Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 51




/51/.

"Tôi chỉ tiến hành "trao đổi" với cậu, chứ không phải là tra tấn đại não, tôi cũng biết nguyên nhân cậu kháng cự người khác tiến vào đại não của mình là gì, nhưng tôi cũng có trách nhiệm của mình. Cho dù trong đại não của cậu là mê cung ma quỷ, tôi cũng phải đối thoại với nó."

"Cho dù bị nó giết chết hay sao." Ngữ khí của Hein vẫn bình thản trước sau như một.

"Đúng vậy, cho dù bị nó giết chết."

"Như vậy ngài thử tiến vào nhìn xem." Hein chỉ chỉ huyệt Thái Dương của mình.

Felicity lắc đầu, bất đắc dĩ mỉm cười: "Không ai có thể tiến vào tầng đối lưu trong não cậu, cho dù có tiến hành thôi miên sâu với cậu, đại não của cậu vẫn như cũ duy trì cảnh giới cực kỳ cao độ."

"Ngài đã không thể tiến vào đại não của tôi, cũng sẽ không thể tiến hành "trao đổi", tôi đến hay không đến, không có bất kỳ ý nghĩa nào cả."

"Cho nên chúng ta dùng phương thức nguyên thủy nhất để giao lưu, Đại tá Burton. Một hỏi một đáp. Nếu tôi hỏi cậu vấn đề cậu không muốn trả lời, cậu có thể bảo trì im lặng."

"Tôi không nhất định sẽ nói cho ngài biết đáp án chân thật."

"Cậu sẽ, bởi vì cậu khinh thường việc nói dối." Đầu ngón tay của Thiếu tướng Felicity nhẹ nhàng ma xát Thái Dương mình, trong mắt là ý tứ hàm xúc đầy thâm thúy, "Vấn đề thứ nhất, cậu có cảm thấy nghi ngờ với nhiệm vụ mà Thiếu tướng Gordon phái cậu cùng Jane Wallace chấp hành hay không."

"Không."

Felicity nhìn vào mắt Hein, vô cùng cẩn thận quan sát biểu tình của Hein, "Giữa lúc cùng chiến hữu chấp hành nhiệm vụ, cậu sẽ lựa chọn an toàn của chiến hữu hay là bất chấp mọi giá hoàn thành nhiệm vụ?"

"Không có bất cứ nhiệm vụ nào có thể đạt đến trình độ khiến tôi phải bất chấp mọi giá."

Những lời này đối với bộ đội đặc chủng khác mà nói là tự phụ, nhưng từ miệng Hein Burton nói ra lại không có chỗ nào để phản bác.

"Cho đến hôm nay, cậu vẫn như trước không hề sợ hãi điều gì?" Felicity hít sâu một hơi, tại thời điểm ông cho rằng Hein sẽ nói ra đáp án như vừa rồi, đối phương lại trầm mặc không mở miệng.

Trên mặt của người đàn ông này không hề có bất cứ biểu cảm gì, nhưng Felicity đột nhiên có một loại dự cảm mãnh liệt.

"Đại tướng, nói cho tôi biết đáp án."

"Thiếu tướng, ngài đã nói, tôi có thể bảo trì im lặng."

"Không ai có thể tiến vào đại não cậu, cho nên cậu không muốn nói, đó sẽ vĩnh viễn là bí mật. Nhưng cậu xác định, cậu biết cách đối phó với nỗi sợ hãi trong lòng như thế nào sao?"

Hein nhìn Thiếu tướng Felicity, sau hơn một tiếng yên lặng kéo dài khiến Felicity cảm thấy mệt mỏi, người đàn ông trước mặt rốt cục mở miệng.

"Khi tôi nhìn thấy cậu ấy nằm trong vũng máu, không còn hô hấp cùng nhịp tim đập, tôi đã cho là tôi sẽ chết."

Felicity chớp chớp mắt: "Cậu ấy?"

"Bắt đầu từ ngày đó, nếu cậu ấy không ở nơi tôi có thể nhìn thấy, tôi sẽ bắt đầu sợ hãi."

Felicity nhíu mày, ông biết mình vừa nghe một chuyện đối với người thường mà nói thì không đáng kể chút nào, nhưng mà từ miệng Hein Burton nói ra, đã hoàn toàn đảo điên hiểu biết của ông về người đàn ông trẻ tuổi cường đại này. Anh có thể dùng ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh như vậy để nói ra thứ yếu ớt nhất ở sâu trong lòng mình, thậm chí còn là một bí mật.

"Đại tá, cậu có biết rõ nguyên nhân khiến mình sợ hãi không?"

"Tôi sợ mất đi cậu ấy."

Nếu như là người khác ở trước mặt Felicity, có lẽ đối với vấn đề này sẽ cảm thấy xấu hổ thậm chí còn im lặng, nhưng Hein Burton lại trực tiếp nói ra đáp án.

"Đại tá, không có ai là mạnh mẽ từ nhỏ. Loại sợ hãi này sẽ trở thành uy hiếp của cậu. Nhưng khi một người bất chấp mọi chuyện đánh cược hết thảy tất cả để bảo hộ một điều gì đó, người đó sẽ càng thêm mạnh mẽ so với bất cứ lúc nào trong quá khứ."

Felicity theo động tác đứng lên của Hein mà nâng ánh mắt lên, người đàn ông này nện bước trầm ổn đi ra ngoài cửa, mới dừng bước lại.

"Tôi nghĩ cuộc nói chuyện giữa chúng ta nên kết thúc, Thiếu tướng. Ngài hỏi tôi, mà tôi cũng đã cho ngài đáp án."

"Đúng vậy, vô cùng cảm ơn cậu đã phối hợp."

Khi Hein rời khỏi văn phòng, Felicity mở ra hồ sơ quân sự của Hein trên màn ảnh 3 chiều, ở mục đánh giá do dự hồi lâu, cuối cùng đánh một câu "Đủ tư cách", hồ sơ được đóng lại.

Khảo hạch thể năng của nhóm nghiên cứu viên kết thúc, kết quả như Tiêu Nham đã dự đoán trước, cậu thông qua, sắp tiến vào giai đoạn huấn luyện kỹ năng chiến đấu, mà trong số nghiên cứu viên được phê duyệt thông qua khảo hạch thể năng lần này chỉ có Tiêu Nham và hai nghiên cứu viên khác, những người còn lại kể cả Casey, thời gian huấn luyện đều phải kéo dài ra.

Cho dù Casey một lần nữa la hét cậu ta "sống một ngày bằng cả một năm", báo cáo cho cấp trên yêu cầu ngừng hẳn việc huấn luyện, nhưng vẫn nằm trong dự kiến bị bác bỏ. Viện khoa học trung ương đã quyết định phải đề cao năng lực chiến đấu của nghiên cứu viên, không có khả năng cho bất cứ kẻ nào được đặc quyền.

Thiếu tướng Gordon cho cả đám mấy người Tiêu Nham một ngày nghỉ xem như phần thưởng. Hôm nay bọn họ được phép rời khỏi tòa nhà to lớn nặng nề này dưới sự bảo vệ đặc biệt của nhóm bộ đội đặc chủng, ra bên ngoài thoải mái thả lỏng một chút. Tuy rằng "bên ngoài" này đối với Tiêu Nham mà nói vẫn như cũ không phải là "bên ngoài" theo ý nghĩa chân chính, hơn nữa bên cạnh còn có bộ đội đặc chủng đi theo kè kè, thấy thế nào cũng không thể tự do tự tại.

Cảm giác ngủ thẳng đến giữa trưa, Tiêu Nham mới chậm rì rì ngồi dậy, mặc áo sơmi và quần bò mặc hàng ngày, ba tháng huấn luyện này khiến cậu trở nên rắn chắc hơn không ít, cho dù là tư thế đứng thẳng hay nện bước đi đường cũng bớt đi mấy phần lười nhác dĩ vãng, nhiều thêm mấy phần khí thế hiên ngang.

Bước ra cửa phòng, liền thấy anh chàng Mark đứng đó hướng về phía Tiêu Nham chớp chớp mắt, "Nhờ phúc của cậu, tôi cũng có thể ra bên ngoài tổng bộ dạo một vòng!"

"Mark! Là anh à!" Tiêu Nham vui vẻ cùng Mark kề vai sát cánh.

"Muốn đi dạo chỗ nào?"

"Hắc hắc, nếu tôi nhớ không nhầm thì 2h xế chiều hôm nay sẽ bắt đầu trận đấu bóng chày giữa hai đội Mars Alliance và Blade Knights, cùng đi..."

"Hiện trường trận đấu thì cậu đừng nghĩ nữa, người quá nhiều, không thuận tiên cho tôi bảo vệ cậu."

"Vậy tôi đành phải lấy lùi làm tiến, đến quán bar Bermuda xem truyền hình trực tiếp, còn có thể uống bia! Thế nào?"

"Được rồi, tôi đại diện Thiếu tướng Gordon phê duyệt thông qua Nghị quyết này."

Bộ dáng Mark nghiêm trang chững chạc chọc Tiêu Nham bật cười.

Quán bar Bermuda sở dĩ nổi danh ở Shire, chính là bởi vì có màn hình 3 chiều tương đương với màn hình quảng cáo ở thương trường, cùng với dàn âm thanh lúc truyền phát tin tức trận đấu quả thật hấp dẫn vô cùng. Hôm nay cũng không phải ngày nghỉ ngơi, nhưng khi Tiêu Nham và Mark tiến vào quán bar, vẫn như cũ tiếng người ồn ào.

Hai tay Mark cắm trong túi quần, nhìn khắp nơi xung quanh, Tiêu Nham biết anh ta là đang quan sát hoàn cảnh.

"Mark, chỉ có một mình anh bảo vệ tôi hay sao?" Tiêu Nham vươn đầu về hướng Mark, lớn tiếng kề sát vào lỗ tai anh ta nói.

"Nhóc con! Cậu ít khinh thường tôi đi! Tôi chính là tinh anh của bộ đội đặc chủng đó!"

"Vậy tôi thật đúng là vinh hạnh ha! Cư nhiên phái tinh anh đến bảo vệ tôi!" Tiêu Nham hừ hừ.

Mark gãi gãi đầu, "Tôi cũng không biết nên nói như thế nào. Hôm nay Wynne còn nói sếp nhất định sẽ phái người tín nhiệm nhất đến bảo vệ cậu, không ngờ lại lựa chọn tôi, tôi còn tưởng rằng chính là Liv nữa chứ."

"... Vì sao lại là người tín nhiệm nhất?"

"Có lẽ... Có lẽ chính là sếp rất xem trọng cậu! Cậu không hề giống với mấy tên nghiên cứu viên gà bệnh kia!"

Đáp án này khiến Tiêu Nham bật cười ha ha, Mark cũng có một mặt đáng yêu đó chứ. Mà gà bệnh trong miệng anh ta đương nhiên là chỉ Casey.

Năm phút trước khi trận đấu bắt đầu, từng ly bia lớn được bartender đặt lên quầy bar, mỗi người đều rất quen thuộc tiếp nhận, trận đấu bắt đầu, toàn bộ tinh lực của Tiêu Nham đều bị chiếm cứ.

Mark chống cằm, từa hồ cũng đắm chìm trong không khí trận đấu, trên thực tế vẫn liên tục báo cáo tình huống đối với thiết bị liên lạc trên cổ tay.

Sau một cú homerun, toàn bộ quán bar sôi trào hoan hô, cũng có người thổn thức cảm thán, hai mắt Tiêu Nham mở thật to, uống hết ba ly bia thật lớn.

Mà bia trước mặt Mark lại một hơi cũng không động.

Trận đấu rốt cục kết thúc, mọi người ngồi cùng một chỗ bàn luận tình huống trận đấu.

"Mark, tôi đi toilet nhé! Uống bia quá nhiều!"

Mark không nói một lời đi theo phía sau Tiêu Nham.

"Tôi nói này Mark, anh có thể đừng mang dáng vẻ khẩn trương như vậy được không, khiến tôi cảm thấy tình cảnh của bản thân dường như rất nguy hiểm!" Tiêu Nham bất đắc dĩ mà xả nước tiểu.

"Chức trách mà thôi, theo ý tôi căn bản không nên cho các cậu ra ngoài xả hơi gì đó! Người ở đây quá nhiều!"

"Anh trực tiếp bẻ gãy cổ tôi đi." Tiêu Nham xoay người bày ra vẻ mặt khóc tang.

Phòng bên cạnh bị đẩy ra, hai thiếu niêu từ bên trong đi ra, trong đó có một người nhìn về phía Tiêu Nham.

Mark nghiêng người, chắn trước mặt cậu.

"Này, anh là bảo tiêu của cậu ta sao? Có thể nhờ anh đừng có khẩn trương như vậy được không? Quá là mất phong cảnh rồi! Đây là toilet đó!" Một thiếu niên trong đó bĩu môi khinh thường nói.

"Đi tiểu xong xin mời đi ra ngoài, chúng tôi không có thói quen bị người khác nhìn mình xả nước." Sắc mặt Mark trầm xuống.

"Xem như anh lợi hại." Một thiếu niên khác đẩy Mark ra, hai người tức giận rời đi.

Cơ bắp buộc chặt của Mark vẫn chưa thả lỏng.

"Tôi nói bọn họ chỉ là hai đứa trẻ mà thôi, anh căn bản không cần khẩn trương đến mức này."

Tiêu Nham cảm thấy Mark có chút chuyện bé xé ra to.

Ngay tại thời điểm Mark thở ra một hơi, Tiêu Nham bỗng nhiên hiểu được vấn đề.

"Kỳ thật căn bản không phải để đám nghiên cứu viên bọn tôi ra ngoài xả hơi, mà là lấy chúng tôi làm mồi nhử, muốn tìm xem ở Shire có còn gián điệp của tổ chức Sóng Triều hay không, đúng không?"

Mark trầm lặng không đáp lời.

Tiêu Nham cắt chặt rang, mẹ nó, lần trước còn thiếu chút nữa chơi mất luôn cả mạng, hiện tại lại thêm một lần?

Cậu nhìn thoáng qua thiết bị liên lạc của Mark, lạnh giọng nói ra suy đoán của mình, "Kỳ thật người theo dõi tôi cũng không chỉ mình anh, vừa rồi trong số đám khách xem trận bóng chày cũng có mấy người vẫn luôn không tập trung theo dõi trận đấu, mà nhìn khắp bốn phía, tựa hồ đang cảnh giác gì đó, hơn nữa nhìn hình thể của bọn họ, tôi phỏng chừng bọn họ cũng là người của bộ đội đặc chủng."

Mark giật giật khóe miệng, "Sức quan sát của cậu thật không tệ."

Vừa lúc đó, bên ngoài cửa truyền đến tiếng kinh hô, có chuyện phát sinh!

"Trước đừng ra ngoài!" Mark giơ cổ tay lên liên hệ với những bộ đội đặc chủng khác đang ẩn úp trong quán bar, nhưng không nhận được bất cứ phản hồi nào, "Sếp! Có chuyện rồi! Tôi sẽ dẫn Tiêu Nham từ toilet rời khỏi quán bar!"

Nói xong, Mark xoay người, nhưng mà một khắc đó, anh đột nhiên sựng lại, sắc mặt có chút khó coi.

"Mark! Mark anh làm sao vậy!"

"Tôi không sao..." Mark ý đồ khiêng Tiêu Nham lên, ai ngờ anh lại bỗng nhiên thoát lực, quỳ mọp xuống.

"Mark!"

Tiêu Nham ngây dại, chỉ thấy Mark té trên mặt đất, sắc mặt phát xanh, hai tay ôm lấy cổ họng của mình, đồng từ dần trở nên phóng đại, những thứ này là biểu hiện của chứng hít thở không được.

Một loại suy nghĩ đột nhiên dung mãnh tràn vào đầu Tiêu Nham, cậu kiểm tra chỗ vừa rồi Mark bị tên thiếu niên kia đã đụng vào, năng lực phục hồi của bộ đội đặc chủng rất mạnh, lúc này trên người anh đã không còn dấu vết.

Tiêu Nham lập tức mở thiết bị liên lạc của Mark lên, nhìn thấy tên của Hein, "Đại tá Burton! Là anh sao!"

"Trong nửa phút nữa sẽ đến nơi, bảo vệ tốt bản thân."

Liên lạc bị cắt đứt.

Hô hấp của Mark càng lúc càng khó khăn, trong ánh mắt chậm rãi toát ra thần sắc tuyệt vọng.

"Mark! Chịu đựng! Anh có nghe thấy không, Đại tá Burton sắp tới rồi!"

Bên ngoài cửa sổ toilet truyền đến tiếng động cơ của phi hành khí bay tầm thấp.

Một thân ảnh đứng ở trước cửa cabin, mái tóc theo gió bay phần phật, thân người thẳng tắp, vững vàng dừng lại phía trước bệ cửa sổ.

"Hein..."

Trên mặt Hein không có bất cứ biểu tình gì, bộ đội đặc chủng đã bao vây toàn bộ quán bar này, sau khi ba bộ đội đặc chủng trà trộn trong đám khách bên trong quán bar bị đạn bán trúng ngã xuống đất, tạo thành tình trạng hỗn loạn giẫm đạp trong quán bar, bọn họ cũng xuất hiện bệnh trạng giống như Mark.

Hein đi đến bên cạnh Mark, một tay túm lấy anh ta khiêng lên vai, liếc mắt nhìn về phía Tiêu Nham, "Chúng ta đi!"

Ngay sau đó, cánh tay Hein vòng qua người Tiêu Nham, nhấc bổng cậu lên, từ bệ cửa sổ nhảy xuống.

Cậu còn chưa kịp kinh hô thành tiếng, bọn họ đã vững vàng đáp vào trong cabin, phi hành khí bay về hướng trung tâm y tế của quân bộ.

Nhân viên y tế tiến hành cứu hộ khẩn cấp đối với Mark, hết thảy khẩn trương đến mức không chân thật.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Wynne và Liv vừa mới tới.

"Tình huống của Mark thế nào!"

"Giống với công kích mà tiểu đội của Jane Wallace gặp phải sao?"

"Ừm." Hein nhắm mắt lại.

"A... Trời ạ..." Wynne ôm lấy đầu mình.

Điều này ý nghĩa, bộ đội đặc chủng không còn là bách chiến bách thắng nữa.

Mà ba bộ đội đặc chủng khác được đồng thời đưa vào phòng cấp cứu, đã toàn bộ tử vong vì hít thở không thông.

Wynne siết chặt nắm tay, "Bọn khốn kiếp kia! Chúng quả nhiên còn ở Shire!"

Liv cắn môi, nắm tay siết chặt đến vang lên răng rắc, "Tôi không thể chỉ đợi ở đây! Bộ phận điều tra đã tìm ra được tin tức của toàn bộ mọi người có mặt trong quán bar! Bên trong bọn họ nhất định có người của Sóng Triều! Tôi muốn bắt mấy kẻ điên đó về!

Liv xoay người bước nhanh rời đi.

Biểu tình của Hein vừa lạnh lẽo vừa túc mục, dựa vào tường, hơi hơi rũ mi mắt suy nghĩ.

Bác sĩ phụ trách cấp cứu Mark bước ra, nói cho bọn họ biết, hiện tại chỉ có thể dựa vào dụng cụ y tế bơm oxy tổng hợp vào trong máu cho Mark. Nhưng tự cơ thể không thể cung cấp dưỡng chất khiến cho cơ năng thân thể của Mark dần suy kiệt, kết quả cuối cùng vẫn là tử vong như cũ.

"Anh ấy còn bao nhiêu thời gian! Để những nghiên cứu viên đó tìm phương pháp cứu anh ấy đi! Bọn họ không phải mỗi ngày đều lải nhải cảm thấy huấn luyện quá thừa thãi, muốn dành thời gian cho việc nghiên cứu hay sao!"

"Thời gian còn lại của anh ta không vượt quá ba tiếng. Theo thời gian dần trôi, thân thể của anh ta ngay cả oxy tổng hợp cũng không thể hấp thu."

Bác sĩ nói xong, một quyền của Wynne liền nện lên mặt tường.

Thiết bị liên lạc của Hein truyền đến một tin nhắn của viện khoa học trung ương.

Wynne lập tức tiến tới, "Bọn họ nói như thế nào? Có phải đã chế tạo được thuốc giải độc rồi hay không?"

"Vẫn chưa."

Hein trả lời khiến người ta tuyệt vọng.

Wynne ở tin tức kia lên, vốn vẫn luôn mỉm cười đầy lười biếng lúc này cũng biến thành bạo nộ: "Bọn họ cư nhiên còn đang nghiên cứu độc tố có tác dụng như thế nào đối với virus X! Vấn đề như vậy Tiêu Nham đã biết rồi!"

Một khắc đó, Hein nhíu chặt mày, nhìn về phía Tiêu Nham: "Cậu đã biết?"

"Đó là tôi phỏng đoán..."

Hein từng bước một đi về hướng Tiêu Nham, cảm giác áp bách nặng nề khiến Tiêu Nham theo bản năng lui về phía sau.

"Kết quả nghiên cứu của cậu đâu?"

"Tôi... Tổng hợp được một loại enzyme phân hủy, có thể phân giải loại độc tố này, hơn nữa cũng không tác dụng phụ với cơ thể!"

Wynne ngẩn người, mở to hai mắt nhìn về phía Tiêu Nham, "Loại enzyme này có phải đang ở trong phòng nghiên cứu của cậu hay không!"

"Đúng vậy... Mọi người không phải là muốn..."

"Mark còn không đến ba tiếng nữa. Chúng ta cần phải mạo hiểm."

Hein kéo cổ tay Tiêu Nham qua, lôi kéo cậu bước thật nhanh về phía trước.

Tiêu Nham dừng bước lại, "Chờ một chút."

Wynne sốt ruột, "Tiêu Nham, tôi biết cậu đang lo lắng cái gì! Cho dù cái thứ enzyme cậu tổng hợp kia không cứu được Mark, anh ấy cũng sẽ không trách cậu!"

"Tôi là một nghiên cứu viên, tôi có dung khí gánh vác hậu quả. Nhưng mà vẫn còn gần ba tiếng, đủ để làm rất nhiều chuyện! Tôi cần huyết thanh hiện tại của Mark!"

Wynne ngây ngẩn cả người, Hein trực tiếp liên hệ với nhân viên y tế: "Cậu cần bao nhiêu huyết thanh?"

"5ml là đủ rồi."

Năm phút sau, Tiêu Nham mang theo mẫu máu của Mark chạy về phòng nghiên cứu. Cậu tiến vào hệ thống đầu cuối, điều khiển ba máy chủ bên trong phòng, cậu biết mình đang chạy đua với thời gian. Enzyme phân hủy đã hợp thành, cậu cần phải dùng phương pháp thích hợp để phân giải virus mục tiêu.

Lúc này thiếu tá Gordon đang đỡ trán ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt của cán bộ trợ lý trước mặt cũng vô cùng trầm trọng.

"Xảy ra chuyện gì? Những tên kia trong viện khoa học trung ương đều là phế vật hay sao? Chúng ta đưa mẫu bệnh độc giao cho bọn họ đã nhiều ngày như vậy, bọn họ cư nhiên ngay cả thuốc giải độc cũng không thể tổng hợp được sao!"

"..."

"Trung tá Casey đâu?"

"Hiện tại cậu ta đang vui đầu vào nghiên cứu."

"Nhưng bất kể thế nào, người của chúng ta đang nằm trong bệnh viện cũng không chờ kịp... Đúng không?"

Thiếu tướng Gordon nặng nệ hít vào một hơi.

"hiện tại chỉ còn lại một mình Thiếu úy Mark, lượng độc mà cậu ta tiếp xúc ít hơn, nhưng bệnh viện cho biết tình huống cũng không mấy lạc quan... Khoan đã! Thiếu tướng, phòng nghiên cứu phát ra cảnh báo, thiết bị đầu cuối đang bị kết nối tốc độ cao!"

"Là ai! Chẳng lẽ là người của tổ chức Sóng Triều muốn quấy nhiễu Trung tá Casey tiến hành nghiên cứu?"

"Không... Không phải... Đối phương gởi tới đề nghị được liên kết đầu cuối!"

"Là ai? Casey sao?"

"Không phải... Số ID là 1665! Là Tiêu Nham!"

"Ba cái máy chủ trong phòng nghiên cứu của cậu ta chẳng lẽ không đủ dùng?" Thiếu tướng Gordon lộ ra biểu tình không kiên nhẫn.

"Ba... Ba máy chủ kia hiện giờ đều đang vận hành tốc độ cao! Đại tá Burton gởi đến tin tức, mong ngài mau chóng phê chuẩn yêu cầu của Tiêu Nham!"

"Hein Burton?" Thiếu Tướng Gordon không thể tin được, kinh ngạc đứng bật dậy.

"Đúng vậy, Thiếu tướng."

"Phê chuẩn!"

Giờ khắc này, tư duy của Tiêu Nham vô cùng tập trung, toàn bộ phòng nghiên cứu bao phủ trong đại dương số liệu đang không ngừng biến hóa chớp động.

Căn cứ vào mẫu máu của Mark, Tiêu Nham tổng hợp ra thuốc giải.

Ngay tại khoảnh khắc cậu rời khỏi hệ thống đầu cuối, lập tức ngã ra sau ghế ngủ mất.

Đây là lần đầu tiên cậu ngủ sâu nhất từ lúc sinh ra đến hiện tại.

Khi cậu tỉnh lại, Tiêu Nham phát giác bản thân đang nằm trên giường ở trong phòng mình.

Hơi hơi nghiêng người qua, liền thấy Hein ngồi ngay ngắn trên ghế bên cạnh giường.

"Tôi... Tôi ngủ gục sao?"

Tiêu Nham vèo một cái ngồi dậy, cảm giác buồn ngủ còn chưa hoàn toàn biến mất.

"Ừ."

Bàn tay Hein vươn tới, dịch chuyển gối đầu kê dưới lưng cho cậu.

"Mark đâu? Mark thế nào?"

"Chiều nay cậu ta sẽ đến gặp cậu."

"Mark anh ấy không có chuyện gì chứ?" Tiêu Nham thở ra một hơi.

"Đúng vậy, Mark không sao. Vừa rồi enzyme phân hủy mà cậu nghiên cứu ra đã được đưa đến viện khoa học trung ương, bọn họ dùng loại enzyme này để chế tạo ra thuốc giải độc, hiện tại tất cả đội đặc chủng đều được tiêm thuốc cả rồi."

"Thật sự là enzyme phân hủy mà tôi đã nghiên cứu ra?"

"Đúng vậy."

Ngón tay Hein quét nhẹ trên trán Tiêu Nham, nhẹ nhàng cọ xát, nhắm mắt lại cảm nhận lực độ trên đầu ngón tay anh, Tiêu Nham vừa trầm tĩnh lại cảm thấy buồn ngủ.

"Ngủ đi.

"Ừm."

Hein chậm rãi cúi đầu xuống, khuôn mặt nghiêng tạo thành một góc độ vô cùng ôn nhu, chạm vào môi Tiêu Nham.

Anh nhắm mắt, dừng lại, như thể đang cảm thụ nhiệt độ và hơi thở thuộc về Tiêu Nham.

Khi anh đóng cửa phòng, nhìn thấy chính là Wynne với vẻ mặt nghiêm túc đứng bên ngoài.

"Đề nghị nâng cao cấp bậc an toàn đối với Tiêu Nham đã được thông qua. Ý của Thiếu tướng Gordon và cả viện khoa học trung ương là giữ bí mật toàn bộ."

"Chỉ sợ rất khó hoàn toàn bảo mật." Thần sắc Hein lạnh lẽo đến thấu xương, "Cậu ấy rất nhanh... sẽ trở thành mục tiêu duy nhất của Sóng Triều."

Liv vẫn luôn đuổi bắt hai thiếu niên ngày hôm đó Tiêu Nhạm đụng mặt trong toilet của quán bar. Chẳng qua hai người này tựa như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Khi Liv và Mark ở trong thông đạo bàn luận về chuyện này, Tiêu Nham đang trên đường đi tiếp nhận huấn luyện kỹ năng chiến đấu.

"Hey! Tiêu Nham!" Mark ôm cổ Tiêu Nham, "Hôm đó dọa sợ nhóc con cậu rồi phải không! Xem đi! Tôi vẫn còn sống đây!"

Người này vẫn như trước vô cùng cậy mạnh, Tiêu Nham cuối cùng cũng yên tâm lại.

"Đám người trong viện khoa học trung ương kia cũng không phải hoàn toàn vô dụng! Nghe nói bọn họ trong vòng ba tiếng đã nghiên cứu ra thuốc giải độc! Tôi bỗng nhiên cảm thấy bội phục bọn họ ghê!"

"Viện khoa học trung ương?" Tiêu Nham dừng lại một chút, mặc dù mình cũng là người của viện khoa học trung uông, nhưng mà...

Cách đó không xa, Wynne mỉm cười hướng về phía Tiêu Nham làm ra tư thế "Đừng lên tiếng".

Tiêu Nham nhất thời hiểu ra được, đây là phương thức quân bộ muốn bảo hộ cậu. Giao toàn bộ hào quang thành công của việc nghiên cứu ra enzyme phân hủy và thuốc giải độc cho viện khoa học trung ương, mà không phải là cá nhân Tiêu Nham.

"Từ hôm nay trở đi, huấn luyện viên kỹ năng chiến đấu của cậu chính là tôi. Tôi sẽ không bởi vì cảm thấy cậu làm người không tệ mà thủ hạ lưu tình đâu!" Wynne túm lấy Tiêu Nham tiến vào phòng huấn luyện.

"Cái gì? Anh?"

"Cậu đây là biểu tình gì hả? Tôi một Thiếu tá dạy cậu còn không được sao?" Wynne hừ hừ.

"Tôi chỉ cảm thấy anh chạy tới dạy tôi như vậy quá lãng phí thời gian của anh thôi!"

Wynne sẽ không nói cho Tiêu Nham biết, quân bộ đã hạ mệnh lệnh cho cậu ta, cậu ta phải cam đoan trong vòng ba tháng sau khi tiến hành huấn luyện kỹ năng chiến đấu, Tiêu Nham có thể có được năng lực chiến đấu nhất định, ít nhất khi đối mặt với hai đến ba tang thi vẫn có thể bảo vệ được bản thân. Nếu Wynne không làm được, cậu ta sẽ bị giáng chức.

Mặt đối mặt đúng cùng một chỗ với Wynne, biểu tình hết sức nghiêm túc của đối phương khiến Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt.

===============================

Chuyện bên lề:

Bí Đao Béo: Tiêu Nham, cái tên Mark ngu ngốc không hề biết kỳ thật là cậu cứu anh ta kìa...

Tiêu Nham: Bỏ đi, chỉ số thông minh của anh ta từ trước đến nay chưa bao giờ cùng cấp bậc với tôi.

===============================

background:w�b��)