Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 949: Gánh vác




Đợi đến khi hình bóng Hầu Thanh Lâm cùng Vu Tiểu dần dần nhạt đi, tâm tình đang sôi trào của mọi người cũng từ từ nguội xuống, nhưng cũng có thật nhiều người âm thầm cắn răng, lộ ra ánh mắt kiên định.

Cơ hội giống như lần này, nhất định phải đi đến Bát Hoang cảnh một phen, mặc dù không có tư cách trở thành môn đồ Hoàng Vũ, cũng muốn tận mắt nhìn thấy thịnh thế đại lễ này một lần, nhìn xem tư thế oai hùng anh phát của thiên tài đại lục này như thế nào.

- Giết!

Một tiếng hô trầm thấp làm mọi người đang rung động hồi hồn, thanh âm này cực kỳ âm hàn, do Tiêu Dao môn chủ hô lên. Bát Hoang cảnh, Hoàng Vũ tuyển nhận môn đồ, chuyện này đối với rất nhiều người là cơ hội, là thiên đại kỳ ngộ. Nhưng gã lúc này lại bị chặt đứt một cánh tay, hơn nữa không thể lấy lực lượng huyết mạch để hổi sinh, đối lập này khiến lòng gã đau hơn, sinh ra ý nghĩ điên cuồng muốn hủy diệt tất cả. Thiên Trì, nhất định phải trả giá thật nhiều, gã phải giết hết người của Thiên Trì đế quốc, nhìn xem đám người núp trong Thiên Trì kia có đi ra hay không.

- Người Thiên Trì nghe đây, bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ tiến hành tàn sát người Thiên Trì đế quốc các ngươi.

Các ngươi rút trong đó một ngày, ta sẽ tàn sát một ngày, thẳng đến khi Thiên Trì đế quốc máu nhuộm đỏ, các ngươi nếu muốn nhìn sinh linh Thiên Trì đế quốc lầm than... vậy thì vĩnh viễn trốn trong đó đi. Tiêu Dao môn chủ lạnh băng nói, thanh âm lạnh lẽo truyền vào trong bảy đại chủ phong của Thiên Trì, không ai sẽ nghi ngờ. Giờ phút này, Tiêu Dao môn chủ điên rồi, gã nhất định sẽ làm như vậy. Trên đỉnh núi tuyết Thiên Trì, ánh mắt mọi người đều cực kỳ khó coi, đều liếc nhìn lẫn nhau, ngay sau đó rất nhiều người nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân trên Thiên Cơ Phong.

- Các ngươi bảo vệ cho Tuyết Phong này, ta đi ra ngoài.

Thiên Cơ lão nhân lạnh băng nói.

- Không được!

Trên Thiên Cơ Phong lập tức có người quát.

- Sư huynh, những người này như hổ rình mồi, lãnh tụ sáu đại tông môn đều ở đây, nếu huynh đi ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ không từ thủ đoạn, liên kết đối phó huynh.

- Đúng, muốn đi ra ngoài thì cùng nhau đi.

- Không thể cùng nhau đi ra.

Thiên Cơ lão nhân lắc đầu nói:

- Từ khi Thiên Trì thành lập tới nay, chúng ta luôn giữ vững một tín niệm, đó là đế quốc.

Ta, thân làm lãnh tụ Thiên Trì, đương nhiên không thể nhìn người đế quốc bị người khác giết hại. Một mình ta ra ngoài, ta chỉ là mục tiêu nhỏ, bọn họ không nhất định liên kết đối phó ta. Nhưng cùng nhau thì khác, bọn họ mặc dù đã tổn thất thê thảm, nghiêm trọng, những thực lực lãnh tụ sáu đại tông môn rất mạnh, lại chưa mất một người nào cả, hơn nữa còn những người khác, nếu cùng nhau đi ra, sẽ làm Thiên Trì lâm vào cảnh hủy diệt! Sắc mặt của mọi người đều cực kỳ khó coi, một chiêu này của Tiêu Dao môn chủ quá mức vô sỉ, vậy mà lại ra tay đối phó với người của đế quốc để áp chế bọn họ.

- Người lừa mình dối người.

Lúc này, một giọng nói truyền ra, như quát mắng Thiên Cơ lão nhân, khiến vẻ mặt mọi người đều là bị trì trệ, người nói chuyện này chính là Lâm Phong.

- Người đi ra ngoài, nếu muốn cứu người đế quốc, nhất định phải giao chiến với bọn hắn.

Mà những người đó hiển nhiên sẽ cùng nhau đối phó người, người nói người là mục tiêu nhỏ, bọn họ sẽ không đối phó, trừ phi người không quan tâm đến người của đế quốc. Nếu nói vậy, người đi ra ngoài để làm gì, có thể sao? Ánh mắt Lâm Phong nhìn thẳng Thiên Cơ lão nhân, khiến lão không nói gì một hồi, khẽ lắc đầu nói:

- Nhưng ta có thể làm thế nào, Lâm Phong, ngươi đừng quên, ta là lãnh tụ Thiên Trì, sao có thể nhìn người đế quốc bị tàn sát!

- Sẽ không đâu, có một biện pháp, có thể hóa giải tình thế nguy hiểm.

Lâm Phong lên tiếng, làm cho vẻ mặt đám người đều chăm chú.

- Biện pháp gì? Ánh mắt toàn bộ người Thiên Trì đều đặt trên người Lâm Phong, phải làm như thế nào mới có thể hóa giải tình thế nguy hiểm này.

- Trên người chư vị tiền bối còn có ấn phù hoặc bảo vật tăng nhanh tốc độ hay không, càng nhanh càng tốt.

Lâm Phong nói với mọi người.

- Ta có.

Lúc này, Phong chủ Diêu Quang Phong nói với Lâm Phong:

- Ta lĩnh ngộ Phong áo nghĩa, từng lần mò qua Thánh vân, từng nghiên cứu ấn phù có khắc một tia lực lượng Thánh vân dung hợp với Phong áo nghĩa, so với tốc độ ta ngự không nhanh hơn, nếu cần, tất cả đều đưa cho ngươi.

Dứt lời, tâm niệm Phong chủ Diêu Quang Phong khẽ động, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, ném về phía Lâm Phong.

- Về phần bảo vật tốc độ cực nhanh mà ngươi muốn e rằng rất khó, loại bảo vật này cực kỳ quý báu, Càn Vực cũng có rất ít.

Phong chủ Diêu Quang bổ sung. Lâm Phong khẽ gật đầu, bắt lấy chiếc nhẫn trữ vật kia vào tay, khẽ khom người với Phong chủ Diêu Quang Phong, nói:

- Tạ ơn tiền bối!

Dứt lời, Lâm Phong đem thần niệm xâm nhập vào trong nhẫn trữ vật, quả nhiên có không ít ấn phù. Tâm niệm khẽ động, Lâm Phong lấy ra một cái ấn phù, lập tức xoay người, bước chân nhảy lên, vậy mà lại ngự không đi tới phía trước.

- Tiểu Phong, ngươi làm gì? Tuyết Tôn giả nhìn thấy Lâm Phong không ngừng đi về phía trước, vậy mà lại bước ra khỏi vị trí của bảy đại Tuyết Phong.

- Lão sư, ta gây chuyện, ta đến gánh vác, sao có thể để người đế quốc vì ta mà ch.ết.

Thanh âm Lâm Phong bình tĩnh nói:

- Yên tâm đi lão sư, ta không có việc gì.

Rất nhanh, Lâm Phong cũng đi ra khỏi Thiên Trì, đi tới cửa vào Thiên Trì, nhìn đám người vẫn còn đang ở phía ngoài. Mọi người nhìn trong hư không phía xa, không ngờ lại xuất hiện bóng hình Lâm Phong, vẻ mặt bọn họ đều là kinh ngạc. Lâm Phong? Lâm Phong hắn cũng dám đi ra, hắn đây là muốn ch.ết hay sao?

- Lão cẩu!

Lúc này, một tiếng quát cuồn cuộn từ trong miệng Lâm Phong vang lên, khiến Tiêu Dao môn chủ đang chuẩn bị đại khai sát giới, ánh mắt tức giận, quay người lại, lạnh như băng nhìn Lâm Phong. Một người, Lâm Phong hắn vậy mà dám một mình đi ra! Bọn họ gần như đều đã bỏ đi hy vọng có thể bắt Lâm Phong, nhưng lúc này, Lâm Phong vậy mà lại tự mình đưa đến cửa, khiến tâm rất nhiều người lại một lần nữa sôi trào. Trên người Lâm Phong chắc chắn có được trọng bảo cực kỳ hấp dẫn, hắn mới có thể bố trí bảy đại Tuyết Phong Thiên Trì thành đáng sợ như vậy.

- Lão cẩu, ngươi chậm rãi ở Thiên Trì đế quốc giết đi, ta sẽ không phụng bồi.

Ta sẽ đến Tiêu Dao môn của các ngươi bố trí một cái sát phạt đại trận vui đùa một chút, còn các ngươi nữa, Ngọc Thiên Hoàng tộc, Đông Hải Long cung,.... Lâm mỗ sẽ không chơi cùng các ngươi, tái kiến! Ánh mắt Lâm Phong lần lượt đảo qua đám người, lạnh lẽo cười, bàn tay hắn lập tức bóp nát ấn phù, nháy mắt, một cỗ lực lượng phong bạo bao vây thân thể hắn. Vù...vù... một tiếng động run rẩy truyền ra, thân thể Lâm Phong biến mất, phóng về phía hư không.

- Hô.

... Một cơn cuồng phong thổi qua trên hư không, vậy mà lại đi qua đỉnh đầu mọi người, Lâm Phong không đi về phía bảy đại Tuyết Phong của Thiên Trì, mà đi phương hướng lại hoàn toàn ngược lại, chẳng lẽ hắn thật sự muốn đi tiêu diệt Tiêu Dao môn?

- Ngươi đi được không? Tiêu Dao môn chủ giận quát lớn, Tiêu Dao bộ pháp bước ra, nhanh như tia chớp, hư không dường như xuất hiện từng bước chân vô cùng ảo diệu, ẩn chứa quỹ tích.

Lâm Phong vậy mà lại muốn lấy tốc độ để chạy trốn trước mặt gã, làm sao có thể. Đây có thể nói là thiên đường có lối không đi, lại muốn xông vào địa ngục.

- Chíu.

..íu....íu..!!!! Một đạo kiếm sắc xẹt qua hư không, môn chủ Cửu Tiêu Kiếm môn khống chế kiếm quang, ngay lập tức biến mất trước mặt mọi người, y đương nhiên rất rõ ràng, lần này y đến Thiên Trì, mục đích chính là vì Lâm Phong.

- Ra!

Hoàng tử Đoan Mộc quát một tiếng, Long chủ Đông Hải Long cung, cung chủ Diệt Tình, tông chủ Phong Đô Ma Tông đều cất bước đuổi giết Lâm Phong. Lâm Phong vậy mà lại dám một mình chạy khỏi Thiên Trì, hắn muốn ch.ết sao, bọn họ đương nhiên sẽ thành toàn cho Lâm Phong. Đám người từng người ánh mắt cứng ngắc, tốc độ thật nhanh, tốc độ những người này quá nhanh, trong nháy mắt đã biến mất, hiện tại dường như đã không còn ai.

- Lâm Phong!

Tuyết trắng trên Thiên Trì vẫn đang không ngừng phiêu đãng, đám người nhìn chằm chằm bóng dáng đang dần xa, trong lòng rất nhiều người cảm giác không rõ tư vị gì. Lâm Phong không chỉ bày ra thánh vân đại trận áo nghĩa trên bảy đại tuyết phong của Thiên Trì, hiện giờ lại vì Đế quốc, một mình rời khỏi, không để ý hậu quả, rộng rãi vô tư, có thể có đệ tử như vậy, chính là may mắn của Thiên Trì! Tuyết Tôn giả và Thiên Cơ lão nhân liếc mắt nhìn nhau, dù cách nhau rất xa, nhưng họ dường như đọc hiểu được ý tứ trong mắt đối phương, bước chân bước ra, đạp trên hư không, thân hình lóe lên đi ra phía ngoài Thiên Trì.

- Những người khác đều ở lại cho ta!

Một tiếng hét lớn truyền đến, Tuyết Tôn giả cùng Thiên Cơ lão nhân trong giây lát liền đi đến đại môn Thiên Trì, nơi những người kia đang tụ tập.

- Giết!

Hai vị lão nhân cùng nhau rống giận, khí tức sát phạt k.hủng bố nở rộ giữa thiên địa, lúc này đây, hai người đều nổi giận, trong nháy mắt, có vô số người bị băng phong. Ánh mắt đám người hoảng sợ nhìn chằm chằm hai người, khí tức thật kinh khủng. Đám người Tiêu Dao môn chủ đã đi đuổi giết Lâm Phong, không ai có thể ngăn cản lực lượng kinh khủng của hai người này nữa.

- Xuy.

.. xuy.... Một luồng tinh quang sát phạt từ hư không đánh xuống, giống như lôi điện chói mắt, trong khoảnh khắc rất nhiều người bị hủy diệt.

- Trốn, chạy mau!

Giờ khắc này, đám người rốt cục ý thức được, lửa giận của hai vị cường giả không phải thứ mà bọn hắn có thể thừa nhận được, trốn, hiện tại, chỉ có thể trốn! Vô số cường giả, nháy mắt bị đánh tan!