Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 884: Viêm Đế




- - Thời điểm Ly Thương van xin đừng giết mình, thân thể y cũng đang không ngừng run rẩy, bị đè nén nhiều năm, rốt cuộc cũng tìm được lối ra, đến được không gian thế giới này, hắn tận tình phóng thích, muốn làm gì làm, có thể coi trời bằng vung, ai ngờ ác mộng tới nhanh như thế.

Chưa p.hát tiết đủ đã phải đối mặt tử vong, hắn hận, hận sao mình bừa bãi không chút kiềm chế nào. Lúc này, Ly Thương nhìn chằm chằm Lâm Phong, nhưng lại lóe lên chút tà quang, khiến ánh mắt Lâm Phong tức giận, kiếm ý trong tay phun ra nuốt vào, nhìn Ly Thương.

- Giết ngươi, ngươi không cảm thấy quá tiện nghi sao? Lâm Phong lạnh lùng quát, kiếm khí trong tay xẹt qua.

- A.

... Ly Thương thống khổ k.êu rên, cả người co rút mạnh mẽ, tiểu đệ của y bị một kiếm Lâm Phong cắt rồi. Nhìn bộ dáng Ly Thương thống khổ, Lâm Phong không sinh ra chút thương hại nào, súc sinh này dù chém thành trăm ngàn mảnh cũng không đủ.

- Vèo.

..!!! Đúng lúc này, từ mi tâm Ly Thương bắn ra một luồng quang hoa rực rỡ, bay vọt thẳng tới mi tâm Lâm Phong, nhanh như chớp.

- Xuy!

!!! Quang hoa rực rỡ kia trực tiếp nhập vào mi tâm Lâm Phong, ngay sau đó chỉ nghe ông vang một tiếng, quang hoa kia công kích thần niệm hóa chuông cổ của Lâm Phong, chấn động khiến thân thể Lâm Phong run lên nhè nhẹ. Con ngươi Lâm Phong mạnh mẽ co rút, nhắm mắt, trong mi tâm, ánh sáng thần niệm phóng ra tia sáng kì dị, chuông cổ không ngừng run rẩy, vang lên tiếng ông ông, sóng âm khủ.ng bố không ngừng đánh lên quang hoa. Lúc này, Lâm Phong mới phát hiện, luồng quang hoa này vậy mà là một tiểu nhân, cực kỳ nhỏ bé, lộ ra tà khí đang công kích thần niệm hắn. Nếu không phải lực lượng thần niệm hùng mạnh, vừa rồi hắn có lẽ cũng phải hồn bay phách lạc.

- Ông, ông.

... Tiểu nhân kia không ngừng đánh lên thần niệm hóa chuông cổ, lúc này, lực lượng tàn hồn vô tận dung nhập vào chuông cổ, làm chuông cổ bành trướng, quang hoa nở rộ, vòng sóng âm lan ra không ngừng, dường như muốn hủy diệt tiểu nhân kia.

- Xuy!

Tiểu nhân dường như biết không thể lay động thần niệm Lâm Phong, quang hoa chợt lóe, chui ra khỏi mi tâm Lâm Phong, bỏ chạy về phía xa, phía sau còn có tà khí nhè nhẹ tràn lan. Lúc này, thân thể Ly Thương uể oải, hấp hối, dường như có thể ch.ết bất cứ lúc nào, tiểu nhân kia không phải thần niệm của y, có lẽ Ly Thương cũng không biết bản thân bị người ngầm chiếm đoạt ý chí. Lâm Phong lạnh lùng liếc nhìn Ly Thương, cũng không để ý đến người sắp ch.ết, tùy ý y tự sinh tự diệt. Bước chân ra đuổi theo tiểu nhân, ánh mắt lạnh lẽo, công kích không thành lập tức bỏ chạy, làm gì có chuyện tiện nghi như thế. Tốc độ tiểu kim nhân không ngờ lại vô cùng nhanh, hơn nữa cực kỳ nhỏ bé, hơi chút sao nhãng sẽ để nó chạy thoát. Nhưng thần trí Lâm Phong đã khóa chặt mục tiêu, bộ pháp Tiêu Dao được vận dụng giẫm lên hư không, vô cùng tự nhiên phóng khoáng, mỗi bước bước ra đều vô cùng huyền diệu. Khoảng cách Lâm Phong và tiểu nhân dần gần hơn, mi tâm hào quang chợt lóe, chuông cổ do thần niệm hóa thành đánh tới phía trước, phát ra tiếng vang ông ông, sóng âm đánh lên trên thân tiểu nhân, khiến thân thể nhỏ hơi dừng lại một chút. Nhưng chỉ trong chớp nhoáng này Lâm Phong cũng đã vượt qua, thần niệm chuông cổ vù vù, từ trên trời giáng xuống, ông một tiếng, bao lấy tiểu kim nhân.

- Ông.

... ông...ông!!! Chuông cổ không ngừng bị đánh phá, tiểu kim nhân đang cố gắng phá mở chuông cổ, khiến hồn phách Lâm Phong không ngừng chấn động. Bàn tay nâng lên, trong tay Lâm Phong xuất hiện ngọn lửa màu đen đáng sợ, giống như muốn thiêu trụi tất cả. Trong ngọn lửa màu đen này có một cỗ lực luyện hóa dường như muốn luyện hóa cả hư không.

- Ông…!

!!! Chuông cổ mở ra, trở lại trong mi tâm Lâm Phong, tiểu kim nhân nhanh chóng chạy trốn, tốc độ cực kỳ nhanh. Nhưng Lâm Phong còn nhanh hơn nó, bước tới chém ra một chưởng. Ngay sau đó, một cỗ lực lượng luyện hóa đáng sợ khiến chân nguyên lực trong không gian đều điên cuồng, bàn tay Lâm Phong vậy xuất hiện một hắc động đáng sợ.

- Chạy đi đâu!

Bàn tay Lâm Phong vung ra hư không, chụp tiểu kim nhân vào trong để luyện hóa, tiểu kim nhân cũng không thể chạy trốn, điên cuồng giãy dụa trong ngọn lửa luyện.

- Hóa ra là súc sinh nhà ngươi giở trò, ta đây liền luyện hóa ngươi.

Lâm Phong lạnh lẽo nói, tiểu kim nhân kia vẫn đang điên cuồng giãy dụa, nhưng mà trong lực luyện hóa, bất kể nó giãy dụa như thế nào, cũng không có tác dụng, thân thể màu vàng cũng chậm rãi bị đốt cháy đen.

- Thả ta ra!

Một giọng nói vang lên trong đầu Lâm Phong, khiến ánh mắt hắn mở lớn, nhìn chằm chằm vào tiểu kim nhân, giận dữ hỏi:

- Ngươi là ai? Đây là lần đầu tiên Lâm Phong nhìn thấy loại quỷ vật này, còn lộ ra tà khí.

Hơn nữa, dường như bị thứ này lây nhiễm mới khiến Ly Thương trở nên không bằng cầm thú như vậy, khốn khiếp vô cùng.

- Ta là Tà Linh.

Thanh âm lần nữa vang lên trong đầu Lâm Phong, đối phương dường như dùng linh tồn tại, có thể tiến hành công kích thần niệm.

- Tà Linh!

Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, vậy mà thực sự có loại vật tà ác này.

- Có phải ngươi đã khống chế Ly Thương hay không? Ngươi công kích thần niệm của ta, nếu thần niệm của ta bị ngươi hủy diệt, có phải người sẽ trở thành chủ đạo trong thân thể của ta? Lâm Phong hỏi một loạt, về sau đụng tới loại Tà Linh này nhất định phải chú ý cẩn thận, nói không chừng, không cẩn thận một chút, thần niệm đã bị xóa bỏ.

- Linh tính của ta còn chưa đủ, hiện tại không có cách nào khống chế hoàn toàn cường giả Thiên Vũ, nhiều nhất chỉ có thể ảnh hưởng.

- Vậy ngươi làm thế nào mà sinh ra trên đời này? Lâm Phong lại hỏi.

Đối phương nghe thấy câu hỏi Lâm Phong trở nên trầm mặc.

- Hừ.

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, lực lượng luyện hóa càng thêm đáng sợ, luyện đến mức Tà Linh này phát ra tiếng kêu thảm thiết.

- Ta nói.

Rất nhiều năm trước, một vị cường giả Đại Đế đáng sợ đuổi giết Viêm Đế, làm hồn phách Viêm Đế nổ nát, nhưng mặc dù linh hồn vỡ nát, Viêm Đế vẫn bất tử như cũ. Vì thế, cường giả Đại Đế kia chuyển không gian chiến đấu của bọn vào một bức tranh, cũng thiết lập phong ấn nguyền rủa, khiến người bên trong không có khả năng trưởng thành quá hùng mạnh, mà hồn phách vỡ vụn của Viêm Đế cũng bị phong ấn tại trong không gian kia. Trải qua rất nhiều năm, hồn phách vỡ nát của Viêm Đế không hủy diệt, còn dựa vào oán hận mà lớn lên, bản thân cũng có được linh trí, đây chính là chúng ta, gọi là Tà Linh. Trong đầu Lâm Phong vang lên thanh âm lo lắng của Tà Linh, nghe xong, Lâm Phong khẽ run. Hóa ra phiến không gian kia được sinh ra như vậy, cường giả Đại Đế k.hủng bố sau khi chiến đấu lại dịch chuyển cả phiến không gian, sau đó phong ấn trong bức tranh. Thì ra, bức tranh hắn lấy được kia là loại thần thông đáng sợ nghịch thiên này. Còn có, hồn phách Viêm Đế cũng đã bị đánh vỡ vụn, Đại Đế kia lại vẫn lo lắng gã sống lại. Mà hồn phách vỡ vụn của Viêm Đế quả thực không tiêu biến, còn trở thành rất nhiều Tà Linh, điều này cũng thật đáng sợ. Đến loại cấp độ hùng mạnh đó, linh hồn cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn sao? Loại lực lượng thần thông này, Lâm Phong hiện giờ không có khả năng tưởng tượng nổi.

- Nói như vậy, còn có rất nhiều kẻ giống như ngươi chạy tới đây hả? Lâm Phong có chút bận tâm, nếu thật sự có rất nhiều Tà Linh chạy đến, vậy thì hỏng bét.

- Không có, hồn phách Viêm Đế bị đánh vỡ, tàn hồn có thể lớn lên rất ít, trở thành Tà Linh lại càng ít hơn, không có khả năng có nhiều Tà Linh.

Ta không biết có bao nhiêu kẻ giống như ta tồn tại, nhưng sẽ không nhiều lắm, về phần có đi tới mảnh không gian này hay chưa, ta cũng không rõ lắm. Lâm Phong nghe như thế cũng yên tâm hơn, may mắn không có quá nhiều, nếu không đối với Tuyết Nguyệt tuyệt đối là một đại họa.

- Ngươi không biết gì cả, ta lưu ngươi lại có lợi ích gì.

Lâm Phong lạnh lùng mở miệng, chuẩn bị luyện hóa đối phương.

- Đợi một chút.

Bên kia dường như nóng nảy, Tà Linh cũng có sinh mạng, nó đương nhiên sợ ch.ết.

- Ta cho ngươi biết một thiên đại bí mật, ngươi không được hủy diệt ta.

- Bí mật gì? Ánh mắt Lâm Phong ngạc nhiên, Tà Linh này lại vẫn còn có bí mật.

- Ngày xưa, lúc linh hồn Viêm Đế bị hủy diệt, có thể còn giữ một đám tinh hồn, gã rất có thể không ch.ết, mà tránh ở một nơi hẻo lánh nào đó, nói không chừng đã xuất hiện tại mảnh không gian này.

Thanh âm Tà Linh lại vang lên trong đầu Lâm Phong lần nữa, khiến ánh mắt hắn cứng đờ, Viêm Đế còn chưa ch.ết hẳn, có thể sống lại, cái này quả thực xem như một cái đại bí mật.

- Cho nên ngươi không thể luyện hóa ta, nếu gặp Viêm Đế, ta có thể chỉ ra gã là ai.

Nói không chừng, gã ở ngay bên cạnh ngươi, ngươi cũng không biết đâu, còn có, nếu về sau ngươi muốn khống chế ai đó... ta cũng có thể giúp ngươi. Tà Linh này không ngừng nói với Lâm Phong, vì bảo toàn cái mạng sống, chuyện gì nó cũng có thể làm.