hiếm có của mình, thay ta giải quyết vấn đề này."

Ngón tay của người đàn ông gõ nhẹ trên huyệt Thái Dương của Tiêu Nham, sau đó khẽ nở nụ cười.

"Đừng khẩn trương như vậy, ta sẽ cho con thời gian để cẩn thận suy nghĩ. Con muốn trở về Shire, vĩnh viễn sống dưới lòng đất xa ánh mặt trời, hay là giống như Jane, tự do tự tại mà sống? Nghe nói Hein Burton còn sống, vì con đã nghiên cứu thành công virus X-2, hiện tại cậu ta là bộ đội đặc chủng đầu tiên của Shire thoát khỏi gông xiềng "thời hạn mười năm", một lần nữa viết nên huyền thoại. Chẳng qua đối với ta mà nói, huyền thoại này là thuộc về con, không phải cậu ta."

Đây là khen ngợi cực đại.

Tiêu Nham mím môi, không nói gì.

"Con là độc nhất vô nhị, con trai."

Bàn tai Valentine áp vào hai bên má Tiêu Nham, ngón tay chậm rãi len vào giữa những lọn tóc của cậu, đây là một động tác quá mức ôn nhu, nhưng Tiêu Nham biết, cái mà ông ta gọi là độc nhất vô nhị không phải chỉ bản thân cậu, mà là đại não của cậu.

"Cho dù ta có thu thập bao nhiêu mẫu gien của con, cũng không thể đảm bảo "nó" có được tư duy hoàn hảo như con."

Người đàn ông đứng dậy rời khỏi phòng, Casey đang đứng tựa lưng vào tường bên ngoài hành lang, trên mặt là bất an thật sâu được che giấu.

"Cha."

"Thử lấy thông tin trong đại não của cậu ta, nhưng đừng thương tổn nó."

"Con hiểu rồi, thưa cha."

"Con có biết khi nào là lúc an toàn nhất hay không?" Valentine ôn hòa nhìn Casey.

"Khi cậu ấy ngủ, thưa cha."

Mặt trời vừa lặn, ngoài cửa sổ trở thành một mảnh tối đen, không thể nhìn thấy gì tựa như một cái động tối đen, tựa như lúc nào cũng có thể nuốt chửng Tiêu Nham.

Tiêu Nham hạ rèm cửa xuống, toàn bộ gian phòng tuy rằng rộng lớn, nhưng cảm giác áp lực gấp bội.

Mùi thức ăn tỏa ra trong không khí, Jane bưng khay đựng bước vào phòng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Nham, anh ta khẽ thở dài một hơi, nhìn quanh một vòng rốt cục tìm được cậu đang ngồi dựa vào góc tường.

"Tôi biết nơi này không có ánh mặt trời và bãi biển, em không cảm thấy tự do."

Jane đi đến trước mặt Tiêu Nham, ngồi xổm xuống.

"Anh vốn không quan tâm cảm giác của tôi, đừng giả vờ như thấu hiểu."

Ngón tay Jane búng nhẹ lên trán Tiêu Nham, "Tôi cam đoan, rất nhanh thôi tự do sẽ đến. Cho dù là em hay là tôi."

Anh ta đặt khay ăn lên trên đầu gối của mình, ngồi đối diện với Tiêu Nham, múc một muỗng thức ăn, đưa đến trước miệng Tiêu Nham, "Nếm thử xem, đây là cháo tôi đích thân nấu, hoàn toàn không giống hương vị ở Shire đâu. Em cần phải thử những thứ khác nhau, dùng ánh mắt của mình mà nhìn tất cả sự vật, sau đó dùng đại não ưu tú của mình mà suy nghĩ."

Tiêu Nham không chút phản ứng.

Jane bất đắc dĩ mà hít vào một hơi, "Tôi không ngại ngậm vào miệng rồi đút cho em đâu."

Tiêu Nham rốt cục hơi mở miệng ra. Nếu để cậu tiếp nhận nụ hôn của đối phương mà phát cuồng, thì cậu thà rằng mất hết cốt khí mà ăn hết thức ăn đối phương đút tới.

Chẳng qua giờ phút này, đầu lưỡi của Tiêu Nham không nếm ra được bất cứ hương vị gì, ăn được vài muỗng, đã bắt đầu buồn nôn.

Jane không ép buộc cậu nữa, mà cầm khay ăn chậm rãi đứng dậy, Tiêu Nham vẫn ngồi yên như cũ, mãi vẫn không cử động, tựa như một bức tượng điêu khắc được đặt ở góc tường.

Thời gian trôi qua từng chút một, Jerry ngồi trước màn hình trong phòng quan sát rốt cục không thể nhịn được nữa.

"Tên nhóc này vốn không có ý định đi ngủ! Tôi phải gây mê cậu ta thôi!"

Ngay khi Jerry định nhập số liệu vào, Casey ở một bên đã ngăn cản anh ta.

"Tên này hiện tại ngay cả thức ăn còn nuốt không vào, anh lại còn muốn dùng thuốc mê lần nữa? Đừng nói sếp không tha cho anh, tôi cũng không tha cho anh!"

Jerry tức giận, lấy một mớ đồ ăn vặt ra bắt đầu cuồng gặm.

"Ai sẽ tiến vào đại não của cậu ta lấy thông tin?"

"Tôi." Casey chậc lưỡi đáp.

Cuối cùng, sau khi Jerry dọn dẹp sạch sẽ đống đồ ăn vặt, Tiêu Nham cũng chậm rãi nghiêng đầu qua ngủ thiếp đi.

Jerry sờ sờ dạ dày no đến căng lên của mình, ấn một cái nút, trong phòng Tiêu Nham liền tràn ngập một mùi hương thơm ngọt thản nhiên.

"Cậu vừa thả cái gì?"

Thanh âm lạnh như băng lại đầy cảm giác áp bách vang lên bên tai Jerry, khiến anh ta kinh hãi đến mức không ngừng nấc cục.

"Không... hức, không phải là... hức, thuốc gây mê... hức, là thuốc an thần... hức, để đầu óc của cậu ấy giữ được bình tĩnh, hức... Bằng không, anh còn chưa kịp kết nối đầu cuối cho cậu ấy, hức, cậu ấy đã tỉnh lại!"

Sắc mặt Jane thoáng thả lỏng.

"Nếu ngày mai em ấy còn chưa khôi phục sự thèm ăn, tôi cũng sẽ khiến cho cậu nhịn ăn cùng với em ấy."

Jerry nhìn bóng dáng rời đi của Jane, mồ hội lạnh chảy ròng ròng.

Casey thì bất đắc dĩ mà hít vào một hơi, "Cho dù là đối với chúng ta hay là với Jane, Tiêu Nham đều rất quan trọng."

Jerry thở ra một hơi, "Biết rồi!"

Lần thứ đẩy cửa phòng ra, Jane thật cẩn thận mà ôm lấy Tiêu Nham từ dưới sàn lên, thả lên trên giường.

"Tôi sẽ ở đây nhìn cậu, nếu có bất kỳ sự bất thường nào, tôi sẽ ngắt liên kết giữa hai người."

Thái độ của Jane là nghiêm túc và cẩn thận chưa bao giờ có.

"Đã biết! Tôi sẽ không cho phép bản thân thương tổn cậu ấy!"

Điều chỉnh lại liên kết tế bào thần kinh, Casey tiến nhập vào tiềm thức Tiêu Nham.

Xuyên qua tầng bên ngoài tư duy của cậu, Casey thoải mái mà không ngừng xâm nhập sâu hơn, không chút cản trở đi đến tầng đối lưu của tư duy, tất cả suy nghĩ, thông tin, cùng với ký ức đều rất tĩnh lặng.

Nghiên cứu về X-2, Casey không cần tốn quá nhiều công sức đã thu hoạch được toàn bộ.

"Casey, tình hình thế nào?"

"Cậu ấy căn cứ vào mẫu máu của Hein Burton và nghiên cứu về virus Comet, cuối cùng tổng hợp thành công X-2, chẳng qua tôi không tìm thấy bất cứ nghiên cứu liên quan nào ở đây cả!"

Casey có thể tìm thấy một vài đoạn ký ức liên quan đến việc Hein đã huấn luyện cho Tiêu Nham như thế nào. Không biết có phải là bởi vì ký ức tự động mỹ hóa hiện thực hay không, Casey cứ cảm thấy trong những đoạn ký ức này, Hein đã lột bỏ vẻ ngoài lãnh khốc, cho dù là động tác ngón tay lướt qua hai má, hay là mỗi một ánh mắt khi dạy Tiêu Nham kỹ năng chiến đấu, đều hoàn toàn khác biệt với Hein lạnh lùng, thậm chí là không chút dao động với mọi thứ mà Casey nhận thức. Khi Casey phân tích một đoạn ký ức khác, cậu ta phải thừa nhận, tư duy của mình bị ảnh hưởng thật sâu, há mồm thật to lộ ra bộ dạng "Oh my God".

"Casey, xảy ta chuyện gì?"

Casey co giật khóe miệng, "Jane... Anh tốt nhất không cần biết đâu..."

"Tôi sẽ ngắt liên kết."

"Đừng... Cũng chỉ là Hein đã từng rất... Cái này... Cái kia...""

"Cái gì cái này, cái kia?"

Mặc dù chỉ nghe thanh âm, Casey cũng có thể cảm nhận được ý cười âm lãnh trên khóe môi Jane.

"Tôi vẫn nên ngắt liên kết giữa hai người thôi."

"Đừng! Đừng mà! Chỉ là Hein đã từng thật dùng sức mà hôn Tiêu Nham, hình ảnh thực nóng bỏng... Ký ức thật khắc sâu... Ha hả..."

"Nếu không tìm thấy thông tin mục tiêu trong tầng đối lưu của tư duy, tôi đề nghị cậu tiến vào tiềm thức của em ấy."

"Đã biết."

Tuy rằng Casey thật sự rất muốn nhìn lâu hơn một chút, nói không chừng còn có nhiều hình ảnh khác nóng bỏng hơn. Nhưng nếu giọng nói của Jane thoạt nghe càng bình tĩnh, Casey biết lúc đó anh ta càng đáng sợ.

Rời khỏi tầng đối lưu, tiếp cận tiềm thức, cơ thể Casey rơi trên một mảnh đại dương yên bình xanh ngắt.

Cậu ta chậm rãi lặn xuống, hai tay rẽ dòng nước, kinh ngạc phát hiện một không gian càng rộng lớn hơn.

Chậm rãi đáp xuống từ trên cao, lòng bàn chân dẫm trên nền cát mềm mại tinh mịn, Casey vỗ vỗ ngực.

"Cậu nhìn thấy gì, Casey?"

"Trạng thái tiềm thức của cậu ấy rất bình tĩnh, chẳng có chút tính công kích nào."

Casey chậm rãi đi trên bãi cát, ngẩng đầu nhìn là một mảnh nước biển trong xanh, thế giới trong đại não Tiêu Nham không có ranh giới rõ ràng. Đại đa số tiềm thức của mọi người đều vô cùng âm u, mà không gian nơi này lại sáng ngời đến không thể tin được. Casey cúi người, vốc lên một nắm cát, ý muốn phân tích thử, mới phát hiện đây đều là những đoạn ký ức rời rạc, tỷ như hình ảnh ba Tiêu Nham trước khi rời khỏi nhà, mẹ của cậu giúp chồng mình sửa lại cổ áo, lại tỷ như ba cậu dùng màn hình ba chiều giảng giải cho cậu nghe về đủ loại sinh vật biển kỳ lạ.

Cậu ta không ngừng đi về phía trước, rốt cục tìm được một bóng người đang ngồi trên bờ biển ngước nhìn lên bầu trời.

"Có vẻ như tôi đã tìm được bản thể ý thức của cậu ấy rồi..."

"Rất tốt."

Tiếng nói trầm nặng vang lên, không biết từ lúc nào, Valentine đã đi đến phía sau Casey, bàn tay vỗ nhẹ lên vai cậu ta, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Jane đang bày ra tư thế sẵn sàng đón địch, dùng khẩu hình miệng trấn an anh ta: Đừng lo lắng.

Được cha mình xác nhận, Casey không ngừng đi về phía bóng người đang ngồi kia, cậu ta phải thật cẩn thận, nhất quyết không được khơi dậy ý thức phản kháng của đối phương.

Nhưng mà càng tới gần, Casey lại càng cảm giác không thích hợp.

Mái tóc ngắn gọn gàng màu vàng nâu, đường nét khuôn mặt nghiêng kiên nghị, tư thế cơ thể giàu lực độ của đối phương... Nhìn thế nào cũng thấy khác xa tạng người Châu Á của Tiêu Nham.

Casey hít ngược một hơi, theo bản năng lui về phía sau.

"Không... Không thể nào... Chuyện này không thể xảy ra!"

Người đàn ông vốn đang ngồi yên tĩnh bỗng chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng tản mát ra cảm giác áp bách trời sinh.

Mãi đến khi khoảng cách giữa đối phương với cậu ta càng ngày càng gần.

Casey chịu không nổi áp lực, mãnh liệt ngã ngồi xuống.

Tay của đối phương vươn tới, đặt trên đỉnh đầu Casey, khoảnh khắc đó bóng ma tử vong như bao phủ lấy cậu ta.

Trong nháy mắt, dấu hiệu sinh mệnh của Casey trên màn hình ba chiều không ngừng dao động, nhịp tim đập gần đến mức cao nhất, tư duy hỗn loạn.

"Không ổn! Ngắt liên kết ngay!"

Jerry phụ trách theo dõi thấy các dấu hiệu bất thường đang muốn ngắt liên kết, Valentine đã ngăn anh ta lại.

"Chờ thêm một chút."

Jane cau mày nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tiêu Nham và các số liệu khác.

Nhịp tim của cậu vẫn đập bình ổn như trước, hô hấp chậm rãi, mạch đập và nhiệt độ cơ thể không khác gì bình thường.

Hoàn toàn không có dấu hiệu chống cự, vì sao Casey thoạt nhìn lại hỗn loạn như thế?

Casey há to miệng, không thể khống chế được hô hấp của mình, bả vai không ngừng run rẩy, tư duy không thể phân tán, giờ khắc này cậu ta mới biết, bản thân đã bị giam cầm trong tiềm thức của Tiêu Nham.

"Jerry! Để tôi rời đi! Jerry ——"

Ngay sau đó, Hein không chút lưu tình, vặn đứt đầu cậu ta.

Dấu hiệu liên kết thần kinh nhanh chóng giảm về 0.

Jerry nhìn về phía Valentine, "Cha... Casey bị giết chết trong đại não của Tiêu Nham rồi..."

Valentine không chút để bụng mà mỉm cười, "Một thằng nhóc có thể nghiên cứu ra virus X-2, tư duy của cậu ta đương nhiên cũng sẽ cực kỳ phức tạp.""

Sau khi Casey rời khỏi đầu cuối, hai mắt nhắm chặt, ấn đường không ngừng run rẩy. Vẻ mặt của cậu ta tràn đầy kinh hãi, ngay cả hô hấp cũng như nghẹn lại trong lồng ngực không thể thoát ra.

Valentine đi đến trước mặt Casey, "Con trai, hãy nghe ta nói, không ai có thể ngăn cản con hô hấp, cơ thể con vĩnh viễn tuân theo khống chế của đại não con."

Ngữ điệu của ông ta vô cùng dịu dàng, khoảnh khắc ấy Casey như chìm vào thế giới màu xám xanh trong đôi mắt của ông ta.

Hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực chậm rãi thông thuận, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể cậu ta rốt cục cũng có xu hướng trở lại bình thường.

"Nói cho ta biết, con lấy được những gì trong đại não của Tiêu Nham?"

Valentine tựa như một người cha hiền nâng bàn tay Casey lên, nhẹ nhàng giúp cậu ta xoa bóp thả lỏng cơ bắp cánh tay.

"Con lấy được một phần thông tin nghiên cứu về X-2... Cậu ấy quả thật rất sáng tạo... Nhưng con vẫn không tìm thấy nghiên cứu về mẫu máu của Hein, vì thế con đi vào tiềm thức của cậu ấy..."

Casey dừng lại, cậu ta dùng lực mà nuốt nước bọt, đôi mắt màu xanh lá tựa như một quả cầu thủy tinh sắp vỡ vụn.

"Con có tìm được thông tin mục tiêu trong tiềm thức của cậu ta không?"

Ngón tay Valentine như trấn an mà xoa lên trán Casey, làm dịu cảm xúc của cậu ta, đồng thời khuyến khích cậu ta nói tiếp.

"... Con nhìn thấy... Hein Burton! Anh ta ở ngay trong đại não của Tiêu Nham! Anh ta nhất định đã xâm nhập vào hệ thống đầu cuối! Anh ta đã tìm được chúng ta! Anh ta bẻ gãy cổ con! Nói không chừng Shire đã phát hiện nơi này! Bọn họ sẽ phái bộ đội đặc chủng đến đây! Chúng ta phải rời đi!"

Casey trở nên cuồng loạn.

"Xuỵt —— Xuỵt —— Con vẫn còn sống. Hein Burton không thể xâm lấn hệ thống đầu cuối nơi này được, bởi vì cậu ta vốn không tìm được chúng ta."

"Không! Con nhìn thấy Hein Burton! Đó nhất định là Hein! Thân thủ của anh ta con rất rõ ràng!"

Nước mắt sợ hãi trượt dài từ khóe mắt của Casey.

Valentine nhìn về phía Tiêu Nham đang ngủ say, sự bình tĩnh của ông ta và sự sợ hãi của Casey tạo thành hai thái cực đối lập.

"Rốt cục là xảy ra chuyện gì?"

Jane tháo thiết bị đầu cuối đã được ngắt liên kết trên đầu Tiêu Nham xuống, mắt khẽ nheo lại, "Casey nói, sau khi cậu ấy tiến vào tiềm thức của Tiêu Nham mới gặp Hein Burton. Nếu Hein thật sự xâm nhập hệ thống, anh ta đã tiến hành ngăn chặn Casey ngay ngoài rìa tư duy của Tiêu Nham rồi. Tiềm thức là một nơi vô cùng phức tạp, Casey cũng có nói tiềm thức của Tiêu Nham bình tĩnh đến mức không có chút lực công kích nào."

Valentine sờ sờ cằm, lộ ra biểu tình đã hiểu, "Nhưng không có tiềm thức của người nào là không có tính tự vệ, cho phép người khác tự do tiến vào tư duy của mình. Sự tự vệ của Tiêu Nham, chính là Hein Burton trong đầu cậu ta. Đây chỉ là một thể tư duy mà thôi."

"Không thể nào! Con và anh ta còn nhìn nhau! Ánh mắt của anh ta! Động tác! Khí thế! Đều giống như đúc với Hein Burton trong hiện thực!"

Casey càng thêm lo lắng vì cha và Jane hoài nghi mình.

"Chúng tôi không nghi ngờ bất cứ thứ gì mà cậu đã nhìn thấy. Mà là Tiêu Nham... Em ấy có sự tin tưởng đặc biết đối với Hein Burton, tất cả tin tức về Hein cậu ấy đều nhớ quá mức rõ ràng, cho nên thể tư duy mà cậu ấy tạo ra mới càng gần với thực tế hơn." Ánh mắt Jane âm trầm, ngón tay như có như không len vào mái tóc của Tiêu Nham, trên môi lộ ra đường cong bất đắc dĩ, "Cậu ấy luôn cho rằng Hein Burton là người bảo hộ của mình, cho nên tư duy của cậu ấy cũng theo phương thức của Hein Burton để tiến hành tự vệ."

Casey rốt cục hiểu được ý của Jane. Cậu ta thở ra một hơi, vẻ mặt mệt mỏi không chịu được.

"Mặc kệ thế nào... Tôi sẽ không tiến vào tiềm thức của cậu ấy nữa đâu... Lần sau, đổi thành Jane đi đi. Nếu nói có ai có thể đối phó với Hein Burton, chắc cũng chỉ có Jane."

Ngón tay Jane gõ nhẹ trên chóp mũi Tiêu Nham.

"Tôi càng hy vọng lần sau người mà cậu nhìn thấy trong tiềm thức của em ấy là tôi, mà không phải là Hein Burton."

Ngày hôm sau, khi Tiêu Nham tỉnh lại, liền phát hiện mình đang nằm trên giường, cậu xuất thần mà nhìn màn giường xa hoa trên đỉnh đầu, lại cảm nhận bên cạnh có một nguồn nhiệt.

Một nụ hôn ôn nhu nhẹ nhàng rơi trên má cậu.

"Chào buổi sáng."

"... Các người lại làm gì tôi nữa rồi?"

Một khắc trước mình còn ngồi ở góc tường, mà giờ khắc này lại tỉnh dậy từ trong giấc ngủ.

Sự cảnh giác trong lòng Tiêu Nham không ngừng dâng lên.

Mà Jane lại gỡ từng ngón tay đang nắm chặt của Tiêu Nham ra, hôn lên từng ngón tay cậu.

"Tiêu Nham, chúng ta bỏ trốn đi."

"Đầu anh bị chập mạch à?"

Jane xoay người Tiêu Nham qua, để cậu nằm đối diện với mình.

"Tôi nói, em và tôi, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này. Mặc kệ Valentine cũng mặc kệ Shire, hãy trải qua cuộc sống chỉ có chúng ta."

"... Đây xem như là... Một thủ đoạn đàm phán mới sao?"

Môi Jane chạm vào môi Tiêu Nham, nhưng cũng không hôn sâu, tựa như chuồn chuồn lướt nước, lại nổi lên vô số gợn sóng.

Tiêu Nham mãnh liệt đẩy Jane ra, vô cùng đề phòng mà nhìn anh ta.

"Kỳ thật em thích hôn như thế này đúng không, thật là ngây thơ."

"Anh thật nhàm chán."

Jerry đang giám sát bọn họ không hiểu mà nhìn về phía Valentine.

"Jane... Rốt cục đang suy nghĩ gì?"

Valentine mỉm cười sâu không lường được, "Đây không phải quá rõ ràng rồi sao? Jane thân ái của chúng ta thích chàng trai Châu Á thông minh này, hơn nữa còn tìm cách dụ dỗ cậu ta."

"Ngài không lo lắng sao... Lỡ như Jane thật sự mang theo Tiêu Nham rời đi thì sao?"

"Vậy cứ để chúng nó đi. Cho dù đi tới đâu, cuối cùng Jane cũng phải trở về bên cạnh ta. Bởi vì, nó là con trai của ta."

Ngày hôm nay, Tiêu Nham vẫn không ăn gì như trước.

Không có thiết bị đầu cuối, cũng không có trò gì để tiêu khiển giải trí, Tiêu Nham nhàm chán đến mức muốn đập đầu vào tường.

Jane đi vào phòng, "Tôi dẫn em đi dạo một vòng? Đừng lộ ra bộ dạng uể oải mất tinh thần như vậy chứ."

Tôi uể oải mất tinh thần?

Anh thử một lần bị nhốt ở một nơi như thế này xem! Đáy biển âm u mà áp lực! Còn có một đống người đang chờ đợi để chẻ đầu anh ra!

Nhưng Tiêu Nham vẫn đi theo Jane ra ngoài. Hiểu biết đối với căn cứ dưới đáy biển này càng nhiều, cậu mới càng có nhiều cơ hội rời đi. Tuy rằng đây quả thật là nói chuyện trên trời.

"Thật ra em biết nhất cử nhất động của mình đều bị theo dõi, cho nên mới lộ ra vẻ mặt lãnh đạm với tôi?"

Tiêu Nham không nói gì, cậu dụng tâm mà quan sát nơi này. Ở đây là dưới đáy biển, nếu cậu muốn rời đi, như vậy sẽ không cần phi hành khí nữa, mà là tàu ngầm. Thế nhưng tàu ngầm đang ở đâu, và mình rời đi như thế nào? Vì đã có tàu ngầm, đồng nghĩa với việc nơi này có hệ thống điều khiển hỏa lực tương ứng, nếu cậu lái tàu ngầm trốn đi, chỉ sợ một quả ngư lôi cũng có thể khiến cậu trở thành một đống phế tích dưới đáy biển.

Nghĩ đến đây, cậu thật sự vì tương lai của mình cảm thấy bi ai.

"Tôi cần sự giúp đỡ của em."

Thanh âm của Jane bị đè xuống rất thấp, Jerry và hai thủ hạ ở đối diện đi tới.

"Hey, sếp..."

Ánh mắt Jerry có chút phức tạp, có vẻ muốn hỏi anh ta hôm nay sao lại dẫn tiểu sủng vật này ra ngoài dạo.

Jane chỉ là khẽ đá lông nheo mắt trái, không biết có phải người này gặp ai cũng cợt nhả như vậy hay không.

Jerry ho nhẹ một tiếng, biểu tình trên mặt có chút xấu hổ, "Sếp, chúng ta đã thảo luận rất nhiều lần rồi, làm ơn đừng dùng loại ánh mắt khiến người ta cảm thấy áp lực này nhìn tôi, dạ dày tôi sẽ bị co thắt mất."

"Không phải đầu óc bị co thắt là được rồi." Jane cười vỗ vỗ vai Jerry.

Thoạt nhìn tựa hồ Jane vẫn có chút phòng bị với Jerry, hoặc là đang phòng bị người bên cạnh anh ta.

Sau khi bọn họ rời đi, Tiêu Nham mới chậm rãi mở miệng.

"Tôi không nghĩ là mình có thể giúp anh cái gì."

""Hein Burton có từng dạy em hay không, không nên đưa ra kết luận quá sớm?"

Không biết từ lúc nào, Jane đã đứng trước mặt Tiêu Nham, ngón tay anh nâng cằm Tiêu Nham lên, bên dưới hàng mi biếng nhác rũ xuống là đôi mắt sắc bén.

Trong lòng Tiêu Nham chìm xuống, cậu biết Jane yêu cầu "giúp đỡ" không phải có thể thoải mái mà làm được.

"Anh hẳn nên nhờ Casey giúp đỡ thì tốt hơn. Bất cứ thứ gì tôi có thể làm, Casey đều có thể làm được."

Lại càng không nói đến việc Casey cũng là người nhiễm virus X, hiện tại thể năng của cậu ta cao hơn Tiêu Nham gấp vài lần, có thể dễ dàng bóp nát đầu cậu.

"Mọi người ở đây đều gọi Valentine Shein là cha, có biết tại sao không?"

"Ông ta tạo ra các người."

"Cho nên ông ấy là "thần" của chúng tôi."

"Thì sao?"

"Đối với nhận loại mà nói, thần chỉ tồn tại trong thế giới tinh thần, huống hồ ông ấy cũng không phải là thần thật sự."

Đôi môi mím chặt hiện nên nét trào phúng, sự kính trọng đối với Valetine Shein trong ánh mắt của Jane không còn sót lại chút nào. Kỳ thật anh ta mới là người giỏi che giấu nhất, cho dù Hein Burton có khiến người ta khó thể nhìn thẳng như thế nào, tâm tư của anh cũng không khó để hiểu được như Jane.

"Đây cũng là cái bẫy được chuẩn bị sẵn để anh lấy được sự tín nhiệm của tôi sao?"

"Phải nói là, đây là cái bẫy tôi chuẫn bị sẵn cho ông ta. Biết vì sao có nhiều kẻ được gọi là "con trai" lại gọi tôi là "sếp" không?"