Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 913: Giao phong




Ánh mắt Cùng Kỳ nhìn Lâm Phong, thấy đôi mắt Lâm Phong lóe lên, không khỏi có chút đắc ý.

Người này ngày thường động một chút hành hạ nó, hiện giờ có cơ hội tất nhiên phải đả kích hắn một phen. Người luyện võ từ khi sinh ra, huyết mạch là nhân tố vô cùng trọng yếu. Vũ Hồn của những người này rất cường đại, hơn nữa, thông qua lực lượng Vũ Hồn, bọn họ có thể sử dụng một ít thủ đoạn công kích vô cùng lợi hại, khiến công kích càng trở nên mạnh mẽ, Vũ Hồn của Lâm Phong mặc dù không bằng những người này, nhưng hắn tu luyện rất nhiều thủ đoạn đáng sợ, nếu thật sự chiến đấu, tuyệt đối có thể chấn động đám thiên tài này. Đương nhiên, đối với người đã từng là Đại Đế như Cùng Kỳ, những người này chưa được gọi là thiên tài, cường giả Đại Đế, có không biết bao người ôm mộng bái làm môn hạ. Nó gặp qua không biết bao nhiêu thiên tài, hiện giờ đáng thương bị Lâm Phong hành hạ, nghĩ đến đã thấy khó chịu. Bất quá nó muốn trưởng thành, trở về như ngày xưa, nhất định phải mượn lực lượng của Lâm Phong. Chỉ dựa vào Vũ Hồn trời sinh, không có thủ đoạn lợi hại khác, trước mặt ta cũng không được gọi là thiên tài, Lâm Phong dường như đoán được tâm tư Cùng Kỳ, ôn hòa cưới nói.

- Nếu ta cùng cảnh giới với họ, ta chắc chắn đè ch.ết bọn họ như một con kiến, như thế đã được gọi là thiên tài, vậy ta tính sao đây? - Hô.

. Cùng Kỳ thở ra một hơi, trừng mắt nhìn Lâm Phong, tên này càng ngày càng gian trá, vậy mà cũng không đả kích được hắn. Giờ phút này ở bên kia, thanh niên bá đạo phóng ra quang hoa màu vàng rực rỡ như trước, người Tiêu Dao môn nhìn thấy đệ tử đồng môn bị giết không khỏi phẫn nộ.

- Giết người Tiêu Dao môn ta, ngươi muốn ch.ết!

Thân hình những người này lóe lên, khí tức cường đại tỏa ra, áp bách về phía thanh niên trên không, thậm chí rất nhiều người cách không công kích, không gian bắt đầu chấn động.

- Một đám phế vật, đom đóm mà muốn so với mặt trời!

Thanh niên này quát lớn, đồ án vô cực tỏa ra kim quang vạn trượng, vô tận quang hoa màu vàng được phóng ra, phá không giết tới.

- Phốc, phốc xuy!

Kim quang sắc bén vô cùng, không thể ngăn cản, xuyên thấu thân thể những người đó, bọn họ chém sạch trong nháy mắt. Theo những phốc xuy tiếng vang, từng thân ảnh rơi xuống, công kích bọn họ phát ra không hữu dụng, không thể ngăn cản vô cực kim quang đáng sợ, trong nháy mắt đã bị giết ch.ết. Sắc mặt những người phía sau hoảng hốt, muốn bỏ chạy nhưng vô cực chi quang đã phóng, sao có thể trốn được, trong nháy mắt bị chùm sáng xuyên thấu, không còn đường trốn, chưa đầy hai hơi thở, người của Tiêu Dao môn, toàn bộ đã bị giết, không ai còn sống, từ đầu tới cuối, thanh niên tỏ ra bá đạo kia chưa hề động thủ, chỉ dùng Vũ Hồn trấn giết.

- Thiên Lâm thiếu gia ngươi cố ý để đám kiến hôi đó đi chịu ch.ết, có ý nghĩa sao? Chiến đi!

Ánh mắt thanh niên vẫn lạnh lẽo nhìn Thiên Lâm thiếu gia, bức y chiến đấu.

- Ta không có hứng thú với kẻ điên như ngươi, lần này có không ít người tới Càn Vực, ta và ngươi không cần tranh đấu, nếu như ngươi muốn chiến, sao không tìm huynh đệ họ Hoa, không thì tìm cái tên thân thể băng hỏa kia kìa.

Thiên Lâm chỉ vào thanh niên bên cạnh thản nhiên nói, đôi nam nữ có tướng mạo giống nhau, bọn họ là một đôi huynh muội, họ Hoa, rất lợi hại, nhất là nam tử, có vinh dự giống như đám người bọn họ.

- Từng người một, trước đánh bại ngươi, rồi mới tìm bọn họ.

Ánh mắt thanh niên bá đạo sắc bén, không chịu buông tha.

- Nói khoác không biết ngượng, ta tất chiến với ngươi nhưng hiện tại không rảnh.

Thiên Lâm thiếu gia vung ống tay áo, không để ý tới thanh niên bá đạo, bước chân hướng về phía Lâm Phong.

- Tên hèn nhát!

Thanh niên bá đạo nhìn Thiên Lâm thiếu gia rời đi, trào phúng một tiếng, Vũ Hồn biến mất, kim quang tan biến, thiên địa nhanh chóng mờ đi, chỉ có ánh trăng nhè nhẹ trên không trung. Thân hình run lên, hắn rời khỏi nơi này. Thiên Lâm thiếu gia từ từ bước lại gần Lâm Phong và Cùng Kỳ, ánh mắt vẫn cao ngạo như cũ.

- Không ngờ ngươi có thể sống sót trong tay bọn họ, thật khiến ta có chút kinh ngạc.

Thiên Lâm thiếu gia lãnh đạm nói, đôi mắt đang quan sát Lâm Phong.

- Loại người có tính cách không coi ai ra gì như ngươi, sẽ còn gặp rất nhiều bất ngờ.

Lâm Phong tùy ý cười nói, khiến Thiên Lâm thiếu gia lộ thần sắc thú vị.

- Nói khoác không biết ngượng, ngươi có thể còn sống coi như may mắn, nhưng hôm nay ngươi phải ch.ết.

Thiếu nữ dường như càng thêm thù hận Lâm Phong, lúc trước Lâm Phong sỉ nhục ả xấu xí, ả vẫn canh cánh trong lòng, còn chưa có ai dám sỉ nhục dung mạo của ả cả.

- Không dám chiến với người cùng cấp, giờ phút này lại bắt nạt kẻ yếu, Thiên Lâm thiếu gia quả thật uy phong.

Một thanh âm châm chọc truyền đến, là thanh niên chưa từng mở miệng nói chuyện, đang cố gắng châm chọc hắn.

- Hoa huynh hẳn hiểu ta không muốn chiến, chứ không phải không dám chiến.

Thiên Lâm thiếu gia thản nhiên đáp lại, cũng không tức giận.

- Nói thật dễ nghe, tuy nhiên giờ này lại ức hϊế͙p͙ Thiên Vũ tầng một, ngươi cảm thấy rất có thành tựu sao? Huynh muội họ Hoa đi tới bên này, thiếu nữ cũng mở miệng, dường như cố ý đối nghịch với Thiên Lâm thiếu gia.

- Nếu hai vị vì hắn lộ diện, tốt lắm, nếu hắn có thể chống lại một lần uy áp của lực lượng Vũ Hồn, ta tạm tha ch.ết cho hắn.

Thiên Lâm thiếu gia nói xong, Vũ Hồn nhanh chóng mở ra, phong bạo kinh khủng xuất hiện một cỗ uy áp đáng sợ. Giờ phút này, Lâm Phong có thể cảm nhận rõ một cỗ lực lượng kinh khủng áp bách mình, cực kỳ mãnh liệt, giống như muốn xé rách thân thể hắn. Thiên Lâm thiếu gia nói là làm, không để người khác phản bác, càng không tôn trọng ý kiến Lâm Phong. Trong mắt y, Lâm Phong giống như một con kiến, nếu không phải huynh muội họ Hoa mở miệng, y đã trực tiếp giết. Nhưng nếu huynh muội họ Hoa nói y bắt nạt kẻ yếu, vậy y tùy ý dùng một kích để chém ch.ết Lâm Phong.

- Ngươi dùng Vũ Hồn huyết mạch của mình đề đối phó Thiên Vũ tầng một, cảm thấy công bằng sao? Thiếu nữ lạnh lùng nói, tu vi Thiên Lâm thiếu gia cao hơn Lâm Phong hai cảnh giới, hơn nữa Vũ Hồn lại là Vũ Hồn huyết mạch cường đại, đối phó một người bình thường như Lâm Phong, mặc dù chỉ một kích tùy ý, chỉ sợ Lâm Phong cũng phải ch.ết, nào có công bằng.

- Không có gì không công bằng, ngay cả một kích tùy ý của ta hắn cũng không đỡ được, hắn đáng ch.ết.

Thiên Lâm thiếu gia căn bản không quan tâm, hai chữ công bằng chỉ là câu nói đùa, võ đạo đại lục làm gì có công bằng.

- Tha cho ta khỏi ch.ết? Lâm Phong cười khẽ, thản nhiên nói: - Ta cũng muốn nhìn một kích tùy ý của ngươi làm thế nào giết ch.ết ta, ra tay đi!

- Dũng khí không tồi!

Sau lưng Thiên Lâm thiếu gia, Vũ Hồn phong bạo gào thét, phóng ra lực lượng đáng sợ xé rách không gian giết về phía Lâm Phong. Giờ phút này, Lâm Phong cảm giác bị sức mạnh to lớn áp bách, loại Vũ Hồn này, bản thân tự có lực lượng uy nghiêm đáng sợ, không gian bắt đầu gào thét, như muốn cắn nuốt hắn. Nhưng Lâm Phong dường như rất hưởng thụ cỗ lực lượng áp bách này, cảm giác áp bách này có thể thúc đẩy hắn không ngừng tiến lên, có được một trái tim cứng rắn, thế giới võ đạo không có điểm dừng.

- Sát!

Thiên Lâm thiếu gia quát lạnh một tiếng, lực lượng phong bạo lập tức cắn giết lên người Lâm Phong, một cỗ lốc xoáy đáng sợ giết qua, không gian phảng phất như bị xé rách, lực lượng hủy diệt vô cùng vô tận. Đối phương chỉ cần dùng một tia lực lượng phong bạo cũng đủ để gạt bỏ Thiên Vũ tầng một, cho dù tu vi Lâm Phong có là Thiên Vũ tầng hai, nếu không có thủ đoạn đặc thù, chỉ sợ khó thoát ch.ết. Đầu Lâm Phong hơi ngẩng, không tránh né, nhìn phong bạo lao tới, bàn tay của hắn đột nhiên phóng vào giữa, một cỗ ánh sáng tỏa ra, lòng bàn tay xuất hiện lực lượng phong ma cường hãn.

- Xuy, xuy Phong bạo đối đầu lực lượng phong ma, phát ra tiếng xuy xuy, Lâm Phong khẽ bóp bàn tay, giống như xuất hiện một phong ma cự thủ vô hình cải biến hư không, ông một tiếng, phong bạo bị chôn vùi, nháy mắt bị phong sát, tan biến trong khoảng khắc.

- Hả? Ánh mắt Thiên Lâm thiếu gia run lên, một chưởng tùy ý của Lâm Phong lộ ra cỗ lực lượng phong ấn đáng sợ, phong sát phong bạo do Vũ Hồn y tạo ra, xem ra y đã coi thường Lâm Phong rồi.

Huynh muội họ Hoa cũng lộ thần sắc kinh ngạc, thực lực Lâm Phong có chút ngoài dự liệu của họ, một chưởng kia ẩn chứa một cỗ phong lực kỳ lạ, rất lợi hại.

- Thường thôi!

Lâm Phong ngẩng đầu, lãnh đạm liếc mắt Thiên Lâm thiếu gia, có chút khinh thường. Đôi mắt Thiên Lâm thiếu gia ngưng tụ, lập tức cười lạnh:

- Đã như vậy, thử lại thêm lần nữa!