Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 958: Âm hồn không tan




- - Tại bên ngoài Hoang Hải bao vây hỗn loạn chi vực, muốn tìm được hoang buồm xuất hành không phải khó, thế lực nào có hoang buồm, người nơi này đều biết, tùy ý hỏi thăm một phen sẽ thấy.

Ví dụ như Minh Nguyệt Phàm, tại mảnh khu vực này nổi danh cực kỳ giàu có, hơn nữa lại nắm giữ rất nhiều hoang buồm phi thường lợi hại có thể lựa chọn, xác suất xuất hiện sự cố tương đối nhỏ. Đương nhiên, muốn ngồi hoang buồm Minh Nguyệt Phàm giá phải trả rất cao. Lúc này, mấy người Lâm Phong đi tới Minh Nguyệt Phàm, thế lực kh.ủng bố này độc chiếm một tòa cung điện mênh mông, trong cung điện có thật nhiều quầy hàng, từng quầy đều có rất nhiều người đứng xếp hàng chờ đợi, dường như đang nộp áo nghĩa chi tinh.

- Người muốn vượt qua Hoang Hải thật nhiều.

Mấy người Lâm Phong thầm giật mình, lúc này, khắp nơi cung điện đều là bóng người, trước từng quầy hàng đều có người, có quầy nhiều người, quầy ít người.

- Chiến hạm Tử Đồng, mười áo nghĩa chi tinh, chủng loại không hạn chế, có thể chở ngàn người, nửa tháng sau xuất hành.

Chiến hạm Tử Kim, mười lăm viên áo nghĩa chi tinh, có thể chở tám trăm người, bảy ngày sau xuất hành. Chiến hạm Tử Ngọc, hai mươi áo nghĩa chi tinh, có thể chở sáu trăm người, hai ngày sau xuất hành. Trước từng quầy, đều có niêm yết giá công khai, viết rõ ràng loại hoang buồm cùng số lượng chuyên chở, còn có cả ngày xuất hành. Chiến hạm Tử Đồng cấp thấp nhất, vậy mà cũng đã lấy mười viên áo nghĩa chi tinh, hơn nữa, một lần có thể chứa ngàn người, như vậy tương đương với mười ngàn viên áo nghĩa chi tinh, con số quá kinh khủng. Đương nhiên, muốn vượt qua Hoang Hải, hoang buồm có lẽ sử dụng rất nhiều áo nghĩa chi tinh, nhưng lợi nhuận kh.ủng bố như vậy, nghe có chút rợn cả người. Khó trách, mọi người nói chỉ có người có thực lực kh.ủng bố thật sự, mới có được quyền khống chế hoang buồm, nếu không căn bản không bảo đảm, những lợi nhuận này đủ để khiến cho bất kỳ một gã Tôn giả nào đỏ mắt.

- Nhìn trong đó, chiến hạm Minh Nguyệt, cao cấp nhất đấy, nhưng phải có trăm viên áo nghĩa chi tinh, quá kinh khủng.

Đại Hại Trùng chỉ vào một quầy chỗ giữa đại điện, ngồi một lần hoang buồm vượt qua Hoang Hải, lại mất những trăm viên áo nghĩa chi tinh, quá xa xỉ. Ở Càn Vực, rất nhiều Tôn giả cũng không thể lấy ra nhiều áo nghĩa chi tinh đến như vậy, người Thiên Vũ lại càng không có.

- Tôn giả Minh Nguyệt Phàm tự mình hộ tống, tính an toàn 99%!

Chỗ chiến hạm Minh Nguyệt kia yết giá có nhiều hơn một dòng chữ, ngay cả tính an toàn cũng viết ra, 99%, trên cơ bản sẽ không xuất hiện sự cố, hơn nữa, chỉ chở duy nhất trăm người.

- Thứ này không phải ai cũng ngồi được đâu.

Quân Mạc Tích âm thầm lắc đầu, có lẽ chỉ có nhân vật hạch tâm của một số đại gia tộc, thế lực, vì bảo đảm an toàn tuyệt đối mới có thể ngồi loại hoang buồm kh.ủng bố này thôi, người thường căn bản gánh không nổi.

- Thật xa xỉ, tuy nhiên tính an toàn lại cao, nghe nói ngồi hoang buồm, khả năng gặp chuyện không may rất lớn đấy.

Có một số nơi chỉ cần một hai viên áo nghĩa chi tinh, nhưng vì thế số lượng áo nghĩa chi tinh dùng để chạy hoang buồm cũng ít đi, càng thêm nguy hiểm. Chỉ cần người có trên tay một chút áo nghĩa chi tinh, cũng sẽ không nguyện ý ngồi cái loại hoang buồm này, trừ phi thật sự không còn cách nào khác. Đường U U lên tiếng. Thế giới võ đạo vốn tàn khốc như vậy, người có được tài nguyên có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, sinh ra không tốt cũng chỉ có thể trả giá nhiều hơn người khác, cố gắng nhiều hơn, hơn nữa còn phải rèn luyện qua rất nhiều nguy hiểm.

- Chúng ta ngồi chiến hạm Tử Ngọc đi, năm người chúng ta, một trăm viên áo nghĩa chi tinh, hai ngày sau xuất hành, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều so với chiến hạm Tử Đồng.

Lâm Phong lên tiếng đề nghị, trong lòng cũng âm thầm đau lòng, áo nghĩa chi tinh trên người đã bị hắn dùng không còn nhiều lắm, xem ra có cơ hội lại phải vào trong Ngọc Hoàng cung kia lần nữa. Nếu không phải có Ngọc Hoàng cung cất giữ cực kỳ nhiều áo nghĩa chi tinh, hắn sao có thể xa xỉ như thế. Nghe thấy lời Lâm Phong nói, rất nhiều người quăng ánh mắt khác thường tới phía bên này. Một trăm viên áo nghĩa chi tinh, đám người kia lại cực kỳ trẻ tuổi, hơn nữa cảnh giới chỉ có Thiên Vũ tầng một và tầng hai, vậy mà lại dễ dàng nói ra một trăm viên áo nghĩa chi tinh, thật hào phóng, hẳn là người của thế lực lớn nào đó. Tu vi Lâm Phong nhìn lướt qua đám người, lại nhìn kỹ tuổi tác của bọn họ, đám người liền đem ánh mắt dời đi. Tuy không tính kinh thái tuyệt diễm, nhưng một nhóm thanh niên này, thiên phú không tệ, hẳn là con cháu của thế lực lớn, không nên đánh chủ ý tới.

- Ừ!

Cũng tốt, sau khi về gia tộc, lại bảo trưởng lão trong tộc cho chúng ta thêm một ít áo nghĩa chi tinh, hơn nữa số lượng không thể quá ít. Đường U U tiếp lời Lâm Phong, Lâm Phong lại hướng nàng cười cười, hiển nhiên Đường U U hiểu được ý tứ hắn. Nơi này là khu vực công khai, thời điểm bọn họ giao nộp áo nghĩa chi tinh người khác đương nhiên nhìn thấy, thay vì như vậy còn không bằng chủ động nói ra, ngược lại có thể tạo ra kinh sợ có tác dụng trấn áp. Quả nhiên, lời nói của Đường U U vừa dứt, rất nhiều người đã mất đi hứng thú đối với bọn họ. Loại con cháu đại gia tộc này, đi lại bên ngoài, trên người đều sẽ có một chút gì đó lợi hại, nếu muốn đối phó với bọn họ cũng không hề dễ dàng. Lâm Phong đi đến bên quầy của chiến hạm Tử Ngọc xếp hàng chờ đợi, quá một chút thời gian, hắn đã thuận lợi nộp xong một trăm viên áo nghĩa chi tinh, đổi lấy năm miếng hạm lệnh.

- Hai ngày sau, lúc giữa trưa, chờ tại chỗ này sẽ có người dẫn các ngươi đi tới chiến hạm Tử Ngọc.

Lão nhân trước quầy khai báo với Lâm Phong một tiếng, Lâm Phong gật gật đầu, lập tức cùng mấy người Đường U U rời khỏi. Đoàn người đi ra khỏi Minh Nguyệt Phàm, tâm tình có chút khoan khoái. Hai ngày sau, bọn họ có thể đi lên chiếm hạm Tử Ngọc, vượt qua hoang hải, tới Bát Hoang cảnh rồi.

- Nơi đó có người đang đánh nhau thì phải? Xa xa có rất nhiều người bu lại thành một đám, lại thấy một đạo hàn quang rực rỡ lóe lên, sóng khí khủ.ng bố cực kỳ hùng mạnh, một bóng người cụt một tay đang chỗ đó sát phạt, giống như bị người chọc giận.

- Khốn khiếp!

Trong lòng Lâm Phong căng thẳng, chửi nhỏ một tiếng, lập tức xoay người đi vòng qua hướng khác. Mấy người còn lại, vẻ mặt cũng như nuốt phải ruồi, rất ăn ý, theo sau Lâm Phong đi vòng qua, rời khỏi theo hướng khác. Tên Tiêu Dao môn chủ khốn khiếp kia, không ngờ lại thật sự truy tung một đường tới nơi này.

- Tên điên này!

Tâm tình khoan khoái của mấy người Lâm Phong nháy mắt bị phá vỡ, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng. Tiêu Dao môn chủ này bây giờ có bao nhiêu hận hắn, vậy mà lại đuổi theo từ Càn Vực tới thẳng mảnh hỗn loạn chi vực, xem ra tính toán vượt qua Hoang Hải, đi tới Bát Hoang cảnh tìm bọn họ rồi. Thân hình mấy người lóe lên, tốc độ cực nhanh, trong giây lát liền biến mất tung tích. Tiêu Dao môn chủ nghe được có người trào phúng gã cụt một tay, nên giận mà ra tay. Sau khi, chém ch.ết người chọc giận gã, nhìn thoáng qua phương hướng phía sau, mày hơi nhíu xuống, dường như cảm giác được cái gì.

- Mấy tên súc sinh kia nếu muốn đi Bát Hoang cảnh, nhất định phải từ nơi hỗn loạn chi vực này vượt qua Hoang Hải, đợi thêm một tháng nữa, nếu không thấy, chứng tỏ bọn chúng đã vượt qua Hoang Hải rồi, ta sẽ đi tới Bát Hoang cảnh.

Trong lòng Tiêu Dao môn chủ lạnh lùng nói, gã đã đến sớm hơn Lâm Phong nhiều, luôn luôn tại mảnh địa vực này chần chừ, gã biết trên người Lâm Phong có rất nhiều áo nghĩa chi tinh, bởi vậy gã cố ý canh giữ bên ngoài Minh Nguyệt Phàm. Nếu bị gã bắt được, lúc này đây xem bọn Lâm ch.ết như thế nào, còn có bảo vật trên người Lâm Phong cũng đều thuộc về gã. Mấy người Lâm Phong sau khi rời khỏi tìm được một tửu lâu, lúc này sắc mặt của Lâm Phong có chút khó coi, hiển nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

- Lão cẩu kia hiện tại đang bên ngoài Minh Nguyệt Phàm, có lẽ đang canh giữ khu vực này.

Nếu hai ngày sau chúng ta lại tới... rất có thể sẽ bị lão bắt được. Lâm Phong có chút buồn bực, không nghĩ tới thời điểm sắp qua được Hoang Hải lại gặp phải phiền toái. Tất cả mọi người đều gật đầu, cảm thấy lời nói của Lâm Phong có lý, nếu hai ngày sau bọn họ đi tới tập hợp cùng với đám người tại Minh Nguyệt Phàm... rất có thể sẽ gặp phải Tiêu Dao môn chủ.

- Có thể lên chiến hạm luôn hay không?!

Đường U U hỏi một tiếng. Lâm Phong trầm ngâm một lát, nói:

- Thử một lần đi, nếu không được.

.. chúng ta sẽ buông tha cho lần này, cho dù lãng phí cũng không có cách nào khác, không thể đi Minh Nguyệt Phàm mạo hiểm.

- Chỉ có thể như vậy!

Mọi người âm thầm gật đầu, không có biện pháp khác. Một trăm viên áo nghĩa chi tinh.. nghĩ tới đó tất cả mọi người đều cảm giác đau lòng. Hy vọng có thể lên chiến hạm Tử Ngọc để đi, bằng không, một trăm viên áo nghĩa chi tinh kia coi như vứt đi. Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, đúng như mấy người Lâm Phong đoán trước, thời điểm rất nhiều người tập hợp bên ngoài đại điên Minh Nguyệt Phàm, chuẩn bị cùng nhau tiến lên hoang buồm vượt qua Hoang Hải, xa xa có một bóng người, ánh mắt quét qua từng người một, người này quả thực là Tiêu Dao môn chủ. Gã nhìn chằm chằm vào mấy chiến hạm Minh Nguyệt Phàm muốn xuất hành vào ngày này, chỉ cần mấy tên Lâm Phong muốn ngồi chiến hạm của Minh Nguyệt Phàm vượt qua Hoang Hải... nhất định sẽ bị gã phát hiện. Trừ phi mấy tên Lâm Phong không ở khu vực này, hoặc đi những chiến hạm tính an toàn kém khác!