Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 52




/52/.

"Nghe kỹ, khóa học của tôi là dạy cậu làm thế nào đối phó với tang thi! Khi một tang thi có đủ lực công kích đến gần cậu, việc cậu phải làm là không được quay lưng chạy trốn, vì như vậy cậu sẽ hoàn toàn bại lộ phía sau cổ của mình! Cũng không được ngu si đứng nguyên một chỗ không cử động, như vậy cậu nhất định phải chết! Tang thi thoạt nhìn đáng sợ, tốc độ di chuyển của chúng so với bộ đội đặc chủng chúng ta mà nói là, kém xa! Cậu phải trong nháy mắt đưa ra phán đoán chính xác, tấn công vào vị trí chính xác!"

Wynne bỗng nhiên hô to một tiếng, "Mark —— Anh cút vào đây cho tôi!"

"Hả? Làm sao vậy?"

Mark canh giữ ở bên ngoài phòng huấn luyện liền tiến vào, Wynne đưa tay ra, mọi thứ phát sinh quá nhanh, Mark đã quỳ trên mặt đất, cánh tay bị bẻ ngoặc ra phía sau người, mà chân phải của Wynne đang giẫm lên lưng anh ta, cho dù hình thể của Mark cao lớn hơn Wynne rất nhiều, mà giờ phút này lại lộ ra vẻ mặt vặn vẹo.

"Này! Tên khốn kiếp Wynne này! Lại nổi điên cái gì nữa! Mau buông tôi ra!"

Wynne thả Mark ra, Mark đạt được tự do, xoay người lại chính là một quyền tung ra, Wynne tựa như đã dự liệu trước, thân thể nghiêng về phía sau, thoải mái tránh đi.

"Tôi chỉ làm mẫu cho Tiêu Nham mà thôi."

"Làm mẫu cái khỉ mốc gì!" Mark vẫn là bộ dáng tức giận như trước.

"Lấy nhu khắc cương." Wynne chấp tay ra sau lưng, khôi phục lại dáng đứng thẳng tấp, "Tiêu Nham, bàn về khí lực và hình thể, tôi còn xa mới bằng Mark, nhưng tôi lại có thể nháy mắt chế phục anh ấy, đây không phải dựa vào cậy mạnh là được."

"Là quỷ kế!" Mark hừ hừ, "Nếu không phải cậu đột nhiên gọi tôi vào khiến tôi sơ hở thiếu phòng bị, tôi sao có thể..."

Wynne chỉ bước về phía trước nửa bước, mọi thứ phát sinh nhanh đến mức Tiêu Nham không kịp phản ứng, Mark phát ra tiếng tru thê thảm, quỳ một gối trên mặt đất, cổ tay trái gần như bị Wynne vặn ngược.

"Gãy rồi gãy rồi! Mau thả ra! Wynne cậu cái tên biến thái này!" Mark đỏ mặt lên, rống cổ họng kêu to.

Wynne thả Mark ra, "Đây là nguyên nhân vì sao tôi có thể trở thành Thiếu tá mà anh vẫn cứ là một Thiếu úy đó."

Tiêu Nham lộ ra biểu tình kinh ngạc, ở trong lòng yên lặng phân tích trọn vẹn động tác của Wynne.

Đầu tiên cậu ta đá vào đầu gối của Mark, khiến cho anh mất thăng bằng mà thấp người xuống, trong nháy mắt khi Mark tung nắm đấm về phía Wynne, Wynne nghiêng người tránh đi thuận thế khống chế cổ tay Mark, sau đó xoay người bẻ ngoặc nó ra phía sau, động tác thoạt nhìn mây bay nước chảy lưu loát sinh động kỳ thật lại không hề đơn giản như vậy.

"Cậu rất thông minh, Tiêu Nham. Tôi sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa thêm với cậu, chỉ muốn nói cho cậu biết, trước khi tang thi bị nhiễm virus Comet thì vẫn là con người, cấu tạo thân thể của chúng, bao gồm các đốt ngón tay và khớp xương đều giống chúng ta y như đúc! Cho nên những chỗ yếu ớt nhất trên cơ thể người cũng là chỗ yếu ớt nhất của tang thi!"

Wynne giảng giải kỹ xảo cơ bản nhất, hơn nữa còn kéo Mark ra tiến hành huấn luyện mẫu, vẻ mặt Mark không tình nguyện mà sắm vai tang thi.

"Đây là lúc đối mặt chính diện với tang thi, đây là kỹ xảo đối phó cơ bản nhất, chúng nó không có năng lực suy nghĩ, cậu chỉ cần học được một chiêu này là có thể ứng phó toàn bộ. Xin hỏi cậu đã xem rõ ràng chưa?"

"Xem... rõ rồi..."

Thấy rõ là một chuyện, nhưng có thể làm được hay không lại là chuyện khác.

"Thực chiến là người thầy tốt nhất!"

Nói xong những lời này, Mark hướng về phía Tiêu Nham lộ ra biểu tình thương hại.

"Làm... Làm sao vậy..." Tiêu Nham nhìn hàm ý trong mắt Mark, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

Wynne lạnh mặt, mở một cánh cửa, một con tang thi mãnh liệt vọt ra, ngũ quan dữ tợn, cái miệng rộng hoác chảy ra chất lỏng màu vàng đục, đói khát đã lâu, trong nháy mắt nhìn thấy thức ăn, bộ dáng gần như phát cuồng.

Khi nó há miệng về phía Wynne, Wynne chỉ thoáng nâng chân lên, chỉ nghe "Rầm——" một tiếng, tang thi đã bị đá bay.

Nó phát ra thanh âm khiến người ta ghê tởm, loạng choạng đứng lên lại nhằm về phía Mark.

"Này này! Tao cũng không phải thức ăn của mày!" Mark lại một cước đá nó về hướng của Tiêu Nham.

Tiêu Nham theo bản năng muốn xoay người chạy trốn, tiếng la của Wynne truyền đến, "Cậu là người nhu nhược sao! Dũng khí một đối một cũng không có?"

Đúng vậy, cậu không thể vĩnh viễn nhìn thấy tang thi là bỏ chạy. Cho dù có sợ hãi như thế nào, nếu không dám đối mặt, chỉ có thể mãi mãi thất bại.

Tiêu Nham cắn chặt răng, một cước hung hăng đá về hướng đầu gối của tang thi, đáng tiếc tiết tấu của cậu hoàn toàn không đúng, không chỉ đạp hụt, hơn nữa răng nanh của tang thi thiếu chút nữa đã đụng vào cổ của cậu, trong chớp mắt Wynne đã giữ chặt yết hầu của tang thi, lại kéo nó văng ra, "Lại đến lần nữa!"

Tiêu Nham hít vào một hơi, tang thi lần thứ hai vọt tới, trong ánh mắt là điên cuồng khát máu. Động tác nó đánh về phía Tiêu Nham so với vừa rồi càng nhanh hơn, Tiêu Nham thậm chí chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng gì đã té ngã trên đất. Wynne lại một phen túm lấy cánh tay tang thi, lôi nó ra.

"Tiêu Nham! Cậu phải nhìn đúng thời cơ, không được do dự! Chỉ cần cậu thành công một lần, sẽ thành công lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba!"

Tiêu Nham lau mồ hôi trên Thái Dương, cậu thật sự không biết cách nào nắm bắt cơ hội, bởi vì mọi thứ phát sinh quá nhanh.

Khi tang thi lần thứ ba đánh về phía cậu, Tiêu Nham nỗ lực ép buộc cơ thể mình phản ứng lại, chẳng qua lúc cậu thật vất vả đá trúng tang thi, bản thân cũng mất đi thăng bằng mà ngã quỵ xuống, tang thi một lần nữa nhào tới trước mặt cậu, gần như không còn khoảng cách, ngay cả mùi hôi thối mục nát trên người nó cũng rõ ràng vô cùng.

Một bàn tay che trước mắt Tiêu Nham, nháy mắt đưa cậu thoát ly phạm vi công kích của tang thi.

Khi cậu phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện bản thân đã tựa vào trong ngực của một người.

Wynne và Mark đứng ở cách đó không xa nhìn cậu, vậy hiện tại cậu đang tựa vào ngực ai?

"Wynne, tạm dừng." Thanh âm độc nhất vô nhị, lạnh lẽo tựa cột băng rơi xuống từ mấy vạn thước Anh.

Tiêu Nham ngẩng đầu lên, nhìn thấy cằm của Hein.

"Sếp!" Wynne một phen kéo con tang thi ý đồ muốn tiến lên lần nữa kia, ném về phía Mark.

"Này!" Mark một cước giẫm nó dưới chân, nó giãy dụa lại thủy chung không thể trốn thoát.

Hein vào đây từ lúc nào? Vì sao cậu một chút cũng không phát hiện?

"Đại tá." Áp lực vô hình theo mi mắt khẽ rũ của Hein dừng trên vai của Tiêu Nham.

"Cậu quá nóng vội, Wynne."

Mark cũng gật đầu theo: "Đúng vậy đó! Vừa vào đã đánh nhau với tang thi, cái gì cũng chưa học được ngược lại còn bị dọa ra một thân mồ hôi."

"Bắt đầu từ căn bản nhất."

Nói xong, Hein ở trước mặt Tiêu Nham chậm rãi hạ thấp người, hạ thấp trọng tâm: "Đừng khẩn trương, xem nó như một loại luyện tập thôi. Tôi sẽ không ngừng di động, mà mục tiêu tấn công của cậu là đầu gối của tôi, nhớ kỹ, cậu cần phải làm tôi mất đi cân bằng chứ không đơn thuần chỉ đạp trúng tôi mà thôi."

Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, vẻ mặt của Wynne cũng là biểu tình bị sét đánh trúng.

Hein toàn hoàn không để ý tới phản ứng của bọn họ, thân thể bắt đầu di chuyển, động tác cực độ linh hoạt: "Lại đây!"

Tiêu Nham tựa như bị đối phương dẫn dắt, theo di chuyển của Hein mà không ngừng tìm kiếm cơ hôi.

"Góc độ không đúng! Công kích với góc độ như vậy, trước khi cậu đánh nát đầu gối của tang thi, nó đã cắt đứt cổ cậu rồi!"

Gương mặt nghiêng của Hein xuất hiện trên cổ Tiêu Nham, ánh mắt lạnh như bang tựa hồ đang cảnh cáo Tiêu Nham đây không chỉ là luyện tập, anh lúc nào cũng có thể giống như tang thi giương răng nanh cắn vào xương thịt của cậu. Sau lưng Tiêu Nham nổi hết cả da gà, cậu bị đối phương một phen ấn trên mặt đất, cảm giác áp bách mạnh mẽ gần như đè bẹp cậu. Hein hơi hạ thấp người, chóp mũi của anh cách Tiêu Nham cực kỳ gần gũi, trong con ngươi bình tĩnh pha lẫn lực lượng, đối với Tiêu Nham mà nói tựa như ngập đầu tai ương.

"Cậu không tập trung tinh thần."

Hơi thở của Hein lướt qua khóe môi Tiêu Nham, một khắc kia tim cậu đập dồn dập, quên mất toàn bộ bản năng.

"Lần nữa!" Hein vỗ vỗ đầu gối của mình, "Nhìn cho rõ phương thức di chuyển của tôi! Dùng hiểu biết của cậu để phán đoán, cần phải làm thế nào mới có thể khiến tôi mất cân bằng!"

Tiêu Nham trấn định tinh thần của mình, tự nói với bản thân cho dù mình đang đối mặt với Hein Burton cũng không được mất đi sức phán đoán!

Wynne khoanh tay trước ngực dựa vào tường: "Ê Mark, cho dù là lúc huấn luyện chúng ta, sếp cũng không một lần mà nói nhiều lời như vậy..."

"Có lẽ bởi vì Tiêu Nham quá "non"..."

Wynne liếc mắt nhìn Mark một cái, cảm thán mà vỗ vỗ bả vai Mark, "Chỉ số thông minh khác biệt giữa chúng ta cũng quyết định cho việc anh chỉ có thể là một Thiếu úy mà tôi đã là Thiếu tá."

Gân xanh trên Thái Dương của Mark nhảy lên thình thịch.

"Chân của cậu bộ không có sức sao? Ngày mai bắt đầu luyện tập mang tải trọng tăng cường sức bật của chân!"

Ánh mắt Hein tựa như lưỡi dao, từng mảnh từng mảnh cắt vào tứ chi của Tiêu Nham.

"Nếu cậu còn không theo kịp tôi nữa, tôi sẽ bẻ gãy chân cậu!"

Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt, cậu không hề hoài nghi mỗi một câu mà Hein nói ra.

"Tốc độ của cậu đâu! Tiêu Nham! Tang thi sẽ không cho cậu thời gian thở dốc! Chúng nó chỉ muốn xé nát cậu ra thôi!"

Hein gần như có thể dùng từ nghiêm khắc để hình dung, cánh tay Tiêu Nham bị đối phương bẻ ngoặc ra phía sau, mất thăng bằng mà ngã sấp xuống, trong nháy mắt khi mặt cậu sắp đập lên mặt đất, một tay Hein đã kéo cậu đứng lên, cả người Tiêu Nham cơ hồ bị đối phương ôm vào trong ngực.

"Lần nữa."

Huấn luyện buổi sáng toàn bộ chấm dứt, Tiêu Nham mệt đến nỗi nói không ra lời.

"Hôm nay dừng ở đây." Khi Hein dùng tiếng nói độc đáo của mình nói ra những lời này, Tiêu Nham như được đại xá.

Cậu chống đầu gối thở dốc, mồi hôi theo mái tóc từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Cảm giác có thứ gì đó rơi trên đầu cậu, là một cái khăn mặt. Ngón tay của đối phương cách một lớp khăn mặt nhẹ nhàng chà lau tóc của Tiêu Nham. Không cần ngẩng đầu, chỉ cần nhìn đôi chân thon dài lại tràn ngập lực lượng kia, cậu cũng biết đối phương là ai.

Trái tim rõ ràng đã dần bình tĩnh, giờ khắc này lại mất đi tần suất vốn có của nó, cậu tựa như bị ma nhập mà vươn tay giữ chặt ngón tay đang cầm khăn mặt của đối phương, rung động trong khoảnh khắc đó tựa như có thứ gì đó căng tràn trong ngực cậu.

Cậu điên rồi! Cậu nhất định điên rồi! Hein sẽ tức giận, sẽ bóp nát tay cậu!

Nhưng mọi chuyện lại phát triển theo phương hướng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu, Hein lại trở tay nắm ngược lại bàn tay của Tiêu Nham, cậu gần như có thể cảm giác được ngón cái của Hein nhẹ nhàng mơn trớn mu bàn tay của mình, đầu ngón tay mang theo một loại quyến luyến nào đó rời khỏi tay câu, sau đó là tiếng bước chân rời đi.

Mãi đến khi khí tức thuộc riêng về Hein hoàn toàn biến mất, Tiêu Nham thở ra một hơi.

"Thiếu ta Wynne, tôi thật sự yếu ớt như vậy sao?"

"Đúng vậy."

Wynne ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

"Tôi chưa một lần đánh trúng mục tiêu..."

"Cho nên cậu định cứ để như vậy sao?"

"..." Tiêu Nham cúi đầu không đáp.

Wynne thở dài, "Cũng không phải không thể hiểu được tâm tình của cậu, lúc tôi mới vừa gia nhập bộ đội đặc chủng... Ngay cả Mark cũng đánh không lại nữa kìa!"

"Cái gì gọi là "Ngay cả Mark cũng đánh không lại" hả! Tôi yếu lắm sao?" Mark một bộ nổi giận đùng đùng muốn nhào tới liều mạng với Wynne.

Tiêu Nham nhìn nhìn mủi chân của mình, ngón tay còn lưu giữ xúc cảm da thịt của Hein Burton, đó là một loại cảm giác rất đặc biệt, hoàn toàn khác biệt với loại mềm mại nữ tính của Lily, nhưng Tiêu Nham biết bản thân có bao nhiêu hy vọng được nắm chặt tay Hein Burton.

Cậu cảm thấy bản thân sắp điên rồi.

"Tôi đói bụng." Thật lâu sau, Tiêu Nham mới ngẩng đầu lên, trên mặt là tươi cười vân đạm phong khinh.

Tiêu Nham quàng vai Mark, biểu tình trên mặt hoàn toàn không còn vẻ mất mát lúc trước.

"Này, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ tiếp tục mất mát mà trở về phòng mình cắn góc chăn chứ!"

"Đó là việc phụ nữ mới làm! Tiêu Nham cho dù có "non" cỡ nào thì cũng là đàn ông!" Wynne xoa xoa đầu Tiêu Nham, người này rõ ràng còn nhỏ hơn Tiêu Nham, lại cứ mang một bộ tư thế xem Tiêu Nham là trẻ con mà chiếu cố.

"Phụ nữ cũng sẽ không làm việc này, hai người đều làm quá!"

Mark và Wynne thấy Tiêu Nham không còn mất mát như vừa rồi nữa, cũng yên lòng hơn.

"Này, Tiêu Nham." Wynne dùng bả vai đẩy đẩy Tiêu Nham.

"Hả?"

"Anh ấy là Hein Burton, tôi và Mark chưa bao giờ có cơ hội đánh bại anh ấy."

"Tôi biết."

"Bất cứ ai đứng trước mặt Hein, đều sẽ cảm giác bản thân vô năng."

"Ừm."

"Cho nên đừng mất lòng tin."

"Không phải cậu đã nói sao, đây chỉ là ngày đầu tiên huấn luyện của tôi." Tiêu Nham lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

"Hơn nữa Đại tá nói không sai, tôi quá nóng vội, hẳn phải bắt đầu dạy cậu từ kỹ năn chiến đấu căn bản nhất mới đúng." Wynne bắt đầu tự mình kiểm điểm, rồi ra quyết định, "Kể từ ngày mai, cậu liền bắt đầu luyện tập từ cơ bản nhất đi! Trụ cột là quan trọng nhất!"

"Vâng, Thiếu tá." Tiêu Nham cười đáp lại.

Rời khỏi phòng huấn luyện, Tiêu Nham không trực tiếp trở về phòng ngủ hoặc đi đến nhà ăn, mà là đi đến văn phòng của Maya. Anh hiện tại đang phụ trách ba tiểu đội bảo vệ, an toàn của Tiếu tướng Gordon hoàn toàn giao phó cho anh, anh thậm chí còn có phòng làm việc của mình.

"Ê, Tiêu Nham! Sao cậu lại đến đây? Tôi còn tưởng rằng huấn luyện vừa chấm dứt cậu sẽ lập tức tìm một chỗ ngủ đến bất tỉnh luôn chứ!" Maya chào đón Tiêu Nham bằng một cái ôm thật chặt, "Sao nào, có phải cần tôi massage cho cậu hay không?"

"... Không phải... Tôi muốn nói chuyện phiếm với anh, chúng ta đã thật lâu không trò chuyện rồi không phải sao?"

Maya nhìn về phía hai bộ đội đặc chủng đi theo phía sau Tiêu Nham, buồn cười nói: "Hai người có thể chờ bên ngoài phòng làm việc của tôi không? Hay là hai người cảm thấy tôi sẽ bóp chết cậu ta?"

"Vâng, Thiếu tá." Hai bộ đội đặc chủng kia lui ra ngoài.

Maya lôi kéo Tiêu Nham ngồi xuống ghế sa lông, ngã sang một bên, ôm Tiêu Nham nằm xuống, ngón tay lướt qua khuôn mặt Tiêu Nham, cười nói: "Được rồi, bảo bối, gặp phải chuyện gì phiền lòng sao? Là tên Wynne quá nghiêm khắc hả? Tôi sẽ nói chuyện lại với cậu ta, đầu óc của cậu ta luôn đơn giản, đừng để lời cậu ta nói ở trong lòng."

Tiêu Nham thực tự nhiên nằm lên cánh tay Maya, một chân cũng không khách khí mà gác lên người của anh, "Hôm nay huấn luyện tôi không phải Thiếu tá Wynne, là Đại tá Burton."

"Hả?" Maya lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại: "Sếp thật sự rất nghiêm khắc, nhưng anh ấy sẽ không dễ dàng dạy cho bất cứ ai. Anh ấy chịu dạy cho cậu, chứng tỏ cậu đối với anh ấy rất quan trọng."

Ba chữ "Rất quan trọng" này đập mạnh vào tim Tiêu Nham, cậu nhắm mắt lại, trong đầu chính là loại xúc động đến mức tư duy hỗn loạn khi khuôn mặt tuấn mỹ của Hein cùng với khi anh nghiêng mặt đi hướng gần về phía mình.

"Tôi cuối cùng vẫn theo bản năng nhìn anh ấy... Hiện tại nghĩ lại, từ lần đầu tiên kể từ khi tôi nhìn thấy anh ấy, tôi đã không chế không được bản thân. Maya... Tôi vẫn luôn cố gắng, dùng hết khả năng và đủ phương thức khiến cho bản thân có chút giá trị trước mặt Hein Burton, tôi muốn đuổi kịp bân chân của anh ấy, muốn anh ấy dừng lại nhìn tôi một lần, cho dù chỉ là trong nháy mắt... Maya, đây không còn đơn thuần là tôi ảo tưởng anh ấy hôn tôi hoặc nằm mơ thấy anh ấy nữa... Hein Burton, tôi vĩnh viễn không thể đuổi kịp anh ấy..."

Ngón tay Maya lòn trong mái tóc Tiêu Nham xoa xoa, tựa như đối đãi với con của mình mà chậm rãi mở miệng, "Đứa ngốc, mỗi người chúng ta đều muốn đuổi kịp bước chân của anh ấy, khi chúng ta cho là bản thân đã cách người đàn ông này gần thêm một bước, lại đáng chến phát hiện ra anh ấy lại đi đến một nơi càng thêm xa xôi. Cậu vẫn luôn cho rằng sếp cách cậu thật xa xôi, vì sao không thử tiếp cận anh ấy? Có lẽ anh ấy sẽ nguyện ý đem toàn bộ mọi thứ của mình hai tay dâng đến trước mặt cậu thì sao?"

"Anh đang nói vô nghĩa gì vậy? Maya..." Tiêu Nham bật cười.

"Phải nói cậu đang phủ định cái gì mới đúng, Tiêu Nham. Đừng nói cho tôi biết, cậu chỉ thật sư ngây thơ đơn thuần ngưỡng mộ Hein Burton, cậu muốn tiến gần đến lĩnh vực của anh ấy, cũng muốn được anh ấy nhìn cậu, là bởi vì cậu muốn được anh ấy công nhận. Cho dù chỉ một cái ôm của anh ấy đã có thể bóp nát xương cốt cậu, cho dù một cái hôn của anh ấy cũng có thể lấy đi toàn bộ hô hấp của cậu, cho dù sự chiếm hữu của anh ấy không khác gì tử vong, cậu xác định... Cậu thật sự không nghĩ tới?"

Maya nói khiến bả vai Tiêu Nham cứng còng, lần đầu tiên có người trực tiếp nói ra vấn đề ở sâu trong nội tâm mà cậu vẫn luôn trốn tránh suy nghĩ đến như vậy.

"Cậu là một nghiên cứu viên, là một học giả, suốt đời theo đuổi chính là chân lý chân thật nhất. Vậy sao lần này, cậu lại không dám đối mặt với đáp án trong tim mình chứ?" Maya buồn cười hỏi, nhưng ngữ khí bao hàm ý cười này lại vô cùng nghiêm túc.

"Tôi nên làm thế nào bây giờ, vọt tới trước mặt Đại tá nói "Này, tôi thường xuyên nằm mơ thấy anh lăn giường đó" hả!"

"Còn có biện pháp càng đơn giản hơn, tìm cho cậu cái cớ để tiếp cận Đại tá."

"Lấy cớ gì?" Tiêu Nham ngồi dậy, nhìn vào mắt Maya.

"Người mà Đại tá ghét, tới gần anh ấy sẽ bị một cước đạp chết. Người Đại tá để ý, cho dù có làm càn như thế nào, độ tha thứ của anh ấy dễ dàng vượt xa sức tưởng tượng của cậu."

"... Tôi phải làm càn như thế nào?" Tiêu Nham buồn cười hỏi.

Maya đứng dậy, kề sát vào bên tai Tiêu Nham nhỏ giọng nói gì đó, trên môi tuyệt đối là nụ cười xấu xa. Tiêu Nham nhìn trời trợn mắt xem thường, hoàn toàn xem lời Maya nói trở thành vui đùa.

Hai ngày sau, không khí trong bộ đội đặc chủng đều trở nên náo nhiệt, bởi vì đến ngày sinh nhật của Thiếu tướng Gordon.

Mỗi một thuộc cấp chúc mừng sinh nhật Thiếu tướng đều được ông hòa ái dễ gần gật đầu đáp lại, sau đó nhìn về phía Maya ở phía sau nhỏ giọng hỏi: "Này, sinh nhật năm trước của tôi mọi người làm tiệc tối hóa trang gì đó, còn khiến tôi thiếu chút nữa hôn lên mông của Mark! Năm nay các cậu lại định làm gì nữa đây?"

Biểu tình của Maya tuyệt đối nghiêm túc lắc lắc tay, "Thiếu tướng, ngài suy nghĩ quá nhiều! Năm ngoái ngài chơi game thua mới bảo ngài hôn mông ngựa, mà trùng hợp trong buổi tiệc đó Mark lại đóng vai ngựa vằn..."

"Tôi không nghe cậu giải thích đâu! Cậu nói rõ ràng trước cho tôi, năm nay các cậu lại muốn náo loạn cái gì?" Trong thanh âm của Thiếu tướng Gordon toát ra vài phần uy hiếp.

"Lễ vũ hội thoát y?"

"Cái gì?" Thiếu tướng Gordon cắn răng hỏi.

"Yên tâm, người bị cởi tuyệt đối không phải là ngài!" Maya thề son thề sắt.

Thiếu tướng Gordon nhìn Maya, hai mắt sáng rực vô cùng nghiêm túc cảnh cáo: "Nếu buổi tối hôm nay cậu khiến tôi có một chút khó chịu nào, tôi sẽ hạ lệnh cắt tóc cậu, Thiếu tá."

"Ha ha... Ngài thật sự suy nghĩ quá nhiều... Buổi tối không phải tôi tổ chức, là Jessica trưởng ban liên lạc của ngài..."

"Hừ!" Thiếu tướng Gordon tỏ vẻ, đối với mỗi một câu của Maya hoàn toàn không tin.

Ngày hôm nay Tiêu Nham huấn luyện, do Wynne phụ trách. Nhưng thực rõ ràng vị Thiếu tá tuổi trẻ không có tâm trạng, thậm chí còn thường xuyên nhìn về phía thiết bị liên lạc trên cổ tay của mình xem thời gian.

Khi huấn luyện chấm dứt, Wynne lộ ra biểu tình vui thích, một phen kéo lấy Tiêu Nham mồ hôi đầm đìa, đi về phía Mark đang ngồi chồm hồm bên cạnh sân nhàm chán mà vẽ vòng tròn hô lớn một tiếng: "Mark —— Đi thôi! Tiệc tối sắp bắt đầu rồi!"

Mark đứng dậy, có chút khẩn trương mà nhìn về phía Wynne, "Này, Wynne... Thật sự là vũ hội thoát y sao?"

"Đương nhiên rồi! Đừng thèn thùng! Tôi mới không tin anh không muốn nhìn Jessica nhảy thoát y đâu!"

Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, theo bản năng mở miệng hỏi: "Cái gì vũ hội thoát y?"

"Vậy là cậu không biết rồi, Tiêu Nham! Sinh nhật của Thiếu tướng Gordon, bộ đội đặc chủng bọn này một năm khó có được một ngày điên cuồng, tất cả bộ đội đặc chủng không có nhiệm vụ đều sẽ đến phòng ăn của tổng bộ quậy phá tưng bừng cả một đêm! A, hiện tại tôi đã nhịn không được nghĩ đến ngoại trừ Jessica, còn có ai sẽ lên sân khấu biểu diễn nữa đây! Chẳng lẽ là Liv..."

Wynne còn chưa nói xong đã bị Mark hung hăng đẩy một phen, đối phương mặt đỏ tía tai rống lên một tiếng: "Liv mới không lên mua thoát y đâu!"

Vừa dứt lời, Wynne liền ha ha phá lên cười, nháy nháy mắt nói: "Mark! Tôi biết ngay anh có ý với Liv mà!"

"Cậu... Cậu nói bậy bạ gì đó!"

Mà Tiêu Nham hoàn toàn bị vây trong trạng thái ngoài không gian, sinh nhật của Thiếu tướng Gordon... Cư nhiên lại tổ chức hội múa thoát y, ngàn vạn lần đừng nói cho cậu biết đây là cơ hội do Maya tạo ra vì cậu để thăm dò Đại tá Burton... Cái này cũng quá không hạn chế rồi!

"Này! Tiêu Nham, tôi đề nghị cậu nên đổi quần áo đi! Tôi thừa nhận cậu mặc chế phục tác chiến kia so với đám nghiên cứu viên gầy yếu kia rất xuất sắc, nhưng mà so sánh với chúng tôi thì cậu chẳng đáng nhìn tới, mấy cô nàng quân nhân kia sẽ không thích cậu như vậy đâu!" Wynne ý tốt nhắc nhở Tiêu Nham.

"Hả?" Tiêu Nham lộ ra biểu tình không hiểu.

"Tôi hỏi cậu, đồng phục nghiên cứu sinh của cậu còn giữ không! Nhớ cởi cúc áo trên cổ ra!"

=============================

Chuyện bên lề:

Tiêu Nham: Vũ hội thoát y, có ai biểu diễn?

Maya: Sếp.

Tiêu Nham: Thật sao, tôi không dám nhìn đâu.

Maya: Không phải chứ, vậy mà cậu cũng tin?

=============================