Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 998: Thiên Đài




- - Bàn tay Lâm Phong đột nhiên nâng lên, một cỗ phong ma lực nở rộ, hướng về phía trước tiêu diệt chỉ phong đầy sát ý kia.

Nhưng thân hình nữ tử kia đã lấn tới gần Lâm Phong, hàn ý lạnh như băng cuồn cuộn, Lâm Phong giống như cảm thấy một cỗ khí tức sát phạt đáng sợ.

- Đợi một chút!

Lâm Phong giơ tay ngăn, thân hình nàng kia ngừng lại, lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:

- Khó trách ngươi lại phải chịu sự nhục nhã của Dương gia, hóa ra bại hoại như vậy.

- Trước tiên có thể nghe ta giải thích không? Lâm Phong mở lời, lúc này hắn cũng biết là mình sai rồi, nhưng mà hắn vẫn cảm giác khó có thể tin.

Quá giống, cái này giống như cùng một người, khuôn mặt hoàn toàn giống nhau, khuôn mặt mỹ lệ kia không có nửa điểm khác biệt, thậm chí ánh mắt cũng như thế. Chỉ có điều khí chất ôn hòa trong ánh mắt hoàn toàn khác biệt, do khí chất này giúp Lâm Phong biết rằng hắn lầm.

- Giải thích? Nữ tử cười lạnh nói: - Ngươi còn có thể giải thích? - Đúng vậy, mặt mũi ngươi và thê tử của ta giống nhau như đúc!

Lâm Phong nói, hóa ra bộ dạng của cô gái này lại giống hệt Hân Diệp, nếu không phải khí chất ôn hòa trong ánh mắt khác nhau, gần như không thể phân rõ thật giả, do nguyên nhân này mới khiến Lâm Phong vừa rồi sinh ra một cỗ ảo giác, Hân Diệp hiện ra trước mặt hắn.

- Có thể tìm cái cớ mới mẻ hơn không.

Nữ tử dường như cũng không tin lời của Lâm Phong... thanh âm băng hàn.

- Ngươi có thể hỏi đồng bọn của ta.

Lâm Phong chỉ vào Cùng Kỳ nói. Lúc này Cùng Kỳ cũng nhìn chằm chằm cô gái này, đôi mắt to lớn lóe lên không chừng, nghi hoặc khó hiểu:

- Quả thật giống nhau như đúc, như cùng một người!

- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng ngươi sao.

Trong thanh âm nữ tử lộ ra một tia khinh thường, vẫn không tin Lâm Phong.

- Ta có thể chứng minh cho ngươi xem.

Lâm Phong quát lớn, nàng kia dường như cũng bình tĩnh lại một chút, nhìn bộ dạng Lâm Phong rất nghiêm túc, lạnh lùng nói:

- Chứng minh như thế nào.

- Che dấu khí tức của ngươi lại, ta đây liền chứng minh.

Lâm Phong nói, nữ tử cười lạnh, nhưng vẫn nghe theo, đem khí tức che dấu đi. Lập tức thấy Lâm Phong phất tay, trong Tuyết Yêu tháp, bóng dáng Đại Bàng hiện ra tại chiến hạm hư không. Đại Bàng liếc nhìn Lâm Phong một cái, lập tức nhìn qua Đoàn Hân Diệp, vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên, còn có vài phần nghi hoặc. Rất hiển nhiên, nó cũng nhận nhầm người rồi, đang nghi hoặc tại sao Đoàn Hân Diệp lại có mặt nơi đây.

- Tiểu thư làm sao cũng tới Bát Hoang cảnh? Đại Bàng nói nhỏ một tiếng, ánh mắt Lâm Phong nhìn Đại Bàng nói: - Nàng không phải Hân Diệp, đoạn thời gian này ủy khuất ngươi rồi.

Ta đã đáp ứng ngươi không cần ở lại trong Tuyết Yêu tháp, chỉ có lúc thân bất do kỷ. Dứt lời, ánh mắt Lâm Phong lại nhìn về phía nữ tử nói:

- Hiện tại, ngươi hẳn tin tưởng ta rồi chứ.

Ánh mắt nữ tử lóe lên, sắc mặt vẫn cứng ngắc như trước, không nghĩ tới lời Lâm Phong nói thật, Đại Bàng này cũng không biết chuyện vừa rồi xảy ra, nhưng lại cũng nhận nhầm người.

- Nhưng ngươi khinh bạc ta.

Nữ tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong nói.

- Hay ngươi cũng gả cho hắn đi, hắn sẽ phụ trách.

Cùng Kỳ dường như sợ thiên hạ không loạn, thì thầm một tiếng, khiến vẻ mặt Lâm Phong cứng ngắc, hung hăng trừng mắt nhìn Cùng Kỳ:

- Ngươi câm miệng cho ta.

Tên khốn khiếp này còn ngại không đủ loạn à, tu vi cô gái này cực kỳ lợi hại, nếu muốn chiến, hắn có lẽ cũng không phải đối thủ của nàng ta.

- Tiểu tử, cô gái này không tệ, tin tưởng ta.

Hơn nữa, vừa lúc nàng ta và thê tử ngươi diện mạo giống nhau như đúc, không bằng cùng lúc thu vào. Nhớ ngày đó, bản Đế tiêu dao thế gian, có thật nhiều nữ nhân giống nhau. Cùng Kỳ truyền âm nói với Lâm Phong, lại làm Lâm Phong trừng mắt liếc nó một cái.

- Ta cũng không phải là cố ý, nếu ngươi có yêu cầu gì, ta có thể bồi thường.

Lâm Phong nói với nữ tử. Nữ tử nhìn vẻ mặt Lâm Phong, trầm mặc một lát, ngay sau đó lại cười khúc khích ra tiếng, tiếng cười tự nhiên, mị hoặc lòng người.

- Được rồi, sự tình vừa rồi ta đã quên, ngươi còn chưa có nói cho ta biết, ngươi tên là gì.

Nữ tử dường như cố ý dời đi đề tài, hỏi.

- Lâm Phong, ngươi thì sao? Lâm Phong đương nhiên mừng rỡ phối hợp, thu Đại Bàng vào.

- Thu Nguyệt Tâm.

Thân thể nữ tử ngồi xuống, khóe miệng ẩn chứa nụ cười nhạt, cùng hàn ý lạnh như băng vừa rồi, dường như là hai người khác nhau. Lâm Phong ngồi bên cạnh Thu Nguyệt Tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười mỹ lệ kia, hắn vẫn không thể nhìn ra hai người, hoàn toàn giống nhau, chỉ một chữ giống không đủ để hình dung. Chỉ có điều Đoàn Hân Diệp đẹp đơn thuần thiện lương, mà Thu Nguyệt Tâm này, lại đẹp mang theo vài phần quyến rũ. Một gương mặt, hai loại khí chất.

- Ta cùng thê tử của ngươi thật sự giống nhau như thế? Thu Nguyệt Tâm nhìn thấy Lâm Phong nhìn chằm chằm mình, cười dài hỏi.

- Sao lại chỉ giống nhau, ngoại trừ khí chất bất đồng, tướng mạo có thể nói hoàn toàn giống nhau.

- Vậy ngươi có thể sinh lòng bất chính đối với ta hay không!

Thu Nguyệt Tâm cười nhạt nhìn Lâm Phong, khiến Lâm Phong ngạc nhiên một trận. Thật có một chút, hắn sẽ không tự chủ được muốn ôm một chút, hoặc khẽ vuốt đối phương một chút, nhưng loại kích động này bị hắn khắc chế rồi, hắn biết đây là cảm giác của hắn đối với Hân Diệp, mà không phải Thu Nguyệt Tâm.

- Nếu ta gặp phải nguy hiểm, ngươi có thể giúp ta hay không? Thu Nguyệt Tâm vẫn cười như cũ, tiếp tục hỏi Lâm Phong đang sững sờ.

Có được khuôn mặt thanh thuần dịu dàng của Hân Diệp, rồi lại có nụ cười mị hoặc mọi cử động lộ ra khí chất quyến rũ nhè nhẹ, đối với việc hấp dẫn nam nhân, Thu Nguyệt Tâm hiển nhiên hơn hẳn Hân Diệp.

- Có lẽ.

.! Lâm Phong thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phương xa, không biết tại Tuyết Nguyệt nơi xa, Hân Diệp cùng cha mẹ hiện tại thế nào. Lâm Phong cũng muốn mang Hân Diệp theo bên người, nhưng thế giới bên ngoài rất mênh mông, hắn không có bối cảnh dũng mãnh, muốn một người xông xáo thuận theo thiên địa, tất nhiên phải rèn luyện vô số đau khổ, trải qua các loại khảo nghiệm nguy cơ sinh tử, không thích hợp mang theo ai. Chiến hạm hư không không ngừng chạy như bay trên hư không. Ba ngày sau, Thiên Đài, cường giả như mây. Tại Bắc Hoang, Bát Hoang cảnh này, một số người tự nhân thiên phú hùng mạnh, toàn bộ hội tụ nơi này, vì cái gì, toàn bộ đều vì cùng một sự kiện, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận nhóm môn đồ đầu tiên. Ngoại trừ người muốn trở thành môn đồ đến, còn có vô số người muốn đến để xem một lần đại lễ thịnh thế này. Đương nhiên, cũng có người của vô số thế lực khác đến chúc mừng, tán gẫu bày tỏ tâm ý. Thiên Đài thực sự không phải một tòa thành, chỉ là một địa phương lớn nhất trong Thiên Cảnh thành của Bắc Hoang. Nơi này tất nhiên là vị trí tượng trưng, tượng trưng cho thân phận, nghe nói là nơi Thạch Hoàng và Vũ Hoàng cư ngụ của. Nghe đồn, Thiên Đài mười tám ngàn trượng, có mười tám ngàn bậc cầu thang, chỉ có bước trên mười tám bậc cầu thang này, mới coi như chân chính bước lên Thiên Đài. Lên thang trời, nhập Thiên Đài, trở thành môn đồ Hoàng Vũ! Trong Thiên Cảnh thành, hội tụ cường giả Bát Hoang, nơi này là thành thị lớn nhất Bắc Hoang, so với lúc trước càng thêm náo nhiệt không biết bao nhiêu lần. Lúc này, trong hư không Thiên Cảnh thành, một chiến hạm hư không xẹt qua, không ngừng lao như bay, một đường lao thẳng tới Thiên Đài, lúc này chiến hạm hư không mới ngừng lại, chậm rãi hạ xuống mặt đất.

- Đây là lực lượng Hoàng giả!

Ánh mắt Thu Nguyệt Tâm nhìn Thiên Đài trước mặt, trong nội tâm bị rung động thật sâu. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thiên Đài chân chính, sau khi tin tức Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhân môn đồ Hoàng Vũ truyền ra, vị trí Thiên Đài giữa hư không, mới lần đầu tiên hiện ra tại trung tâm Thiên Cảnh thành. Lâm Phong thu chiến hạm hư không vào, hắn và Thu Nguyệt Tâm giống nhau, ánh mắt dại ra, nhìn chăm chú tất cả trước mắt, trong lòng bốn bề dậy sóng, nhiệt huyết cuồn cuộn, rung động không ngừng.

- Thiên Đài mười tám ngàn trượng, mười tám ngàn bậc thang, lên thang trời, nhập Thiên Đài!

Ánh mắt chăm chú nhìn từng bậc cầu thang trước mắt, như cổ đạo hư không, lộ ra tầng khí tức hư ảo. Cổ đạo hư không này rộng chừng vạn mét, đủ để đồng thời chứa vạn người cùng nhau đi lên, bậc cầu thang bóng loáng, bằng phẳng, không ngừng thông suốt lên hư không thâm thúy vô tận, không ai biết trong hư không có cái gì, bọn họ chỉ có thể nhìn thang trời mười tám ngàn trượng, điểm cuối kia, lại như thực như ảo, mờ ảo vô cùng.

- Viêm Đế, Hoàng giả rốt cuộc có được thần thông như thế nào, lại có thể tạo ra thang trời mười tám ngàn trượng.

Lâm Phong hỏi Cùng Kỳ bên cạnh một tiếng. Lại thấy Cùng Kỳ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thang trời, trầm mặc, đứng đó thật lâu không nói gì, cũng không đáp lại Lâm Phong. Viêm Đế ngày xưa lật tay thành mây, hiện giờ đứng chỗ này, nhìn lên thang trời do Hoàng giả tạo ra, loại cảm giác cô đơn này, những người khác không thể nhận thức.

- Ngươi tu luyện cho tốt, tới thời điểm nhất định, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết, không cần tham vọng viển vông!

Sau khi trầm mặc thật lâu, Cùng Kỳ mới đáp lại Lâm Phong một tiếng, làm Lâm Phong không nói gì!