Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 900: Tìm đến chịu chết




- - - Rắc!

!! Cùng Kỳ thả một khối áo nghĩa chi tinh vào miệng rồi cắn nát, khẽ nhếch miệng, dường như rất khó khăn. Thanh âm răng rắc liên tục vang lên, Cùng Kỳ cắn nát từng cái một, sau đó không ngừng nuốt áo nghĩa chi tinh vào, trên mặt lộ thần sắc thống khổ, áo nghĩa chi tinh cũng không phải thứ dễ nuốt như thế. Nơi xa, Lâm Phong vẫn ngồi đó, thả rộng thần thức ra, sau khi nhìn thấy hành động của Cùng Kỳ, hắn không khỏi ngạc nhiên.

- Vậy cũng có thể!

Tên này lại mạnh mẽ cắn nuốt áo nghĩa chi tinh. Nhưng Lâm Phong cười khổ lắc đầu, mặc kệ Cùng Kỳ cắn nuốt áo nghĩa chi tinh, nói thế nào đối phương cũng từng là Đại Đế, hôm nay rơi vào kết cục như thế quả có chút bi thảm, tuy Lâm Phong biết đối phương có giấu chút áo nghĩa chi tinh, nhưng cũng tùy y. Nhưng tên này còn rất kiêu ngạo, còn nói áo nghĩa chi tinh chỉ là đá tảng, lại luân lạc tới mức lén giấu đi, làm cho Lâm Phong cảm giác có chút bi thương. Thở ra một hơi, Lâm Phong bắt đầu nghiên cứu Thánh văn cùng trận pháp do Cùng Kỳ bố trí ra. Cùng lúc này, bên chỗ Thần cung, thấy Tây Tuyệt Thiên còn mãi chưa về, không thể không phái người điều tra, tr.a xong lại nghe được tin tức chấn động, Tây Tuyệt Thiên cùng đám cường giả dẫn theo tựa hồ đều đã ch.ết trong Tuyết Nguyệt quốc. Tuyết Vực, Thương Thiên đế quốc ở giữa giải đất của Mê Thành cùng Tuyết Nguyệt quốc. Giờ phút này, trong hoàng cung Thương Thiên đế quốc, trong một đại điện nào đó, một thân ảnh ngồi trên vương vị. Nhưng kẻ này không phải Quân vương Thương Thiên đế quốc, ngược lại, Quân vương Thương Thiên đế quốc lại ngồi phía dưới, rất cung kính, trên mặt còn lộ vẻ kính sợ. Lúc này, một thân ảnh vào tới cửa đại điện, Quân vương vừa nhìn liền hai mắt chợt lóe, nói.

- Vào đi!

Thân ảnh phía ngoài bước chân vào trong đại điện, hướng về kẻ ngồi trên vương vị, cung kính làm lễ.

- Tin tức từ Tuyết Nguyệt quốc truyền về rồi, người của Thần cung cũng không bắt được Lâm Phong.

!

- Ồ!

Người nọ híp mắt, trên người lộ ra khí thế Hoàng giả cường đại, ánh mắt chớp động, Thần cung đã phái ra Tây Tuyệt Thiên cũng không thể bắt được Lâm Phong?

- Cụ thể thế nào? - Nghe nói, toàn bộ người Thần cung đi Tuyết Nguyệt quốc đều đã bị giết hết!

- Bị giết toàn bộ!

Cường giả kia hơi khựng người, lại bị giết hết, mặc dù Tây Tuyệt Thiên chưa tính là cường giả đỉnh cao của Thần Cung, nhưng trong Thần cung cũng được coi như cự phách một phương, quản lý Tây Thần cung, vậy mà y lại không thể bắt được một tên Thiên Vũ!

- Có cường giả Thiên Trì nhúng tay? - Không nghe nói người Thiên Trì xuất hiện trong thành Dương châu, nghe nói là Lâm Phong liên thủ với một vài Thiên Yêu bên cạnh giết ch.ết!

Người nọ cung kính đáp, sau khi nhận được tin tức này, y cũng phi thường nghi ngờ, Lâm Phong làm thế nào mà được như thế, lại có thể đem mạng toàn bộ người Thần cung lưu lại trong thành Dương Châu. Tên cường giả ngồi trên vương vị trầm mặc, nhưng sau đó y vung áo bào, lạnh lùng nói:

- Tây Tuyệt Thiên bị giết, Tôn giả Thần cung tự nhiên sẽ ra tay, nếu Lâm Phong bị Tôn giả bắt được, chúng ta muốn bắt lại thì không còn dễ dàng rồi.

Báo xuống, lên đường đi Tuyết Nguyệt, bảo vật của tổ tiên Ngọc Thiên Hoàng tộc ta, người khác há có thể nhúng tay!

- Dạ!

Người nọ cung kính đáp lời lui ra, bọn họ lặng lẽ rời khỏi Tuyết Vực, Thần cung còn tưởng mình làm kín tới mức thần không biết quỷ không hay. Thật ra, hết thảy đều nằm trong tay Ngọc Thiên Hoàng tộc, chỉ có bọn họ biết trong Bí Cảnh có cái gì, bảo tàng của tổ tiên Ngọc Hoàng bọn họ, so với bất kỳ thế lực nào, Ngọc Thiên Hoàng tộc bọn họ là người mong muốn nhận được nhất. Bọn họ vốn tính toán, một khi Tây Tuyệt Thiên đắc thủ, sẽ phải đi qua nơi này. Bọn ra lại ra tay chặn giết Tây Tuyệt Thiên, bắt giữ Lâm Phong. Nhưng bây giờ Tây Tuyệt Thiên lại thất bại, Thần Cung có thể phải xuất động Tôn giả, mà muốn đoạt người trong tay Tôn giả, tất nhiên không còn dễ dàng. Không qua bao lâu, trong hoàng cung Thương Thiên đế quốc, một nhóm thân ảnh lóe lên rời đi, trên thân những người này đều lộ ra khí tức sâu không lường được, cực kỳ lợi hại. Nhưng, khi bọn họ rời đi không lâu, lại có một nhóm người khác xuất hiện ngoài hoàng cung, đưa mắt nhìn nhóm thân ảnh cuồn cuộn rời đi. Trên người những người này đều khoác long bào, uy nghiêm bất phàm, rõ ràng đều là cường giả Đông Hải Long Cung. Lấy Lâm Phong làm trung tâm, Tuyết Vực như trình diễn một màn đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu (bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau). Tất cả bọn họ đều cho rằng mình nhanh tay nhất, nhưng không biết đã bị người khác chăm chú nhìn vào. Ngọc Thiên Hoàng tộc nhìn chằm vào Thần Cung, mà Đông Hải Long Cung thì mơ hồ biết một chút liên lạc giữa Ngọc Thiên Hoàng tộc cùng mộ Hoàng giả. Vì vậy, bọn họ liền biết Ngọc Thiên Hoàng tộc sẽ không buông tha, luôn cẩn thận nhìn chằm chằm vào Ngọc Thiên Hoàng tộc! Mà mục tiêu cuối cùng của mọi người, chỉ có một, đó là Lâm Phong. Hoặc nói, trọng bảo trên người hắn. Đương nhiên, trên thực tế không ai biết được Lâm Phong thật sự đã chiếm được thứ gì. Bọn họ chỉ dựa vào suy đoán của mình, người biết được chân tướng thật sự, mất tích thì mất tích, ch.ết thì đã ch.ết rồi. Mà thân Lâm Phong, giờ phút này hắn không biết nhiều cường giả như thế đang theo dõi hắn, nhưng hắn cũng hiểu được đạo lý hoài bích có tội, cho nên hắn mới bắt Viêm Đế khắc Thánh văn, bảo vệ cả một Hoàng cung mênh mông. Ngoài ra, mấy ngày này, Lâm Phong vừa đấm vừa xoa, rốt cục để Viêm Đế giúp hắn làm rất nhiều chuyện, chỉnh sửa lại Tiểu Cửu Cung Tụ Nguyên trận, làm toàn bộ Hoàng cung tràn ngập nguyên khí thiên địa. Không chỉ có như thế, hôm nay trong Hoàng cung đã có rất nhiều bảo địa chuyên môn dùng cho tu luyện, trong đó ẩn chứa nhiều loại lực lượng ý chí bất đồng, những thứ này cũng do Cùng Kỳ dùng ý chí chi tinh bố trí mà thành, có thể giúp võ tu nhanh chóng lĩnh ngộ lực lượng ý chí hơn. Lâm Phong tự mình cảm thụ sự huyền diệu của những bảo địa tu luyện này, trong lòng cảm khái vạn phần. Hoàng cung hôm nay đã nồng nặc nguyên khí thiên địa, lại có nhiều bảo địa tu luyện như thế, sau này tu luyện trong hoàng cung, tốc độ tu luyện tuyệt đối sẽ tăng mạnh, đây là lực lượng do tài nguyên mang tới, đương nhiên, người nhận được lực lượng thông qua những thủ đoạn này, sẽ không có căn cơ vững chắc như hắn được. Vì vậy, Lâm Phong cũng báo cho người trong hoàng cung, nếu có thể tự mình lĩnh ngộ tu luyện thì tận lực không nên dựa vào lực lượng bên ngoài, thật sự không được mới mượn bảo địa tu luyện, như vậy mới có chỗ tốt cho việc tu luyện. Vào một ngày, tại một nơi phong cảnh ưu nhã trong hoàng cung, Lâm Phong ngồi trên ghế, Tuyết Linh Lung nhu thuận dựa lên đầu vai hắn. Mà trước người hắn, Hân Diệp đang cầm bút vẽ, thỉnh thoảng lại nhìn Lâm Phong một chút, ngòi bút trong tay không ngừng di động. Rất nhanh, một bức tranh xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, Tiểu Nhã đứng nhìn bức tranh do Hân Diệp vẽ ra, ánh mắt không ngừng lóe sáng, linh động thuần mỹ.

- Hân Diệp tỷ tỷ vẽ thật đẹp!

Tiểu Nhã phát ra một lời cảm khái từ nội tâm, Tuyết Linh Lung trên đầu vai Lâm Phong cũng nhảy ra, hạ xuống mặt đất, nhìn bức tranh phía trên, đôi con ngươi linh động như tiên lộ ra sương mù, thật đẹp. Trong bức tranh, một thanh niên tùy ý ngồi, lặng lặng hưởng thụ an nhàn khó được, xung quanh ưu mỹ tinh trí phụ trợ, trên đầu vai hắn có một con tuyết yêu thân trắng như tuyết, giống như bút tích của thần. Một người một yêu, lại vẽ phối hợp như thế, giống như bọn họ thuộc về một thể. Tuyết Linh Lung nhào lên người Hân Diệp, dùng đôi trảo nhỏ gãi lên gương mặt xinh đẹp của nàng, Hân Diệp cười ngọt ngào, nhìn Tuyết Linh Lung trên đầu vai, nói:

- Mộng Tình tỷ tỷ, ngươi vĩnh viễn đẹp nhất!

Tuyết Linh Lung lắc lắc đầu, tiếp tục gãi Đoàn Hân Diệp, phi thường đáng yêu! Lâm Phong cười đứng lên, nhìn bức tranh xinh đẹp phía trước, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa.

- Lâm Phong, lăn ra đây!

Ngay vào lúc này, một tiếng quát như tiếng sấm cắt đứt không khí ấm áp này, một tiếng này như ẩn chứa lực lượng đáng sợ, rung động màng tai người trong Hoàng cung, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng rành mạch. Lâm Phong khẽ nheo mắt, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía xa, trong mắt lộ ra sát ý sáng lạnh.

- Rốt cuộc cũng tới rồi!

Lâm Phong thì thào, hắn đã đợi lâu rồi, rốt cục có người tới cửa để hắn giết.

- Hân Diệp, Mộng Tình, các ngươi ở nơi này, không cần ra ngoài!

Lâm Phong cười, Hân Diệp cũng gật đầu, Lâm Phong lao về hướng phát ra tiếng rống.