/25/.
Tiêu Nham chìm trong giấc ngủ say, suy nghĩ không có mục đích mà phiêu đãng theo sóng nước, mọi thứ trở về vài ngày trước, khi cậu còn đang ở Shire vô tư vô lự.
Mặt cỏ xanh mướt tản mát ra mùi hương nhanh nhã, gió nhẹ mơn man thổi, lá cỏ uyển chuyển lay động.
Thân thể Tiêu Nham co lại, sợ tóc màu đen rũ dọc xuống trán, cũng lắc lư theo lá cỏ. Trên người cậu mặt chế phục của quân bộ, trên quân hàm có huy hiệu biểu tượng chứng tỏ cậu thuộc viện khoa học trung ương.
Nơi này là quảng trường trung tâm, bia kỷ niệm cao ngất đâm thẳng về phía chân trời, bên trên khắc đầy tên.
Bốn phía quảng trường xe cộ qua lại như nước, đèn LED từ các bảng hiệu không ngừng biến hóa những hình ảnh quảng cáo, tựa như ảo ảnh lướt qua.
Có người đang lặng lẽ đi về phía cậu, đó là một thiếu niên ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc màu vàng kim, đôi con ngươi xanh biếc như bảo thạch, khóe môi khẽ nhếch lên mang theo tia giảo hoạt, tựa như búp bê trong tủ kính khiến người ta không thể dịch chuyển tầm mắt.
Tiêu Nham vẫn nằm ngửa trên mặt cỏ như trước, khóe môi chậm rãi nhếch lên, sớm đã phát hiện đối phương yên lặng đến gần, nhưng vẫn không có ý định mở mắt ra.
Thiếu niên mãnh liệt ngã nhào lên trên người cậu, mà Tiêu Nham cũng giả vờ thành bộ dạng kinh ngạc mở to mắt ra, "Cậu làm tớ sợ muốn chết, Casey —— Cậu cái tên vô lại này!"
"Tên vô lại đến tìm cậu, cậu không cao hứng sao?"
Casey rõ ràng dáng người nho nhỏ, nhưng cố tình khí lực lại lớn vô cùng, cổ tay Tiêu Nham bị Casey kìm lên trên đỉnh đầu, không thể động đậy, cậu ta cưỡi ngồi trên người Tiêu Nham, cúi thấp người xuống, lộ ra cái cổ thập phần sinh đẹp.
Nói thực ra nếu như là người đàn ông khác dùng tư thế như thế này đè Tiêu Nham, cậu đã sớm sợ hãi. Nhưng Casey lại là một ngoại lệ, Tiêu Nham hưởng thụ tất cả tính khí trẻ con của cậu ta, đương nhiên ngoại trừ thời điểm cậu ta nổi bão.
"Cậu lại nặng hơn rồi, là cao hơn sao?" Tiêu Nham cố ý thổi khí vào chóp mũi đối phương.
"Cậu đang an ủi tớ phải không? Nguyên một năm trước tớ cũng chẳng cao lên được 1cm! Tiêu Nham, cậu lại ở đây nhàn hạ! Tớ ngược lại nghe nói, kỳ khảo nghiệm cuối tháng này, cậu lại là loại B! Còn tiếp tục như vậy cậu nhất định không thể tiến vào trung tâm viện khoa học trung ương! Vĩnh viễn không được kiến thức hệ thống đầu cuối có trình độ cao nhất! Cả đời chỉ có thể làm Thiếu úy!"
Casey đắc ý siết chặt cổ tay, nhìn cậu bởi vì đau đớn mà lộ ra biểu tình nhăn nhó.
Hệ thống điều khiển của viện khoa học trung ương —— Hệ thống cao cấp lưu trữ toàn bộ dữ liệu và nghiên cứu cơ mật của Shire, người thao tác hệ thống này được xưng là "người liên kết", tại Shire được hưởng địa vị rất cao. Cũng là mục tiêu mà mỗi một nghiên cứu sinh tại viện khoa học trung ương chen lấn đến vỡ đầu để giành được.
"Tớ chưa từng nghĩ sẽ tiến vào trung tâm viện khoa học trung ương. Tớ muốn ra bên ngoài."
Bả vai Casey cứng đờ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết trong nháy mắt nghiêm khắc hẳn lên, mà thanh âm cũng đột nhiên trở nên trầm lãnh, cổ tay Tiêu Nham bị cậu ta bóp đến vang lên răng rắc.
"Cậu lại đang nói bậy bạ cái gì đó? Rời khỏi Shire? Cậu không biết bên ngoài là thế giới như thế nào sao! Đám tang thi đó một tay cũng có thể thoải mái xé nát cậu nhét vào trong bụng chúng nó!"
Tiêu Nham thở dài, ngẩng đầu lên, nhìn không trung một mảnh xanh thẳm, ánh mắt xa xôi, "Casey, biết trên đỉnh đầu chúng ta là cái gì hay không?"
"Không trung." Casey bĩu môi.
"Tớ chỉ muốn nhìn thấy không trung chân chính mà thôi. Casey, cậu không tò mò sao? Không khí bên ngoài có mùi vị thế nào? Gió thổi trên mặt chúng ta là cảm giác như thế nào? Còn có..."
"Không có "Còn có" gì cả. Cậu cho rằng nguyên nhân những kỹ thuật binh như chúng ta ở trong học viện cố gắng trở thành nghiên cứu sinh loại A là vì cái gì? Chính là không muốn rời khỏi Shire! Không muốn đi ra bên ngoài! Cậu có biết tháng trước một tiểu đội nghiên cứu khoa học rời khỏi Shire đến căn cứ bên ngoài nghiên cứu, kết quả máy chủ của bọn họ bị tổ chức "Sóng Triều" xâm lấn, phi hành khí bị rơi nát, sau đó bộ đội đặc chủng đến điều tra mang theo xương cốt máu chảy đầm đìa của bọn họ trở về, phải giám định bằng DNA mới có thể phát hiện đó là thi thể của bọn họ hay không?! Cậu cũng muốn biến thành như vậy sao? Cậu muốn làm thức ăn cho tang thi no bụng hay sao? Cậu cho là tên cậu khắc vào cái bia tưởng niệm kia sẽ có người nhớ tới cậu là ai sao!"
Cảm xúc của Casey càng ngày càng kích động, trong ánh mắt thậm chí nổi lên tơ máu.
Cậu sẽ nhớ rõ tớ là ai. Đương nhiên lời như thế này cậu không dám nói ra với Casey.
"Được rồi được rồi! Khảo nghiệm cuối tháng sau tớ sẽ đạt được loại A có được không?" Tiêu Nham nhanh chóng trấn an Casey, híp mắt lại đột nhiên ngẩng đầu lên, hôn một cái vang dội lên mặt Casey.
Y như Tiêu Nham đoán trước, Casey hoàn toàn xù lông.
"Tiêu Nham! Cậu lại tới nữa rồi! Cậu cho là tớ không biết cậu lại đang nói sang chuyện khác hay sao! Cậu căn bản không đem chuyện khảo nghiệm để trong lòng! Chỉ cần cậu nghiêm túc, đạt được loại A tuyệt đối không thành vấn đề! Cậu chẳng qua không muốn vào viện khoa học, cậu chỉ muốn đi ra ngoài! Tiêu Nham, cậu có tin tớ nhốt cậu vào phòng thí nghiệm hay không! Mỗi ngày tự mình trông chừng cậu!" Mái tóc mềm mại của Casey rũ xuống, mặc dù là biểu tình phẫn nộ như vậy, nhưng trong mắt Tiêu Nham đều là chân tình, đáng yêu đến cực điểm, lại càng không nói trên mặt cậu ta hiện lên một tia ửng đỏ khả nghi, mỗi lần nói đùa hôn cậu ta một chút, người này đều chỉ có một loại phản ứng, nhưng Tiêu Nham lại đùa không biết mệt.
"Được rồi, ngay bây giờ tớ đến thư viện học tập, cậu đi theo giám sát tớ đi, nhưng vậy không có vấn đề gì phải không?" Tiêu Nham ra vẻ ngả ngớn mà nâng cằm Casey lên.
Casey không vui quay đầu đi, cậu ta là một thiếu niên xinh đẹp hiếm thấy, nữ viên chức trong quân bộ và nghiên cứu viên ái mộ cậu ta khó có thể đếm hết, nhưng chỉ có Tiêu Nham mới dám đối với cậu ta kề vai sát cánh lại thường xuyên đùa giỡn trêu cợt như vậy, lại còn thập phần hưởng thụ bộ dáng đỏ mặt trợn tròn mắt của Casey. Đương nhiên, lâu ngày Casey cũng đối với việc động thủ động cước của Tiêu Nham không cho là đúng, tuy rằng cậu ta không biết mỗi lần cậu ta buộc Tiêu Nham nhất định phải thông qua khảo nghiệm đạt nghiên cứu sinh loại A, trong lòng Tiêu Nham đều đang tưởng tượng Casey biến thành một búp bê Barbie, mà bản thân thì đang mặc cho cậu ta các lại quần áo và tóc giả đáng yêu, bày ra đủ loại tư thế đáng yêu... và mê người.
"Hừ! Chỉ có cậu dám làm vậy với tớ!"
Casey kéo cổ tay Tiêu Nham, mạnh mẽ lôi kéo cậu đi ra quảng trường trung tâm, Tiêu Nham lảo đảo một cái, nghĩ thầm rằng Casey thật sự xứng đáng với cái biệt danh "Kim cương Barbie"
Rời xa khu vực yên tĩnh, tiếng vang từ động cơ của các loại phương tiện giao thông gào thét qua lại trên đầu khiến Tiêu Nham nhíu mày, những đoạn quảng cáo thương mại không ngừng lập đi lập lại, trong tủ kính triển lãm các loại quần áo thời trang và thức ăn tinh xảo xinh đẹp, mọi thứ vừa an toàn lại vừa xa hoa lãng phí, tựa như thế giới tàn khốc bên ngoài Shire căn bản không hề tồn tại.
Năm nay là năm 224 theo lịch Shire, nhân loại đã thoát khỏi thời đại phải dùng giấy bút, bước vào kỷ nguyên thông tin sinh học, chỉ cần liên kết đại não của bản thân và máy chủ của thư viện trung ương, tất cả tư liệu tin tức sẽ tự nhiên tiến vào trong đầu, nhưng về phần bạn có thể hiểu được và nhớ được bao nhiêu, cũng không phải là việc máy tính có thể quyết định. Nơi Tiêu Nham và Casey đi vào chính là thư viện của viện khoa học, ở đây học tập đều là nghiên cứu sinh của viện khoa học và quân bộ.
Hàng chục ngàn nhân tài của rất nhiều lĩnh vực khác nhau, cuối cùng chỉ còn lại không đến một trăm cái tên may mắn trở thành người liên kết, mà Casey đang ngồi cau mày cạnh Tiêu Nham chính là một trong số đó.
Trong khoảnh khắc khi Casey đi vào thư viện, liền nhận sự chú mục của tất cả mọi người. Cậu là thiên tài hiếm gặp mấy chục năm nay của Shire, 16 tuổi liền lấy được học vị tiến sĩ Di truyền học sinh vật, Toán học và Virus học, tiến hành nghiên cứu về Virus cho quân đội.
"Mau nhìn kìa, là Thiếu tá Casey! Thật rất trẻ tuổi nha!"
"Nói thừa, cậu ấy mới 16 tuổi! Nghe nói cậu ấy vừa đưa ra một giả thuyết vượt tính lý luận về Virus X, quân bộ đã định thăng cậu ấy lên làm Trung tá, một mình phụ trách hạng mục nghiên cứu đó!"
Biểu tình của Casey thật bình thản, đối với những loại hâm mộ và khen ngợi thế này cậu đã hoàn toàn miễn dịch, so với nghiên cứu Virus, đối với cậu mà nói việc càng có ý nghĩa khiêu chính chính là làm thế nào để Tiêu Nham từ một nghiên cứu sinh loại B tầm thường nhanh chóng đạt đến loại A.
Đáng tiếc, Tiêu Nham còn chưa kịp tiến vào kho dữ liệu, trên Radio đã phát ra tin tức.
"Tất cả nghiên cứu sinh xin chú ý! Tất cả nghiên cứu sinh xin chú ý! Mời những nghiên cứu sinh có tên dưới đây đến phòng 145 của quân bộ dự họp!"
Mọi người chăm chú lắng nghe, khi Tiêu Nham nghe được tên mình xuất hiện trong đó, sắc mặt Casey hoàn toàn thay đổi.
"Thực xin lỗi Casey, hôm nay xem ra không thể chăm chỉ học tập được rồi... Tớ phải đến phòng 145 họp."
Casey một phen túm lấy cổ tay Tiêu Nham, đè thấp tiếng nói, "Cậu không phát hiện sao? Tất cả những người bị điểm danh không có ai là nghiên cứu sinh loại A cả!"
"Cho nên, chỉ sợ không kịp chờ đến cuối tháng khảo nghiệm và đánh giá, tớ đã phải đi rồi."
Tiêu Nham mỉm cười, cậu biết con đường phía trước của mình vừa rộng lớn lại vừa hung hiểm.
"Bọn người kia đang suy nghĩ cái gì cho rằng tớ không biết sao? Bọn họ xem nghiên cứu sinh loại B là vật hy sinh! Ngay bây giờ tớ sẽ đi tìm Trung tướng Hervieu nói chuyện..." Thanh âm Casey run rẩy, chẳng qua cậu ta còn chưa kịp đi đã bị Tiêu Nham kéo lại.
"Đừng đi, Casey. Tớ cam đoan chờ đến lúc nhiệm vụ này chấm dứt, tớ sẽ thông qua khảo nghiệm, ở trong phòng thí nghiệm nghe cậu sai bảo... Nhưng ít nhất cũng để tớ đi ra ngoài một lần đi, một lần là được rồi." Tiêu Nham rất kiên định, cậu biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu tự do sẽ có bấy nhiêu tàn khốc, nhưng nếu chưa được chứng kiến tận mắt, khát vọng đối với thế giới bên ngoài của cậu sẽ càng ngày càng tăng. Cậu cần phải hủy diệt toàn bộ ảo tưởng của bản thân, sau đó làm một nghiên cứu sinh an phận thủ thường.
"... Cậu nhất định phải khỏe mạnh trở về." Casey hiểu rất rõ Tiêu Nham, cậu ta có thể ngăn lại Tiêu Nham một lần, nhưng sẽ không ngăn được cậu lần thứ hai, lần thứ ba.
"Tớ sẽ an toàn trở về mà, yên tâm."
"Nếu không bất luận cậu ở chỗ nào, bất luận cậu biến thành cái gì, tớ sẽ bất chấp tất cả mà lao ra ngoài đi tìm cậu."
Đây là Casey, khuôn mặt thiên sứ, cố chấp như ma quỷ.
Trầm Băng đứng trước giường, cau mày nhìn Tiêu Nham đang lâm vào giấc ngủ say trên giường.
Giữa mày của cậu thực bình thản, khóe môi mang theo ý cười như có như không, tựa như tư duy của cậu không phải đang bị nhốt, mà là đắm chìm trong một giấc mộng đẹp không thể tự kềm chế nào đó.
Trợ lý đi đến bên cạnh Trầm Băng, ho nhẹ một tiếng.
"Đại tá, tất cả số liệu đều được truyền về Shire rồi. Cũng mệt nhọc Tiêu Nham lưu giữ lại những tin tức của "Chặn giả", chúng ta mới có thể biết được nguyên nhân tổ chức Sóng Triều liên tục công kích phi hành khí nghiên cứu chuyên dụng là vì cái gì."
"Ý của cậu là tên nhóc tân binh này mang đến những tin tức quan trọng hữu dụng, mà tôi lại không chịu cứu cậu ta?"
Trầm Băng cười lạnh lẽo nhìn về phía trợ lý, đối phương cảm nhận được áp lực trong ánh mắt của thủ trưởng, thoáng nuốt một ngụm nước bọt, lui về phía sau nửa bước.
"... Đại tá, tôi chỉ là nhắc nhở ngài, Shire rất nhanh sẽ thu được tin tức báo cáo về hành động lần này. Gần đây liên tiếp xảy ra rủi ro rơi phi hành khí, đã khiến Shire mất đi rất nhiều nghiên cứu viên tinh anh, Tiêu Nham rất nhanh sẽ được bọn họ xem trọng."
Trầm Băng thoáng rũ mi mắt xuống, thở dài một hơi.
"Nếu để tôi lần thứ hai lẻn vào trong suy nghĩ của bất luận kẻ nào nữa, tôi sợ tôi không thể toàn thân trở ra ngoài."
Vừa lúc đó, thiết bị thông báo vang lên.
"Báo cáo Đại tá, Đại tá Hein Burton cùng tiểu đội của anh ta đã đến căn cứ của chúng ta!"
Bả vai Trầm Băng hơi hơi chấn động, tựa hồ nghĩ tới điều gì, "Tôi sẽ đi gặp cậu ta ngay!"
Trong phòng nghỉ đơn sơ mà sáng ngời, người đàn ông trầm lãnh ngồi bắt chân trên sôpha, anh đang chà lau một lưỡi đao vô cùng sắc bén, trên thân đao phản chiếu đôi mắt tựa như vực sâu không thấy đáy, mái tóc nhu thuận theo động tác của anh mà lay động rất nhẹ, trong không khí tạo nên những gợn sóng khó hiểu. Ngón tay của anh thon dài, khớp xương tuyệt đẹp, mi mắt nửa rũ xuống hòa cùng sóng mũi cao thẳng tựa như phát ra ánh sáng.
Dù an tĩnh như vậy, thân ảnh của anh cũng khiến người khác có cảm giác khẩn trương như có một loại sức lực tiềm tàng nào đó đang vận sức chờ phát động.
Cửa mở ra một bên, Trầm Băng tươi cười tiến vào.
"Đã lâu không gặp, Hein."
"Ừ." Hein cũng không ngẩng đầu, những thuộc cấp của anh lại có chút kinh ngạc mà nhìn về phía vị Đại tá đang đi tới.
Bọn họ biết sếp nhà mình vô luận đối với kẻ nào cũng là bộ dáng lãnh đạm, chẳng qua một tiếng "Ừ" cũng đủ chứng tỏ trong cảm nhận của Hein, người này cũng có địa vị nhất định.
Trầm Băng cười tủm tỉm ngồi trên tay vịn sôpha bên cạnh Hein, dùng khuỷu tay chống lên bờ vai anh, "Biết cậu bay đường dài hơi mệt một chút, nhưng... Tôi có một chuyện rất quan trọng cần cậu hỗ trợ."
n