Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 992: Long phách làm dẫn




- - Viêm Đế.

Thần sắc Long ảnh cứng lại, Đại Đế, cường giả đáng sợ. Lúc này, khí chất Cùng Kỳ quá bá đạo uy nghiêm, khí chất lăng vân thiên hạ siêu phàm, khiến Long ảnh không tự chủ được tin tưởng nó là Đại Đế. Mặc dù Đại Đế đã ngã xuống, nhưng ai có thể dự đoán được tương lai của nó, chỉ cần nó khôi phục lại tu vi, sẽ chân chính trở thành một cường giả đáng sợ. Dù Long ảnh thời kỳ toàn thịnh cũng bị đối phương phất tay một cái đã giết được.

- Ngươi có thể bảo đảm, bảo hộ hài nhi ta bất tử.

Ánh mắt yêu Long dừng trên người Cùng Kỳ.

- Bản đế dùng thân phận Viêm Đế cam đoan với ngươi, chỉ cần có cơ hội, nhất định khiến hài nhi ngươi sống lại.

Thần sắc Cùng Kỳ trang nghiêm, khiến người ta không tự chủ tin tưởng nó. Long ảnh trầm mặc, thân thể nó giờ càng thêm hư ảo, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

- Ngao.

... Ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, nó không có lựa chọn, chỉ có thể đánh cuộc một lần. Viêm Đế dùng thân phận Đại Đế để cam đoan, tuy không tuyệt đối nhưng nó có thể làm gì. Giết Nhân loại và Viêm Đế, giống như Viêm Đế nói, mặc dù nó lấy hài nhi từ cơ thể Lâm Phong ra, thì vẫn không tránh được tai họa, không có một chút cơ hội nào, tin tưởng Viêm Đế còn có một tia cơ hội. Nó không có lựa chọn.

- Ta tin tưởng ngài, xin ngài bảo hộ hài nhi ta bất tử.

Long ảnh cúi đầu với Viêm Đế, vì hài nhi mình, thủ hộ hài nhi vô số năm, nó nhất định phải cúi đầu, nếu không có lựa chọn, chỉ có thể tin tưởng.

- Giúp người thì giúp tới cùng, ngươi không còn máu huyết niêm phong, Long phách ngươi bất cứ lúc nào cũng có khả năng tán đi, không bằng trợ giúp hắn, đem máu huyết của ngươi dẫn vào thân thể hắn, dùng Long phách của ngươi trợ giúp hắn luyện hóa máu huyết.

Long phách ngươi cũng dung nhập vào huyết mạch của hắn, như vậy, ngươi vĩnh viễn thủ hộ hài nhi của mình. Thanh âm Viêm Đế trang nghiêm, Lâm Phong nghe vậy cảm thấy ngạc nhiên, tên này…Chẳng những ngăn cản sát ý của Long ảnh, thậm chí còn muốn Long ảnh giúp mình, thành tựu huyết mạch cho mình. Lâm Phong phát hiện mình muốn cúi lạy lão hỗn đản kia rồi, tên này hiện giờ thay đổi thành một người hoàn toàn khác.

- Đại Đế dù sao cũng là Đại Đế, xem ra sau này mình nên đối xử tốt với lão hỗn đản này một chút.

Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, nếu Viêm Đế biết ý nghĩ này của Lâm Phong không biết có chụp ch.ết hắn hay không, Lâm Phong lại muốn đối xử tốt với nó một chút.

- Làm như vậy, hắn sẽ nhận ân huệ của ngươi, tất sẽ ghi nhớ, chiếu cố tốt hài nhi cho ngươi.

Viêm Đế tiếp tục nói. Đầu Long ảnh hơi hạ xuống, lại lần nữa khom người với Viêm Đế:

- Hài nhi của ta, xin nhờ ngài.

Nói xong, ánh mắt của nó nhìn về phía Lâm Phong, đột nhiên gào to một tiếng, trong khoảnh khắc, toàn bộ Long huyết bám vào trên người nó, cả huyết trì trở nên trống rỗng.

- Ngao… Dường như mang theo một tia đau buồn gào thét, Long ảnh dần dần trở nên hư ảo, mang theo máu huyết của nó cưỡng ép xông vào cơ thể Lâm Phong, khiến thân thể Lâm Phong hung hăng run rẩy.

- Đối xử tử tế hài nhi của ta.

Một tiếng nói vang lên trong đầu Lâm Phong, tiếng ầm vang truyền ra, máu trong người hắn lại sôi trào, lần này cảm giác hoàn toàn khác, hắn có thể cảm nhận lực lượng huyết mạch của mình lột xác, điên cuồng lột xác. Long ảnh dùng Long phách dung nhập vào huyết mạch Lâm Phong, dùng Long phách cuối cùng, trợ giúp Lâm Phong hấp thu máu huyết của nó, thành tựu huyết mạch cho hắn.

- Ầm vang.

.. Trên cung điện truyền ra một tiếng nổ vang to lớn, nó đã sụp đổ rất nhiều, một đạo lực lượng đáng sợ chấn động mảnh không gian thu hẹp này, dường như muốn chôn vùi nó.

- Cuối cùng đã tới.

Thần sắc Cùng Kỳ và Lâm Phong ngưng lại, động tĩnh nơi này lớn như vậy, Long khiếu vang trời, từng trận rồng ngâm, không hấp dẫn người bên ngoài mới lạ. Chỉ có điều, những người đó còn vội vàng tranh đoạt yêu hạch, nên không có thời gian để ý tới. Hiện tại không biết yêu hạch đã bị người cướp đi chưa? Cùng Kỳ hé miệng, phun ra một ngọn lửa, bao trùm thân thể Lâm Phong, xóa sạch Long khí bám trên người hắn.

- Mau lên đi, chờ ta hủy diệt dấu vết ở đây.

Cùng Kỳ nói với Lâm Phong, Lâm Phong gật đầu, thân thể phóng lên cao. Toàn thân Cùng Kỳ phóng ra ngọn lửa đáng sợ, bao phủ mảnh không gian thu hẹp này, xóa sạch Long khí bên trong. Hiện giờ nếu bị người phát hiện, không tận mắt nhìn thấy, cũng không ai biết nó và Lâm Phong chiếm được gì.

- Ầm ầm.

.. Đại điện bị phá vỡ, hoàn toàn sụp đổ, tâm niệm Lâm Phong khẽ động, thu Phong Ma Thạch lại. Giờ phút này, huyết mạch trong cơ thể hắn mạnh mẽ sôi trào, nhưng hắn cố gắng che dấu, đứng bất động trên mặt đất. Đại điện hoàn toàn sụp đổ, trên không xuất hiện nhiều thân ảnh. Những người này đều là cường giả Thiên Vũ, ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm Lâm Phong và Cùng Kỳ, trong mắt lộ thần sắc bất thiện. Nhìn lên hư không, yêu hạch phóng thích yêu mang đáng sợ, trận chiến tranh đoạt yêu hạch chưa xong, khó trách vừa rồi không có người để ý tới tiếng rồng ngâm trong đại điện. Mặt khác, nước Ô giang lại lần nữa chảy ngược lại, ảo ảnh yêu Long giữa hư không cũng biến mất, dường như xé mây nhìn thấy ánh mặt trời, rất nhiều người có thể bước vào trong. Nhưng không có bao nhiêu người có thể tranh đoạt yêu hạch, nhìn chằm chằm vào yêu hạch đều là cường giả cấp bậc Tôn Vũ.

- Hai vị, chiếm được gì, giao ra đây.

Một người mở miệng nói với Cùng Kỳ và Lâm Phong, ánh mắt lạnh lùng.

- Các ngươi muốn đoạt thì vào đó mà đoạt, hai người chúng ta chỉ là Thiên Vũ cấp thấp, chỉ tìm kiếm một ít ưu đãi trong đống hoang tàn, có thể đoạt được gì.

Ngón tay Cùng Kỳ chỉ hướng đại chiến trên hư không, nhưng đám người cười lạnh, nếu có thể tranh đoạt, bọn họ cũng không đứng đây.

- Vừa rồi tất cả mọi người đều nghe có tiếng Long ngâm và Long khiếu, các ngươi nói mình không đoạt được bảo vật, ai tin tưởng.

Đám người đó cười lạnh.

- Đó là tiếng rồng gầm ẩn chứa trong Long lân, các ngươi không tin có thể qua đó nhìn, Long lân yêu Long ẩn chứa uy thế đáng sợ, tiếng gầm có thể giết ch.ết người, hai người chúng ta không dám chạm vào.

Cùng Kỳ chỉ về phía Long lân, ánh mắt đám người lộ vẻ hoài nghi, không tin tưởng lắm.

- Ta thử xem.

Lúc này, thân hình một người lóe lên, hướng về phía Cùng Kỳ chỉ, đem đống hoang tàn mở ra, quả nhiên phát hiện nơi đó có từng miếng Long lân to lớn, khuôn mắt gã lộ ra vẻ mừng như điên, vươn tay mạnh mẽ chộp về phía Long lân.

- Ngao.

... Âm thanh giận dữ đáng sợ vang lên, không nghi ngờ gì, người nọ trong nháy mắt bị chấn ch.ết, khiến đôi mắt của đám người cứng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cùng Kỳ.

- Ta nói rồi trong Long lân ẩn chứa âm thanh chấn ch.ết người, do gã tham lam, ta cũng không lừa gạt mọi người.

Mái tóc màu đỏ của Cùng Kỳ tung bay, tiếp tục mở miệng nói. Lâm Phong an tĩnh đứng một bên, hắn biết hiện tại không phải lúc an tĩnh, nhưng phản ứng trong cơ thể hắn quá mức mãnh liệt, nếu không phải hắn toàn lực áp chế, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ phát hiện lực lượng huyết mạch trong cơ thể hắn đang gào thét. Những người đó nhìn chằm chằm Cùng Kỳ, Cùng Kỳ quả thực đã nhắc, chỉ có điều người nọ quá kích động khi nhìn thấy Long lân, bị chấn ch.ết, không trách Cùng Kỳ được.

- Tạm thời tin các ngươi.

Người kia mở miệng, cũng hướng về phía Long lân. Nếu đã phát hiện bảo vật, không ai để ý đến sinh tử Lâm Phong và Cùng Kỳ, tuy rằng bọn họ không nhất định đoạt được bảo vật này. Đám người trong hư không rời đi, duy chỉ còn lại trung niên có vẻ mặt âm hiểm vẫn như cũ nhìn chằm chằm Lâm Phong và Cùng Kỳ, ánh mắt liên tục lóe lên, ngẫu nhiên lộ ra hàn ý nhè nhẹ.

- Ngươi muốn gì? Cùng Kỳ nhìn chằm chằm vào bóng người chưa rời đi, lạnh lùng nói.

- Bất kể các ngươi có bảo vật hay không, giết các ngươi, tự nhiên sẽ biết.

Người này lạnh lùng cười, thân ảnh lóe lên, mạnh mẽ giết về phía Lâm Phong.

- Ngươi muốn ch.ết.

Cùng kỳ giận quát một tiếng, thân ảnh lóe lên, tóc đỏ cuồng bá bay múa, một ngọn lửa đáng sợ phóng ra. Sắc mặt người nọ đại biến, đột nhiên xoay người, nhìn ngọn lửa đáng sợ bao phủ bản thân, ngọn lửa nhìn như hư huyễn trong nháy mắt bao phủ thân thể gã.

- A.

.... Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, trên mặt người nọ lộ ra vẻ sợ hãi, ngọn lửa hư ảo này bao vây thân thể gã, thiêu đốt thân thể gã thành hư ảo trong nháy mắt, tan thành mây khói, không để lại chút gì. Cùng Kỳ đến bên người Lâm Phong, thấp giọng mắng:

- Ngươi là tên hỗn đản, nhanh lên một chút, được nhiều lợi ích như vậy, lại vẫn phải để bản Đế bảo hộ ngươi, buồn cười.

Cùng Kỳ rất buồn bực, lợi ích đều bị Lâm Phong thu, mà bây giờ nó còn phải bảo hộ thằng nhóc này. Lâm Phong không nói gì, hắn cũng muốn nhanh rời khỏi đây.