Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 996: Đánh chết Thiên Lâm




- - - Ngươi lại vẫn còn cười được.

Thiên Lâm thiếu gia nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Phong, gã cũng cười, cười cực kỳ yêu dị. Đã đi vào Bát Hoang cảnh, gã thật muốn nhìn xem Lâm Phong còn có thủ đoạn gì nữa.

- Thiên Vũ cảnh tầng bốn.

Lâm Phong nhìn thấu tu vi đối phương. Trong đoạn thời gian này, Thiên Lâm thiếu gia vậy mà lại đột phá Thiên Vũ tầng ba, bước vào Thiên Vũ tầng bốn, mà những người bên cạnh gã, cũng đều giống như gã, toàn bộ đều là cường giả Thiên Vũ cảnh tầng bốn.

- Không có trận pháp để dựa vào, không có Hầu Thanh Lâm bảo hộ, ta xem ngươi lúc này ch.ết như thế nào.

Bước chân Thiên Lâm thiếu gia bước ra, thanh âm lạnh như băng. Ngày đó đánh vào Thiên Trì, sư huynh Vu Tiểu ở đó, nhiều cường giả như vậy, vẫn bị Lâm Phong giết ch.ết vô số người, thậm chí gã cũng thiếu chút nữa tèo luôn, Tiêu Dao môn chủ thì đứt mất một cánh tay. Hiện giờ, tu vi gã bước vào Thiên Vũ cảnh tầng bốn, càng trở nên hùng mạnh, hơn nữa còn đang trong Bát Hoang cảnh, gã muốn cho Lâm Phong một cái ch.ết rất thảm.

- Ngươi dường như quên, thời điểm không có Hầu Thanh Lâm và Vu Tiểu, một môn đồ Hoàng Vũ như ngươi, sử dụng Vũ Hồn đè ép ta, nhưng cuối cùng lại bị ta đánh đến hộc máu, bại trong tay ta.

Sau khi gọi Vu Tiểu đến, một môn đồ Hoàng Vũ rác rưởi như ngươi không nói, còn muốn mượn tay Vu Tiểu giết ta. Như thế nào, những chuyện này chẳng lẽ Thiên Lâm thiếu gia đều quên rồi. Lâm Phong cười nhạt nói, khiến vẻ mặt Thiên Lâm thiếu gia sung huyết, ánh mắt liếc qua người bên cạnh. Bị Lâm Phong vạch trần vết sẹo ngay trước mặt người cùng thế hệ với gã, sắc mặt gã trở nên cực kỳ khó coi.

- Khua môi múa mép, hôm nay, ta sẽ cho ngươi một cái ch.ết cực kỳ khó coi.

Thiên Lâm thiếu gia bước chân ra, sát ý phóng ra ngoài, không giết Lâm Phong, lấy cái gì gỡ gạc lại thể diện.

- Rống.

...rống..... Cuồng phong rít gào giận dữ, Thiên Lâm thiếu gia không có chút do dự nào, phóng thích Vũ Hồn Phong Bạo của mình. Một cỗ lực lược xoắn giết từ trong gió lốc tràn ra, so với ngày trước, càng thêm cường thịnh hơn vài phần. Sau khi bước vào Thiên Vũ tầng bốn, lực lượng Vũ Hồn càng trở nên hùng mạnh.

- Giết!

Hắn giận quát một tiếng, bàn tay huy động, lực lượng triển áp đáng sợ dường như muốn đè nát không gian. Một cỗ gió lốc kinh khủng, ngưng hình trên đầu Lâm Phong. Từng sợi lực lượng xoắn giết gào thét đánh tới Lâm Phong, vô cùng cuồng bá.

- Loại người như ngươi, bởi vì có được Vũ Hồn huyết mạch tiền bối ban cho, coi làm chỗ dựa, chỉ biết lấy lực lượng đè ép của Vũ Hồn đến chiến đấu, làm sao có thể có thành tựu lớn, bỏ đi Vũ Hồn này, ngươi và rác rưởi không khác nhau!

Đôi mắt Lâm Phong lộ ra ý coi thường, thân thể hắn chậm rãi bay lên, vậy mà lại cứng rắn đối chọi với uy áp Vũ Hồn Phong Bạo, thân thể chậm rãi lăng không, nhìn xuống Thiên Lâm thiếu gia.

- Ngày trước ta ẩn giấu thân phận, tham gia Vạn Tông đại hội, ngươi lấy thân phận môn đồ Hoàng Vũ giá lâm Càn Vực, cao cao tại thượng, tự cho mình là đúng, lại không biết bản thân chỉ là mắt cao hơn trán, không có quầng sáng môn đồ Hoàng Vũ cùng Vũ Hồn, ngươi tính là cái gì, ngươi thực sự nghĩ rằng ngày đó, ta không giết được ngươi sao? Ánh mắt Lâm Phong nhìn xuống Thiên Lâm thiếu gia, trong biểu tình tản ra một chút sát ý.

- Ta hiện tại liền nói cho ngươi biết, môn đồ Hoàng Vũ ban cho ngươi hào quang, cũng khiến ngươi bi ai đến cỡ nào.

Tiếng nói Lâm Phong vừa dứt, một cỗ huyết mạch mạnh mẽ tràn ngập toàn thân. Lúc này đây, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lộ ra lực lượng vô cùng vô tận, giữa hư không, thế nhưng lại có thanh âm huyết mạch gào thét mơ hồ truyền ra, như sóng biển cuộn trào, cuồng phong rống giận, chấn động khiến vẻ mặt đám người Thiên Lâm thiếu gia đều hơi có chút cứng ngắc. Từng sợi lực lượng gió lốc hướng tới, đè ép Lâm Phong, nhưng mà Thiên Lâm thiếu gia hoảng sợ phát hiện ra, trên người Lâm Phong như có một cỗ lực lượng vô hình đáng sợ đang gào thét. Từng sợi lực lượng gió lốc không ngờ lại không thể áp bách được thân thể hắn, bị ngăn cách trên hư không. Cảnh tượng này khiến sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia trở nên khó coi, lực lượng huyết mạch? Lâm Phong sao có được lực lượng huyết mạch đáng sợ như vậy.

- Ta không tin giết không ch.ết ngươi.

Vẻ mặt Thiên Lâm thiếu gia băng hàn, đồng thời, trên người, một cỗ lực lượng huyết mạch điên cuồng phóng thích. Trong khoảnh khắc, gió lốc bùng lên, cả phiến không gian cát bay đá chạy, cuồng phong cắt qua thân người giống như từng lưỡi dao sắc bén. Trên đỉnh đầu Lâm Phong, Vũ Hồn Phong Bạo đáng sợ đang gào thét, rít gào, điên cuồng xoay tròn, dường như muốn xoắn giết, đè ép tất cả.

- Giết!

Thiên Lâm thiếu gia quát một tiếng, gió lốc k.hủng bố áp bách tới, thiên địa dường như cũng muốn sụp đổ, uy áp gió lốc vô tận muốn cắn nát cả không gian. Vươn bàn tay, trong đêm đen, quang hoa lóe lên, một chút ánh sáng hắc ám nở rộ trong đêm tối, lộ ra lực lượng phong ấn đáng sợ, thiên địa cuồn cuộn, một cỗ đại đạo tự nhiên, ngưng tụ giữa bàn tay Lâm Phong. Lúc này, tay hắn dường như dẫn dắt được lực lượng tự nhiên, hắn khống chế xu thế tự nhiên của cả mảnh không gian này trong tay. Lực lượng huyết mạch sôi trào, Lâm Phong lẳng lặng cảm thụ lực lượng huyết mạch đáng sợ đang truyền vào lòng bàn tay, Lâm Phong có cảm giác, một chưởng này dường như có thể xuyên thủng trời, huyết mạch khiến hắn trở nên hùng mạnh, tự tin. Sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia ngày càng khó coi, Vũ Hồn Phong Bạo phóng thích đến mức mạnh nhất, nhưng gã vậy mà lại cảm giác được trên đỉnh đầu Lâm Phong có một cỗ lực lượng vô hình chống đỡ Vũ Hồn Phong Bạo, khiến Vũ Hồn khó có thể đè ép xuống. Tại sao có thể như vậy, Lâm Phong tại sao lại đột nhiên trở nên hùng mạnh như vậy, so với thời điểm chiến đấu cùng gã lúc trước thì dũng mãnh hơn hẳn!

- Ngươi thật đáng thương hại!

Lâm Phong nhìn sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia thay đổi không ngừng, lạnh lùng mà nói:

- Ngày xưa nếu không phải ta cần ẩn giấu thân phận, có rất nhiều thủ đoạn đều không thể sử dụng, thì giết ngươi dễ như trở bàn tay, ngươi còn kém xa Cừu Quân Lạc!

Lời nói của Lâm Phong vừa dứt, bàn tay của hắn đã triển khai, mạnh mẽ đánh ra hư không.

- Ầm ầm!

!! Hư không truyền ra một tiếng động trầm đục, một cỗ lực lượng mênh mông vô cùng vô tận mang theo xu thế tự nhiên đáng sợ, cuồn cuộn tràn ra, sóng khí vô hình gào thét quay cuồng, dường như muốn bao trùm cả Vũ Hồn Phong Bạo. Đồng thời, trong nháy mắt, một cỗ xu thế phong ấn đáng sợ, ngưng tụ thành hình!

- Ầm!

Thanh âm nặng nề truyền ra, uy áp vô hình bao phủ hư không, Thiên Lâm thiếu gia hừ một tiếng buồn bực, sắc mặt trở nên trắng bệch. Vũ Hồn của gã bị một chưởng Lâm Phong đánh lên, bay ra khỏi khoảng không, thậm chí còn có một cỗ lực lượng phong ấn đáng sợ, trói buộc chặt Vũ Hồn hắn. Lâm Phong đứng trên hư không, quan sát Thiên Lâm thiếu gia, vẻ mặt hờ hững, rét lạnh, như một pho tượng thần, coi thường sinh linh.

- Môn đồ Hoàng Vũ, nực cười!

Thanh âm Lâm Phong vang lên, bước chân lập tức nhảy về phía Thiên Lâm thiếu gia. Một bước này khiến lòng hắn hơi chùng xuống, gã thế nhưng lại cảm nhận được một cỗ hàn ý khôn cùng xâm nhập vào lòng, quá lạnh.

- Giết, giết hắn!

Thiên Lâm thiếu gia nổi giận, gầm lên một tiếng, thân thể lui về phía sau, những người đi cùng gã, vẻ mặt nghiêm túc, sát ý nở rộ, trong nháy mắt toàn bộ đều phóng xuất ra lực lượng Vũ Hồn của mình.

- Các hạ, việc này đến đây bỏ qua đi!

Một người nói với Lâm Phong, lại thấy Lâm Phong lạnh lùng liếc nhìn y một cái, tiếp tục giẫm chân đi trong hư không, đi về phía Thiên Lâm thiếu gia, lạnh lùng nói:

- Giết ta không thành, lại muốn ta dừng tay, buồn cười!

- Nếu các hạ tiếp tục như vậy, liền đi ch.ết đi!

Vẻ mặt người nọ biến lạnh, bọn họ đồng thời đánh tới Lâm Phong, năm người, không tin giết không nổi Lâm Phong.

- Rống.

.... Trong giây lát Lâm Phong hé miệng, một tiếng hét giận dữ, khí tức ma đạo đáng sợ ngút trời, dường như có từng bóng ma ảnh đuổi giết mà ra, cuồng ma hét giận dữ, rung động lòng người, thậm chí mang theo một chút thanh âm của rồng. Một tiếng ầm vang, thân thể những người đó đều hơi cứng lại, ngay sau đó đã nhìn thấy Lâm Phong sải bước tới, song chưởng đáng sợ lạnh như băng kia lại lần nữa chậm rãi đuổi giết vươn ra.

- Ầm.

.. tạch!!! Thiên địa phát ra thanh âm trầm nặng, cũng không mãnh liệt, nhưng thân thể những người kia đột nhiên run lên, ngay sau đó vô lực bay lên, rơi xuống khoảng không, một chưởng, toàn bộ, ch.ết!!! Thân thể mấy người đều rơi xuống đất, lộ ra bóng người Thiên Lâm thiếu gia trốn phía sau. Nhìn thấy đồng bọn tử vong, trái tim gã cũng co quắp, sắc mặt đều có vẻ ngốc trệ, dường như không thể tin được. Cuồng ma rít gào, ma, kia là ảo ảnh ma tôn!!

- Là ngươi, ngày đó là ngươi!

Thiên Lâm thiếu gia hô lên với Lâm Phong, thời điểm Nghiệp Hư Chi Viêm bị cướp xuất hiện một ma ảnh, đó là Lâm Phong!

- Chính là ta, ta đã nói rồi, nếu không phải vì ẩn giấu thân phận, giết môn đồ Hoàng Vũ như ngươi, dễ như trở bàn tay!

Trong bàn tay Lâm Phong, một luồng khí tức ma đạo quay cuồng không dứt, Thiên Lâm thiếu gia hoảng sợ, xoay người, điên cuồng bỏ chạy. Bàn tay Lâm Phong vũ động giữa hư không, từng luồng lực lượng ma đạo đáng sợ đan vào nhau, hình thành đồ án sát phạt, nhìn bóng lưng Thiên Lâm thiếu gia, Lâm Phong phun ra một thanh âm băng bàn.

- Cấm Sát!

Tiếng nói vừa dứt, ma cấm thuật nở rộ, cấm sát tất cả, thân thể Thiên Lâm thiếu gia run lên, ngay sau đó không thể di chuyển được nữa, từ trong hư không rơi xuống, ch.ết!