Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 977: Xé rách da mặt




- -

- Chỉ là một con súc sinh lại dám hồ ngôn loạn ngữ.

Cừu Quân Lạc lạnh lùng nói, Thiên yêu Cùng Kỳ này dám phá hoại thanh danh

của Dương Tử Diệp, việc này nếu lan truyền ra ngoài, bọn họ không dám mặt

mũi nào nhìn người Dương gia.

- Ta hồ ngôn loạn ngữ, vậy các ngươi nhiều đệ tử đại gia tộc như vậy, vì sao lại

truy sát đồng bọn của ta.

Nực cười, đồng bọn ta trên hoang đảo cứu thiên kim

Dương gia, hai người tình đầu ý hợp, có chuyện mây mưa, các ngươi ghi hận

trong lòng, mới từ Dương gia đuổi giết đến đây, không khỏi quá mức vội vàng

đi.

Cùng Kỳ to gan lớn mật, hồ ngôn loạn ngữ, không hề cố kỵ, khiến Lâm Phong

xấu hổ, tên khốn khiếp này muốn làm gì...

- Ngụy đế!

Lâm Phong truyền âm nói, Cùng Kỳ không để ý tới hắn nói:

- Tiểu tử yên tâm đi, bản Đế mang ngươi trở về đại lục, nói thế nào cũng không

để ngươi chịu ủy khuất, những thứ Dương gia tặng cho ngươi, bản Đế cam đoan

giúp ngươi đòi lại.

Lâm Phong đảo tròng mắt trắng dã, tên khốn khiếp này không biết có phải uống

lộn thuốc hay không, sau khi tiến vào Bát Hoang cảnh trở nên rất hưng phấn.

- Nghiệt súc, nói bậy nói ba, dám nói xấu Tử Diệp tiểu thư!

Sắc mặt năm người đều trầm xuống, trên người lộ ra sát khí.

- Ngươi mới là súc sinh, vì một nữ nhân làm nô bộc cho Dương gia, bị người nô

dịch, tên đáng thương, nữ nhân kia không có cảm tình với các ngươi, chỉ lợi

dụng các ngươi mà thôi.

Cùng Kỳ nhìn năm người, cảm nhận sát ý trên người năm người, lạnh lùng nói:

- Động thủ đi, giết chúng ta, không ai biết chuyện mây mưa trên hoang đảo nữa.

Sắc mặt đám người Cừu Quân Lạc trắng bệch, vô cùng khó coi. Giờ phút này,

bọn họ không biết làm thế nào, động thủ đánh ch.ết Lâm Phong và Cùng Kỳ cũng

khó. Nếu hắn thực sự giết bọn chúng, thanh danh Dương Tử Diệp sẽ bị tổn hại,

bọn họ giết người bịt miệng, nếu nói như vậy…bọn họ đừng nghĩ tới việc Dương

gia cảm tạ, cho dù muốn vào cửa Dương gia cũng khó.

Không nghĩ gặp phải con yêu thú khốn kiếp như vậy, ăn nói lung tung, cái gì

cũng dám nói.

Lâm Phong nhìn sắc mặt khó coi của đối phương, kinh ngạc nhìn Cùng Kỳ, tên

khốn khiếp này đang đùa giỡn với đối phương.

- Quân Lạc huynh, các ngươi làm gì vậy?

Lúc này, xa xa có hai đạo thân ảnh bay tới, rõ ràng là huynh muội Dương thị,

Dương Tử Lam và Dương Tử Diệp.

Chỉ thấy giờ phút này, sắc mặt Dương Tử Diệp vô cùng khó coi, không nghĩ con

yêu thú Cùng Kỳ bên cạnh Lâm Phong lại phá hoại thanh danh của nàng. Tuy

nhiên, khuôn mặt Dương Tử Lam vẫn nở nụ cười ôn hòa, nhìn không ra dị

thường.

- Lâm huynh, ta không nghĩ đám người Quân Lạc huynh lại để ý tới chiến hạm

hư không của Tử Diệp như vậy, mong Lâm huynh chớ trách bọn họ.

Dương Tử Lam ôn hòa nói với Lâm Phong:

- Lâm huynh trên hoang đảo trợ giúp Tử Diệp, mang Tử Diệp trở về Dương gia.

Dương gia vô cùng cảm kích, Lâm huynh thích chiến hạm hư không, tự nhiên

tặng Lâm huynh, Quân Lạc huynh, sao các người lại tự ý đối phó Lâm huynh

vậy?

Đám người nghe thế dường như hiểu ra, chỉ có điều chuyện phát sinh thế nào,

bọn họ vẫn không rõ.

Thần sắc Lâm Phong lãnh đạm nhìn Dương Tử Lam, diễn quá giỏi, có thể thản

nhiên diễn như thế thật khiến người ta khâm phục. Hơn nữa, chỉ một câu đã chụp

mũ lên đầu mình, khiến người ta nghĩ Lâm Phong h.am muốn chiến hạm hư

không của Dương Tử Diệp nên đám người Cừu Quân Lạc mới đuổi giết hắn.

- Dương huynh, người này ỷ mình có ân với Tử Diệp, không ngờ đê tiện, muốn

đoạt chiến hạm hư không của Tử Diệp, Dương gia đại lượng không chấp, nhưng

chúng ta không nhịn được.

Đám người Cừu Quân Lạc sao lại không biết phối hợp, hai bên kẻ xướng người

họa, biến Lâm Phong thành kẻ đê tiện, vô sỉ, ham muốn chiến hạm hư không.

Lâm Phong lạnh lùng nhìn đám người ra vẻ đạo mạo, đám đệ tử đại gia tộc đều

là những kẻ âm u giả dối, thậm chí còn vô cùng âm hiểm.

- Thấy chưa, ngươi cho rằng những tên đó đuổi giết ngươi mà Dương gia không

biết sao, ngay cả nữ nhân được ngươi cứu cũng im lặng, cho nên ngươi không

cần phải khách khí.

Cùng Kỳ truyền âm với Lâm Phong, thần sắc Lâm Phong bình tĩnh, thậm chí

khuôn mặt của hắn nở nụ cười thản nhiên.

Hắn nhìn thấy không ít kẻ nham hiểm trên thế gian, thói đời vốn như thế, chỉ có

điều hắn đã quá xem trọng Dương thị, kỳ thật cũng giống vậy mà thôi.

- Dương thiếu gia, Dương Tử Diệp tiểu thư.

Lúc này Lâm Phong cười một tiếng, khiến thần sắc huynh muội Dương Tử Lam

ngưng tụ, lập tức Dương Tử Lam cười nhìn Lâm Phong:

- Lâm huynh có gì chỉ bảo.

- Lâm mỗ muốn hỏi mấy vấn đề, chẳng biết có được không?

Lâm Phong nói.

- Lâm huynh cứ hỏi.

Dương Tử Lam khách khí nói.

- Ta hỏi Dương tiểu thư trước.

Lâm Phong cười nhạt, nhìn Dương Tử Diệp nói:

- Xin hỏi Dương tiểu thư, trong Hoang Hải, chiến hạm hư không của ngươi bị

rơi, hơn nữa thuộc hạ làm phản, đánh ngươi bị thương, thậm chí thiếu chút nữa

làm nhục ngươi, có phải thế không?

- Đúng, nhưng bọn chúng không thành công.

Dương Tử Diệp lập tức trả lời.

- Đúng, bọn chúng không thành công nhưng Dương tiểu thư rõ ràng bị thương,

không địch nổi đối phương, vì sao bọn chúng không thành công?

Lâm Phong lại hỏi.

- Là ngươi cứu ta.

Dương Tử Diệp trầm mặt nói.

- Đúng vậy, là ta cứu ngươi.

Lâm Phong cười nhạt, mọi người hiểu ra, thì ra là thế, Lâm Phong trên hoang

đảo cứu Dương Tử Diệp, Dương gia tiểu thư không ngờ thiếu chút nữa bị thủ hạ

làm nhục, tin tức này thật chấn động.

- Ta lại hỏi Dương tiểu thư, Lâm mỗ trên hoang đảo, có hành động quấy rối nào

với tiểu thư không?

- Tất nhiên không.

Dương Tử Diệp vội vàng trả lời.

Lâm Phong cười nhẹ, đối với việc liên quan tới danh dự của nàng, nàng trả lời

rất nhanh.

- Vậy, chiến hạm hư không của Dương tiểu thư bị hỏng, sao ngươi có thể trở về

Bát Hoang cảnh, trở về Dương gia.

Lâm Phong tiếp tục hỏi.

Sắc mặt Dương Tử Diệp không được tốt lắm, nhưng vẫn trả lời:

- Là ngươi sửa chữa chiến hạm hư không, mang ta về Dương gia.

- Ha ha, cảm ơn Dương tiểu thư đã kể lại mọi chuyện.

Ánh mắt Lâm Phong từ từ đảo qua, dừng trên người Dương Tử Lam, nói:

- Hiện tại ta muốn hỏi Dương thiếu gia, nếu không có ta, chiến hạm hư không

của Dương tiểu thư chỉ là một kiện phế vật, bị vứt bỏ trên hoang đảo.

Hơn nữa,

Dương tiểu thư cũng không có khả năng vượt hoang hải, trở lại Dương gia,

Dương thiếu gia thấy ta nói đúng không?

- Ân tình của Lâm huynh đối với Tử Diệp, Dương gia nhớ rõ.

Dương Tử Lam ôn hòa nói.

Lâm Phong cười lạnh trong lòng, tiếp tục nói:

- Chiến hạm hư không bị hỏng do ta sửa chữa lại, nếu ta rời đi, chiến hạm hư

không là của ta, Dương tiểu thư tiếp tục bị vây khốn trên hoang đảo.

Nhưng ta

không làm như vậy, ta mang Dương tiểu thư thoát khỏi hoang đảo, chiến hạm hư

không thuộc về ta, có đúng không?

- Đó là điều tất nhiên.

Dương Tử Lam vẫn như trước mỉm cười, nhưng trong lòng sinh sát ý, hận không

thể lập tức chặn miệng của Lâm Phong lại.

- Vậy ư, nhưng vì sao từ miệng Dương thiếu gia kể lại, lại không giống như vậy.

Thần sắc Lâm Phong đột nhiên lạnh xuống, trào phúng nói:

- Ta mang Dương tiểu thư về Dương gia, kết quả nhận đãi ngộ gì, Dương thiếu

gia nói ta ham muốn chiến hạm hư không của Dương tiểu thư, sau đó lại dùng áo

nghĩa chi tinh để đuổi ta đi, Dương thiếu gia coi ân nhân cứu mạng của Dương

tiểu thư là gì?

- Lâm huynh đã hiểu lầm, ta cũng chỉ muốn tận tâm tận ý, tạ ơn Lâm huynh trợ

giúp Tử Diệp.

Nụ cười trên khuôn mặt Dương Tử Lam dần biến mất.

- Vậy sao? Ta vừa mới ra khỏi Dương gia, vì sao những tên này đã truy đuổi ta,

trực tiếp hạ sát thủ với ta, Dương thiếu gia giải thích như thế nào?

Lâm Phong bức bách hỏi.

Lúc này mọi người xì xào bàn tán, rốt cuộc mọi người cũng biết tiền căn hậu quả

của chuyện này.

- Ta cũng không ngờ đám người Quân Lạc huynh lại coi trọng Tử Diệp như vậy,

thậm chí vì chiến hạm hư không mà đuổi tới đây, đều trách Dương mỗ.

Dương Tử Lam nhìn Lâm Phong, mặc dù nói trách y nhưng trong giọng nói

không có ý xin lỗi.

- Vậy sao?

Lâm Phong cười lạnh với Dương Tử Lam, lập tức thanh âm hoàn toàn lạnh

xuống:

- Chuyện đã rõ ràng, không cần ngụy trang nữa, không phải ngươi cố ý xúi giục

bọn chúng, bọn chúng làm sao biết chuyện về chiến hạm hư không, không có sự

ngầm đồng ý của các ngươi, bọn chúng dám đuổi giết ta sao? Dương gia các

ngươi lấy oán trả ơn, còn làm bộ làm tịch, khiến cho người ghê tởm.

Hiện tại,

chuyện đã rõ, các ngươi cũng không cần ngụy trang nữa, tới động thủ giết ta đi!

- Dương gia, Dương thị, một thế gia tốt thật.

Lời Lâm Phong lộ ra ý trào phúng nồng đậm, hoàn toàn xé rách da mặt.