Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 874: Gặp nhau




- - Ánh sáng mặt trời chiếu vào giữa căn phòng, khóe mắt Vân Hi có chút giật giật.

Ngay lập tức, đôi mắt mờ mịt của nàng chậm rãi mở ra, trong đôi mắt ấy vẫn tràn đầy vẻ đơn thuần, đôi mắt vô cùng tinh khiết, tựa như một chiếc giếng sâu mà trong suốt.

- Ưm…!

Một thanh âm nhu hòa liền vang lên, Vân Hi bóp trán tự hỏi, sao nàng vẫn còn sống? Nàng còn nhớ như in tình cảnh lúc trước, nó như đang diễn ra trước mắt. Trước khi nàng bất tỉnh, nàng vẫn còn nhớ nụ hôn của Lâm Phong, lúc đó, sinh mệnh nàng đã rất nhạt nhòa, mang theo một tia tiếc nuối rời đi. Những chuyện đó phảng phất như mới phát sinh ngày hôm qua, nhưng nàng lại có một cảm giác, nó đã diễn ra cách đây rất lâu. Mặc dù tay chân cứng ngắc, nhưng có thể chậm rãi cử động. Sau khi Vân Hi ngồi thẳng người, nàng lập tức quan sát chung quanh. Hiện giờ, nàng đang trong một căn phòng rất đơn giản, tựa hồ có kết nối với một gian mật thất, bây giờ, nàng có cảm giác thương thế mình đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn có cảm giác khí tức bản thân càng thêm lớn mạnh, giác quan đều mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều. Điều này làm nàng cảm thấy như đang mơ vậy, nhưng khi nhấc chân đi bước đầu tiên, nàng có cảm giác chân mình như treo ngàn cân, nhưng sau một lúc cố gắng, bước chân dần trở nên nhẹ nhàng, không còn nặng nề như trước, sau khi thích ứng hoàn toàn, nàng đi ra ngoài. Bên ngoài gian phòng có một sân nhỏ mỹ lệ, trong đó có hòn non bộ, có đình đài, có hồ sen, và đặc biệt, trong đó đang có một đạo thân ảnh đang chắp hai tay sau lưng đứng dưới ánh mặt trời. Khi những tia sáng mặt trời chiếu xuống tấm lưng ấy, nàng thấy tấm lưng ấy có vài phần đìu hiu. Khi Vân Hi nhìn thấy bóng người đang an tĩnh đứng đó, nàng cảm thấy có chút rung động, cái bóng kia như trở thành một bộ phận của thiên địa, cùng thiên địa dung hợp. Ngày xưa, ngay cả những tiền bối cao nhân của Lạc Hà tông, đều không khiến cho nàng có loại cảm giác huyền diệu này. Mà người trước mặt lại làm được, người này chắc chắn có thực lực phi thường lợi hại. Đúng vào lúc này, bóng người liền chậm rãi xoay lại, gương mặt thiếu niên tuấn tú phiêu dật lộ ra. Đôi mắt thiếu niên kia vô cùng thâm thúy và trong trẻo, trên gương mặt hắn mang theo một nụ cười nhu hòa, khiến trái tim Vân Hi đập thình thịch.

- Ngươi đã tỉnh rồi? Một thanh âm êm ái vang lên từ trong miệng Lâm Phong, để Vân Hi sững sờ, đứng tại chỗ.

- Lâm.

.. Phong! Một lúc sau, Vân Hi mới chật vật nói ra hai chữ, nàng không chỉ còn sống, mà Lâm Phong cũng còn sống, hắn không ch.ết trong tay đám người Lạc Hà tông.

- Đều còn sống!

Nội tâm nàng thì thào nói nhỏ, gương mặt đơn thuần của Vân Hi nở một nụ cười, nàng có ch.ết, mà Lạc Hà tông cũng không giết Lâm Phong.

- Nàng cảm thấy thân thể mình còn chỗ nào không khỏe không? Lâm Phong tiến lên hỏi, Vân Hi lắc đầu, sau đó hắn, nói: - Xin lỗi ngươi, ta đã không thể thuyết phục người trong sư môn, bọn họ có làm ngươi bị thương hay không? Mà bọn họ thế nào rồi? Lâm Phong cười khổ một cái, Vân Hi bị đóng băng vài năm, nàng không biết những chuyện đã diễn ra sau đó, có lẽ nàng còn cho rằng mình còn đang ở tại Thiên Lạc cổ thành.

- Vân Hi, ngươi đã hôn mê nhiều năm, mà nơi đây không phải Thiên Lạc cổ thành nữa, mà là Dương Châu thành, quê hương của ta, Lạc Hà tông đã giải tán rất lâu rồi.

Lâm Phong không nói Lạc Hà tông bị diệt môn, mà dùng hai chữ “giải tán”. Hắn không muốn làm thiếu nữ đơn thuần thiện lương này đau buồn. Lúc trước, bởi vì không có cách nào thuyết phục Lạc Hà tông tha mạng cho hắn, mà nàng suýt chút nữa đã ch.ết.

- Ta đã hôn mê nhiều năm? Sau khi Vân Hi nghe được lời Lâm Phong, nàng ngây ngẩn cả người.

Khó trách lúc mới tỉnh dậy, nàng lại có cảm giác kỳ quái như thế, còn có Lâm Phong bây giờ đã hoàn toàn khác lúc trước. Hèn gì vừa rồi, khi nàng nhìn vào bóng lưng của Lâm Phong, nàng có cảm giác hắn đã dung nhập vào thiên địa, chỉ sợ thực lực Lâm Phong hôm nay đã có thể so sánh với các tiền bối trong tông môn của nàng rồi. Mà tại sao, Lạc Hà tông của nàng lại giải tán cơ chứ?

- Vân Hi, chúng ta ra ngoài một chút đi.

Lâm Phong đi đến bên người Vân Hi, sau đó hắn nắm tay nàng, thân thể Vân Hi lập tức cứng đờ, nàng liền cuối đầu xuống. Lúc này, nàng đang nhớ lại tình cảnh Lâm Phong hôn nàng lúc trước, mỗi khi nhớ lại, khuôn mặt nàng không khỏi xuất hiện một tia e lệ. Lúc đi dạo trong cái hoàng cung mênh mông mới xây này, Vân Hi phát hiện thiên địa nguyên khí trong này vô cùng nồng đậm, cũng thường xuyên xuất hiện binh sĩ tuần tra, khi bọn hắn thấy Lâm Phong, đều lộ ra thần sắc cực kỳ tôn kính. Nghiêm túc đứng một bên, đợi Lâm Phong đi xa, bọn hắn mới đi tuần tr.a tiếp. Còn có điều khiến Vân Hi kinh ngạc hơn, chính là thực lực của đám binh sĩ kia đều rất lợi hại, khí tức trên người bọn họ vô cùng cường đại, khiến cho nàng có cảm giác thâm bất khả trắc, khi thấy tu vi của họ đều vượt qua nàng rất nhiều, nàng cảm thấy nghi hoặc. Nơi đây rốt cuộc là đâu? Sao lại có cường giả như vậy? Mà những cường giả kia lại đều rất tôn kính Lâm Phong? Sự tôn kính phát ra từ nội tâm, Lâm Phong rốt cuộc có thân phận như thế nào? Lúc này Lâm Phong đang mang Vân Hi đến nơi chữa thương của cha mẹ hắn. Giờ phút này, Y Tuyết cũng đã hoàn toàn khôi phục, khi nàng nhìn thấy Lâm Phong dắt theo Vân Hi, đôi mắt nàng liền trì trệ, nàng không nghĩ tới thiếu gia có thể cứu sống thiếu nữ bị đóng băng kia.

- Thiếu gia.

Y Tuyết đi đến bên người Lâm Phong, đây là lần đầu tiên Vân Hi nghe được có người chính diện xưng hô Lâm Phong như vậy, tất cả những người khác đều cung kính với hắn, thậm chí còn có chút kính sợ, tất cả bọn họ đều không có trực tiếp xưng hô Lâm Phong.

- Thiếu gia? Chẳng lẽ Lâm Phong là con cháu của một cái đại gia tộc nào đó.

Lúc trước, hắn đến Thiên Lạc cổ thành để lịch luyện. Vân Hi suy đoán, mà lúc này, Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải cũng khôi phục thương thế, hai người mở mắt ra cùng lúc, tu vi họ sau khi bị thương, chẳng những không thụt lùi mà còn có tiến triển, khí huyết trong người họ tràn đầy, nội tức vô cùng mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, linh hồn họ cũng càng thêm thâm thúy. Lúc này, chung quanh cũng có thêm vài người xuất hiện, nhưng bọn hắn đều đứng khá xa. Khi thấy Lâm Hải cùng Nguyệt Mộng Hà đều khôi phục như bình thường, bọn hắn mới dám đi vào. Bọn họ đều vô cùng bội phục Lâm Phong, có thể khiến cho người bị phế tu vi trở lại hoàn hảo như lúc ban đầu. Mấy viên đan dược do Lâm Phong luyện chế, quá thần kỳ.

- Rất tốt!

Khi Nguyệt Thanh Sơn thấy vợ chồng Lâm Hải hoàn toàn khôi phụcthì trên mặt lão hiện ra vẻ kích động.

- Phong ca.

- Lâm Phong đại ca.

Vài đạo thân ảnh đi đến bên cạnh Lâm Phong, trên mặt họ đều mang theo một nụ cười vui vẻ, khi Lâm Phong nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc kia, hắn cũng mĩm cười.

- Hàn Man, Phá Quân, Tĩnh Vận, Đoàn Phong.

Lâm Phong đấm Hàn Man một cách thân thiết, Hàn Man cùng Phá Quân vẫn mang theo mặt nạ bằng đồng xanh như cũ, nhưng ánh mắt của họ lại cực kỳ lợi hại, còn hai người Đoàn Phong cùng Tĩnh Vận cũng đã bớt đi vẻ non nớt của ngày xưa, thành thục hơn rất nhiều. Hiển nhiên, trong khoảng thời gian gần đây, bọn hắn cũng đều cố gắng lịch lãm, rèn luyện bên ngoài. Khi tin tức Lâm Phong trở về truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, bọn hắn cũng nghe được, nên mới có thể nhao nhao chạy về đây gặp nhau.

- Phong ca, ngươi ngày càng lợi hại a!

Hàn Man hung hăng đấm Lâm Phong một cái, nhưng khi quả đấm của hắn đánh vào Lâm Phong khiến hắn có cảm giác như đánh vào sắt thép vậy.

- Ta bây giờ còn không cách nào giúp ngươi cùng Phá Quân tháo mặt nạ xuống, có tư cách gì nói lợi hại.

Lâm Phong lắc đầu, hắn vẫn không có cách nào xóa bỏ nô ấn trên mặt Hàn Man cùng Phá Quân.

- Hắc hắc, chúng ta đeo mãi cũng thành thói quen.

Hàn Man không thèm để ý nói, hắn đặc biệt tiêu sái, nhưng Lâm Phong lại khẽ lắc đầu, hắn nhất định phải lấy mặt nạ trên mặt Hàn Man cùng Phá Quân xuống, cho bọn hắn có thể đường đường chính chính gặp mọi người.

- Tịnh Vân, ngươi lại đẹp hơn rồi.

Lâm Phong nịnh Tịnh Vân một cái, khi Tịnh Vân nghe được lời Lâm Phong, nàng lại lộ ra vài phần ngượng ngùng, khuôn mặt nàng trở nên ửng đỏ, tựa hồ như một thiếu nữ 16.

- Còn Đoàn Phong nữa, tu vi ngươi đã vượt qua Hàn Man rồi nha!

Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Đoàn Phong, thiên phú dị thường của hắn vốn vô cùng tốt, lại thêm Vũ Hồn lực lượng, chuyện hắn vượt qua Hàn Man cũng không có gì kỳ quái. Hôm nay, Đoàn Phong đã có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm rồi, trong Tuyết Nguyệt quốc, cũng có thể xem là cường giả hiếm có.

- Phong ca, tên tiểu tử này rất bi.ến thái!

Hàn Man buồn bực nói:

- Từ trước tới nay, Phá Quân luôn lợi hại hơn ta, mà hôm nay, cũng đã bị tiểu tử này đuổi kịp.

Đoàn Phong sờ đầu, tỏ vẻ lúng túng, mặc dù hắn cũng đã rèn luyện bên ngoài vài năm, nhưng trước mặt Lâm Phong, hắn vẫn có cảm giác mình như một đứa bé, ánh mắt Lâm Phong sau đó hướng về một đạo thân ảnh thẳng tắp cách đó không xa, ánh mắt hắn sắc bén như đao, đứng đó không nhúc nhích, trầm mặc không nói.

- Bá Đao, tới đây!

Lâm Phong hô một tiếng. Lúc này, Bá Đao mới nhấc chân đi đến bên cạnh hắn. Nhìn bóng người quen thuộc trước mắt, Bá Đao nhớ tới lúc hắn gặp Lâm Phong lần đầu. Lúc đó, cảnh giới Lâm Phong thậm chí còn không bằng hắn, nhưng hôm nay, Lâm Phong đã trở thành người có thể khiến cho cả Tuyết Nguyệt quốc run rẩy.

- Huyền Vũ cảnh tầng sáu, không tệ!

Khi bàn tay Lâm Phong vổ vai hắn một cái, Bá Đao cảm thấy sự thân thiết của đối phương, gương mặt hắn lúc này mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đã rất lâu rồi hắn mới lại gặp Lâm Phong.