Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 914: Ngươi không xứng để cao ngạo




Ngươi không tuân thủ lời hứa.

Thiếu nữ họ Hoa lạnh lùng quát một tiếng, không ngờ một kích của Thiên Lâm thiếu gia lại không có kết quả. Nếu tiếp tục ra tay, Lâm Phong chắc chắn phải ch.ết.

- Hừ!

Thiên Lâm thiếu gia khinh thường hừ lạnh một tiếng, Vũ Hồn phong bạo càng ngày càng kh.ủng bố, gió lốc hủy diệt hình ốc điên cuồng xoay tròn, trong vòng phong bạo, lực lượng lại lần nữa hiện ra, áp bách về phía Lâm Phong, phong bạo lần này lợi hại hơn nhiều so với vừa rồi, không gian bị phong bạo xoắn lại không ngừng nứt toát. Khó có thể tưởng tượng, nếu đối phương dùng toàn bộ lực lượng Vũ Hồn để áp bách sẽ lợi hại đến cỡ nào. Lâm Phong vẫn như trước, chính diện đối đầu với uy áp phong bạo, bàn tay mạnh mẽ run lên, quang hoa rực rỡ, mãnh liệt nở rộ, phong ma lực không ngừng tuôn ra.

- Phong cho ta!

Lâm Phong giận quát một tiếng, bàn tay mạnh mẽ xuất ra, lực lượng phong ấn đáng sợ lại lần nữa bao trùm phong bạo, phong bạo dường như muốn lụi tàn.

- Sát!

- Oanh!

Thiên Lâm thiếu gia gầm lên một tiếng, một vòng phong bạo mạnh mẽ áp bách xuống, cả mảnh không gian dường như điên cuồng, như cuồng phong bạo vũ, muốn hủy diệt mọi thứ. Thậm chí, giữa không gian truyền ra từng tiếng gầm rú mãnh liệt, cả hư không bị cắn nát. Trình độ công kích loại này đã đạt tới trình độ Thiên Vũ tầng ba, có thể áp chế cường giả Thiên Vũ tầng ba bình thường, xem Lâm Phong ngăn cản thế nào. Lúc này trong mắt Lâm Phong dày đặc chiến ý, giận quát một tiếng:

- Phá!

Tiếng nói hạ xuống, từng đạo quyền ảnh đáng sợ từ bàn tay hắn xuất ra, quyền phong phá không mãnh liệt nộ khiếu, muốn phá nát phong bạo, xé tan Phong bạo điên cuồng.

- Diệt cho ta.

Phong ma lực đáng sợ hiện ra, phong bạo lại bị xé tan, sau đó tan biến. Đôi mắt Thiên Lâm thiếu gia càng ngày càng lạnh, phong bạo hủy diệt phía sau điên cuồng xoay chuyển, một vòng phong bạo hủy diệt toàn bộ áp bách về phía Lâm Phong. Y không ngờ mình lại giết không ch.ết một tên Thiên Vũ tầng một như Lâm Phong, mất hết thế diện.

- Đủ rồi.

Thanh niên họ Hoa quát lạnh lớn, trên người xuất hiện khí tức đáng sợ, Thiên Lâm thiếu gia cảm thấy thân thể cứng lại, nhanh chóng thối lui, Lâm Phong tương tự cũng cảm thấy một cỗ lực lượng đáng sợ tác động lên người mình, đột nhiên đẩy hắn ra, Lâm Phong nương theo cỗ lực lượng này kéo dài khoảng cách với Thiên Lâm thiếu gia.

- Ngươi có ý gì? Thiên Lâm thiếu gia lạnh lùng nói, ánh mắt dừng trên người thanh niên họ Hoa, lộ rõ hàn ý, Vũ Hồn phong bạo hủy diệt vẫn như trước tàn sát bừa bãi.

- Nếu ta không nhớ lầm, Thiên Lâm thiếu gia từng nói chỉ cần hắn chịu được một tia lực lượng Vũ Hồn sẽ tha ch.ết cho hắn.

Hiện giờ, ngươi đã phóng thích ba tầng uy lực Vũ Hồn, dù Thiên Vũ tầng ba cũng phải ch.ết trên tay ngươi, ngươi lại vẫn không dừng tay, khi nhục người khác tu vi yếu hơn, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ? Thanh niên họ Hoa lãnh đạm hỏi, khiến sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia trầm xuống nói:

- Nếu hắn nói bình thường, ta phải khiến hắn cảm thụ một chút lực lượng của ta.

- Thực tế lực lượng của ngươi quả thật cũng thường thôi.

Lúc này, thanh âm của Lâm Phong truyền ra, khiến ánh mắt Thiên Lâm thiếu gia cứng lại, lạnh lẽo nhìn Lâm Phong. Lâm Phong căn bản không sợ y, cười lạnh với y:

- Cường giả Thiên Vũ cảnh tầng ba, lực lượng tầng ba cũng đủ mạt sát Thiên Vũ tầng một.

Dù giết Thiên Vũ tầng hai cũng không khó, cảnh giới của ngươi Thiên Vũ tầng ba, ta chỉ là Thiên Vũ tầng một, lực lượng Vũ Hồn của ngươi đã phóng tới ba phần, vẫn không làm gì được ta, chẳng lẽ còn mặt dày nói uy lực cường đại sao? Thiên Lâm thiếu gia căm tức Lâm Phong, nhưng không thể phản bác Với tu vi Thiên Vũ tầng ba của y, tuyệt đối chiếm ưu thế trước Lâm Phong, hiện giờ lực lượng Vũ Hồn đã phóng thích tới ba phần, vẫn không làm gì được Lâm Phong, quả thực rất mất mặt.

- Bản thân ngươi kỳ thực không rõ, sự cao ngạo của ngươi không phải bẩm sinh, chỉ khi đối mặt với người không bằng ngươi, ngươi mới vô tình lộ ra thái độ cao cao tại thượng.

Vừa rồi người kia khiêu chiến ngươi, ngươi lại không dám chiến. Đối mặt với ta, người thấp hơn ngươi hai cảnh giới, ngươi lại diễu võ giương oai, kết quả đánh mất thể diện, cảm thấy phẫn nộ, không tuân thủ lời hứa, muốn giết ch.ết ta. Với cách làm người của ngươi, đối mặt với người có thiên phú mạnh hơn mình, chắc ngươi sẽ vô cùng khúm núm và đê tiện. Lâm Phong nhìn Thiên Lâm thiếu gia, thản nhiên nói, ý châm chọc vô cùng sâu khiến sắc mặt của Thiên Lâm thiếu gia càng ngày càng lạnh.

- Không cần phải nhìn ta như thế.

Ngươi chưa biết ta, càng không biết thực lực của ta, tự cho là đúng, ngông cuồng chỉ dùng một kích có thể gạt bỏ ta. Nói thế để biểu hiện sự cường đại của ngươi, chứng minh mình là thiên tài nhưng thực tế ngươi và phần lớn mọi người không có gì khác nhau, chỉ có điều ngươi am hiểu biểu hiện mình trước người yếu hơn mà thôi, hiện tại ngươi đã phóng lực lượng Vũ Hồn đến ba phần mà cũng không làm gì được ta, chẳng lẽ ngươi dám cam đoan, ngươi phóng thích toàn bộ lực lượng Vũ Hồn, có thể giết được ta? Lời nói của Lâm Phong khiến ánh mắt của mấy người mở lớn, huynh muội họ Hoa lộ ra thần sắc kinh ngạc, thanh niên này dường như rất tự tin, chẳng lẽ hắn thực sự có thể đối phó được với toàn bộ lực lượng do Thiên Lâm thiếu gia phóng thích?

- Không cần phải tỏ vẻ cao ngạo đối với người có cảnh giới thấp hơn mình, vừa rồi người khiêu chiến ngươi, nội tâm kiêu ngạo hơn xa ngươi, ít nhất hắn khiêu chiến với người cùng cấp, còn ngươi chỉ muốn thông qua người yếu hơn chứng minh mình mạnh bao nhiêu, sự cao ngạo của một thiên tài chân chính, chỉ khi đối mặt với người mạnh hơn mình, mới biểu lộ ngạo khí của mình, ngươi không xứng cao ngạo.

Lâm Phong thản nhiên nói, bước chân bước ra, hướng về phía trước, không nhìn Thiên Lâm thiếu gia, từ bên người đối phương đi qua.

- Ngươi đã nói như vậy, ta có thể áp chế tu vi, như cũ có thể giết ngươi.

Thiên Lâm thiếu gia bị Lâm Phong giáo huấn, cảm giác mất hết thể diện.

- Cần gì phải áp chế tu vi, nếu ngươi muốn giết ta, cứ việc dùng toàn lực.

Bước chân Lâm Phong không dừng lại, thanh âm bay vào tai mấy người, người này vậy mà lại dám bảo Thiên Lâm thiếu gia toàn lực ra tay. Trên người Thiên Lâm thiếu gia phóng ra sát ý, lại nghe thanh niên họ Hoa châm chọc:

- Xem ra Thiên Lâm thiếu gia quả thực chỉ dám đấu với người yếu hơn mình để chứng minh sự cao ngạo và cường đại của mình.

Một khi đã như vậy, Hoa mỗ không ngăn cản nữa, tùy ý đi!

- Ngươi cố ý kích ta sao? Thiên Lâm thiếu gia lạnh lùng nhìn thanh niên họ Hoa, liếc mắt nhìn bóng lưng của Lâm Phong nói: - Tốt, hôm nay ta nói hắn có thể ngăn một kích của ta, ta sẽ tạm tha cho hắn.

Nhưng ngày khác gặp lai, ta sẽ không tha thứ, lấy tính mệnh của hắn.

- Tha thứ cho ta? Tự cho mình là đúng.

Lâm Phong lắc đầu, thanh âm tiêu sái trong bầu trời đêm, hắn cũng muốn sảng khoái đấu với đối phương nhưng Vạn Tông đại hội sắp diễn ra, thân phận thanh niên áo trắng không đơn giản, mình không thể xuất ra toàn bộ thực lực của, Lâm Phong không muốn làm phức tạp trong thời điểm này, làm hỏng đại sự. Có cơ hội, hắn nhất định khiến tên tự cho mình là đúng kia kinh ngạc. Lâm Phong và Cùng Kỳ đến tòa sơn mạch xa nhất, một mảnh bình nguyên, hoang vu không có vật gì. Ngày thường có rất ít bóng người, không có bất cứ dấu hiệu gì cho thấy nơi đây là địa điểm đánh dấu trên bản đồ, không có liên quan gì tới dãy sơn mạch trên bản đồ. Mặc dù nơi này thực sự có biến cố to lớn, cũng phải có dấu hiệu hủy diệt, một dãy sơn mạch liên miên không thể nào biến mất mà không có tiếng động nào.

- Ngươi có ý kiến gì không? Lâm Phong hỏi Cùng Kỳ, kiến thức đối phương rộng lớn, có lẽ nhìn ra manh mối gì đó.

- Lấy bản đồ ra để ta nhìn lại.

Ánh mắt Cùng Kỳ có chút nghiêm túc, tâm thần Lâm Phong khẽ động, lấy bản đồ ra giao cho Cùng Kỳ, đôi mắt to lớn của Cùng Kỳ không ngừng lóe sáng, lập tức thu hồi, lại lần nữa nhìn về nơi hoang vu mờ mịt phía xa.

- Ngươi nói, những gia hỏa từ ngoài tới dường như cũng phát hiện nơi này, nói vậy, bản đồ này chỉ có một bức sao? Cùng Kỳ nhìn Lâm Phong, nó có vẻ phá lệ nghiêm túc, nhưng đặt trên mình một con yêu thú có vài phần quái dị.

- Nếu bọn họ cùng vì thế mà đến, có lẽ bản đồ này, không chỉ chúng ta có.

Lâm Phong trả lời, Cùng Kỳ gật đầu, lộ ra vẻ suy tư.

- Chúng ta đi!

Cùng Kỳ theo đường cũ trở về, Lâm Phong đi bên cạnh nó hỏi:

- Có phải nhìn ra gì không? Đôi mắt to lớn của Cùng Kỳ nhìn chằm chằm Lâm Phong, trầm mặc một lúc, lập tức nói: - Bản đế là ai, chút tài mọn đó sao có thể giấu diếm bản Đế.

Hiện giờ, bản Đế đã nhìn thấu, có thể tới lấy bảo rồi!