Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 955: Rời khỏi và chờ đợi




- - Một luồng ảo ảnh lóe lên, thân thể Cùng Kỳ biến ảo thành một bóng người, bóng dáng thanh niên yêu dị, cả người như lửa.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm bóng lưng Cùng Kỳ, giống như có vài phần hiu quạnh, khiến hắn có chút xúc động. Người này, chẳng lẽ bởi vì mấy câu đơn giản “Bất tri thiên thượng cung khuyết..” mà nhớ lại chuyện cũ ngày xưa? Viêm Đế thân là Đại Đế ngày xưa, năm đó chắc có một huyền thoại chấn động. Bước chân chậm rãi bước ra, Lâm Phong cũng đi tới bên cạnh bóng người yêu dị, ngẩng đầu, nhìn trăng trong treo cao trên hư không. “Bất tri thiên thượng cung khuyết, Kim tịch thị hà niên?”

- Viêm Đế, những lời này nhất định do một thiên tài đáng sợ khác nói ra đi, người kia trong niên đại của ngươi, có lẽ là Hoàng, có lẽ là Đế, đúng không!

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn hư không, thì thào nói nhỏ. Thân thể Viêm Đế hơi giật giật, tuy nhiên lập tức khôi phục lại bình tĩnh, lâm vào trong trầm tư.

- Có ít người, cho dù là đối thủ, cũng đáng được tôn kính, cũng có một số người, cho dù hắn chôn vùi ta, ta cũng vẫn kính nể.

Viêm Đế nói một câu huyền diệu. Đôi mắt Lâm Phong lóe lên, xem ra cường giả ngày xưa hủy diệt Viêm Đế, dời chiến trường nhập vào một phương không gian khác, lại làm Viêm Đế phi thường kính nể. Người này, rốt cuộc sẽ là ai? Không khí lại trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên, thân thể Viêm Đế lại lần nữa biến ảo lại thành Cùng Kỳ, hà hơi về phía Lâm Phong, đôi mắt to cực đại nhìn Lâm Phong chằm chằm.

- Bản Đế truyền cho ngươi Thần Niệm Cung Khuyết, còn không nhanh nhanh đi tu luyện.

Một ngày kia, nếu như ngươi có thể hiểu được ý đạo chân chính trong hai câu “Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên”, sẽ không uất ức giống như bây giờ nữa. Khi đó, ngươi lớn mạnh có thể đứng trên hư không thét dài, thiên hạ ta mặc kệ hắn là ai! Ý đạo! Vẻ mặt Lâm Phong nghiêm lại, chẳng lẽ Thần Niệm Cung Khuyết dũng mãnh xuất phát từ hai câu thơ kia, từ hai câu thơ đó lại có người có thể khai triển ra lực lượng đáng sợ như vậy sao? Trầm ngâm một lát, Lâm Phong chậm rãi trở lại động phủ tiếp tục tu luyện. Đã nhiều ngày trôi qua, đoạn thời gian này tới nay hắn đã rất quen thuộc với những thủ đoạn cường đại mà hắn đang sở hữu. Những thủ đoạn kia đều cực kỳ lợi hại, hắn tìm hiểu còn kém xa chưa đủ, tu luyện bất kỳ một loại thủ đoạn hùng mạnh nào, đều có thể phát huy ra chiến lực đáng sợ.... Thời gian của võ tu, năm tháng như thoi đưa, một tháng chỉ trong nháy mắt. Một ngày này, trên đỉnh chủ Phong Thiên Tuyền Phong có một hàng thanh niên, chính là mấy người Lâm Phong. Phía đối diện bọn họ là Thiên Cơ lão nhân cùng Tuyết Tôn giả và các chư vị Phong chủ. Những thanh niên này đều có thiên phú không tầm thường, nếu ngày sau có thể bình an, nhất định trở thành cường giả một phương, những lão nhân này muốn nhìn rõ ràng thời điểm bọn họ rời đi, thời điểm khi khác gặp lại, so sánh một phen tiến bộ của họ có bao nhiêu k.hủng bố.

- Lần này đi Bát hoang cảnh, đường xá xa xôi, nhất định phải cẩn thận làm việc, thế giới bên ngoài cường giả như mây, nhớ kỹ, không cần thiết phô trương.

Tuyết Tôn giả dặn dò, sau đó ánh mắt nhìn Đường U U nói:

- U U, tên Tiểu Phong này không nhịn nổi người bên cạnh bị khinh bỉ, dọc đường ngươi cần phải giám sát nó chặt chẽ, đừng để nó hành động theo cảm tính.

- Lão sư, con đã biết.

Đường U U gật đầu, xem ra lão sư hiểu rất rõ tên Lâm Phong kia, hắn không thể nhìn thân nhân bằng hữu mình bị người khác nhục nhã, nhất định sẽ ra mặt. Nhưng thực sự ra đến thế giới bên ngoài, cường giả như mây, phiền toái tất nhiên không phải ít, nhất là Bát hoang cảnh, Bát hoang thập vực ngoài Thánh thành Trung Châu, nơi đó, có lẽ Tôn giả thông thường cũng sẽ có rất nhiều.

- Còn với bọn họ, Tiểu Phong, con thực không định mang theo bên người sao? Tuyết Tôn giả lại chỉ liếc mắt nhìn phía bên cạnh một cái, nơi đó có bảy Tuyết Ưng đang đứng.

Ông vốn giao bảy Tuyết Ưng cho Lâm Phong đó, để cho bọn họ về sau đi theo bên cạnh Lâm Phong, vận mệnh nằm trong tay Lâm Phong, nhưng mà Lâm Phong không tính toán mang theo họ bên người.

- Không được, sao có thể để cho các vị Tuyết Ưng đại ca đi theo ta bôn ba mệt nhọc.

Lâm Phong lắc đầu nói, lấy thực lực hiện nay của hắn đã có đủ loại thủ đoạn. Hơn nữa, còn có yêu thú cuồng bá trong Tuyết Yêu tháp, cho dù không dựa vào mấy người Tuyết Ưng, cũng không sao cả, không cần để Tuyết Ưng theo mình đi tới nơi xa như vậy, đến bản thân hắn cũng không biết, mình sẽ có kết cục gì.

- Ừ, con quyết định thì được rồi.

Tuyết Tôn giả tôn trọng ý kiến Lâm Phong, nếu Lâm Phong không mang theo đám Tuyết Ưng, vậy thì thôi, ông còn tính để Tuyết Ưng đi theo hắb, để bọn họ có tiền đồ tốt hơn, hiện tại xem ra chỉ có thể từ bỏ thôi.

- Được rồi, đi thôi.

Tuyết Tôn giả hào khí nói, nhưng mà trong lòng ông cũng có một tia không muốn. Cả đời này ông cũng chỉ có một vị đệ tử như vậy, đã cực kỳ khó có, sợ rằng suốt đời sau cũng không thể gặp được người đệ tử thứ hai. Lần từ biệt này, không biết tạm thời hay vĩnh viễn.

- Dạ.

Lâm Phong gật đầu, huy động ống tay áo, tự nhiên, phóng khoáng xoay người, lập tức sải bước đi về phía trước, không hề quay đầu lại nhìn một cái.

- Xuất phát!

Lâm Phong lạnh lùng lên tiếng, Quân Mạc Tích nhìn bóng lưng hơi có vẻ hiu quạnh kia, bọn họ đều thở dài trong lòng. Ngẩng đầu, cúi người thật thấp với mọi người, sau đó hào khí xoay người, dứt khoát rời đi, vung ống tay áo thật dứt khoát. Nhưng bọn họ mang đi một đoạn trí nhớ của Thiên Trì, một đoạn trí nhớ khắc cốt ghi tâm trong thời kỳ Thiên Trì quật khởi. Tiếng gió gào thét cuồn cuộn, mấy người Lâm Phong nhảy lên lưng Thiên yêu Đại Bàng, mang theo Cùng Kỳ, cùng nhau ngự không rời đi, không quay đầu liếc mắt nhìn một cái, đi thực tự nhiên, tiêu sái. Bên cạnh Lâm Phong, yêu thú Cùng Kỳ nằm đó, ánh mắt lấp lánh, dường như có vài phần hứng thú.

- Bát Hoang Cảnh, ngươi cuối cùng cũng bước ra bước đầu tiên, đây sẽ là một trang hoàn toàn mới, bản Đế sẽ làm cho ngươi danh chấn Bát Hoang đó.

Cùng Kỳ giống như thì thào nói nhỏ, hào quang lóe lên, trong tay Lâm Phong xuất hiện một tiểu yêu tuyết trắng, lại thấy hắn khoanh chân ngồi xuống, ôm lấy tiểu yêu vào ngực, mà tiểu yêu giống như thật lâu rồi chưa nhìn thấy hắn, không ngừng cào cào hai má Lâm Phong.

- Mộng Tình, ủy khuất nàng rồi, vậy mà lại để nàng trong Tuyết Yêu tháp, về sau ta nhất định sẽ tìm một nơi an thân tốt hơn cho nàng.

Lâm Phong dịu dàng cười nói:

- Còn có, lần này đi tới Bát Hoang Cảnh, ta nhất định sẽ giúp nàng khôi phục hình người, trở lại bên cạnh ta.

Hai tròng mắt xinh đẹp của Mộng Tình hiện lên ý cười nhẹ, dường như đang cười Lâm Phong rất ngốc, móng vuốt nhỏ mềm nhẹ đảo qua hai má hắn, giống như đang ôn nhu v.uốt ve.

- Ta có thể ôm nàng một chút không? Lúc này, một âm thanh êm ái truyền tới, Đường U U đi đến bên cạnh Lâm Phong, nhìn tiểu yêu xinh đẹp, có vài phần hâm mộ.

Ánh mắt Lâm Phong liếc nhìn nàng một cái, bóng hình trong lòng hắn lập tức lóe lên, nhào lên trên người Đường U U, hướng Đường U U lộ ra nụ cười thân mật.

- Lâm Phong nói vợ hắn là nữ tử đẹp nhất, ta thật muốn nhìn bộ dáng nàng khi khôi phục chân thân, nhất định sẽ làm thế gian lâm vào mê mẩn.

Đường U U nhìn hai tròng mắt xinh đẹp của Mộng Tình, mặc dù hóa thành tiểu yêu, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn có thể xinh đẹp đến như thế, nàng dường như có thể nhìn thấy một Mộng Tình khuynh quốc khuynh thành. Mộng Tình quay đầu lại, dịu dàng cười với Lâm Phong, ngay sau đó nhảy trở lại trên người Lâm Phong.

- Sau khi ngươi thấy được Mộng Tình khôi phục chân thân, nhất định sẽ thích nàng.

Lâm Phong cười nói với Đường U U, Hân Diệp cũng rất thích Mộng Tình. Khi một nữ nhân đã đẹp đến xuất trần, còn mang theo khí tức thánh khiết, cho dù là nữ nhân, cũng sẽ yêu thích nàng, đó là vẻ đẹp không nhiễm khói lửa nhân gian.

- Ta tin tưởng.

Đường U U gật đầu, không có hoài nghi, nàng thậm chí còn có chút chờ mong, chờ mong nhìn thấy Mộng Tình ngày đó, thấy cô ấy đẹp kinh thế như thế nào. Thiên yêu Đại bàng vẫn đang không ngừng lao đi, dòng khí trong hư không cuồn cuộn nhấp nhô, bọn họ nhảy qua lãnh thổ của từng quốc gia, từng vùng lãnh thổ lướt qua, rất nhanh đi ra khỏi mảnh không gian mênh mông của Càn Vực. Nhìn phong cảnh dưới khoảng không không ngừng lướt qua trước mắt, trong lòng mấy người Lâm Phong đều cảm thán. Cứ như vậy rời đi, mà bọn họ sắp tới một mảnh không gian rộng lớn hơn, tiếp tục hành trình võ đạo.

- Lâm Phong!

Nhưng lúc này, Quân Mạc Tích đi lên phía trước, gọi Lâm Phong một tiếng, mà ánh mắt của y vẫn dừng ở phương xa, dường như nhìn thấy cái gì đó.

- Ừ? Lâm Phong nhướn mày, ánh mắt của hắn cũng nhìn về phía xa, vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Nơi phía xa đó, có một bóng người đang đứng đối diện với bọn họ, dường như đang đợi họ tiến đến.

- Vù.

..ù...ù!! Thân hình Thiên yêu Đại bàng bỗng nhiên ngừng lại, mà lúc này khoảng cách giữa Lâm Phong cùng đối phương cũng không phải quá xa, có thể gạt bỏ tất cả, nhìn thấy rõ ràng đối phương. Cụt một tay, sắc mặt rét lạnh! Tiêu Dao môn chủ.