Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 569: Mệnh lệnh Hồng Trần thánh chủ (1)




Đông Bá Tuyết Ưng tuy luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, nhưng cũng bởi vì là sinh mệnh bản thổ mới miễn cưỡng luyện hóa, ‘Thiên địa quy tắc’ vẫn phong phú như cũ. Nhưng giờ phút này quan sát được ‘quy tắc vật chất giới’ một cấp độ cao hơn tự nhiên càng thêm rung động. Ở trước mặt quy tắc vật chất giới, Đông Bá Tuyết Ưng đã nhìn thấu nhất phẩm chân ý cũng cảm giác mình giống như một con kiến nho nhỏ đối mặt vũ trụ, quá nhỏ bé!

Lập tức thu liễm lực lượng linh hồn, không phóng ra ngoài cảm ứng vật chất giới khổng lồ nữa!

“Ta hiện tại cảnh giới còn rất thấp, ngay cả Giới Thần cũng chưa tới! Chờ cảnh giới của ta cao, lại đến nhìn thiên địa quy tắc, quy tắc vật chất giới chỉ sợ cảm giác sẽ khác.” Đông Bá Tuyết Ưng thu liễm lực lượng linh hồn, cẩn thận quan sát thế giới Hạ tộc quê hương của mình, từng dòng sông, biển cả rộng lớn, từng hòn đảo giống như ngọc trai.

Thế giới Hạ tộc, mỹ lệ động lòng người.

Chim biển đang bay lượn, ma thú sinh tồn ở đáy biển.

“Đối với ma thú nhất tộc, thật ra cũng không cần đuổi tận giết tuyệt. Nếu không nhiều năm sau, chỉ sợ ở thế giới Hạ tộc cũng không nhìn thấy ma thú nữa. Đó cũng là một loại tiếc nuối.” Đông Bá Tuyết Ưng ‘nhìn’ thế giới mỹ lệ này, bỗng trong lòng sinh ra một ý nghĩ. Thật sự là thực lực cảnh giới khác, tâm tính cũng khác. Nay hắn đã luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, nắm giữ toàn bộ thế giới Hạ tộc.

Ở trong thế giới Hạ tộc, thiên địa quy tắc hắn đều nắm giữ điều động! Hắn chính là vô địch!

Cái đó và lúc trước hoàn toàn không giống nhau. Lúc trước chỉ là điều động một chút thế giới lực, hiện tại là toàn bộ thế giới lực bao gồm tất cả thiên địa quy tắc! Hắn, chính là chúa tể không hề tranh luận của thế giới Hạ tộc.

Có thể nói, cho dù là Giới Thần tứ trọng thiên cũng không uy hiếp đến hắn. Chỉ có bậc đại năng… Có thể thi triển một số thủ đoạn huyền diệu khó giải thích, cách rất nhiều không gian vẫn đánh xuống công kích! Đây cũng là duyên cớ rất nhiều cường giả lập thệ ước lẫn nhau, đều là để Huyết Nhận thần đế, Thời Không đảo chủ bọn họ tới làm chứng.

“Thế giới Hạ tộc thì ra huyễn lệ nhiều vẻ như vậy.” Đông Bá Tuyết Ưng thấy được từng cái Siêu Phàm thế giới loại lớn loại nhỏ, thấy được cao tầng ma thú nhất tộc cùng với ác ma nấp ở Thụ Hải thế giới, cũng nhìn thấy thế giới chân thật phản chiếu khác nhau, âm ảnh thế giới, hư giới, còn có khe hở thế giới...

“Hồng Thạch sơn?”

Đông Bá Tuyết Ưng quan sát Hồng Thạch sơn.

Hồng Thạch sơn tản ra uy lực, uy lực mênh mông cực mạnh, thậm chí có thể mạnh mẽ chống lại được thiên địa quy tắc của thế giới Hạ tộc! Ở chung quanh nó hình thành một hư không hắc ám nhìn như cực nhỏ, mảng hư không hắc ám đó, tinh thần Đông Bá Tuyết Ưng vừa chạm vào đã bị ngăn cản.

Điều này làm Đông Bá Tuyết Ưng thầm than: “Động thiên bảo vật sư phụ để lại cũng đã có uy lực như thế, bản tôn bậc đại năng mạnh bao nhiêu? Thật không dám tưởng tượng.”

“Ừm?” Một dao động bỗng nhiên thông qua hư không hắc ám chạm phải tinh thần Đông Bá Tuyết Ưng, “Là... Tuyết Ưng?”

“Hồng Thạch tiền bối?” Đông Bá Tuyết Ưng cũng cảm ứng được dao động quen thuộc, lập tức đáp lại.

“Ngươi, ngươi đã luyện hóa Thế Giới Chi Tâm?” Trong hư không hắc ám kia truyền đến dao động của khí linh Hồng Thạch, kinh ngạc vô cùng.

“Đúng.” Tinh thần Đông Bá Tuyết Ưng chạm vào một mảng hư không hắc ám đó, truyền ý niệm qua.

“Sao có thể nhanh như vậy? Ngươi không phải vừa đánh bại Vu thần đại ma thần sao, lúc này mới qua đi hơn một năm, hai năm cũng còn chưa tới, ngươi sao đã luyện hóa Thế Giới Chi Tâm rồi?” Khí linh Hồng Thạch không dám tin, “Tuy lúc trước ngươi nắm giữ cực điểm xuyên thấu, hư giới, tinh thần ba loại thần tâm. Hư Giới Thần Tâm chỉ cần tiến một bước là có thể luyện hóa thế giới phàm nhân, nhưng tiến một bước này... Nói tới thì đơn giản, thực ra rất tốn thời gian.”

Hư Giới Thần Tâm vốn là nhị phẩm thần tâm, tiến một bước, đó là cảnh giới Thần cấp đỉnh phong, đạt tới điểm tới hạn đột phá.

Tiến thêm một bước... Chính là nhất phẩm thần tâm!

Nếu Đông Bá Tuyết Ưng tiêu phí trên trăm năm thì thôi, lúc này mới hơn một năm?

“Ta đã nắm giữ nhất phẩm chân ý!” Đông Bá Tuyết Ưng truyền ý niệm qua.

Trầm mặc.

Một mảng trầm mặc.

Khí linh Hồng Thạch trầm mặc một hồi lâu: “Ngươi không gạt ta?”

“Ta cũng không thể ngụy trang nhất phẩm chân ý.” Đông Bá Tuyết Ưng truyền ý niệm nói.

“Mau, mau tới Hồng Thạch sơn!” Khí linh vội vàng nhắc nhở, “Chuyện ngươi luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, tạm thời đừng công khai ai cũng không được nói! Chuyện ngươi nắm giữ nhất phẩm chân ý, ai cũng đừng nói! Ngươi hiện tại đến Hồng Thạch sơn, ta... Ta... Nhất phẩm chân ý, thế mà thật đúng là... Mau, mau đến.”

Trong không gian Thế Giới Chi Tâm.

Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười. Lúc trước ở Hồng Trần đảo lâu như vậy, cũng nhiều lần trao đổi với hai vị sư huynh, đối với tầm quan trọng của ‘Nhất phẩm chân ý’ hắn sao có thể không biết? Nhất phẩm chân ý là không thể dễ dàng lộ ra ngoài, nhưng khí linh Hồng Thạch lại đáng giá tín nhiệm. Bởi vì hắn là khí linh, là phải tuân theo mệnh lệnh nguyên chủ nhân để lại.

Hơn nữa mình làm lĩnh chủ thế giới Hạ tộc, có thể thao túng toàn bộ thế giới lực, thậm chí thao túng thiên địa quy tắc! Một động thiên bảo vật không có chủ nhân thao túng, có lẽ có thể xé rách thế giới phàm nhân vô chủ, lại căn bản không thể lay động một vị lĩnh chủ!

...

Đỉnh Tuyết Thạch sơn.

“Tuyết Ưng cũng không biết đi đâu, bảo chàng đưa tin, chàng cũng không đáp lại.” Dư Tĩnh Thu đứng ở trước trúc lâu, khẽ nhíu mày có chút sốt ruột.

“Tĩnh Thu.” Đông Bá Tuyết Ưng từ trong Thế Giới Chi Tâm trở lại đỉnh Tuyết Thạch sơn.

Dư Tĩnh Thu quay đầu nhìn lại, không khỏi có chút tức giận, quát khẽ: “Đông Bá Tuyết Ưng, chúng ta mới từ tiệc mừng công trở về, chàng ngoài miệng còn nói muốn sinh một đàn con với ta, nhưng quay đầu là ngộ đạo tu hành. Tu hành thì thôi, tu hành xong đột nhiên lại biến mất không dấu vết hơn ba ngày thời gian... Chuyện gì không thể nói trước với ta một tiếng rồi hãy đi? Ta đưa tin cho chàng, chàng cũng không đáp lại.”

“Ta sai rồi ta sai rồi, ta nhận phạt.” Đông Bá Tuyết Ưng liên tục dỗ.

Dư Tĩnh Thu không khỏi gật đầu: “Sẽ phạt chàng làm cho ta một bữa cơm trưa.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhếch miệng cười: “Một món ăn.”

Năm đó hai người bọn họ ở lúc hành tẩu thiên hạ trăm năm, Đông Bá Tuyết Ưng lúc rảnh rỗi cân nhắc vẽ tranh, điêu khắc gỗ thậm chí làm bếp.

“Đúng rồi. Tuyết Ưng, hơn một năm qua, Trần cung chủ bên kia đã nhiều lần đưa tin cho ta.” Dư Tĩnh Thu ở một bên nói, Đông Bá Tuyết Ưng thì bắt đầu thái rau dưa mỉm cười nghe. Tuy nắm giữ nhất phẩm chân ý, lại đạt tới tam trọng cảnh luyện hóa Thế Giới Chi Tâm rất vui vẻ, nhưng loại ấm áp ở cùng một chỗ với thê tử càng làm cho hắn quý trọng hơn.