Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 757: Huyết Hỏa Chi Môn (2)




Thanh âm hắn nói chuyện tuy quanh quẩn ở chung quanh, nhưng khu vực chung quanh cũng ngăn cách tất cả tra xét, sẽ không để bọn Đông Bá Tuyết Ưng nghe được.

Đây cũng là chức trách của bọn chúng, không dám vi phạm.

Bọn chúng tuy tồn tại tư tâm, nhưng cũng chỉ có thể ở trong phạm vi chức trách làm chút chuyện mà thôi.

******

“Phù.” “Phù.”

Bốn người bọn Đông Bá Tuyết Ưng nghỉ ngơi ở trong một chỗ thông đạo.

Phủ Quỳnh quốc chủ, Dư Tĩnh Thu hai người họ thương thế khá nặng, Cửu Ngọc đế quân trơn trượt nhất hơn nữa thông minh, không có chút thương thế nào. Mà ‘Thái hạo lực’ của Đông Bá Tuyết Ưng khiến lực lượng tốc độ của hắn cực mạnh rất sở trường cận chiến, thương thế khá nhẹ. Dư Tĩnh Thu và Phủ Quỳnh quốc chủ chủ yếu đều không quá sở trường chiến đấu cận thân, tuyệt chiêu của bọn họ càng có khuynh hướng thủ đoạn trận đồ.

“May mắn, những quái vật giáp đen này tựa như là phân biệt phụ trách một đoạn khu vực. Nếu bọn chúng liên thủ, chúng ta chỉ sợ đã sớm mất mạng.” Cửu Ngọc đế quân nói thầm, “Vừa rồi kẻ đó quá mạnh mẽ, bốn người chúng ta cũng mới miễn cưỡng chống đỡ được.”

“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng trịnh trọng, “May mắn có Cửu Ngọc đế quân, ba người chúng ta sợ rất nhanh đều bị hắn chém giết rồi.”

Thực lựcCửu Ngọc đế quân, quả thực ở trên ba người bọn họ.

Trên chiến trường nắm chắc tình thế, thời khắc mấu chốt ra tay, thực lực chiến đấu, khiến Đông Bá Tuyết Ưng cũng tâm phục khẩu phục. Không hổ được công nhận tồn tại gần như đại năng giả, tương đương với Tuệ Minh đại sư huynh, quả thực không phải nói chơi.

“Ta cũng chỉ là sống nhiều năm.” Cửu Ngọc đế quân sờ sờ cằm, rất đắc ý.

“Đi thôi, chúng ta tiếp tục tiến lên Phủ Quỳnh quốc chủ nói, “Nán lại ở tại chỗ lâu, nói không chừng cũng có nguy hiểm.”

“Ừm, tiếp tục xuất phát.”

Đông Bá Tuyết Ưng cũng gật đầu.

Bọn bốn người lặng yên tiến lên, đường kế tiếp lại an toàn hơn nhiều, chỉ là ngẫu nhiên có quái vật giáp đen tập kích, nhưng thực lực vẫn ở trong phạm vi thừa nhận của bốn người bọn họ. Loại chiến lực đại năng giả kia chung quy vẫn rất ít.

“Cạc cạc cạc ~~~” một con chim giáp đen kêu ồn ào, nháy mắt đã phân hoá thành hơn một ngàn thân thể, đồng thời công kích tới bốn người bọn Đông Bá Tuyết Ưng.

Bốn người bọn họ vừa chạy, vừa phân tâm ngăn cản.

Phối hợp lẫn nhau cũng chống đỡ được.

“Ừm? Phía trước cẩn thận!” Cửu Ngọc đế quân bỗng truyền âm nói.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng đang chú ý phía trước, xa xa phía trước lại là một mảng lòng núi trống rỗng, trong hang động cực lớn mơ hồ có một vòng tròn đỏ như máu, lấy mắt bọn Đông Bá Tuyết Ưng, mặc dù là tầm mắt trở ngại, vẫn có thể thấy rõ. Đó là vòng tròn cực lớn phạm vi ước chừng trăm vạn dặm. Vòng tròn chủ yếu là màu đỏ, bên trên có các đồ án điêu khắc đao kiếm.

“Giống cái cửa?” Đông Bá Tuyết Ưng buồn bực.

Vòng tròn thật lớn này, giống như là cái cửa hình tròn đặt trên mặt đất. Trung ương vòng tròn này còn có một dấu vết dựng thẳng, giống như cái cửa có thể đẩy ra.

“Cửa đặt ngang trên mặt đất?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn xuống đồ án đao kiếm trên vòng tròn trên mặt đất cùng với một số đường vân màu máu, liền cảm giác được vô tận sát khí cùng với khí tức tanh máu, bao gồm Cửu Ngọc đế quân ở trong, mỗi người đều là cao thủ, tự nhiên có thể cảm ứng được loại uy hiếp vô hình này! Cái này so với quái vật giáp đen lúc trước gặp được còn khủng bố hơn nhiều.

Soạt.

Bọn Đông Bá Tuyết Ưng tốc độ rất nhanh, rất nhanh đã tới lòng núi khổng lồ này, con chim giáp đen ở phía sau đuổi giết bọn họ cũng dừng lại, nó ở xa xa nhìn, không vội động thủ.

“Mọi người cẩn thận một chút, cẩn thận những bức tượng băng kia.” Cửu Ngọc đế quân truyền âm nói.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng chú ý, ở hai bên của lòng núi khổng lồ, tổng cộng có hai hàng tượng băng, hai hàng tượng băng số lượng rất nhiều, sợ là có hơn trăm bức tượng băng.

“Nhưng cái này sẽ không đều là một số quái vật chứ.” Dư Tĩnh Thu truyền âm cho Đông Bá Tuyết Ưng, “Trong di tích Hồ Tâm đảo, rất nhiều quái vật đều là tượng băng biến thành.”

“Đừng dọa mình, tuy rất nhiều quái vật là tượng băng biến, nhưng không có nghĩa là mỗi một bức tượng băng thì nhất định là quái vật.” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng đã có chút phát tê, bọn quái vật giáp đen này tùy tiện một con cũng đã rất khó chơi, trước mắt chỉnh tề hai hàng hơn trăm bức tượng băng, nếu toàn bộ đều là quái vật thức tỉnh, vậy bốn người bọn họ chắn như thế nào?

“Vòng tròn kia, mắt ta thấy được khí tức tanh máu, cùng với áp bách vô cùng khủng bố, so với tam tổ Huyết Nhận thần đình các ngươi còn đáng sợ hơn.” Đôi mắtCửu Ngọc đế quân thâm thúy quan sát tất cả, truyền âm nói, “Mọi người cẩn thận một chút, đừng kinh động tất cả, khẽ chút, vòng ra khỏi vòng tròn đó, nhanh chóng xuyên qua lòng núi này. Đừng chạm bất cứ vật thể gì.”

“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng, Dư Tĩnh Thu, Phủ Quỳnh quốc chủ đều đồng ý, ai cũng cảm giác được uy hiếp trong vô hình.

“Đi.” Cửu Ngọc đế quân lập tức truyền âm hạ lệnh.

Bốn người bọn họ lập tức hóa thành luồng sáng từ bên cạnh muốn bay qua, bọn họ thậm chí cũng không dám chạm mặt đất.

Nhưng ở khoảnh khắc bọn họ phi hành——

Hai hàng hơn trăm bức tượng băng chỉnh tề, mỗi người khối băng tầng ngoài bắt đầu rạn vỡ ra, lộ ra từng đôi mắt đã mở phía dưới bức tượng băng, bọn họ mỗi người đều nhìn bốn người bọn Đông Bá Tuyết Ưng muốn phi hành xuyên qua.

“Không ổn!” Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác được bản tôn thần tâm cũng run lên, thậm chí trong nháy mắt cảm giác trước mắt cũng biến thành một mảng tối tăm, lỗ tai đang nổ vang, nhịp tim đang tăng tốc, máu trong cơ thể chạy chồm cũng có chút hỗn loạn, ý thức của mình cũng không thể thấy rõ cảnh tượng chung quanh, “Ý thức dao động thế mà có thể trực tiếp đánh vào bản tôn thần tâm của ta? Cái này cái này, cái này...”

Tuy ý chí phi phàm, nhưng cũng theo bản năng sinh ra sợ hãi.

Tựa như con kiến đối mặt cái chân to của nhân loại giẫm đạp, đây là sự sợ hãi không thể chống lại! Phải biết Đông Bá Tuyết Ưng là giới thần tam trọng thiên, cho dù là đại năng giả bình thường, cũng không có khả năng chỉ liếc một cái mang đến áp bách, khiến bản tôn thần tâm của hắn chấn động không thấy rõ cảnh tượng chung quanh. Mà hiện tại trên trăm bức tượng băng này đồng thời ẩn chứa sát khí nhìn chăm chú đã đến một mức này.

Nhìn chăm chú, tai nổ vang, nhịp tim tăng tốc, máu chạy chồm hỗn loạn, hai mắt thấy không rõ, bản tôn thần tâm chấn động.

“Sao có thể!” Dư Tĩnh Thu thân là giới thần tứ trọng thiên, cũng cảm giác bản tôn thần tâm lung lay sắp đổ, trước mắt bắt đầu mơ hồ hẳn đi, ngay cả giới thần lực trong cơ thể cũng khó khống chế thông thuận, “Nơi này sao lại khủng bố, ta đối mặt đại năng giả, cũng không có khả năng không chút sức đánh trả.”

“Không ổn, chạy mau, chạy mau!” Phủ Quỳnh quốc chủ và Dư Tĩnh Thu cản ngộ tương tự, khống chế đối với lực lượng trong cơ thể cũng không thông thuận.