/22/. Muốn sống hay là chết trên giường.
Ngay sau đó, bả vai Tiêu Nham một trận đau nhức, mặt cậu bị áp vào mặt bàn trên quầy bar, toàn bộ cánh tay phải bị bẻ ngoặt ra phía sau, đau đớn kịch liệt đánh sâu vào bên trong đại não, cậu há to miệng nhưng lại không có khí lực hét lên.
Bả vai bị trật khớp rồi.
Vì cái gì lại là bả vai? Chẳng lẽ Hein Burton có thù oán gì với bả vai của cậu sao? Sau này có thể làm ơn đổi thành chỗ khác được hay không!
"Sau này, nếu lại để tôi nghe các cậu tùy tiện đàm luận về thuộc cấp của tôi, bị bẻ gãy không phải là cánh tay của các cậu, mà là đầu của các cậu."
Đây không phải là uy hiếp, mà là sự thật.
Chỉ là những lời này không nói với Tiêu Nham, mà nói với hai tên Thượng úy kia.
Mẹ nó! Anh muốn ra mặt vì thuộc cấp thì liên quan gì đến tôi! Tôi căn bản chưa từng đàm luận về thuộc hạ của anh mà!
Tiêu Nham ở trong lòng gào thét, lại đau đến mức không thể nói ra được nửa câu.
"Thuộc... Thuộc cấp..." Tên té trên mặt đất rốt cục hiểu ra vấn đề, "Anh là Hein Burton!"
Hein không để ý đến bọn họ nữa, ngược lại cúi người xuống, đè Tiêu Nham, cứ như vậy, cánh tay Tiêu Nham càng thêm vặn vẹo, đau đến khớp hàm cậu cũng phải run rẩy.
"Cậu muốn tôi tháo từng đốt ngón tay của cậu xuống, hay là rạch cổ họng cậu, để máu cậu chảy hết?" Thanh âm nhẹ đến gần như không ai có thể nghe thấy, lại âm lãnh đánh thẳng vào lòng Tiêu Nham.
"Vì... Vì sao..." Cho dù có chết, cậu cũng muốn biết mình làm sai cái gì, đây là chấp nhất cuối cùng của Tiêu Nham.
"Maya, Lily, còn có Thiếu tá Michelle, yêu thích của cậu cũng thật rộng." Ánh mắt Hein dừng lại trên người Sharon ở bên cạnh.
Sharon vốn định đứng dậy giúp Tiêu Nham, nhưng lại bị tầm mắt của Hein áp bách đến mức không thể động đậy.
Cái gì? Cái này thì liên quan gì đến hai tên Thượng úy và Liv chứ?
Tiêu Nham dám cá sắc mặt của mình lúc này nhất định rất kỳ diệu.
Tư duy của cậu dưới sự áp bách của Hein lập tức phát triển theo hướng trớt quớt.
Cậu biết mà! Hein Burton nhất định là đang ghi hận về nụ hôn ngoài ý muốn trong nhà máy năng lượng nguyên tử lần trước! Hiện tại toàn bộ nhiệm vụ đã kết thúc, Maya và Liv sẽ che chở cho cậu cũng không ở đây, Hein rốt cục có thể báo thù!
My God! Cậu thậm chí còn nhớ không rõ xúc cảm trên môi của Hein... Chẳng lẽ cậu trải qua việc rớt phi hành khí, đối diện tang thi vẫn ngoan cường mà tiếp tục sinh tồn, cuối cùng lại bởi vì một nụ hôn căn bản không thể tính là hôn mà mất mạng sao?
Nếu có kiếp sau —— Cậu tình nguyện làm một tang thi!
Vừa lúc đó, có người vọt vào quán bar, thấy đống hỗn độn đầy trên đất lập tức hô lên, "Sếp!"
Là Liv.
Cô đi đến trước mặt Hein, nhận ra biểu tình đã hoàn toàn vặn vẹo của Tiêu Nham, nhanh chóng kéo lấy cánh tay cậu, "Tiêu Nham, cậu có sao không! Sếp, cậu ấy không phải là người lan truyền lời đồn kia! Xin anh buông cậu ấy ra đi!"
Trong mắt Hein vẫn như trước không nhìn ra cảm xúc, trong nháy mắt buông tay ra, Tiêu Nham quỵ xuống mặt đất, may mắn có Liv đỡ lấy cậu.
"Bọn họ rất ồn." Ánh mắt Hein rũ xuống, tựa như tử thần khống chế quyền sinh sát trong tay.
"Tôi... Ngày mai còn có nhiệm vụ... Đi trước đây." Sharon nhìn Liv, lại liếc nhìn Hein một cái, thực nhanh chóng ra quyết định.
Khi Sharon đã đi xa, Tiêu Nham vẫn cảm giác áp lực thật lớn từ Hein.
"Cậu muốn sống, hay là chết ở trên giường." Hein vẫn luôn trầm mặc rốt cục mở miệng.
"... Sống."
"Vậy nhớ kỹ giáo huấn hôm nay." Tầm mắt Hein tựa như lưỡi đao xẹt qua Tiêu Nham.
Suy nghĩ nửa ngày, thế hóa ra đây là cái giá phải trả của việc mình và Sharon cùng nhau uống rượu sao?
Trời ạ, cậu căn bản chưa từng nghĩ sẽ cùng Sharon phát sinh chuyện gì!
Thật sự rất oan uổng mà!
Nhưng Tiêu Nham biết, nếu còn ở cùng Sharon thêm mười phút nữa, cậu không biết mình có thể tiếp tục giữ vững tự chủ nữa hay không. Nếu thật sự cùng Sharon lăn giường, cậu nhất định sẽ không chỉ bị trật khớp vai mà thôi.
Trong nháy mắt đó Tiêu Nham tựa hồ hiểu được câu hỏi "Cậu muốn sống hay là chết ở trên giường" kia của Hein là có ý gì. Hein Burton dùng phương thức có ấn tượng sâu sắc như vậy khiến Tiêu Nham hiểu được cực hạn khoái cảm cũng sẽ đem đến cực hạn đau đớn, đó cũng chính là một hồi địa ngục.
Hein Burton kéo cậu trở về từ bên cạnh địa cục, cho dù đau đớn... Tiêu Nham lại thấy may mắn ít nhất bản thân không ngã xuống.
Chỉ mà con mẹ nó rất đau!
Bất luận biện pháp giải thích nào cũng có thể nói ra miệng được mà!
Hein xoay người, rời khỏi quán bar.
Nhìn anh càng đi càng xa, trái tim Tiêu Nham rốt cục từ trên cao vạn thước rơi xuống trở lại trong ngực của mình.
"Thực xin lỗi, Tiêu Nham! Cậu ráng chịu một chút!"
Liv đặt bàn tay lên bả vai Tiêu Nham.
"Ráng chịu..." Cái gì?
Nói còn chưa xong, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, Tiêu Nham đau đớn kêu lên, loại đau đớn này quả thực tựa như thân thể chạy ở phía trước, linh hồn đuổi theo phía sau.
"Không sao rồi! Không sao rồi! Cậu một người đàn ông chút đau đớn đó cũng chịu không nổi sao?"
Liv an ủi mang theo vài phần buồn cười, nhân tiện nhỏ giọng cười trêu chọc, "Trên đời này còn chưa có người hôn được sếp bọn này đâu! Cậu còn sống đã là kỳ tích rồi!"
Khớp hàm vẫn đau đến lên men như cũ, Tiêu Nham giật giật cánh tay, lúc này mới phát giác Liv đã chỉnh bả vai bị trật khớp của cậu trở về. Không hổ là bộ đội đặc chủng mà!
Tiêu Nham vạn phần xác định, về sau khi gặp gỡ Hein Burton, cậu nhất định phải trốn vào trong cái khe nào đó!
Liv cúi đầu, biểu tình mới vừa rồi còn quan tâm Tiêu Nham trong nháy mắt thay thế bằng nét lãnh khốc. Cô chậm rãi đi đến gần tên Thượng úy kia, lộ ra nụ cười thập phần mê người.
"Hình như tuần trước anh bày tỏ với tôi, tôi lại không để ý đến anh phải không? Chỉ là chờ đến khi tôi chấp hành nhiệm vụ trở về, sao người người đều nói tôi và anh lên giường rồi?"
Liv chậm rãi quỳ một gối, ngón tay búng một cái trên trán tên Thượng úy, đối phương sợ hãi lui đến phía dưới quầy bar.
"Tránh... Tránh ra!"
"Tránh ra? Vì sao?" Liv tùy tay cầm một cái ly thủy tinh ở bên cạnh lên, nhẹ nhàng bóp một cái, tiếng vang vỡ vụn phá lệ rõ ràng, "Chúng ta không phải là mới lên giường sao?"
"Đúng... Thật xin lỗi... Xin cô..."
Tên Thượng úy kia cơ hồ sắp khóc đến nơi.
"Anh xin lỗi tôi cái gì?"
"Tôi... Tôi không nên bịa đặt khắp nơi, nói cô... Cùng tôi đã từng lên giường..."
Liv hừ nhẹ một tiếng, "Chỗ đó của anh vừa ngắn nhỏ lại vừa gớm ghiếc, tôi cũng đang kỳ quái có ai để ý đây!"
Thượng úy cuộn mình nằm trên đất, ngay cả dũng khí đối diện với cô cũng không có.
Tiêu Nham thở dài, xem ra bản thân thật sự là xui xẻo chết đi được, đi ra ngoài uống chút đồ cũng có thể phát sinh chuyện ô long như vậy. Ngành nghiên cứu cũng có thứ ngu ngốc thế này sao? Người của bộ đội đặc chủng cũng dám trêu chọc, lại càng không nói còn là thuộc cấp của Hein Burton.
Liv và Tiêu Nham đi ra khỏi quan bar, nửa đùa giỡn nói, "Này, có muốn tôi hộ tống cậu đến trung tâm chữa bệnh khám một chút hay không?"
Bộ dáng kia tựa như Tiêu Nham là một phụ nữ nhu nhược, mà Liv mới là kỹ sĩ oai hùng.
"Tôi nghĩ... không cần đâu." Tiêu Nham hoạt động bả vai một chút, không có chút cảm giác khó chịu nào, "Bất quá... Sếp của cô thật đúng là đủ khủng bố."
Liv thở ra một hơi thật dài, "Đừng trách Đại tá Burton... Nếu không có anh ấy, sẽ không có chúng tôi."
"Tôi nhìn ra, mọi người đối với anh ta rất tin phục."
Không cần Liv miêu tả, Tiêu Nham cũng biết bộ đội đặc chủng trải qua huyết vũ tinh phong so với mấy đóa hoa trong nhà kính như bọn cậu tàn khốc hơn rất nhiều.
"Bất quá, tôi có thể cảm giác được tâm tình của Đại tá Burton có chút không tốt, cho nên anh ấy mới chỉnh cậu như vậy."
"Anh ta tâm tình không tốt cho nên chỉnh tôi?" Tiêu Nham nhìn trời, cậu tình nguyện an ủi bản thân rằng Đại tá là vì khiến cậu hiểu một cách rõ ràng sâu sắc nếu mình bị Sharon dụ dỗ sẽ gặp phải hậu quả như thế nào.
"Nói không chừng nguyên nhân khiến anh ấy tâm tình không tốt là bởi vì cậu thì sao? Hơn nữa, những lời anh ấy nói với cậu trước khi đi, ít nhất là xuất phát từ bảo hộ. Vĩnh viễn đừng hy vọng xa vời rằng Đại tá sẽ bảo hộ cậu như bảo hộ món đồ sứ dễ vỡ, anh ấy tình nguyện tự mình khiến cho người kia ăn chút đau khổ cũng tốt hơn để đối phương chết trên tay người khác. Tôi cũng là sau khi ở bên cạnh anh ấy nhiều năm mới hiểu được phong cách làm việc của anh ấy. Anh ấy sẽ không làm bất cứ chuyện gì tốt đẹp hoặc chỉ vì đơn thuần cho cậu thoải mái, anh ấy chỉ làm những việc có ý nghĩa."
Liv nói khiến Tiêu Nham bắt đầu trầm mặc, quả thật... Hein Burton chính là người đàn ông như vậy. Ít nhất Tiêu Nham biết, đau đớn ở trên giường do bất luận bộ đội đặc chủng nào gây ra cho cậu nhất định cũng vượt xa việc Hein chỉ khiến cánh tay cậu trật khớp một chút như vậy.
"Tôi nghe nói ngày mai cậu và nhóm nghiên cứu sinh cùng khóa với cậu sẽ rời khỏi căn cứ số 14."
"Tin tức linh thông như vậy, có phải cô sẽ tự mình hộ tống tôi hay không?"
"Cậu là một anh chàng rất thú vị, bất quá chúng tôi có nhiệm vụ, phải mất hai ngày nữa mới có thể đến căn cứ kia. Nghe nói ngay buổi sáng hôm nay lại có một phi hành khí mất đi liên lạc với căn cứ số 14, mà ngay cả trang bị định vị cũng mất đi hiệu lực. Trên phi hành khí có 2 nghiên cứu sinh loại A. Tuy rằng thời gian quen biết rất ngắn, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ bình an. Nếu không... Người nhớ kỹ tên tôi sẽ không còn nữa."
Biểu tình Liv vô cùng nghiêm túc, cô đã xem cậu trở thành bạn bè.
Tiêu Nham sờ sờ cằm, suy tư một chút rồi nói, "Thoạt nghe có vẻ mục tiêu của "Sóng Triều" hẳn là nghiên cứu sinh tương đối có năng lực. Tôi sẽ đề nghị với cấp trên, trên phi hành khí của bọn này ghi chú rõ mấy chữ "Nghiên cứu sinh loại B", tránh cho tổ chức "Sóng Triều" lãng phí tinh lực."
Liv bật cười ra tiếng, "Thật chưa từng gặp qua ai giống như cậu vậy, lấy sự vô năng của mình ra để vui đùa."
"Quả nhiên, nghiên cứu sinh loại B chính là tượng trưng cho vô năng mà." Tiêu Nham làm ra bộ dạng ngửa mặt lên trời thở dài.
"Được rồi, tôi có một loại dự cảm. Tiêu Nham, cậu sẽ trở thành nghiên cứu viên đứng đầu, liên kết những thiết bị đầu cuối phức tạp đến khó có thể lý giải đó, lúc tôi còn sống có thể nghe được tin cậu nghiên cứu ra phương pháp kéo dài cuộc sống cho những người bị nhiễm Virus X, đừng để cho tôi cảm thấy mỗi một ngày đều là ngày cuối cùng."
Liv nói khiến trái tim Tiêu Nham khẽ run lên.
Được người khác chờ mong, là một chuyện rất tốt đẹp.
"Nếu ngày nào đó tôi trở thành nghiên cứu viên cao cấp nhất, có phải Đại tá Burton cũng sẽ bị phái tới bảo hộ tôi, sau đó tôi có thể tùy tiện sai khiến anh ấy làm chuyện gì cũng được hay không?" Tiêu Nham làm ra biểu tình mặc sức tưởng tượng.
"Cậu tiếp tục nằm mơ đi. Cho dù thật sự có một ngày như vậy, tinh anh trong bộ đội đặc nhiệm nhiều như vậy, cũng không nhất định là phái Đại tá Burton đến bảo hộ cậu đâu."
"Còn có ai kiêu ngạo hơn anh ta nữa sao?"
"Đương nhiên là có." Liv dừng lại một chút, "Ví dụ như Jane Wallace, anh ta đã từng bởi vì nhìn không vừa mắt một Đại tá trong quân đội, trực tiếp chém rớt mũi của đối phương. Tùy rằng phẫu thuật sữa chửa làm một cái mũi giả rất hoàn mỹ phù hợp với mặt của Đại tá, nhưng sự điên cuồng của Jane Wallace mọi người đều biết."
Sharon chính là thuộc cấp của Jane Wallace. Trong bộ đội đặc chủng đúng là không thiếu kẻ điên.
Tiêu Nham thở ra một hơi, "Xem ra bộ đội đặc chủng thật sự là một nơi rất đặc biệt, bỗng nhiên cảm thấy Mark vô cùng đáng yêu!"
"Người đáng yêu nhất không phải là Mark đâu. Có một lễ vật tặng cho cậu. Đi theo tôi!"
Liv dẫn Tiêu Nham đến phòng ngủ của mình, Tiêu Nham tận lực lộ ra bộ dạng tràn đầy chờ mong, "Lễ vật gì? Món quà này chẳng lẽ là cô?"
"Cái này mới là lễ vật cho cậu." Liv không để ý đến Tiêu Nham vui đùa, đặt một cái chén thủy tinh vào tay cậu.
Trong chén thủy tinh có một lớp cát mịn, có một con ốc biển nho nhỏ màu trắng an tĩnh nằm bên trong. Tiêu Nham lắc lắc cái chén, có thể thấy bên ngoài vỏ ốc có cái gì đó đang giật giật.
"Cái này... Không phải là ốc mượn hồn chứ? Thật sự rất thú vị! Tôi chỉ gặp qua trên kho lưu trữ thông tin của thư viện thôi!"
Tiêu Nham hoàn toàn bị nó hấp dẫn.
"Đây là nhóm bọn này nhặt được trên bờ cát, cậu đã nói cậu thích đại dương, ốc mượn hồn... cũng xem như một sinh vật biển phải không?"
"Cám ơn cô, Liv. Tôi thật sự rất yêu cô! Tôi sẽ tìm tư liệu đọc lại, xem phải nuôi nói như thế nào!"
"Đừng yêu tôi, yêu Đại ta Burton đi!"