Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 936: Hư không luân hồi




- - - Đê tiện? Tu vi của ta chỉ có Thiên Vũ tầng hai, tu vi hắn là Thiên Vũ tầng năm, cách biệt lớn như thế, ngươi nói ta đê tiện.

Lâm Phong lạnh lùng quát, chưởng lực k.hủng bố lại lần nữa chém giết ra.

- Ầm vang!

Không gian điên cuồng gào thét, thân thể người nọ bị đánh lui, khí tức toàn thân gã toàn bộ phóng thích, quát:

- Cùng nhau giết hắn.

- Ông!

Phía sau truyền ra một tiếng phá không.

- Cẩn thận!

Tiếng quát chói tai truyền ra, đôi mắt người nọ nhìn qua, lập tức thấy người Tiêu Dao môn mới bị Lâm Phong giết, cả người thất khiếu chảy máu, sắc mặt dữ tợn giết tới, khiến ánh mắt gã cứng đờ.

- Cút ngay!

Không nói nhảm, người này phóng ra một chưởng, lực lượng đáng sợ hủy diệt đánh lên thân thể đối phương. Giờ phút này, một đạo ánh sáng từ mi tâm đối phương, công kích về phía mi tâm gã.

- Chính là thứ này!

Sắc mặt người nọ biến lạnh, thần niệm dao động, phóng ra công kích.

- Phía sau.

Vài đạo thân ảnh phá không, đồng thời hô lên, người nọ xoay người, nhưng không kịp, thân ảnh Lâm Phong nhanh như gió, trong nháy mắt giáng lâm, bổ một chưởng vào đầu gã, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát, trực tiếp tử vong. Tiểu kim nhân cũng trở về tay áo Lâm Phong.

- Vô sỉ!

Thân ảnh lóe lên, lạnh như băng quát, ống tay áo Lâm Phong huy động, thân thể hai người hơi khựng lại, sợ tiểu kim nhân công kích bọn họ, nhưng họ phát hiện không có gì cả, Lâm Phong cười châm chọc họ, thân thể lùi về phía sau. Rất nhiều người Tiêu Dao môn lại tiến đến, nghe Lâm Phong cười lạnh nói:

- Người có tu vi cao hơn Thiên Vũ tầng năm, ta không tiếp, đến lúc đó lão sư xuất thủ, đừng nói ch.ết như thế nào cũng không biết.

Thân thể ngừng lại, ánh mắt của đám người có chút cứng ngắc.

- Đê tiện!

Lúc này, Vu Tiểu lạnh lùng nói, phóng thích hàn ý như có như không.

- Đê tiện? Người Tiêu Dao môn vô năng, nhiều người như vậy khi nhục thầy trò người ta, hơn nữa thầy trò đối phương cảnh giới còn thấp hơn người Tiêu Dao môn ngươi.

Tên kia dùng lực lượng Thiên Vũ tầng hai đối kháng với lực lượng Thiên Vũ tầng năm, Vu Tiểu, ngươi có thể diện gì dùng hai chữ đê tiện để hình dung. Hầu Thanh Lâm đứng cách Vu Tiểu không xa, thản nhiên nói.

- Vu Tiểu, ngươi tốt nhất không nên xen vào, nếu không, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm, tất ra khỏi vỏ!

- Ngươi uy hϊế͙p͙ ta? Thần sắc Vu Tiểu lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hầu Thanh Lâm, ánh mắt cực kỳ băng hàn.

- Ta uy hϊế͙p͙ ngươi đó, rồi sao? Hầu Thanh Lâm liếc mắt nhìn gã, ánh mắt vô cùng lãnh đạm, khiến thân thể Vu Tiểu hơi cứng lại, gã rất muốn lĩnh giáo uy lực của Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm, nhưng phải có dũng khí, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm ra khỏi võ, tất độ người vào luân hồi, gã muốn lĩnh giáo, một là giết ch.ết Hầu Thanh Lâm, hai là gã ch.ết.

Gã không nắm chắc sẽ giết được Hầu Thanh Lâm, cho nên không phải vạn bất đắc gĩ, gã sẽ không lĩnh giáo Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm. Nơi Lâm Phong đứng, lúc này lại có một đạo thân ảnh tiến đến, người này lạnh lùng, lộ ra khí tức đáng sợ.

- Tôn giả!

Ánh mắt Lâm Phong cứng đờ, thân ảnh ấy không ngờ là một vị cường giả Tôn Vũ.

- Ta muốn xem, lão sư ngươi làm thế nào cứu ngươi.

Người này một thân lạnh lùng, một cỗ khí tức đáng sợ giáng lâm xuống người Lâm Phong, sát ý lóe lên.

- Lại một lão cẩu!

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, bước lại gần Cùng Kỳ.

- Hừ, ch.ết đi!

Thân thể người nọ tiến về trước, khí tức đáng sợ giáng lâm trên người Lâm Phong. Bàn tay giơ lên, uy lực thiên địa dường như hội tụ trong tay lão, một chưởng này tất chém ch.ết Lâm Phong.

- Tôn giả xuất thủ với Thiên Vũ cảnh tầng hai, ngươi làm nhục hai chữ Tôn giả, một đạo thanh âm đạm mạc truyền vào tai Tôn giả, lão nhìn thấy thân ảnh màu bạc bước về phía lão, thần sắc không khỏi cứng lại.

- Chuyện này không liên quan tới các hạ.

Tôn giả kia lãnh đạm nói.

- Ta không thích!

Hầu Thanh Lâm vẫn nhắc mấy chữ này, không thích. Tâm thần khẽ động, từng đạo ngân quang lộng lẫy, kiếm ra khỏi vỏ, kiếm màu bạc, kiếm lộng lẫy. Bên trong kiếm, lộ ra khí tức luân hồi! Không có uy thế chấn động thiên địa, chỉ có khí tức luân hồi nhàn nhạt, lại khiến Tôn giả Tiêu Dao môn cứng cả người, lão không phải địch thủ của đối phương. Một kiếm xuất ra, trong không gian xuất hiện một mảnh thế giới hư không, mảnh thế giới này vô cùng thâm thúy, như thể vực sâu luân hồi vô tận, có từng dải hoa văn luân hồi. Sắc mặt Tôn giả Tiêu Dao môn trắng bệch, vô cùng khó coi, một kiếm phá không gian, hư không hiện, lực lượng thần thông đáng sợ tới cỡ nào. Không chỉ Tôn giả Tiêu Dao môn, dù Long chủ, cung chủ Diệt Tình cũng bị một chiêu này chấn động, quá mức rực rỡ, quá mức đáng sợ.

- Kinh tài tuyệt diễm, thiên tư ngút trời!

Cùng Kỳ phung ra một câu, khiến thân thể Lâm Phong mạnh mẽ run lên, Cùng Kỳ là ai, Viêm Đế hiển hách ngày xưa, nó nhìn thấy không biết bao nhiêu thiên tài, có thể nói vô số. Mà giờ này, nó lại đánh giá thanh niên trước mắt là kinh tài tuyệt diễm, thiên tư ngút trời, có thể thấy thiên phú thanh niên này đáng sợ tới cỡ nào.

- K.hủng bố như vậy sao? Lâm Phong hỏi Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ gật đầu nói:

- Bản Đế có thể nhìn lầm sao, cái ngươi nhìn thấy chỉ là một góc băng sơn thôi.

Lâm Phong trầm mặc, tiếp tục xem một kiếm phá không kia. Vực sâu hư không luân hồi tràn về phía Tôn giả, thân thể gã nhanh chóng lùi về sau, lại thấy Hầu Thanh Lâm chém ra một kiếm, phía sau lão cũng xuất hiện một khe nứt hư không, thân thể người nọ ngừng lại. Phía trước có lực lượng hư không bao phủ, phía sau cũng có một lỗ hổng vực sâu, sắc mặt hắn trắng bệch. Giờ phút này, lên trời xuống đất đều không có lối, thân thể bị hư không xâm chiếm.

- Không!

Giận dữ gầm lên, lão gần như không có lực phản kháng, bị vực sâu luân hồi cắn nuốt, theo vô tận hoa văn luân hồi chìm vào vực sâu vô tận, thực sự tiến vào luân hồi. Cơn lốc đáng sợ gào thét, vực sâu hư không luân hồi từ từ khép lại, giống như chưa từng xuất hiện, mà thân ảnh của Tôn giả kia hoàn toàn biến mất. Ánh mắt mọi người cứng lại, ngay cả Tuyết Tôn giả và Tiêu Dao môn chủ đang chiến đấu với nhau cũng dừng lại, nhìn chằm chằm nơi Tôn giả kia biến mất. Rung động, thực lực loại này quá đáng sợ, quá mức chấn động, dù là nhân vật bá chủ của Càn Vực cũng cảm thấy lạnh lẽo. Cái gì gọi là thiên tài, đây mới thực sự là kinh tài tuyệt diễm, bọn họ không lý giải được năng lực thần thông vừa mới hiện ra rõ ràng trước mặt. Đám môn đồ Hoàng Vũ cũng nuốt nước bọt, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm, kiếm ra tất vào luân hồi, không ai có thể đỡ. Uy danh y chấn động một phương, cực ít người dám trêu chọc, cùng so sánh với y, đám môn đồ Hoàng Vũ cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.

- Đây chỉ là một góc băng sơn? Thần sắc Lâm Phong cứng lại, ngạc nhiên, hắn dường như có thể lý giải lời của Cùng Kỳ.

Nếu loại thiên tài này không gọi là kinh tài tuyệt diễm thì không biết ai mới xứng với bốn chữ này. Hơn nữa, đây chỉ là một góc băng sơn của người ta. Một tiếng vang thanh thúy truyền ra, Hầu Thanh Lâm thu kiếm vào vỏ. Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn y đã hoàn toàn khác, dù nhân vật bá chủ cũng vô cùng kiêng kỵ, thanh niên này có thể tiêu diệt bọn họ, đáng sợ hơn là hắn còn rất trẻ tuổi nh.

- Lại giúp Tiểu Phong!

Mặc dù Tuyết Tôn giả chấn động với thực lực Hầu Thanh Lâm, nhưng trong đầu không ngừng nghĩ, theo như lời Lâm Phong nói, người này đã giúp hắn một lần, còn lần này, Tôn giả Tiêu Dao môn muốn giết Lâm Phong, Hầu Thanh Lâm lại xuất thủ, người này rốt cuộc là ai, vì sao lại giúp Lâm Phong hóa giải nguy cơ? Nếu nói không có chút quan hệ nào, Tuyết Tôn giả tuyệt đối không tin. Cửu Tiêu đại lục rộng lớn mênh mông, một nhân vật k.hủng bố như vậy không nên xuất hiện ở Càn Vực này, cho dù đi ngang qua Càn Vực cũng không can thiệp vào chuyện ở đây. Càn Vực không xứng là sân khấu của y, nhưng hiện tại Hầu Thanh Lâm tới đây, hơn nữa còn hai lần giúp Lâm Phong, khiến ông không thể không hoài nghi.

- Tôn giả đối phó Thiên Vũ tầng hai, ta không thích!

Hầu Thanh Lâm thản nhiên nói, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người, không người nào dám nói chuyện. Bọn họ bị thực lực đối phương chấn động, đơn giản một câu, ta không thích đủ để chấn nhiếp tất cả, ai dám nghi ngờ?