Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1809: Bắc Hà đại đế




Thần Đế bảng ra.

Khiến rất nhiều cường giả của thế giới này đều chú ý đến vị phi thăng giả Thần Đế này trực tiếp xếp hạng 268, dù sao Đông Bá Tuyết Ưng chém giết chủ nhân Ma Tâm hội loại chuyện này, trừ phi đặc biệt để ý tình báo cường giả thần giới ngã xuống, mới sẽ khiến Thiên Tâm lâu bên kia sưu tập thời gian dài loại tình báo này. Mà sự chú ý của ‘Thần Đế bảng’ sẽ nhiều hơn, các Thần Đế, thậm chí vô số Thần Quân của thần giới hầu như đều chú ý.

“Hả?”

Ở một tòa thành nhỏ hẻo lánh, nam tử áo bào xanh đang uống rượu trong một tửu lâu, bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến.

Hắn vừa nhận được tình báo Thiên Tâm lâu truyền cho hắn!

“Thần Đế bảng?” Nam tử áo bào xanh lẩm bẩm, “Phi Tuyết Thần Đế? Phi thăng giả?”

Hắn lập tức đưa tin cho Thiên Tâm lâu, muốn mua tình báo chi tiết về Phi Tuyết Thần Đế.

Chốc lát.

“Thần Quân.” Ở Thiên Tâm lâu tòa thành nhỏ hẻo lánh này một người phục vụ chuyên môn chạy tới tửu lâu này, đưa cho nam tử áo bào xanh một phần quyển trục, “Tình báo cần 3 viên Lôi Đình Thạch.”

“Đi đi.” Nam tử áo bào xanh ném ra ba viên Lôi Đình Thạch.

“Vâng.” Người hầu tiếp nhận Lôi Đình Thạch, nhanh chóng thối lui.

Nam tử áo bào xanh lập tức cẩn thận xem.

Trên tình báo này ghi lại chi tiết một loạt tình báo về ‘Phi Tuyết Thần Đế’, ví dụ như được Tuấn Sơn thành Ngự Phong thị tam tiểu thư ‘Ngự Phong Thanh Âm’ từ trong đại hoang mang về, các sự kiện thời gian chuẩn xác đều ghi lại rành mạch.

“Hừ, xem thời gian này, ở trước khi Ngự Phong thị tam tiểu thư đem hắn từ đại hoang mang về, Thiên Tâm lâu thế mà cũng tìm không thấy ghi chép có liên quan hắn.” Nam tử áo bào xanh cười lạnh, một vị Thần Quân thu mình làm việc, không ghi lại cũng rất bình thường.

“Ứng Sơn Tuyết Ưng, ngươi cũng đến thế giới này?” Trong mắt nam tử áo bào xanh toát ra sự lạnh lẽo.

Hắn, chính là Bắc Hà đại đế!

Hắn so với Đông Bá Tuyết Ưng đến nơi này sớm hơn nhiều.

Hắn không thể tìm tung Đông Bá Tuyết Ưng, Đông Bá Tuyết Ưng tương tự không thể tìm tung hắn, như lúc trước Bắc Hà đại đế cướp đi ‘Thiên Nhãn Thủy Châu’, Đông Bá Tuyết Ưng bọn họ muốn đuổi giết, cũng căn bản không thể xác định vị trí chuẩn xác của Bắc Hà đại đế.

Như tu luyện hồn nguyên huyết mạch, tuy không sở trường thu liễm khí tức, nhưng đến ‘Thần Đế hậu kỳ’ cấp bậc này lại hoàn toàn khác, bọn họ phần lớn tìm tung đều rất lợi hại, như cấp độ chí tôn khí tức càng thu liễm hoàn mỹ! Đông Bá Tuyết Ưng ở Đoạn Nha sơn mạch là từng gặp chí tôn, các chí tôn muốn thu liễm khí tức, hắn cũng không phát hiện được, mà ‘Bắc Hà đại đế’ ở Đoạn Nha sơn mạch là một vị đại đế tiếp cận chí tôn nhất! Hắn khống chế đối với khí tức bản thân cũng rất hoàn mỹ, căn bản không thể tìm tung hắn.

Hắn tới thế giới này, làm vị khách thế giới kia, tự nhiên cũng rất thu mình.

Thu liễm khí tức, ngụy trang thành một vị Thần Quân, ẩn cư ở một tòa thành nhỏ! Ngẫu nhiên đi ra ngoài hành động.

“Ứng Sơn Tuyết Ưng.” Trong lòng Bắc Hà đại đế lướt qua rất nhiều ý niệm.

Từ thời gian đến, tên, chiêu số sở trường cùng với thân phận phi thăng giả, hơn nữa cũng ẩn cư tiềm tu rất thu mình, Ứng Sơn Tuyết Ưng tất cả đều phù hợp! Không có chuyện khéo như vậy.

“Dựa theo tình báo ghi lại, thực lực Hư không đạo của hắn có thể lực địch Thần Đế hậu kỳ?” Bắc Hà đại đế nhíu mày, “Nếu tính cả chiêu số linh hồn của hắn, chỉ sợ ta đối mặt hắn cũng phải ở thế yếu?”

“Thực lực của ta tăng lên mới quan trọng nhất.”

“Đợi tăng lên tới cấp độ chí tôn, lại chơi với Ứng Sơn Tuyết Ưng này một chút.” Bắc Hà đại đế âm thầm cười lạnh, hắn vốn là tích lũy cực sâu, ở Xà Nha Lang Đạo tu hành lâu như vậy lại có chút tiến bộ. Lúc trước bị Đông Bá Tuyết Ưng và Hạo Cổ chí tôn phát hiện, hắn bị ép lựa chọn con đường này, bị đưa đến một thế giới này. Tới đây, hắn mới phát hiện thế giới này đào móc đối với lực lượng huyết mạch so với Đoạn Nha sơn mạch lợi hại hơn nhiều!

Sưu tập điển tịch, tham khảo, tìm hiểu nó.

Bắc Hà đại đế có lòng tin hơn đối với mình đạt tới cấp độ chí tôn.

“Chờ đi.” Bắc Hà đại đế lập tức đem chuyện này đặt tới một bên.

...

Thời gian trôi qua.

Đông Bá Tuyết Ưng sau khi chém giết chủ nhân Ma Tâm hội, vang danh thần giới, ít nhất ở vùng chung quanh, rất nhiều thành trì đều có đội ngũ sứ giả đến bái phỏng, ngay cả Đông Mộc thành cũng phái đội ngũ sứ giả.

Đội ngũ sứ giả bình thường, Đông Bá Tuyết Ưng là lười gặp, để Ngự Phong Thanh Âm thay mình ứng phó là được! Cũng chỉ đội ngũ sứ giả Đông Mộc thành, mình tự gặp một lần.

Sau đó, cuộc sống một lần nữa khôi phục bình tĩnh.

Bởi vì trước sau đánh chết mấy vị Thần Đế, Đông Bá Tuyết Ưng cũng rất nhiều bảo vật, rất nhiều thứ hắn cũng không xem trọng, hắn đặc biệt chọn lựa rất nhiều thứ có trợ giúp đối với tu hành huyết mạch ban cho đồ đệ ‘Ngự Phong Thanh Âm’, cũng là một đồ đệ duy nhất mình thu ở thế giới này. Bản thân Ngự Phong Thanh Âm chính là Thần Tướng đỉnh phong, đạt được bảo vật, nhanh chóng đạt tới cấp số Thần Quân.

Trên thực tế, tùy tiện một cường giả cấp Thần Tướng, như Đông Bá Tuyết Ưng hao phí bảo vật khiến Thần Đế cũng đau lòng như vậy, cũng có thể dễ dàng đột phá.

Ngự Phong Thanh Âm đột phá không tính là gì.

Ngược lại đại ca của nàng ‘Ngự Phong Lôi’, cũng là cao thủ Tuấn Sơn thành lúc trước tiếp cận Ngự Phong Tuấn Sơn, thực lực Ngự Phong Lôi thậm chí còn hơi ép đám Bức sơn chủ, Gian Ẩn Thần Quân một tia! Trải qua đại kiếp nạn một lần này, từ tuyệt vọng đến tràn ngập hy vọng, Ngự Phong Lôi ở sau khi chủ nhân Ma Tâm hội ngã xuống hơn ba mươi vạn năm, thế mà đã đột phá, đạt tới Thần Đế sơ kỳ! Khiến cả Ngự Phong thị vì thế vui mừng, Ngự Phong Thanh Âm cũng hưng phấn một phen, Đông Bá Tuyết Ưng cũng tặng chút hạ lễ, xem như chúc mừng Ngự Phong Lôi.

Đảo mắt, chủ nhân Ma Tâm hội ngã xuống đã trôi qua tám ngàn vạn năm có thừa.

Tuấn Sơn thành, Phi Tuyết phủ.

Trong phủ đang có một số nhạc sĩ tấu nhạc, còn có rất nhiều đám vũ nữ nhẹ nhàng nhảy múa.

Đông Bá Tuyết Ưng, Ngự Phong Thanh Âm, nhạc công số một Tuấn Sơn thành ‘Lãnh Tâm’ thì ngồi ở nơi đó đàm tiếu, cũng quan sát. Từ lúc trước sau khi nghe ‘Lãnh Tâm’ đánh đàn có điều xúc động, Đông Bá Tuyết Ưng liền có thêm sở thích này, thích nghe nhạc khúc, thích xem chút vũ đạo.

“Sư phụ, đây là vũ khúc Lãnh tỷ tự mình biên, thế nào?” Ngự Phong Thanh Âm mở miệng nói.

“Sư phụ?”

“Sư phụ?”

Ngự Phong Thanh Âm nghi hoặc nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng.

Đông Bá Tuyết Ưng giờ phút này nhắm mắt, tựa như đang suy tư cái gì, Ngự Phong Thanh Âm thấy thế cũng không dám mở miệng nữa.

“Ầm ầm ầm ~~~~” giờ phút này tất cả phân thân của Đông Bá Tuyết Ưng ở quê hương hỗn độn hư không, ở Giới Tâm đại lục, tất cả đều ý thức ầm ầm, vô số ảo diệu hội hợp đang hình thành một chiêu số hoàn mỹ huyền diệu đến mức không thể tưởng tượng.