Ngủ không được, tại sao lại ngủ không được?
Cả đêm nằm trằn tọc, tựa như có hàng đàn kiến nhỏ xếp thành hàng đi qua thân
người. Hai ý niệm trong đầu chèn ép lẫn nhau, hai thanh âm kịch liệt tranh
chấp. Tam Thiếu nói rằng Nhu Phi đã được người nhà dẫn đi rồi, sẽ không còn ai
có thể làm tổn thương nàng. Thật hâm mộ. Một thanh âm không ngừng vang lên
trong đầu, “Nhìn đi, người nhà chính là người nhà, đến thời khắc mấu chốt vẫn
còn người nhà. Cứu bọn họ, nên không?”
“Ngươi điên rồi sao? Đã quên bọn họ đối xử
với ngươi thế nào sao? Ngươi còn muốn bị bán đi đâu nữa?”, thanh âm phản đối
kiên trì vang lên trong đầu, “Không có khả năng, hãy chết tâm này đi! Tại sao
ngươi lại thế, bọn họ so với kế hoạch lớn cùng chí lớn thì thứ nào trọng yếu
hơn?”
“Không đúng, bọn họ cũng là người, người
còn có tâm”, thanh âm đồng ý nhảy xộc ra, đứng khoanh tay, thậm chí còn đem
thắt lưng dựng thẳng tắp, ý đồ muốn mượn tư thế để tăng thêm sức thuyết phục,
“Huống chi ngươi nhất thiết phải cứu bọn họ a! Dù là người xa lạ thì họ cũng sẽ
cảm kích, huống chi là có quan hệ huyết thống?”
“Đừng nghe hắn, hắn đọc sách đã hỏng đầu óc
rồi!”, thanh âm phản đối không chịu thua kém, hắn nhảy lên đống gạch để đạt
được thế “chính diện giao phong” với thanh âm đồng ý, “Người làm phụ thân kia
hời hợt đến độ ngay cả tên nữ nhi của chính mình cũng không nhớ được! Người làm
phụ thân kia lại lấy nữ nhi của mình làm mồi! Cũng người làm phụ thân kia đem
nữ nhi của chính mình bán đi bán lại! Người làm phụ thân kia vì dục vọng của chính
mình mà không đoái hoài đến tính mạng của nữ nhi! Ngươi nói đi, nói đi… ”,
thanh âm phản đối rống giận, cảm xúc kích động vành tai đỏ ửng lên, thanh âm
tán thành bị hắn nói khiến thắt lưng cũng hơi còng xuống.
“Ách… ! Cái này… vậy thôi… !”, thanh âm tán
thành bị chất vấn nên có chút nóng nảy, hắn bất chấp hình tượng mà tìm gạch lót
đường cho chính mình, “Làm người ai cũng có thời điểm sai lầm, biết sai mà sửa
là rất tốt, hắn cũng chỉ nhất thời hồ đồ bị quyền lực dục vọng mê hoặc tâm trí,
nay đại họa lâm đầu, ắt rằng hắn sẽ phải giác ngộ! Nhưng thôi, dù sao hắn vẫn
còn một mặt tốt, chẳng phải hắn đã nuôi nấng ngươi nhiều năm như vậy sao?”
“Nhất thời hồ đồ? Nhất thời hồ đồ những
mười bốn năm? Tốt thôi, cứ cho là hắn nhất thời bị dục vọng mê tâm, thì tại sao
thời điểm nữ nhi còn ở nhà hắn không chịu quan tâm một chút, nhìn ngó một chút,
hỏi thăm hai tiếng mất nhiều công sức lắm sao? Tại sao không nhìn ngó? Tại sao
không hỏi thăm? Nếu không phải hắn có xếp đặt từ trước, hắn sẽ nuôi nấng ngươi
nhiều năm như vậy sao? Đó gọi là nuôi nấng sao? Cùng nuôi chó có khác gì nhau?
Nói đi, nói đi!”, lại chất thêm gạch cùng thanh âm đồng ý so bề cao thấp, hắn
từ trên cao dùng khí thế áp đảo đối phương.
“Chuyện này… .chuyện này… ”, quanh co nửa
ngày, thanh âm đồng ý quyết định sống chung với mâu thuẫn, “Chuyện đã qua thì
cứ cho qua đi, quan trọng là về sau a! Không thể cứ chằm chằm nhìn vào quá khứ,
phải nhìn về tương lai, ngày lành đều ở phía trước!”, thanh âm đồng ý cũng xếp
thêm gạch mà trầm giọng thúc giục, “Cứu người trước đã!”
“Không được! Tuyệt đối không được!”, thanh
âm phản đối đâm thủng màng nhĩ, hắn xoay người nghiêm túc lên tiếng, “Hiện tại
hắn là người Hoàng Hậu sẽ đối phó, ngươi cứu hắn khác nào trực tiếp đối mặt
Hoàng Hậu? Hơn nữa, hắn đối với ngươi là một tai họa ngầm lớn, dùng thủ đoạn
diệt trừ tuyệt đối không quá phận”
“Giết thân tộc sẽ bị thiên lôi đánh xuống
địa ngục vĩnh viễn, về phần Hoàng Hậu… có thể âm thầm hành động a! Đừng để
người khác biết. Nếu thật sự không được thì lập tức mang theo bọn họ cùng nhau
đào tẩu, trốn thật xa, tha hương xứ khác cũng không thành vấn đề!”
“Hoàng cung dễ trốn như vậy sao? Tránh được
sao? Ngay cả phủ Thừa Tướng cũng không thoát được. Hơn nữa, vụng trộm bỏ trốn
chính là ly khai phạm vi bảo hộ của Hoàng Đế, vạn nhất lão nhân kia không biết
tốt xấu hạ độc thủ lên người chúng ta thì sao? Ngươi đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
“Ngươi là một tên hồ đồ già nua mục nát!
Đừng quên, ta không phải là bồ tát, còn chỗ cho hắn sao? Là họa thì không phải
phúc, loại tâm phúc thế này nên nhanh chóng trừ khử cho thống khoái”
“Cốt nhục thân tình là thiên lý luân
thường”, “Vì cầu mạng sống nên không từ thủ đoạn”, “Thiện hữu thiện báo”,
“Người tốt đoản mệnh”, “Nhân tính bản thiện”, “Diệt cỏ tận gốc”, “Ta nói phải
cứu”, “Ta nói phải giết”, “Cứu”, “Giết”, thanh âm phản đối cùng thanh âm đồng ý
càng lúc càng mạnh hơn, gạch xếp càng lúc càng cao, cuối cùng cả hai ầm ầm đổ
sụp xuống. Mà lúc này ta đã vụng trộm chuồn ra khỏi phòng, trên đường trốn
tránh những thái giám trực đêm mà chạy thẳng đến Tây Môn, vài lần suýt chút bị
thị vệ tuần tra tóm được. Hiện tại vừa qua canh tư, cửa cung hãy còn khóa, nội
môn thị vệ đứng cúi đầu ngủ gà ngủ gật. Ta run sợ ẩn trong bóng tối nhìn xung
quanh thăm dò cửa Tây Môn cách đó không xa. Kỳ thật ta rất rõ ràng bản thân căn
bản không thoát ra được, hoặc là bởi biết chính mình không thoát được nên mới
chạy ra đây một chuyến. Thanh âm phản đối nói có đạo lý, họa ngầm nếu không
diệt trừ từ sớm thì hậu hoạn tất nhiên sẽ khó lường.
Nhìn cửa cung đèn đuốc sáng trưng cùng đám
thị vệ mặc dù ngáy ngủ nhưng cũng đủ tinh thần tóm được ta, cuộc đời ta lần đầu
tiên cảm thấy hạnh phúc khi bị nhốt trong nhà giam không thể tự do. Cơ hồ là
vui sướng khi người khác gặp họa, ta bắt đầu yên lặng “hối hận”: phụ thân đại
nhân, nữ nhi đã cố hết sức, thật sự không thể trách ta a! Nếu ngài không thể
chết già thì trăm ngàn lần đừng trách ta, ai bảo ngài muốn đưa ta đến nơi này.
Thống khoái!
Ta mỉm cười, may mắn hoàng cung thủ vệ
nghiêm cẩn! Sau đó, một luồng khí tanh tưởi thổi đến, một vài chiếc xe đỗ lại cách
ta rất gần.
Dao động, thân thể ta run lên từng trận.
Tựa như chính mình là mẩu cải nhỏ bị người nữ đầu bếp xào trộn quay cuồng hỗn
độn giữa đống gia vị, một chút chua, một chút mặn, một chút bi phẫn, vài phần
hối hận, một nắm tuyệt vọng,
Ta mỉm cười, ám thích, may mắn hoàng cung
sâm nghiêm thủ vệ. Sau đó một cỗ tanh tưởi thổi qua đến, mấy lượng đại đẩy xe
đình cách ta rất gần rất gần, cuối cùng cho vào đó thêm một ít muối. Ăn rồi,
hương vị không ngon lắm, yết hầu khó mà nuốt xuống. Nhưng chỉ cần ta uống một
ngụm, từ nay về sau sẽ vĩnh viễn xa rời hy vọng.
***
Quần áo lạnh như băng thẩm thấu vào da
thịt, dưới thân hiện tại không ngừng run rẩy. Ta vịn chặt thanh sắt phía sau,
tận lực để thân người không trở nên mềm nhũng, để lưng không chạm vào lồng sắt
phía sau. Đúng vậy, ta đang ở trong lồng. Xích sắt từ dưới giếng vớt lên lạnh
như băng. Miệng giếng tối đen như mực, mặt nước bên trên loáng thoáng vài tia
sáng le lói bị vài cái đầu che đi mất. Vài hòn đá nhỏ ném xuống giếng làm vang
lên thanh âm trầm đục. “Ê, tỉnh chưa? Tỉnh dậy giả tiếng chó kêu cho ta, bằng
không ta sẽ cho ngươi tắm một trận”. Hắc hắc, ha ha, ha ha ha, vài cái đầu đồng
thời phát ra tiếng cười.
Tại sao ta lại ở chỗ này? Xoa hai tay vào
thái dương, điều ta đang nghĩ chính là chuồn êm ra khỏi cung cấm. Đúng rồi, ta
đã nấp vào phía sau xe chở phân để lén lút chuồn ra mà không kinh động bất luận
kẻ nào, cũng không để bất luận kẻ nào biết ta đi về đâu.
Ngày hôm qua khi Tam Thiếu đi rồi trong
lòng ta vẫn còn một chút chờ đợi. Chợ đợi chính mình cũng có thể được người nhà
thương tiếc cùng yêu thương. Ta không cần nhiều, chỉ cần một chút thôi là tốt
rồi. Ta lặng lẽ đến Ung vương phủ cầu kiến Ung hoàng tử, đồng thời cũng gặp phụ
thân ở đấy. Hơn nữa, ta thập phần kinh ngạc khi phát hiện Nhị nương cùng đệ đệ
cư cũng đã đến đó. Nhìn gương mặt quen thuộc của đệ đệ, kí ức ùa về tựa như chỉ
mới ngày hôm qua.
“Phụ thân đại nhân, tại sao không người
không quy ẩn điền viên an hưởng tuổi già?”, ta nhớ chính mình đã hỏi như vậy.
Khi nhìn gương mặt mười bốn tuổi bất mãn của đệ đệ, ta nhất thời xúc động đã
bật ra lời. Lúc ấy ta cũng chú ý đến sắc mặt của phụ thân có chút không đúng.
Phụ thân hỏi ta đã trốn ra khỏi cung như thế nào, sau đó tự mình rót cho ta một
tách trà. Đó là trà Ngân Hào, ban đầu thì đắng nhưng sẽ lưu lại hương vị ngọt
lành trên lưỡi, hương khí thập phần thanh nhã. Ta đã uống như thế nào? Đúng
rồi, là nhìn chằm chằm vào ánh mắt của phụ thân, chậm rãi đem tất cả hy vọng
cùng tuyệt vọng trong một khối hỗn độn mà nuốt xuống. Đời này… ta lần đầu tiên thật
sự bình phẩm trà, hương trà làm nền cho canh bạc sắp tàn. Hiện tại ta đã thua,
thua hoàn toàn triệt để.
“Mau gọi, bằng không sẽ tiếp tục”
Lồng sắt lại bắt đầu lắc lư, khi lồng sắt
lay động, gương mặt đệ đệ mơ hồ khó phân biệt nhưng thanh âm lại vô cùng rõ
ràng. Mặc dù có chút biến thanh nhưng sự kiêu căng ngạo mạn từ khi hắn còn nhỏ
vẫn nguyên như vậy. Giống như trước, hắn luôn lấy ta làm trò vui.
Không để ý đến hắn, cũng không cần thiết để
ý đến hắn, ta rất kì quái tại sao phụ thân lại mặc kệ hắn muốn giết ta, lấy
tình hình hiện tại mà nói, giết ta mới là thượng sách. Cứ để lồng sắt chìm
xuống đáy giếng, tuyệt đối không có người biết, dù có người hoài nghi cũng
không có chứng cứ làm khó hắn. Nhưng vì cái gì? Phụ thân không muốn có một quân
cờ là ta sao?
“Giả chết? Được, để xem ngươi có thể giả
tới khi nào. Các ngươi, thả lồng sắt xuống”
Thanh âm xiềng xích vang lên, lồng sắt bắt
đầu lắc lư chìm xuống giếng. Cảm giác lạnh lẽo lại dâng lên, lồng sắt lay động
trong giếng nước tối đen tựa như có rất nhiều bàn tay chạm vào, nơi này nhất
định đã có rất nhiều người chết đuối, đáy giếng không phải chỉ có duy nhất một
xác chết. Không biết vì sao ta bỗng tỉnh lại, mũi ngóc qua mặt nước tận lực hít
thở một chút. Ta cố gắng không giãy dụa, nước theo mũi mạnh mẽ xông vào mũi,
hít thở không thông, lồng ngực dường như sắp vỡ ra. Tâm trí của ta lại dị
thường thanh tỉnh. Đúng rồi, phụ thân đã phát hiện ra ta sẽ không giúp hắn. Hắn
thông minh hơn so với tưởng tượng nhiều. Lần trước ta cự tuyệt Ung vương chấp
hành mệnh lệnh kia, lý do thoái thác của ta có thể lừa gạt được Ung vương ngu
ngốc nhưng lại không thể lừa gạt được phụ thân. Khi đó hắn đối với ta đã có
cảnh giác. Hôm nay ta lại xúc động chạy đến nói với hắn như vậy, hắn liền hiểu
được. Buồn cười ta tự cho mình thông minh, ta căn bản không phải là đối thủ của
hắn. Tại sao lại không trực tiếp giết ta? Vì cái gì? Thời điểm sắp chìm hẳn vào
nước, ta dùng sức ho khan đem nước trong miệng nhổ ra, ngực đau đớn kịch liệt,
miệng há to để thở, thanh âm hô hấp đau đớn càng thêm rõ ràng. Ta vẫn không thể
hiểu ra nguyên nhân tại so phụ thân vốn suy nghĩ cẩn thận lại không giết ta!
“Còn sống?”, tiếng cười không kiêng nể, đệ
đệ càng hưng trí khi trông thấy ta chật vật, “Mau gọi, lần này không chỉ học
tiếng chó sủa, còn phải vẫy đuôi. Giả giống, thiếu gia sẽ tha cho ngươi”
“Nhạc thiếu gia, nàng không có đuôi thì
phải vẫy thế nào a?”, một thanh âm nghèn nghẹn vang lên kèm theo tiếng cười
mỉa.
“Ngu ngốc, nàng không có đuôi nhưng có chân
a, giống như chó đi tiểu vậy, ngươi chưa thấy qua sao?”
“Như vậy không có ý nghĩa”, một thanh âm
dâm loạn khác vang lên, “Để nàng học theo chó mẹ động dục không phải rất hay
sao?”
“Chó mẹ động dục? Bổn thiếu gia chưa thấy
qua, là bộ dáng gì?”, quả là một đệ đệ chăm học hỏi.
“Là thế này”, thanh âm thứ ba qua đi, trên
miệng giếng vang lên tiếng cười ầm ầm.
“Ê! Mau học chó mẹ động dục, bằng không ta
dìm ngươi chết đuối”, lại là vài tảng đá ném xuống miệng giếng trầm đục.
Hiện tại ta không còn tâm tình cũng như
tinh lực để ý đến hắn. Ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền sờ sờ vào túi, quả
nhiên, binh phù ngày hôm qua Tam Thiếu cho ta đã không tìm thấy. Khó trách
không giết ta, trong viện nhất định cũng có người của phụ thân, hắn biết khối
kia của Vũ Nhân đã ở trong tay ta. Hắn muốn nó. Hiểu được điểm này, ta đột
nhiên thở phào nhẹ nhõm, còn có lợi thế nha! Bình tĩnh một chút, phải bình tĩnh
hơn mới được, có lẽ ta vẫn còn có thể bảo trụ tính mạng.
“Lại giả chết? Ngươi có nghe bổn thiếu gia
nói gì không?”, thấy ta nửa ngày không nhúc nhích, đệ đệ giận dỗi, “Buông ra
cho ta”
Tình hình giống với lần trước, bất quá lần
này ta có lợi thế kinh nghiệm. Trước khi lồng sắt chìm vào nước ta liền hít
sâu, dùng hai tay bịt lỗ tai, giang hai ngón giữa bịt mũi. Ngừng hô hấp đồng
nghĩa với chịu khổ sở, nhưng không khó chịu hơn việc bị sặc nước.
Lồng sắt lại nâng lên, ta ho thật to. Kỳ
thật ta có thể giả tiếng chó sủa, cũng có thể bắt chước cái gì chó mẹ động dục,
chuyện đó đối với ta mà nói thì không tính là cái gì. Chỉ là ta quá rõ ràng
tính tình của đệ đệ, hắn sẽ không thỏa mãn, càng đùa càng nghiện. Nếu ta không
đến tình trạng kiệt sức, hắn tuyệt không dừng tay. Phụ thân vẫn còn muốn vật đó
từ tay ta, như vậy ta khẳng định sẽ không chết. Vậy nên, không cần để ý đến đệ
đệ.
Việc không để ý đến mệnh lệnh của đệ đệ… từ
trước tới nay chưa từng có. Điều này khiến đệ đệ giận đến cực điểm, lồng sắt
một lần tiếp một lần chìm xuống, thời gian của lần sau so với lần trước càng
dài hơn. Ta kinh ngạc phát hiện bản thân đại khái đã có thể bơi lội.
Không biết là lần thứ mấy bị kéo lên, thời
gian lần này đặc biệt dài, dài đến độ ta nghĩ mình thật sự sẽ bị chết đuối.
“Nhạc thiếu gia, không thể đùa nữa, đừng
giết chết nàng”, vẫn là thanh âm nghèn nghẹn kia, tựa hồ có chút run rẩy.
“Không được, nàng không nghe lời ta liền
dìm chết nàng, bổn thiếu gia nói được làm được. Hừ!”
“Nhưng phụ thân ngài nói phải lưu lại tính
mạng của nàng vì có điểm hữu dụng, vạn nhất đùa chết nàng, chúng ta sẽ không
xong!”
“Chuyện này… ”, đệ đệ thật sự rất sợ phụ
thân, nghe nhắc đến phụ thân hắn liền không dám đùa tiếp. Sau một lát trầm mặc,
một tảng đá khác lại bị ném xuống, “Có sủa không? Có sủa không? Ném chết ngươi,
ném chết ngươi”
Thanh âm bì bõm nổi lên bốn phía, ngẫu
nhiên có vài tảng ném trúng ta sinh đau, đại đa số đều bị ném xuống nước phát
ra tiếng trầm đục. Phỏng chừng thời gian còn lại không quá dài, quả nhiên, một
lát sau đệ đệ liền bị người gọi rời đi. Thanh âm đóng cửa nặng nề vang lên, ta
có thể nghe thấy tiếng ổ khóa lớn xiết lại, sau đó không còn âm thanh gì nữa.
Bốn phía là tĩnh mịch. Từ đáy giếng nhìn lên, ta phát hiện hôm nay là một ngày
thời tiết rất đẹp.
Ta không hối hận chuyến đi này. Nhạc Quốc Tùng, ruột thịt chi ân từ nay về sau đã thanh toán xong, nếu ta giữ được tính mạng đi ra ngoài, từ nay về sau ta cùng ngươi sẽ kết thù sinh tử. Ta nhẹ nhàng thở một hơi thoải mái ra khỏi lồng ngực, rốt cục ta đã có thể hành sự không cần cố kỵ. Ta tựa vào song sắt, cố lựa tư thế để ban thân cảm thấy thoải mái một chút. Thừa dịp này, ta ngẫm lại xem phải đối phó với Nhạc gia như thế nào, phải cẩn thận mới được. Nên làm thế nào mới đúng? Muốn hắn thả ta ra ngoài chỉ sợ không có khả năng, nói vậy ta cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến để kéo dài thời gian hành sự.
A? Lồng sắt lại động. Lần này là trực tiếp kéo lên. Là ai? Phụ thân sao? Không đâu, thanh âm lay động của xiềng xích nghe có vẻ rất cẩn thận, tựa như sợ bị người phát hiện. Có thể là ai chứ? Tới cứu ta sao? Kỳ quái, một nơi bí mật như thế này, muốn tìm ta cũng không dễ dàng. Trừ phi người này ngay từ đầu đã theo ta đến đây, ha ha, mặc kệ hắn là ai, lão thiên chưa từ bỏ ta. Hưng phấn!
Đánh chết ta cũng không ngờ được người đó cư nhiên là Lôi Hổ. Khó trách hắn hiện tại mới lộ diện, hết thảy hắn đã nhìn thấy thõa thích. Ta thật hoài nghi rằng lúc nãy hắn có ân hận vì không thể đích thân xuống tay. Quên đi, rốt cuộc hắn cũng đã cứu ta, những chuyện khác không cần truy cứu. Ách… ! Sắc mặt hắn thật khó coi.
Chủy thủ của hắn thật tốt, xích sắt đều bị hắn cắt như đậu hũ, có cơ hội ta nhất định phải chôm về đây, nói không chừng sẽ có lúc hữu dụng. Không đúng không đúng, hiện tại không phải thời điểm rình mò thứ này thứ nọ của người ta, dường như phải nói là tạ ơn mới đúng. Vẫn là quên đi, nếu không phải trên người ta vẫn còn hoàng mệnh, tin tưởng hắn sẽ không bao giờ chịu cứu ta. Chỗ này không nên ở lâu, trước mắt nên rời đi đã.
Cùng lần đầu gặp mặt giống nhau, hắn xách ta tựa con gà con bay ra khỏi bức tường. Nhờ vậy ta mới phát hiện nơi mình bị nhốt hóa ra nằm ở ngoài cùng viện phủ, mới vừa đáp xuống đất đã có người tất tả chạy đến đây, trong tay hắn còn cầm to chiếc đèn lồng. Ra là Thường Nghĩa! Phỏng chừng hắn đã đứng đây canh gác, biểu tình của hắn so với Lôi Hổ là một trời một vực, Thường Nghĩa nhiệt tình thân thiết hơn nhiều.
“Nữ quan, người không việc gì chứ, tại sao lại đi lâu như thế, nô tài quả thật sợ mất mật a! Nếu vừa rồi còn không tìm được người, nô tài sẽ chạy đến Tề vương phủ tìm Tam điện hạ tới cứu ngài”, sợ bị người phát hiện, Thường Nghĩa hạ thanh âm rất thấp. Nhìn thấy bộ dáng chật vật của ta, hắn vừa kinh ngạc vừa đem vật gì đó phủ lên ta. Hóa ra trên tay hắn là một chiếc áo chàng, “Tại sao lại biến thành thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hỏi đủ chưa? Đi mau!”, có lẽ xuất phát từ sự buồn bực vì phải cứu ta, lời nói của Lôi Hổ ng thật cáu gắt.
Trừng mắt nhìn Lôi Hổ một cái, Thường Nghĩa há mồm định phản bác hai câu, nhưng vì vừa rồi Lôi Hổ đã cứu ta, hắn bèn không nói thêm gì nữa. Đem áo choàng phủ qua đầu ta, hắn cuốn ta lại tựa như sợ bại lộ, “Nữ quan, người không thể trở về với bộ dạng này, trước tiên đành ủy khuất người để nô tài kiếm một chỗ khuất để người thay đổi xiêm y. Chuyện khác để sau khi hồi cung sẽ tính!”, nói xong không đợi ta đáp lời, Thường Nghĩa liền ôm lấy ta đi ra ngoài.
“Đợi đã!”, ta biết bản thân hiện tại đã an toàn, nhưng vẫn còn một số việc phải làm, “Nhạc Quốc Tùng có ở bên trong không?”
“Không, hắn xuất môn rồi!”, Lôi Hổ không thèm để ý đến ta, người đáp lời là Thường Nghĩa.
“Vậy sao!”, ta gật đầu, gương mặt không để lộ điều gì nhưng trong lòng lại thập phần khiếp sợ. Đối với ta, Thường Nghĩa rất rõ ràng, nhưng hắn làm sao biết phụ thân? Mặc dù đã từng ng nói qua nhưng cũng không thể nhận ra a!
“Thường Nghĩa, phiền ngươi đưa ta đi thay quần áo. Lôi Hổ, phiền ngươi đi một chuyến đem Nhạc Lương đến đây cho ta. Ta muốn lấy hắn đổi một vật”
Phòng trọ rất lớn và hoa lệ, từ trong bồn tắm đi ra, Thường Nghĩa thay ta bôi thuốc lên miệng vết thương trên lưng, sau đó ta mặc vào một bộ quần áo mới. Ta cảm thấy chính mình rốt cuộc đã sống lại. Phụ thân, tâm của ta hiện tại đã tự do, đây cũng là một may mắn?
“Thường Nghĩa, tại sao ngươi lại đến đây? Tại sao lại ở cùng một chỗ với Lôi thống lĩnh?”, ngồi vào trước gương sửa sang lại mái tóc, ta bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Nô tài thấy người đi ra ngoài liền đi to, sau lại phát hiện Lôi thống lĩnh cũng đi to người!”, Thường Nghĩa đi tới thay ta cầm lược cẩn thận sửa sang lại mái tóc, nét mặt bình tĩnh không gợn sóng, “Tiếp đó hắn bảo nô tài ở bên ngoài canh gác, một mình hắn tiến vào tìm người”
“A, ra là vậy!”, ta mỉm cười, “Hôm nay… đa tạ ngươi, bằng không quả thật không dám tưởng tượng”
“Người là ngọn núi để nô tài dựa vào a, nếu người đổ, không phải nô tài cũng phải đổ to người sao?”, Hắn mỉm cười, bàn tay không ngừng lại.
“Vậy sao?”, ta xoay người chống lại ánh mắt hắn, ta vẫn như trước mỉm cười, “Vậy ngươi làm thế nào biết Nhạc Quốc Tùng?”
“Thời điểm hắn xuất môn, nô tài ng bọn gác cổng gọi hắn là Nhạc lão gia. Khi người hỏi, nô tài lại nhớ đến hắn”, không có gì ngập ngừng, trong mắt cũng không có thần sắc hoài nghi, tựa như sự tình quả thật như thế, “Nữ quan, người nọ rất quan trọng sao?”
“Ừm, có một thứ đã bị hắn cầm đi”, ta tiếp tục nhìn vào gương, nên tin tưởng hắn sao? Có thể tin tưởng hắn sao? Ta không biết.
��T��n�`t tế, mọi loại mứt hoa quả trên bàn đều được cắt thành từng miếng nhỏ vừa miệng như thế này. Hắn tặc lưỡi mỉm cười, đây… tuyệt đối là cố ý!
Thường Nghĩa, một lát nữa ta sẽ giết chết ngươi, chắc chắn ngươi sẽ chạy không thoát. Ta giận dữ đem món ngon nuốt xuống bụng, vị ngọt biến đâu mất, ta cảm giác thứ mình đang ăn là thịt người, thịt của Thường Nghĩa! Bình thường hắn cho ta ăn hoa quả này nọ cũng không thấy hắn cẩn thận được như vậy. Đương nhiên, căn bản mà nói ta cũng không ưa ăn vặt linh tinh này nọ, ngay từ nhỏ ta đã không có thói quen này, lớn lên ngày ba bữa ấm no đã rất thõa mãn rồi, “Xin vương gia chỉ giáo”
“Trước tiên nói cho ta biết, vết thương trên cơ thể ngươi như thế nào rồi? Còn đau không? Thuốc của Diên Tử mang đến có sử dụng không?”
“Có, đều đã khỏi hẳn, đa tạ vương gia quan tâm, hiện tại nô tỳ đã không còn đau”, vẫn còn hơi đau một chút, nhưng… dường như ta không cần thiết phải nói với hắn.
“Được rồi, ta muốn ngươi hãy lắng ng lời ta sắp nói một cách cẩn thận, cũng không được cn ngang, cũng đừng hoài nghi, chỉ cần nghe thôi là được”
Cử chỉ có phần nghiêm trọng, ta vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, “Nô tỳ đã rõ”
Tam Thiếu nghiêm túc nhìn ta một hồi, đột nhiên hắn vươn người ôm chầm lấy ta rồi thở một hơi thật dài, “Tiểu Nhạc Nhi, nhìn ta, nhìn vào mắt ta mà ng ta nói. Ta muốn ngươi đáp ứng ta về sau những lúc không ngươi không được gọi ta là Vương gia, không được tự xưng nô tỳ, ban đêm không được một mình hội kiến nam nhân, có gì nguy hiểm đều phải nói cho ta biết, mọi sự đều đã có ta, không được để liên lụy chính mình, lại càng không thể bị chính mình thụ thương”, vẻ mặt thật thành khẩn, ánh mắt thật sạch sẽ, trước đây Tam Thiếu chưa từng “thật” như vậy bao giờ, “Ng nói ngươi bị đánh, cả người đều là vết roi cùng máu thịt mơ hồ, ngươi có biết là ta rất đau lòng không? Lúc ấy, thiếu chút nữa ta đã bỏ mặc tất cả để mang ngươi đi, có một khắc… ta thậm chí… thậm chí… ”, hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn mang những lời do dự nói ra, “Ta thậm chí không còn muốn vương vị gì nữa, ta thầm nghĩ mang ngươi đi, rời khỏi chốn thâm cung đại viện này, rời khỏi nơi đấu đá phân tranh. Chúng ta sẽ đi đến chân trời góc biển, chỉ có ta và ngươi”
Bầy ong lại xông vào tâm trí ta, bầy ong loạn thất bát tao. Vẫn biết tâm ý của hắn, nhưng ta chưa từng nghĩ hắn sẽ nói ra như vậy. Hắn muốn ta nhìn thẳng vào mắt hắn vì hắn vốn biết ta trời sinh đa nghi. Dùng ba chữ “ngây như phỗng” đủ để miêu tả bộ dáng hiện tại của ta, căn bản đã hóa đá. Đầu óc ta nhanh chóng chuyển động, trăm ngàn ý niệm đồng loạt xuất hiện và cuối cùng dừng lại ở một ý niệm mà ngay cả chính ta cũng cảm thấy nó thật trơ trẽn: hắn là thật lòng, lời hắn nói là thật, vậy nên… ta có thể lợi dụng! Đừng trách ta, người không vì mình trời tru đất diệt.
“Tam Thiếu, ngươi đang chạm vào vết thương của ta”, ta cúi đầu buông ra một thanh âm nhẹ nhàng nhưng đủ để hắn nhận ra ý tứ của ta. Ta biết chính mình thật sự vô sỉ, nhưng ta còn có thể làm gì khác? Ta căn bản hoàn toàn không dính dấp tới những từ đại loại như “cao thượng”, “thuần khiết”. Thân thể mặc dù không thuộc về mình nhưng ta vẫn còn tâm, tâm của ta thuộc về chính mình. Sau khi trải qua nhiều sóng gió như vậy, sau khi giãy dụa bên bờ vực sinh tử để được sống sót, sau khi nhận biết lòng người quá nhiều âm u, ta biết rằng bản thân chỉ có thể sống sót khi bảo vệ thật kỹ tâm của chính mình. Quế Thục Nghi vừa rồi không phải là một ví dụ tốt lắm sao? Nàng đánh mất tâm, ta biết rất rõ vận mệnh bi thảm nào đang chờ đợi nàng ở phía trước. Vết xe đổ phía trước, sao lại dẫm lên?
Ng thấy lời nói của ta, Tam Thiếu vội vàng buông ta ra nhưng bàn tay vẫn nắm chặt. Tư thế trước kia vẫn được giữ lại để ta có thể trông thấy rõ ràng ánh mắt của hắn, “Tuy không hài lòng lắm nhưng không sao, ngày tháng còn dài, chúng ta từ từ sẽ đến lúc đó. Bây giờ hãy gọi ta một tiếng, được không?”
“Tam Thiếu”, ta rất muốn làm ra biểu tình thẹn thùng để hợp tình hợp cảnh, chỉ là khi đối diện với ánh mắt sạch sẽ của hắn, ta không giả vờ được. Vẫn là tu luyện chưa đến nơi đến chốn a! Haiz, về sau phải cải thiện, “Ngươi vẫn chưa nói là chuyện gì tốt a! Nói mau đi!”. Ta rút tay về, đương nhiên cũng chỉ có thể làm thế, một ám chỉ để hắn hiểu: nếu không nói, ta sẽ nổi giận. Cách này thật ti bỉ, nhưng lại hữu dụng.
“Đã biết, ngươi đợi chút”, Tam Thiếu mỉm cười thật dịu dàng nhưng đáy mắt lại dâng lên chút ảm đạm chứng tỏ hắn đã hiểu được ta đang có chủ ý gì. Hắn đương nhiên sẽ biết. Lấy sự am hiểu của hắn đối với ta thì làm sao lại không nhìn thấu tâm tư của ta? Nhưng đâu phải chỉ có mỗi hai chúng ta, toàn bộ hoàng cung này kỳ thật đều như vậy. Mỗi người đều biết người khác đang suy nghĩ gì, nhưng lại xuất phát từ nhiều nguyên nhân mà giả vờ như mình không biết. Tam Thiếu lấy một phong thư từ trong ngực áo đưa tới tay ta, “Xem xong lập tức thiêu hủy, đừng để rơi vào tay người khác”
Thư? Ta tiếp nhận phong thư liền bắt gặp bốn chữ tú lệ, “Thanh Nguyệt thân khải”, không có tên người gửi. Mở phong thư đọc kỹ, bên trong vẫn là những dòng chữ tú lệ, “Ân tái tạo không dám nói lời đa tạ, tình thâm xả thân trong cơn hoạn nạn xin để kiếp sau đáp đền, chết trăm lần không tiếc, khấu đầu bái lạy từ xa”. Haiz, xem ta Tam Thiếu đã nói rõ ràng với nàng. Ta đứng dậy tìm lửa đem bức thư thiêu đốt. Giữa ánh lửa bập bùng lay động, ta tựa như đang nhìn thấy thân ảnh của nàng đang hướng về phía ta mà vậy tay… tự do khoái hoạt!
Ta buột miệng hỏi, “Nàng sống tốt không? An toàn không? Ngươi xác định nàng sẽ không bị người phát hiện?”
“Yên tâm đi, nàng đã trở về. Chính mắt ta nhìn thấy thân nhân của nàng đón nàng về. Ta tin tưởng không còn ai có thể làm thương tổn đến nàng”
“Ừm”, có thân nhân thật tốt, có người nhà thật tốt. Đối với nàng, ta vẫn là mâu thuẫn. Hâm mộ và ganh tị. Yêu thích và oán hận. Ta cũng có người nhà, cũng có thân nhân. Vậy mà hiện tại ta lại đang lên kế hoạch diệt trừ bọn họ. Trăm người trăm mối, hoàn cảnh giống nhau nhưng vận mệnh lại khác nhau.
“Muốn khóc thì khóc đi, yêu thương bản thân mình một chút, cái gì cũng kiềm nén trong lòng cũng không phải thật sự kiên cường”
Tam Thiếu ôm lấy ta rồi cùng nhau xem ánh lửa tắt ngúm. Sự trấn an của hắn đối với ta thật sự không có tác dụng gì nhưng cũng đủ để ta từ trong mơ hồ phản tỉnh lại. Ta chế ngự cảm xúc rồi mang tro bụi đổ vào bát nước đặt dưới giường. Không thể suy nghĩ quá nhiều, ta vẫn còn chuyện phải làm.
“Tam Thiếu, trong viện này có người của ngươi?”, ta hoài nghi không chỉ có một mình Tam Thiếu, những người khác cũng có.
“Vừa rồi ở trong phòng có hai người”, một câu trả lời rõ ràng, “Mặt khác, to ta được biết, Nhị hoàng huynh cùng Tứ hoàng đệ cũng đã phái người đến đây. Mẫu hậu cũng có người trong này. Ngoài ra cũng còn nhiều người khác, hạ nhân trong tiểu viện này… chỉ sợ từ sớm đã bị chia cắt gọn gàng
“Vậy à!”, thật ra ta cũng không để ý lắm. Bỗng nhiên, ta nhớ tới tấm kim bài Vũ Nhân đã đưa tới.Vũ Nhân chỉ có tả cấm vệ quân, thế lực tất nhiên yếu hơn so với Tam Thiếu, nói vậy… bày trí của ta có nguy cơ bị phá vỡ, “Nếu ta nhớ không lầm, hình như trong tay Tam Thiếu nắm giữ binh phù hữu cấm vệ quân, đúng không?”. Làm sao có thể sai được? Ta đã sớm biết được, tả hữu cấm vệ quân, ngự lâm quân cùng ngự tiền cấm vệ doanh phân biệt ba nhánh nằm trong tay ba vị Hoàng Tử và Lôi Hổ.
“Không sai, là ta đang giữ trong tay”, Tam Thiếu lấy từ trong ngực áo ra một tấm kim bài bằng vàng tròng, chỉ là đầu hổ đã đổi thành đầu báo, “Ta biết tấm kim bài kia của Nhị hoàng huynh đang nằm trong tay ngươi, không cần nói, cho ngươi!”. Hắn không hề do dự đưa ra tấm kim bài khiến ta có chút bỡ ngỡ.
“Thật sự… cho ta?”, đưa cho ra dễ dàng như vậy sao? Nghi vấn thật rõ ràng nhưng ra vẫn nhanh tay… tiếp nhận.
Cười khổ một tiếng, Tam Thiếu nhanh tay hơn đem tấm kim bài cất vào ngực áo, một ngón tay khác ấn nhẹ vào mũi ta, “Không cần vội vàng như vậy! Ta bảo cho ngươi thì sẽ không đổi ý. Cùng Nhị hoàng huynh… giống nhau, xem như đây chính là lời tạ lỗi cùng bồi thường của ta… ”
“Tam Thiếu!”, có chút động lòng, nhưng ta rất nhanh cảnh cáo chính mình, không cần áy náy, cũng không cần thẹn thùng, ta… haiz…
“Được rồi!”, để đánh vỡ không khí quái dị vừa rồi, Tam Thiếu trêu đùa gõ lên vai ta hai cái, “Hiện tại một nửa binh quyền tại kinh thành đều nằm trong tay ngươi, về sau ngươi phải bảo hộ ta a, đừng để ta bị người khác khi dễ”
“Ngươi… ”, ta vừa có ý nghĩ ghê tởm rằng sẽ nói lời cảm tạ, cũng không hiểu tại sao lời nói đã đi được nửa đường liền bị nuốt trở lại, “Còn thân vệ vương phủ của ngươi đâu?”. Choáng, chẳng lẽ bao nhiêu tài ăn nói của ta đều đi vào trong câu đó? Nịnh hót vốn là sở trường của ta mà!?
Ah ha, lúc này Tam Thiếu thật sự đã bật cười, nụ cười sáng sủa vui mừng, “Không phải đâu. Ngươi nhớ đó, dù thế nào cũng phải lưu cho ta vài thủ vệ a! Tốt xấu gì thì ta cũng là một vương gia, ngươi không thể ta đi đến nơi đó một cách trơ trọi a!”
“Vài thủ vệ?”, ta cười nhạt, câu nói quả thật đã nhắc nhở ta, “To ta được biết, vài thủ vệ trong miệng ngươi chính là năm ngàn người?”. Mặt khắc, một nửa quân lực biên phòng cũng nằm trong tay hắn không khế. Một nửa còn lại nằm trong tay Vũ Nhân.
Hắn không nói, nụ cười tươi vẫn duy trì. Thật lâu sau, hắn rốt cuộc cũng lên tiếng, “Tiểu Nhạc Nhi, ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì, ngươi cũng biết ta suy nghĩ điều gì. Chúng ta đều phải làm chuyện chính mình không muốn. Tin tưởng ta, tại thời điểm mấu chốt, ta sẽ không làm thương hại đến ngươi, vĩnh viễn sẽ không”
Ta còn có thể nói gì? Tam Thiếu, thật có lỗi, xem ra cuối cùng đều là ta phụ ngươi. Không chỉ một mình ngươi, có lẽ là tất cả mọi người.