/46/.
Tầm mắt Tiêu Nham lướt qua bả vai Jane rồi dừng lại trên người Michelle.
Jane nhắm mắt lại thở ra một hơi, trên mặt của anh nhận không ra bất luận cảm xúc bi thống gì, thậm chí cũng không quay đầu lại nhìn về hướng Michelle.
"Cô ấy chết như thế nào?" Trong thanh âm của Jane không chút phập phồng.
"Bởi vì thuốc gia tốc virus X... Virus sản sinh quá nhanh, tiêu hao sinh mệnh của cô ấy." Liv trả lời.
"À." Jane nhẹ giọng đáp lời một tiếng, rũ mi mắt xuống chơi đùa ngân dực trong tay, "Đây là số mệnh của tất cả bộ đội đặc chủng, chẳng qua Michelle tới hơi nhanh một chút. Cô ấy thống khổ không?"
"Cô ấy đi rất nhanh." Liv chỉ có thể trả lời như vậy, về phần Michelle có thống khổ hay không, chỉ có bản thân cô mới biết.
Mark dẫn theo những người còn lại đuổi tới nơi, nhìn thấy thi thể Michelle và biểu tình suy sụp của Tiêu Nham, tiếc hận và thống khổ của bọn họ đều giấu vào bên dưới vẻ bình tĩnh.
Nhiệm vụ này khiến tiểu đội của Hein và Jane tổn hao lên tới ba mươi sáu phần trăm.
"Chuẩn bị rút lui." Hein hạ lệnh.
Tiêu Nham đứng lên, không nói gì, mà là liên kết với phòng điều khiển nơi này, nhất nhất dẹp lại toàn bộ tai họa ngầm có thể xảy ra trên đường rút lui, đóng lại tất cả các kho chứa hàng mẫu. Từ đầu cho đến cuối, cậu không liếc mắt nhìn Hein lấy một cái.
Cho dù Michelle không thuộc tổ của Hein, nhưng trong lòng Tiêu Nham, cô là bởi vì bản thân cậu vô năng mà chết. Nếu cậu có được sức chiến đầu cường hãn, cho dù chỉ là năng lực cơ bản nhất để tự bảo vệ mình, Michelle đã không cần chắn ở trước mặt của cậu, cũng sẽ không bởi vì thuốc gia tốc mà chết. Cậu muốn giấu đi sự vô năng của chính mình, nhưng Hein lại một tia không lọt mà thu hết vào đáy mắt. Tiêu Nham sợ hãi tiếp xúc với ánh nhìn của Hein, cậu biết mình sẽ trầm trọng đến mức không nâng nổi đầu lên.
Thuộc cấp của Jane ôm lấy Michelle, cả đoàn thuận lời rời khỏi căn cứ của tổ chức Sóng Triều.
Khi bọn họ rời khỏi thông đạo, Jane kéo chặt dây thừng, nhìn về phía Tiêu Nham đang đi đằng sau, cười nhẹ nói: "Tôi mang cậu lên trên."
Vừa lúc đó, một cánh tay ôm lấy Tiêu Nham, lui về phía sau hai bước, trong giây lát đã nhảy vào bóng tối phía trước, cấp tốc bay lên.
Lực độ như vậy Tiêu Nham đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cậu rốt cục ngẩng đầu, nhìn thấy chính là Hein đang cúi đầu nhìn thẳng vào mình. Người đàn ông này vẫn như cũ không có bất luận tình cảm dao động gì, chẳng qua Tiêu Nham lại cảm thấy bản thân tựa hồ bị ánh mắt của đối phương bao bọc lấy, vì thế hoảng sợ lúc ban đầu biến mất không còn, cậu phát hiện chẳng có thứ gì có thể khiến cậu sợ hãi nữa.
Theo hướng Hein nhìn về phía trước, có thể nhìn thấy Michelle đang nhắm mắt cùng các chiến hữu cùng nhau đi về phía nơi có ánh sáng. Mái tóc cô rốt cục không gì có thể ràng buộc mà rơi xống, mềm mại tản ra tựa như đang hưởng thụ sự vuốt ve của không khí, ánh sáng trên đỉnh đầu càng ngày càng rõ ràng, lưu lại một loại sắc thái nhu thuận ngay trên người cô.
Bọn họ ngồi lên phi hành khí rời đi, Tiêu Nham cách lớp cửa thủy tinh của cabin nhìn về phía huyệt động sâu không thấy đáy kia, tựa như nỗi sợ hãi vô tận của nhân loại.
Nhưng cũng có lẽ càng tiếp cận đến hy vọng vô tận của nhân loại, dẫn đường cho những người còn đang chưa biết phương hướng.
Đầu tiên bọn họ đáp xuống căn cứ số 13 ở gần đó, vì nhiệm vụ tổn thất thật sự quá thảm trọng, cho dù là bộ đội đặc chủng cũng cần phải tu chỉnh lại. Tiêu Nham được phân vào một căn phòng ở tạm thời.
Khi cán bộ quân nhu rời đi, toàn bộ không gian yên tĩnh trở lại.
Tiêu Nham cảm thấy mệt chết đi được, nhưng cố tình cậu không muốn ngủ, cũng không muốn đi tắm, không muốn ăn uống, thậm chí còn không muốn hô hấp.
Thiết bị liên lạc đeo trên tay liên tục run lên, lóe sáng từng đợt, cậu biết ngoại trừ Casey có lẽ chẳng có ai quan tâm mình, nhưng Tiêu Nham thật sự không có khí lực nói bất luận cái gì.
Tiêu Nham chỉ muốn hết thảy đều dừng lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm khuya dần kéo đến.
Cậu vẫn như cũ chết lặng ngồi đó, thẳng đến khi thanh âm cửa mở ra vang lên. Cậu thậm chí không muốn giương mắt nhìn rốt cục là ai.
Đối phương kéo một cái ghế qua, ngồi ngay ngắn trước mặt Tiêu Nham, hai chân thon dài được bao bọc bởi chế phục tác chiến, trong an tĩnh lại mười phần lực lượng.
Tiêu Nham lúc này mới ý thức được đối phương không phải là cán bộ quân nhu cũng không phải cán bộ liên lạc, ánh mắt của cậu theo đôi chân thon dài của đối phương hướng lên trên, dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo lại giàu chiều sâu kia.
Mái tóc màu vàng kim của Hein khiến cho nét tuấn mỹ của anh đạt đến cực hạn, đôi mắt lam sắc băng lãnh khiến Tiêu Nham sinh ra một loại ảo giác, tựa như cậu là một cánh buồm rách nát đang lênh đênh giữa đại dương mênh mông.
"Đại tá Burton." Tiêu Nham dùng hết khí lực mới có thể gọi ra tên đối phương.
"Ừ." Ngón tay Hein duỗi tới, lưng Tiêu Nham cứng còng, mãi đến khi đầu ngón tay đối phương chạm vào mái tóc cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hô hấp Tiêu Nham nghẹn lại nơi cổ họng, Hein có tính sạch sẽ, nhưng bản thân cậu đến bây giờ còn chưa tắm rửa, tóc của cậu rất bẩn.
"Cậu không ăn bữa tối." Thanh âm Hein thật thản nhiên, âm sắc đặc biệt nhẹ nhàng như đập vào thần kinh Tiêu Nham.
"Tôi không đói bụng."
"Nhưng mà cậu có vấn đề muốn hỏi tôi."
Tiêu Nham ngừng lại, ngay cả bản thân cậu cũng không ngờ, bản thân mình vì cái gì lại hoang mang, hơn nữa Hein lại dễ dàng nhìn thấu như thế. Tựa như ở trước mặt người đàn ông này, bản thân vĩnh viên không thể che giấu điều gì.
"Tôi không phải là kéo chân các anh chứ?"
Tiêu Nham ngửa đầu, thập phần nghiêm túc hỏi anh.
Đây là lần đầu tiên cậu và Hein ngồi mặt đối mặt như thế, nếu cậu có bất cứ vấn đề gì, cậu biết Hein Burton sẽ cho cậu đáp án. Mà đáp án này sẽ giúp cậu chống đỡ cả thế giới của mình, cũng bóc trần toàn bộ yếu đuối đang bao vây cậu.
"Không. Đúng ra mà nói, nếu không phải là cậu, nhiệm vụ này không thể hoàn thành."
"Ngài đang an ủi tôi sao, Đại tá. Thế này không giống anh." Tiêu Nham nhếch môi, bàn tay chống trên đệm giường, ngẩng đầu lên, "Nếu như là Casey, sau khi cậu ấy lẻn vào hệ thống điều khiển trung tâm sẽ không dễ bị Dylan phát hiện như vậy, mọi người sẽ bình an mà tới trung tâm căn cứ của tổ chức Sóng Triều. Casey đối với virus X có sự nghiên cứu vô cùng sâu rộng, hiện tại ở toàn Shire cũng chẳng còn ai siêu việt hơn cậu ấy. Cậu ấy nhất định có thể ngay lúc ấy chế tạo ra thuốc trung hòa, Michelle cũng sẽ không phải chết."
"Cậu có nghĩ mục đích của Sóng Triều xây dựng căn cứ này là vì cái gì hay không."
Hein nói khiến cho tư duy vốn đang lơ lửng bốn phương tám hướng của Tiêu Nham trở về vị trí cũ, hết thảy mọi chuyện đã xảy ra dũng mãnh tràn vào trong óc, khi xâu chuỗi những việc này và kết quả lại với nhau, nguyên nhân phát sinh tất nhiên không khó để phân tích.
"Đây là một cái bẫy, mục đích của tổ chức Sóng Triều chính là dụ dỗ tinh anh của bộ đội đặc chủng đến căn cứ này, sau đó lợi dụng đám quái vật kia... Cho dù không thể giết toàn bộ mọi người, cũng có thể tạo thành đả kích cực đại đối với lực tác chiến của các anh!" Tiêu Nham trả lời.
"Đúng vậy. Cho nên bắt đầu từ lúc chúng ta nhận nhiệm vụ này, bất kể kỹ thuật binh đi theo là Trung tá Casey hay là cậu, đám quái vật đó cũng sẽ được phóng thích. Trong báo cáo của cậu có chỉ ra thời gian sinh tồn của đám quái thú này không quá dài, nhưng khi chúng ta đuổi tới đó, lại cố tình là giai đoạn sức chiến đấu của chúng nó tràn đầy nhất, việc này chứng tỏ người của Sóng Triều rất rõ ràng khi nào chúng ta sẽ đến, có lẽ là ở Shire vẫn còn gián điệp của bọn họ, cũng có lẽ bởi vì Sóng Triều truy theo tung tích phi hành khí của chúng ta. Bất kể bọn họ làm cái gì, cũng bất kể chúng ta trả cái giá như thế nào, kết quả đều không thể thay đổi —— Cậu đã chiếm được toàn bộ tư liệu nghiên cứu của tổ chức Sóng Triều. Tốc độ liên kết đại não của Trung tá Casey là hai triệu bảy trăm tỷ, cậu ta không thể nhanh hơn so với cậu."
Ngữ điệu Hein bằng phẳng chẳng chút phập phồng, hết thảy mọi thứ từ miệng của anh đều trở thành sự thật đã định, toàn bộ lo lắng băn khoăn của Tiêu Nham cũng trở thành dư thừa.
"Cậu chân chính không thể quên được, hắn là một câu "Cậu không thể suy nghĩ nhanh hơn so với virus X" kia của Dylan."
Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, cậu lập tức hiểu được đây nhất định là bởi vì bộ đội tra tấn đọc hiểu từ đại não của Dylan.
"Đúng vậy... Gã nói không sai, tôi không thể suy nghĩ nhanh hơn virus X. Gã nói chính là sự thật." Ngón tay Tiêu Nham túm lấy drap giường, siết chặt, nắm tay bởi vì dùng sức quá mức mà trở nên run rẩy.
"Sai rồi. Cậu có biết trước khi Michelle chết, di ngôn trong đầu của cô ấy là gì hay không?"
Tiêu Nham mở to hai mắt, di ngôn cuối cùng của Michelle là gì? Cậu thậm chí khó có thể tưởng tượng ra.
"Cô ấy nói "Tiêu Nham, cậu nhất định sẽ thay đổi hết thảy mọi thứ"."
"Cái gì?" Tiêu Nham sửng sốt hai giây, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, tay cậu đè lên trán mình, "Tôi không thể thay đổi bất cứ chuyện gì cả!"
"Nhưng mà Michelle tin tưởng như vậy."
"Đại tá, xin anh cho tôi biết, khi anh đối mặt với sự thật Maya mất đi cánh tay và chân trái, khi anh chính mắt nhìn thấy những thuộc cấp của mình bị đám quái vật đó xé nát, xin anh cho tôi biết, anh ứng đối hết thảy những thứ này như thế nào?" Tiêu Nham ngẩng đầu lên, cậu muốn kiên định, muốn giống như Hein vậy, không có khuyết điểm, cậu vội vàng ngóng nhìn về phía Hein, muốn từ nơi đó tìm được đáp án.
"Tôi nhớ kỹ bọn họ, sau đó tiếp tục hướng về phía trước." Hein nói đến đương nhiên.
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy. Nghe này, có một ngày khi cậu đang tiếp tục nghiên cứu của mình ở trong phòng thí nghiệm, có lẽ cậu sẽ nghe được tin tức, một bộ đội đặc chủng nào đó hy sinh vì nhiệm vụ, người đó có thể là Liv, là Mark, cũng có thể là tôi."
Thần kinh Tiêu Nham nháy mắt trở nên buộc chặt. Hein sẽ chết sao? Người đàn ông tưởng chừng bất bại này sẽ chết sao?
Anh đương nhiên sẽ chết, chẳng qua mọi người xem anh là truyền kỳ, lại quên mất nguyên nhân anh trở thành truyền kỳ.
Virus X sáng tạo ra truyền kỳ, cũng sẽ hủy diệt truyền kỳ đó.
"Khi ngày đó đến, việc cậu cần làm chỉ có một."
Hein Burton đứng dậy, Tiêu Nham ngẩng đầu nhìn anh. Người đàn ông này vĩnh viễn đứng ở đó, dùng một loại phương thức cực kỳ rõ ràng lại khắc sâu, xâm nhập vào cuộc sống của cậu, tạo thành ấn ký tại chỗ sâu bên trong đầu óc cậu, nơi đó không có gió cát xói mòn, thời gian càng lâu lại càng rõ ràng.
"Cái gì?"
"Tiếp tục nghiên cứu của cậu. Tiêu Nham, cậu có biết hiệu ứng bươm bướm không?"
"Một con bướm ở rừng mưa nhiệt đới Amazon ngẫu nhiên vỗ cánh vài cái, hai tuần sau có thể tạo thành một trận lốc vòi rồng tại một nơi nào đó của Địa Cầu."
"Một cơ chế đơn giản, dưới sự hướng dẫn chính xác và sự cố gắng, sẽ tạo ra oanh động, đó chính là "Cách mạng"." Đầu gối Hein nhẹ nhàng gác lên mép giường, dưới ánh mắt của anh, Tiêu Nham theo bản năng hơi ngã về phía sau, "Trở thành con bướm đó đi, Tiêu Nham."
Cho nên, cậu không thể vượt qua không phải là virus X, mà là tử vong. Bởi vì đó là điểm dừng cuối cùng của vạn vật, bao gồm cả Michelle.
Một cỗ sức mạnh từ tận sâu trong đáy lòng không ngừng trào dâng, tại khoảnh khắc không thể tự mình không chế đó, Hein hơi nghiêng mặt qua, tuấn mỹ không gì sánh kịp. Cậu có thể rõ ràng cảm thấy sóng mũi cùng hai má của anh, hòa với đôi hàng mi tao nhã rũ xuống tạo thành bóng râm. Người đàn ông lãnh ngạo này tựa như phá vỡ thế giới của cậu, vô số sợi tơ ấm áp mỏng manh trào ra, lặng yên lan tràn khắp không gian.
Môi Tiêu Nham bị đối phương ngậm lấy.
Đó là một loại hôn môi cực kỳ cẩn thận, đầu lưỡi đối phương lướt qua trên môi cậu lại thủy chung không tiến vào khe hở giữa đôi môi.
Đây là ảo giác, Tiêu Nham tự nói với mình.
Chỉ là cảm giác chân thật như thế, thậm chí còn có lực độ ngón tay đối phương chế trụ cổ tay cậu đặt ở bên tai chặt chẽ đến mức không thể tránh thoát cũng chân thật như vậy, Hein đè trên người Tiêu Nham, nhưng cậu hoàn toàn không cảm thấy áp bách, mà là một loại thả lỏng vì được ngăn cách trong một không gian hoàn toàn an toàn nào đó.
Cậu được ôm lấy, đây là loại cảm thụ hoàn toàn khác biệt với ảo giác những lần trước, Hein nhắm mắt lại, lông mi thậm chí còn đang rung động, không ngừng dùng góc độ bất đồng mà hôn cậu, cổ tay cậu bất tri bất giác chiếm được tự do, bàn tay Hein dọc theo thắt lưng Tiêu Nham chậm rãi trượt xuống, cách lớp quân phục vuốt ve đôi cánh mông căng tròn của cậu, không ngừng kìm sát vào thắt lưng Hein, gắt gao mà dán chặt cùng một chỗ. Tiêu Nham đắm chìm trong nụ hôn của anh, đây là thể nghiệm chưa bao giờ có, không có dục niệm không thể vãn hồi, không có điên cuồng đến mất cả lý trí, cậu biết người đàn ông thanh lãnh này đang hôn cậu.
Tiêu Nham theo bản năng hôn đáp lại, đối phương toát ra một loại ôn như tựa như mê dược, Tiêu Nham không thể khống chế được cảm xúc từ trong nội tâm mà bắt đầu hôn sâu hơn. Cậu mút lấy môi đối phương, tựa như đang hôn đối tượng mình đã từng kết giao, vói đầu lưỡi ý đồ muốn đưa vào miệng anh, nhưng giữa đôi môi của Hein lại là một nơi cậu khó có thể xâm nhập. Đối phương vẫn không nhúc nhích, tựa như yên lặng cự tuyệt. Ngay tại thời điểm Tiêu Nham vì sự can đảm của mình mà lạnh cả người, nụ hôn của Hein lần thứ hai áp xuống, chỉ là lúc này đây anh chỉ hôn lên trán, lên mắt, lên đôi gò má của cậu, bàn tay Hein lướt qua lọn tóc mỏng trên trán Tiêu Nham, che lại hai mắt cậu, Tiêu Nham không nhìn thấy gì cả, lại càng thêm rõ ràng cảm giác về nụ hôn của người đàn ông này. Cậu có thể cảm nhận được thứ đang chạm trên bụng mình có bao nhiêu nóng bỏng, tựa như muốn để lại dấu vết trên người cậu, nó không ngừng cọ xát, như thể muốn phá vỡ hết thảy trói buộc đi vào cơ thể cậu, hủy diệt hết thảy của cậu, nhưng cố tình chủ nhân của nó lại gắt gao áp lực toàn bộ dục vọng cùng nhiệt tình của mình xuống.
Cậu biết chỉ cần tiếp tục, hết thảy lý trí sẽ bị hủy diệt sạch sẽ không còn sót lại chút gì, nhưng nụ hôn này quá mức mê hoặc, đáy lòng Tiêu Nham có một loại khát vọng gần như điên cuồng. Nếu thật sự không thể thoát khỏi tử vong, cậu tình nguyên bị người đàn ông này hủy diệt.
Ngay tại thời điểm cậu cho rằng nụ hôn này vĩnh viễn sẽ không chấm dứt, toàn bộ cảm nhận về trọng lượng cùng áp lực của cậu đột nhiên tiêu thất.
Tiêu Nham mở to mắt, ngồi dậy, phát giác Hein Burton đã đứng ở cửa phòng cậu, đang muốn rời đi.
"Ngày mai đừng quên ăn điểm tâm."
Khi cánh cửa khép lại, trong căn phòng chỉ còn lại mình Tiêu Nham, cậu nằm dài trên giường, mở to hai mắt hồi ức hết thảy chuyện vừa rồi.
Đó là cái gì? Rốt cục là chuyện gì?
Trên chóp mũi còn lưu lại khí tức của Hein, giơ cổ tay lên còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy dấu vết vừa rồi bị đối phương nắm chặt.
Hein Burton sẽ không hôn bất kỳ ai, cũng sẽ không thật cẩn thận đối đãi bất luật kẻ nào như vậy.
Tiêu Nham che hai mắt lại, không phải... Không phải, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ thân mật tiếp xúc như thế, cậu là một nghiên cứu sinh, cậu sẽ không phủ nhận sự thật. Cậu muốn tìm được đáp án cho câu hỏi của cậu.
Hết thảy việc này là vì sao?
Cho dù không mở miệng hỏi cậu cũng đã biết được đáp án, người đàn ông này sẽ vẫn như cũ, cao ngạo mà lướt ánh mắt qua cậu, nhìn về phương hướng khác.
Mà cậu cũng đã bị nghiện đối với anh. Cậu phải tìm được phương hướng từ trong ánh mắt của Hein, dưới lực lượng của Hein mà trút bỏ hết yếu đuối của bản thân.
Tiêu Nham vươn tay, ngón tay tùy ý cử động, ánh sáng lưu lại bóng ma trên mặt đất, bóng dáng của cậu tựa như sắp thoát ly khỏi trói buộc mà tung mình bay lên.
Nếu anh hy vọng tôi trở thành một chú bướm, như vây, tôi sẽ làm.
Cho dù tôi chỉ là một tiểu nhân vật vô danh tiểu tốt, nhưng sẽ thay đổi hết thảy của hiện tại, cho dù là nhỏ bé không đáng kể đi chăng nữa.
Ngày hôm sau, Tiêu Nham ngồi phi hành phí trở về Shire. Nơi này cuộc sống vẫn như trước, màng hình quảng cáo ba chiều thật lớn, thị dân bình thường vui vẻ trò chuyện, những chiếc xe bay không ngừng bay lướt qua đỉnh đầu, nơi này vẫn phồn hoa huyên náo, tựa như tất cả những gì Tiêu Nham trải qua bất quá chỉ là một bộ phim điện ảnh khủng bố mà thôi.
Hein và Jane đi trong thông đạo, bọn họ đi về phía văn phòng của thiếu tướng Gordon để phục mệnh.
Tiêu Nham đi theo phía sau bọn họ.
Khi bọn họ tiến vào văn phòng, cán bộ liên lạc ngăn Tiêu Nham ở ngoài cửa, "Thiếu tướng Gordon muốn nói chuyện với một mình cậu sau."
Hein cũng không quay đầu lại mà nước vào văn phòng, Jane quay lại nháy nháy mắt với Tiêu Nham.
So với sự thấp thỏm của lần đầu tiên khi nhìn thấy Thiếu tướng Gordon, lần này Tiêu Nham bình tĩnh hơn rất hiều.
Sau nửa giờ, Hein và Jane đi ra, cán bộ liên lạc làm ra thủ thế "mời vào" với Tiêu Nham. Trong một chớp mắt khi đi lướt qua Hein, Tiêu Nham cảm thụ mái tóc đối phương khẽ bay lên theo nhịp bước chân, tim đập dồn dập.
Bóng dáng Hein càng ngày càng xa, không có bất luận dấu hiệu nào sẽ liếc mắt nhìn hay quay đầu lại. Lần đầu tiên Tiêu Nham cảm thấy bản thân ngây ngốc đến buồn cười.
Trước bàn làm việc của Thiếu tướng Gordon là một tách trà, nước trà đã không còn độ ấm. Ông đưa lưng về phía Tiêu Nham, sống lưng tựa nhẹ vào bàn.
"Nói thật, cậu khiến tôi rất chấn động, Tiêu Nham."
"Có thể còn sống sót trở về Shire, bản thân tôi cũng rất kinh ngạc."
Thiếu tướng Gordon cười nhẹ một tiếng, rốt cục xoay người lại, ông thật cẩn thận nhìn sâu vào mắt Tiêu Nham.
"Cậu không giống với cậu lúc rời khỏi Shire. Quả nhiên, cho cậu đi chấp hành nhiệm vụ này tuy rằng mạo hiểm, nhưng là lựa chọn chính xác."
Khác biệt? Tôi khác biệt ở chỗ nào?
Tiêu Nham không hỏi ra lời, chỉ là dùng ánh mắt hồ nghi nhìn đối phương.
"Cậu so với trước đây càng thêm trầm ổn. Cậu biết mình là ai, biết cậu muốn làm cái gì, cũng biết phương hướng của chính mình."
"Đúng vậy, nhiệm vụ này khiến tôi triệt để kiến thức được đi ra thế giới bên ngoài có bao nhiêu tàn khốc. Có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn chỉ ở lại Shire."
Thiếu tướng Gordon lắc đầu, sau đó cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mép ống tay áo, "Loại người giống như cậu, trời sinh hướng tới tự do. Mà trong lòng cậu rất rõ ràng hiểu được, Shire tuyệt không phải cảng tránh gió ấm áp dành cho nhân loại. Một ngày nào đó, một khắc nào đó, không trung giả dối trên đỉnh đầu sẽ rơi xuống. Cậu nhất định sẽ cảm thấy tôi thực tàn nhẫn, biết rất rõ ràng âm mưu của tổ chức Sóng Triều lại vẫn ra lệnh cho Đại tá Burton và Trung tá Wallace dẫn theo đội của bọn họ đi chịu chết. Nhưng mỗi một con đường thông đến tự do đều là máu tươi đầm đìa. Khi cậu có ước mơ, thì phải trả giá để đạt nó."
Tiêu Nham nhìn chằm chằm vào Thiếu tướng Gordon, thật lâu sau, mới mở miệng: "Tin tức tôi mang về từ căn cứ của tổ chức Sóng Triều, có đáng giá cho số xương máu đã đổ đó hay không?"
"Đương nhiên đáng giá. Nó khiến Shire bước vào giai đoạn mới trong nghiên cứu đối với virus Comet."
"Như vậy thì tốt." Tiêu Nham cố đè nén chua xót trong mắt xuống.
"Cậu nghiên cứu ra virus dấu hiệu cũng vì nhiệm vụ này mà nổi danh. Viện khoa học trung ương gợi ý muốn lấy tên của cậu đặt cho loại virus này."
"Không, tôi hy vọng loại virus này được đặt tên là Michelle. Được khắc trên bia kỷ niệm ở quảng trường trung ương có bao nhiêu người thật sự nhìn thấy tên Michelle? Tôi muốn mỗi một người sử dụng loại virus dấu hiệu này sẽ ghi nhớ cái tên này trong lòng." Tiêu Nham thập phần nghiêm túc trả lời.
Thiếu tướng Gordon gật đầu nói: "Đây là virus cậu nghiên cứu ra, cậu có thể đặt cho nó bất cứ tên gì. Bất quá tôi phải nhắc nhở cậu, tốc độ liên kết đại não của cậu đã khiến tổ chức Sóng Triều chú ý, bọn họ rất có thể sẽ lẻn vào Shire..."
"Lấy đi đại não của tôi sao?" Trong lòng Tiêu Nham một trận lạnh lẽo.
"Đúng vậy, loại khả năng này so với trước khi cậu đi làm nhiệm vụ cao hơn rất nhiều. Cậu cần bảo hộ đặc biệt. Viện khoa học trung ương không phải là đại phương an toàn, chính xác mà nói, là toàn bộ nghiên cứu viên của viện khoa học trung ương sẽ được chuyển sang khu vực của bộ đội đặc chủng, tiếp nhận bảo hộ 24/24h của bọn họ."
Tiêu Nham nhíu mày, đây là kết quả tất nhiên. Hơn nữa ở cùng một chỗ với bộ đội đặc chủng, lúc nào cũng có thể thu thập hàng mẫu của virus X, phân tích cơ năng sinh học của bộ đội đặc chủng, cũng không phải là chuyện không tốt.
Thiếu tướng Gordon nở nụ cười, "Hy vọng cậu ở chỗ của bộ đội đặc chủng sẽ thấy thoải mái vui vẻ."
Tiêu Nham đi ra khỏi văn phòng của Thiếu tướng Gordon, bên ngoài thông đạo là hai bộ đội đặc chủng, bọn họ đi theo phía sau Tiêu Nha, mỗi một bước đều khiến trái tim Tiêu Nham nặng nề vô cùng.
Khi cậu đi vào tiếp điểm của thông đạo, đã thấy Jane ôm cánh tay dựa vào tường, nghiêng mặt đi quay sang phía cậu lộ ra nét cười.
"Hey —— Lại bị trông giữ nữa hả?"
Tiêu Nham cười khổ đáp: "Đúng vậy."
"Thật sự rất muốn ở lại Shire thêm vài ngày, bất quá tôi lại có nhiệm vụ rồi. Tên Gordon kia rõ ràng muốn trước khi tôi chết thì ép khô tôi mà."
Tuy rằng Jane vẫn luôn không bất cứ điều gì về chuyện của Michelle, nhưng không đề cập tới không có nghĩa là chưa từng xảy ra, Tiêu Nham vẫn không kiềm chế được mà mở miệng, "Thật xin lỗi."
"Cái gì?" Jane làm ra bộ dáng không hiểu rõ.
"Thực xin lỗi. Anh và Michelle vẫn luôn rất ăn ý, nhưng mà..."
"Lần này người làm trợ thủ của tôi, có thể còn lợi hại hơn cả Michelle. Cậu ta cũng là một người châu Á như cậu vậy, tên là Lăng Tiêu, còn là một Thiếu tá nữa!" Jane quay đầu bước đến trước mặt Tiêu Nham, cố ý nghiêng mặt tới một bộ muốn hôn lên: "Nếu cậu thật sự trong lòng áy náy, không bằng hôn tôi một cái đi."
Vừa lúc đó, một thân ảnh đột nhiên chắn trước mặt Tiêu Nham.
"Ha, Trung tá Wallace vẫn như cũ nhỉ, lúc đi tán tỉnh thì mặc kệ thời gian và địa điểm."
Jane liếc mắt nhìn người đàn ông trước mắt một cái, hưng trí giảm xuống mà sờ sờ cái mũi.
"Thiếu tá Maya, có phải bởi vì tôi chưa từng theo đuổi cậu, cho nên trong lòng cậu cảm thấy cực đại không công bằng hay không vậy?"
"Maya!"
Tiêu Nham đang muốn tiến lên lại bị Maya ngăn lại ở phía sau, cậu có thể cảm giác được địch ý của Maya đối với Jane.
"Nơi này là tổng bộ của bộ đội đặc chủng, xin khuyên anh đổi nơi dụ dỗ con mồi đi."
"Cậu không phải cũng muốn có được cậu ấy sao? Thiếu tá, cậu không phải là đối thủ của tôi, trước kia không phải, hiện tại lại càng không thể." Sắc mạt Jane từ vẻ bất cần đời vừa rồi trong nháy mắt trở nên trầm lạnh.
Mà Maya thường xuyên cùng Tiêu Nham trêu đùa cũng là vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn là trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
"Anh có thể thử một lần." Maya hơi hơi hất cằm lên.
Gần như là trong nháy mắt đó, Jane một phen siết chặt yết hầu Maya áp anh lên vách tường, mà chủy thủ trong tay Maya cũng vừa vặn để ngang trên cổ họng Jane.
"Ha, nhìn không ra thân thủ của Thiếu tá Maya tiến bộ rất nhiều nha. Nếu không chúng ta so một lần, là tôi bẻ gãy cổ cậu trước, hay là cậu dùng cây dao cùn này chém đứt đầu tôi trước?"
Jane nheo mắt lại, Tiêu Nham rất quen thuộc lại cảm giác này, tên điên này không phải đang nói giỡn.
Cậu bỗng nhiên rút khẩu súng bên hông ra, chỉa thẳng về hướng Jane.
"Buông Maya ra."
===================================
Chuyện bên lề:
Jane: Ở trong lòng Tiêu Nham, quả nhiên Maya còn quan trọng hơn tôi.
Maya: Cái đó đương nhiên, anh là tên "Đăng Đồ Tử" không có ý tốt, mà tôi chính là "hảo cơ hữu" của cậu ấy!
(*) Đăng Đồ Tử: vốn là một nhân vật sống cùng thời với Tống Ngọc (một trong tứ đại mỹ nam Trung Quốc), tính tình xấu xa háo sắc.
(**) Hảo cơ hữu/cơ hữu: chỉ quan hệ bạn bè cùng giới tính đặc biệt tốt như anh em. Từ "Cơ" (基) là dịch âm của từ "Gay" trong tiếng Anh.
===================================x�46>rj