Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 440: Phù Không đảo (2)




“Ngươi so với chúng ta tốt hơn rất nhiều.” Thần Cửu nhìn về phía xa xa, “Ngươi chỉ cần Phù Không đảo, lại qua Vẫn Thạch kiều (cầu vẫn thạch), hẳn là có thể lấy được thuốc giải vu độc Quỷ Lục Oán.”

“Ừm.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn xa xa.

Ở bên trái phía trước mình xa xa cuối hòn đảo có vô số vẫn thạch, vẫn thạch từng tảng liên tiếp, đi thông chỗ cực sâu của tinh không. Vô số vẫn thạch liên tiếp... Cấu thành chính là Vẫn Thạch kiều!

Cuối Vẫn Thạch kiều.

Chính là một cây dây leo dài màu xanh biếc hầu như xuyên qua toàn bộ tinh không, cây dây leo này... một mực nối đến điểm cuối chỗ cao nhất của tinh không, trên dây leo còn có từng cái lá cây to lớn, lá cây so với những hành tinh kia còn khổng lồ hơn.

“Dựa theo tình báo ghi lại, chỉ cần xuyên qua Phù Không đảo, đi đến cuối Vẫn Thạch kiều, là có thể đưa ra yêu cầu, nhận được bảo vật mình cần.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Hy vọng nơi đó có thuốc giải vu độc Quỷ Lục Oán.”

Phù Không đảo, Vẫn Thạch kiều...

Đây là con đường rất nhiều Bán Thần tiến vào đều phải qua.

Hắc Phong lão tổ cùng với rất nhiều khách dị giới năm đó đều là đi con đường này. Đối với cường giả trấn áp một thời đại mà nói, con đường này đi tiếp là cửu tử nhất sinh.

“Ta không thể được, ta cần dọc theo Liên Thiên đằng, tiếp tục đi lên trên.” Thần Cửu lắc đầu nói, “Thông qua Liên Thiên đằng còn sống đến một tầng không gian cao hơn, nơi đó mới có bảo vật tồn tại Giới Thần cũng khát vọng có được.”

“Thông qua Liên Thiên đằng?” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, “Cái đó cũng không phải nguy hiểm bình thường.”

“Cửu tử nhất sinh, cho nên là cược mạng!” Thần Cửu nói.

Xông vào Hồng Thạch sơn.

Chia làm hai đoạn.

Một đoạn, Phù Không đảo và Vẫn Thạch kiều, thành công có thể đưa ra yêu cầu, nhận được bảo vật cần.

Đoạn thứ hai, dọc theo Liên Thiên đằng tiến vào một tầng không gian cao hơn, bảo vật nơi đó khiến các Giới Thần cũng khát vọng.

“Hồng Thạch sơn này, năm đó là vị đại năng thần giới kia dùng để chọn đồ đệ.” Thần Cửu lắc đầu, “Phàm là đến xông vào Hồng Thạch sơn, xông qua đoạn thứ nhất thì có thể nhận được chút phần thưởng, đoạn thứ hai phần thưởng càng cao hơn! Cho nên cho dù không thành được đệ tử của vị đại năng thần giới kia, lúc trước ở thần giới, vẫn có rất nhiều Bán Thần đi xông vào Hồng Thạch sơn.”

“Chọn đồ đệ như vậy?” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu cười.

Đông Bá Tuyết Ưng rất biết mình biết người.

Hắn đến đây, mục đích quan trọng nhất là giải độc! Hơn nữa phải sống sót! Hắn sẽ không quá mức tự đại lấy mạng nhỏ của mình đi cược xông mãi lên trên, dù sao sinh mệnh hắn cũng rất quan trọng đối với Hạ tộc.

Hơn nữa cảnh giới của mình còn chưa tính là cao, chờ tương lai ba loại nhị phẩm chân ý của mình đều đạt tới tam trọng cảnh đỉnh phong, thậm chí cũng đạt tới ‘Thần tâm cảnh giới’, lấy bí kỹ của mình, phát huy ra thực lực còn cường đại hơn, trước không vội thành thần, đến xông pha chút nữa, không phải càng an toàn?

Đối với các tồn tại Giới Thần vĩ đại kia mà nói.

Cho dù có Siêu Phàm nghịch thiên như vậy muốn xuống! Bọn họ cũng không đưa nổi, giá vận chuyển quá cao. Đưa một Thần Cửu loại cấp số này đã rất đau lòng rồi, không nỡ bỏ ra để đưa hai người, càng đừng nói đưa người so với Thần Cửu còn mạnh hơn nhiều.

...

Bốn đội ngũ, bọn họ đều rất trịnh trọng, mục tiêu của bọn họ đều là muốn thông qua Liên Thiên đằng tiến vào một tầng không gian cao hơn.

Tuy cửu tử nhất sinh, nhưng bọn họ phải đi cược!

Cho nên ngay từ đầu đã phải cẩn thận, thành viên đội ngũ cố gắng sống sót, như vậy đến thời gian sau có thể chống đỡ đi được xa hơn một chút.

“Phải thông qua Liên Thiên đằng, tiến vào một tầng không gian cao hơn.” Đôi mắt Mai sơn chủ nhân mơ hồ mang theo hào quang. Hắn vì một ngày này, hắn lựa chọn vượt qua ba lượt nhiệm vụ cấp Địa Ngục thoát khỏi Thời Không thần điện khống chế, tới thế giới Hạ tộc!

“Một tầng không gian cao hơn.” Thần Cửu cũng nhìn chỗ xa xôi Liên Thiên đằng khổng lồ hầu như xuyên qua toàn bộ tinh không, trong đôi mắt hắn cũng có sát ý, “Ta phải sống sót trở về, còn cần hưng thịnh Phi Kiếm sơn trang của ta, diệt sát toàn bộ kẻ địch kẻ thù!”

“Gia tộc bị diệt, Vu Mã Hải ta sống trộm tới ngày nay, một lần này cửu tử nhất sinh, nhưng chỉ cần sống sót, ta có thể thay đổi xoay chuyển tất cả.” Thanh niên giáp vàng Vu Mã Hải nắm chặt hai nắm tay, trong nắm tay nắm chặt mơ hồ có khe hở màu đen.

“Đây là cơ hội chúng ta xoay chuyển khốn cục, không phải cửu tử nhất sinh sao? Nhiệm vụ cấp Địa Ngục, chúng ta cũng từng có hai lần, không phải đều sống sót sao?” Thanh niên áo vàng Kiếm Hoàng tùy ý nói, chỉ là hán tử cao lớn, phụ nhân yêu mị bên cạnh vẻ mặt đều nghiêm túc, một lần này đồng ý tới đây, hai người bọn họ cũng đồng ý, chính là vì liều một phen.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng nhìn.

Áp lực của hắn tương đối nhẹ hơn chút, chỉ cần giải độc, hắn coi như thành công.

Ở ngoài giải độc... Đông Bá Tuyết Ưng cũng muốn từ trong Hồng Thạch sơn này nhận được đủ nhiều bảo vật, để Hạ tộc trong chiến tranh sắp tới tăng thêm nhiều phần thắng hơn.

“Các vị, những thạch điêu thủ vệ đó phi thường nguy hiểm, một khi bị bọn chúng bao vây thì xong đời. Cho nên chúng ta quá nhiều người cùng nhau hành động cũng không tốt.” Vu Mã Hải nói, “Tốt nhất bảo trì khoảng cách trên vạn dặm lẫn nhau, chúng ta đi trước một bước!”

Thanh niên giáp vàng Vu Mã Hải nói.

Liền mang theo hai người Bác Ba cùng Ba Hàm dưới trướng, tất cả đều đi ra khỏi một mảng khu vực an toàn chung quanh cánh cổng màu hắc ám, dọc theo một con đường đá lát nhìn như đẹp đẽ xa xa, hướng sâu trong rừng cây thật cẩn thận nhanh chóng tiến lên.

Bọn Vu Mã Hải biến mất ở sâu trong rừng cây, qua thời gian chén trà nhỏ, chỗ xa xôi cũng mơ hồ truyền đến tiếng gầm rú.

“Bị phát hiện rồi.” Mai sơn chủ nhân nhướng mày một cái.

“Trừ thạch điêu thủ vệ trải rộng toàn bộ Phù Không đảo, còn có vô số nguy hiểm ẩn núp, muốn lặng yên xuyên qua, căn bản không có khả năng.” Thanh niên áo vàng Kiếm Hoàng khẽ cười nói.

Mai sơn chủ nhân gật gật đầu, lập tức nói: “Chúng ta cũng đi vào.” Cũng không khách khí, liền mang theo thiếu nữ áo bào trắng, nam tử áo bào màu đen trực tiếp xuất phát.

“Thế mà đều không hỏi ý kiến chúng ta.” Thanh niên áo vàng Kiếm Hoàng nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng, Thần Cửu bên này, “Thần Cửu, Thần Cửu, Đông Bá Tuyết Ưng, là các ngươi trước, hay là ta trước?”

Thần Cửu cùng Đông Bá Tuyết Ưng nhìn nhau.

“Chúng ta không vội.” Thần Cửu nói.

“Được, vậy chúng ta là nhóm thứ ba.” Thanh niên áo vàng Kiếm Hoàng nói, không qua bao lâu, đội ngũ Kiếm Hoàng cũng xuất phát.

Thần Cửu phi thường kiên nhẫn.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng không vội.

Khu vực khác nhau xa xa của Phù Không đảo đều truyền đến một ít thanh âm, hiển nhiên đều đã xảy ra chiến đấu.