Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 970: Dương thị và Hiên Viên thị




- - Giữa hoang hải vô tận, trên hoang đảo không có người, một đạo quang hoa rực rỡ xẹt qua hư không, mạnh mẽ đáp xuống hoang đảo.

- Ầm vang!

Một tiếng nổ k.hủng bố truyền ra, khiến cả hoang đảo nhè nhẹ rung chuyển. Phía trên sườn dốc hoang đảo, cát bụi tung bay, nơi đó xuất hiện môt cái hố cực sâu, giống như có đồ vật gì đó chui vào bên trong. Bên cạnh hố sâu, còn lại vài bóng người, người cầm đầu là một vị nữ tử xinh đẹp. Giờ phút này, sắc mặt nàng vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hố sâu. Phía sau nữ tử, có hai vị thanh niên, dường như là hộ vệ của nàng.

- Đi ra.

Tâm niệm nữ tử khẽ động, một đạo quang hoa phát ra, một chiến hạm cỡ nhỏ. Tuy nhiên, giờ nó tàn tạ không chịu nổi. Thân ảnh hai vị thanh niên lóe lên tiến về phía trước, nhìn chiến hạm hư không, sắc mặt không được tốt lắm.

- Tiểu thư, mặc dù người còn có thể khống chế nó phi hành nhưng quầng sáng bảo hộ đã không còn, chúng ta không thể từ hoang hải trở về Bát Hoang cảnh nữa.

Hơn nữa, hiện tại muốn chiến hạm phi hành cũng là một vấn đề. Hai người quay đầu liếc mắt nhìn nữ tử xinh đẹp, ánh mắt không ngừng suy tư, đang tự hỏi làm thế nào mới có thể trở về Bát Hoang cảnh. Sắc mặt nữ tử xinh đẹp càng ngày càng trầm xuống, không trở về được? Chẳng lẽ nàng bị vây trên hoang đảo này?

- Phế vật, một đám phế vật.

Nữ tử lạnh lùng nói:

- Bất kể thế nào, nghĩ biện pháp cho ta, trong vòng một tháng, ta nhất định phải trở về Bát Hoang cảnh.

- Tiểu thư, chiến hạm hư không này không chống đỡ được hoang khí lực, chúng ta không có khả năng trở về, trong vòng một tháng căn bản không thể, chỉ có chờ cường giả gia tộc đến tìm thôi.

Thanh niên trầm mặt nói, không có quầng sáng áo nghĩa bảo hộ chiến hạm, sao có thể trở về.

- Đợi gia tộc tới tìm? Sắc mặt nữ tử trắng bệch, vô cùng khó coi: - Chẳng lẽ ngươi không biết hoang hải rộng lớn bao nhiêu, hoang đảo hoang vu này, muốn đợi gia tộc tìm thì đến khi nào, có lẽ vĩnh viễn không tìm thấy.

- Vậy tiểu thư muốn chúng ta làm gì? Sắc mặt thanh niên cũng âm trầm xuống.

- Nghĩ biện pháp, trong vòng một tháng, ta nhất định phải trở về Bát Hoang cảnh.

Nữ tử xinh đẹp lạnh lùng nói. Hai tên thanh niên liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lóe lên, dường như hiểu rõ ý đối phương. Đứng dậy, hai người từ từ xoay người, ánh mắt nhìn nữ tử xinh đẹp.

- Hả? Thần sắc cô nàng cứng lại, nhìn hai người có chút không đúng.

- Tiểu thư, lúc bỏ chạy chúng ta đã thông tri gia tộc, trong một tháng, gia tộc có lẽ không tìm thấy nơi này, nhưng sớm hay muộn cũng có một ngày gia tộc tìm thấy hoang đảo này.

Một người lạnh lùng nói.

- Mà ý của tiểu thư, lại muốn trong vòng một tháng phải trở về Bát Hoang cảnh.

Ngày khác gia tộc tìm thấy, hai người chúng ta chỉ sợ chắc chắn phải ch.ết, đúng không? Một người khác tiếp lời, khiến nữ tử hơi lùi về sau.

- Ta không có ý đó, chỉ hy vọng hai người các ngươi nhanh nghĩ biện pháp để cho ta mau chóng trở lại Bát Hoang cảnh thôi.

Nữ tử xinh đẹp dường như biết vừa rồi mình có chút nóng nảy, giờ phát hiện tình huống không đúng, lập tức thanh tỉnh lại vài phần.

- Chúng ta biết vì sao tiểu thư vội vàng trở về, một tháng sau, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận nhóm môn đồ đầu tiên.

Đến lúc đó, Hiên Viên công tử thuộc thế hệ trẻ tuổi Hiên Viên thị có được huyết mạch Hoàng giả, sẽ đoạt vị trí môn đồ thứ nhất, khi đó hắn sẽ cầu hôn với Dương gia, cưới tiểu thư làm vợ, huyết mạch lực Hiên Viên và Dương gia kết hợp với nhau, càng giúp Hiên Viên công tử có cơ hội thành Hoàng thể, có ngày đăng lâm Hoàng vị. Người nọ tiếp tục mở miệng, chân liên tục di chuyển, hướng về phía nữ tử xinh đẹp, trên người y tỏa ra hàn ý.

- Lực lượng huyết mạch của Dương gia có thể tăng cường lực lượng huyết mạch của người khác, còn có thể độ hóa lực lượng huyết mạch của người khác lên người mình, khiến đôi bên đều có chỗ tốt.

Bởi vậy. Hiên Viên thị vẫn mong liên thủ với Dương gia, nhất là khi Hiên Viên công tử đoạt được vị trí môn đồ Hoàng Vũ thứ nhất, hào quang chói mắt, thích hợp để cầu hôn. Hiên Viên thị và Dương gia đều có chỗ tốt, mượn uy thế Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, nâng cao uy vọng. Hơn nữa, ta còn nghe nói, Hiên Viên công tử dường như muốn mời hai vị Hoàng giả, vì y mà chứng hôn.

- Nhưng nếu tiểu thư vĩnh viễn biến mất trong hoang hải rộng lớn, gia tộc vĩnh viễn tìm không thấy tiểu thư, bọn họ nhiều nhất là khai chiến cùng Cửu Long đảo, không ai biết tiểu thư ở nơi nào.

- Còn nữa, không biết với huyết mạch bình thường của hai người chúng ta, kết hợp với tiểu thư, sẽ sinh ra chỗ tốt gì.

Nụ cười trên mặt hai người càng càng càng âm u, lạnh lẽo, từng bước tiến tới, khiến thân thể nữ tử không ngừng lùi về sau, sắc mặt xanh mét.

- Nếu gia tộc biết, các ngươi sẽ bị tru di cửu tộc.

- Nếu gia tộc tìm tới đây, chúng ta có lẽ đã ch.ết nhưng nếu tiểu thư không còn, gia tộc vĩnh viễn không tìm thấy nơi này, đều do tiểu thư ép chúng ta thôi.

Thanh âm hai người kiên quyết, bọn họ đương nhiên sợ hãi Dương gia, nhưng tới bước này, họ không cố kỵ nhiều như vậy, có thể kết hợp với tiểu thư xinh đẹp tôn quý, hoàn mỹ, còn có thể tăng cường lực lượng huyết mạch, chuyện này tuyệt vời đến cỡ nào. Về sau sẽ tu luyện trên hoang đảo, nếu may mắn gặp được chiến hạm sẽ rời khỏi đây, trở về Bát Hoang cảnh. Lúc này, ánh mắt một trong hai người đảo qua, nhìn về phía dưới sườn dốc, lạnh lùng nói:

- Nghe đủ chưa? - Không ngờ trên hoang đảo này, ngoài chúng ta ra vẫn có người, hơn nữa còn là một tiểu tử Thiên Vũ tầng hai, không biết làm thế nào tới đây nhỉ.

Người còn lại lạnh lùng nói. Nơi đó xuất hiện một bóng người, chính là Lâm Phong, chiến hạm từ trên không rơi xuống gây động tĩnh lớn, hắn sao không cảm giác. Đến nơi này hắn lại phát hiện người quen, hắn gặp nữ tử họ Dương này trên Tử Ngọc chiến hạm, không ngờ bọn họ dựa vào chiến hạm cỡ nhỏ thoát khỏi sự đuổi giết của Cửu Long đảo. Tuy nhiên, không thấy vài tên hộ vệ lợi hại, chắc ch.ết hết rồi, chiến hạm cũng bị hủy diệt. Ba người nhìn thấy Lâm Phong, ánh mắt hơi cứng lại, một người trong đó lập tức cười lạnh nói:

- Thú vị, tên gia hỏa này thật rất may mắn, không ngờ còn chưa ch.ết.

Nữ tử cũng nhìn Lâm Phong, tuy nhiên, sắc mặt của nàng vẫn khó coi như trước. Thực lực Lâm Phong quá yếu, Thiên Vũ cảnh tầng hai, mà hai gã hộ vệ của nàng đều là Thiên Vũ cảnh tầng sáu, Lâm Phong xuất hiện chỉ chịu ch.ết thôi. Chỉ thấy một người tiến về phía Lâm Phong, trên người không che giấu sát khí.

- Nghe lâu như vậy, lại vẫn không bỏ đi, chẳng lẽ bởi vì tiểu thư từng cứu ngươi, ngươi cũng có ý với tiểu thư? Người nọ cười nhẹ nói: - Đáng tiếc, thực lực giống như con kiến của ngươi, muốn với tới tiểu thư như đang nằm mơ thôi.

Tuy nhiên rất nhanh, tiểu thư sẽ nằm dưới thân thể ta.

- Nô ức hϊế͙p͙ chủ, lá gan hai người các ngươi thật ghê gớm.

Tuy nhiên, nô tài vẫn là nô tài, miệng thối khiến người ghê tởm. Lâm Phong cười lạnh trào phúng một tiếng. Sắc mặt người nọ ngưng lại, kinh ngạc nhìn Lâm Phong, lạnh nhạt nói:

- Thiếu chút nữa quên ngươi có chút thần thông, tuy nhiên chỉ có thực lực Thiên Vũ tầng hai, muốn bất tử, quả thực người si nói mộng.

- Oanh!

Vừa nói xong, thân người kia phóng thích một cỗ khí tức kinh khủng, lao tới Lâm Phong. Lâm Phong di chuyển bước chân, bước Tiêu Dao bộ pháp, mạnh mẽ lui về sau, cực kỳ nhanh chóng.

- Ngươi còn muốn chạy? Chân người nọ như lưu quang, Thiên Vũ tầng sáu, dù Lâm Phong sử dụng Tiêu Dao bộ pháp vẫn không thoát được.

- Sát!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, giống như lợi kiếm từ miệng phun ra, lao thẳng về đối phương.

- Oanh!

Một quyền mạnh mẽ của người nọ phóng ra ngoài, một cỗ lực lượng bạo ngược chạm lên thân kiếm, thân thể truy kích Lâm Phong.

- Ngươi muốn ch.ết!

Thần sắc Lâm Phong lạnh như băng, mi tâm tỏa ra hào quang rực rỡ, cung khuyết thanh ngọc tỏa ra quang hoa màu xanh, giết về phía đối phương.

- Hả? Người nọ nhíu mày, cung khuyết, với tu vi Thiên Vũ tầng hai của Lâm Phong, lại có thể ngưng tụ Thần Niệm Cung Khuyết, thật yêu nghiệt.

- Yêu nghiệt cũng giết không tha!

Mi tâm người nọ đồng thời tỏa sáng nhưng lại xuất hiện một vòng quang hoa thê lương, thần niệm hóa thành loan đao viên nguyệt, như muốn cắt xé không gian, lao về phía Thần Niệm Cung Khuyết của Lâm Phong.

- ch.ết!

Một giọng nói lạnh như băng từ miệng Lâm Phong phun ra, mi tâm hắn lại lần nữa mở ra, đại dương mênh mông k.hủng bố nộ rống, sóng lớn điên cuồng rít gào, một cỗ hoang lực đáng sợ từ mi tâm hắn xông ra ngoài.

- Oanh!

Thần sắc người nọ mạnh mẽ ngưng tụ, đây là cái gì? Yêu đồng? Là..... hoang khí! Trái tim hắn kịch liệt co lại, mạnh mẽ lùi về sau, nhưng không kịp, hoang lực k.hủng bố nháy mắt đã xâm nhập bao phủ thân thể hắn, một tiếng kêu thê thảm truyền đến, thân thể hắn dần bị ăn mòn hóa thành bụi bậm, khuôn mặt vẫn hoảng sợ như trước nhưng thân thể đã hoàn toàn biến mất, ch.ết!